Chereads / NGƯỜI VÔ DANH THAY TỬ THẦN ĐƯA TIỄN / Chapter 4 - chương 3. Tìm lại mọi thứ đã mất.

Chapter 4 - chương 3. Tìm lại mọi thứ đã mất.

Tôi thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Tôi đoán vậy.

"Cậu tỉnh rồi à! Giờ thì thấy thế nào? "

Tôi mở to mắt thử ngồi dậy. Tôi đang ngồi trên một chiếc giường, tôi nhìn mọi thứ xung quanh.

"Tôi ổn hơn nhiều rồi! Cảm ơn vì đã hỏi thăm."

"Cảm ơn? "

"Ừm! Có gì lạ lắm sao? "

"Ưm... không có gì! "

"Thế thì cô có thể cho tôi chút yên tĩnh không. Tôi cần làm quen với mọi thứ! "

"Cứ làm những gì mà cậu muốn! " Sau câu đó, cô ta im lặng hẳn đi.

Việc ở trong Tử Giới quá lâu đã khiến tôi mất hết kí ức. Tuy nhiên tôi chẳng cảm nhận được điều gì mới lạ ở đây. Mọi thứ, tôi đều đã nhìn thấy trước đây. Từ chiếc giá treo bịch chất lỏng đang truyền vào cơ thể tôi cho tới nền nhà, gạch hoa, chiếc bàn nhỏ cách đầu giường vài bước chân, trên đó có một lọ hoa và nó đang tỏa ra một mùi dịu nhẹ. Trên đầu tôi là một chiếc đèn vuông dính liền với trần nhà. phía tay phải là một ô cửa sổ nhỏ, có rèm được kéo gọn ra hai bên. Bỗng dưng tôi lại muốn thử nhìn ra ngoài cánh cửa sổ.Hình như mắt tôi rất tốt. Vì tôi đang nhìn... khi không có chút ánh sáng nào. Tôi thử nhổm dậy, nó hơi khó khăn nhưng đó là một dấu hiệu tốt cho thấy tôi đang dần hồi phục. Tôi chống tay về phía sau. Khoan đã! Tay tôi vừa chạm phải một thứ gì đó. Tôi thử đưa nó lên trước mặt mình xem xem nó là cái gì. Nó tròn, nhỏ bằng bàn tay. Và có một mặt nhẵn mịn. Một chiếc gương. Vậy ra đây chính là thứ mà người phụ nữ kia để lại cho tôi. Cô ta để lại nó cho tôi là có ý gì?

"Cậu để ý đến nó rồi à! " Trong khi tôi đang dò xét chiếc gương thì tiếng nói xen vào.

"Chiếc gương này có gì đó lạ sao? "

"Không! Nó hoàn toàn bình thường. "

"Thế thì cô nói làm gì! " Tôi tỏ ta khó hiểu.

"Cậu cứ nhìn vào nó đi. Rồi cậu sẽ thấy!"

Tôi làm theo, và nhìn vào trong gương. Tuy rất tối nhưng tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của mình. Đó là... một thằng

nhóc, khuôn mặt tròn , đó là tôi sao? Một thằng nhóc nhìn thật trẩu và.... tôi cứ thấy mình ngu ngu làm sao ấy. Nhìn đi. Nhìn đôi mắt lờ đờ của "nó "đi đó không phải tôi. Và ngay khi tôi nhìn thẳng vào mắt mình trong gương thì một tia sáng đỏ lóe lên phía trong lòng đen. Và tôi như bị cuốn vào trong ánh mắt đó. Nó mang đầy vẻ chết chóc. Kí ức tôi tràn về. Nó kéo dài suốt 7 năm trước khi tôi bị kéo vào Tử Giới. Tôi đã ngớ ra mọi thứ. Nhớ ra tên mình là gì, nhớ ra tại sao mình lại bị nhốt trong Tử Giới. Bỗng một giọng nói kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ:

"Cậu trở lại rồi! "Đáp lại lời chào đón của cô ta chỉ là những tiếng thở dốc của tôi. Mồ hôi lạnh toát ra từ mọi lỗ chân lông. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Tôi đã thế này được bao lâu rồi? " Tôi nói trong tiếng thở hổn hển.

"Khoảng năm giây? "

"Cậu ổn chứ? "

"Không! Tôi không hề ổn một chút nào!Tôi đã thấy thứ tôi nên quên đi vĩnh viễn." Tôi thở dốc tim đập loạn xạ.

"Cậu có thể nói tôi nghe cậu đã thấy gì được chứ! "

"Cô có thể sẽ không muốn biết điều gì đã xảy ra đâu! " Tôi cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

"Được rồi chúng ta sẽ bắt đầu từ tên của cậu được chứ? " Giọng nói của cô ta như đang xoa dịu tôi.

"Task. Task Dolner đó là tên của tôi. "

"Vậy Task, cậu đã thấy cái gì? "

"Gia đình! Gia đình tôi bị sát hại dã man. Trong khi tôi chỉ biết bất lực trốn xuống gầm giường nhìn họ bị sát hại. Lũ khốn dơ bẩn đó đã làm nhục cha mẹ tôi trước khi giết họ! " Hai hàm răng của tôi nghiến chặt vào nhau. Vị mặn. Nước mắt. Chúng giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ bé của tôi.

"Đừng khóc! Cậu có một linh hồn trưởng thành. Hãy mạnh mẽ lên. "

Nước mắt không ngừng, câu chuyện đó cũng chưa dừng lại . Tôi hít một hơi dài trong những tiếng nấc.

"Sau đó, bọn chúng bỏ đi. Nhưng chính lúc này,điều khủng khiếp mới thực sự bắt đầu. Một thứ gì đó, bay lơ lửng, với một chiếc áo choàng đen rách rưới bay vào. Nó túm lấy từ cơ thể cha mẹ tôi những cái bóng trắng. Bóng trắng bị lôi ra và hút vào trong chiếc nhẫn hắn đeo trên cánh tay gầy gò. Tôi thử thò đầu ra khỏi gầm giường và cầu cứu. Nhưng đó lại là quyết định ngu dốt nhất mà tôi đã từng làm. Ngay khi tôi hét lên, âm thanh thậm chí vừa đi tới cuống họng thì... ánh mắt tôi chạm vào khuôn mặt hắn. Khuôn mặt dường như bị phủ kín bởi chiếc áo choàng đã bị tôi nhìn rõ. Đó là một chiếc đầu lâu trắng toát. Khoảnh khắc tôi nhìn vào hốc mắt sâu hoắm của hắn, cánh cửa Địa ngục đã mở ra."

"Được rồi! Để tôi xâu chuỗi các việc lại nhé! Cậu là một cậu nhóc tên là Task trong một gia đình có cả bố và mẹ. Vào một ngày nọ, có một đám người tìm tới và sát hại cả nhà cậu. Cậu vì tìm được nơi ẩn nấp nên thoát chết. Sau khi đám người đó bỏ đi thì một thứ gì đó đến và lấy đi cái bóng trắng trên thi thể cha mẹ cậu. Cậu vì nhìn vào mắt hắn vì thế đã bị hút vào Tử Giới. Tôi nói đúng chứ! "

Lúc này, tôi đã trấn tĩnh lại đôi chút, sau khi nghe đoạn vắn tắt của cô ta, trong đầu tôi hiện lên vô số câu hỏi. Chúng cứ đan lại vào nhau như cuộn chỉ rối. Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.

"Cô có thể thực hiện mong muốn của tôi đúng chứ? "

"Đúng! Nhưng ... Khoan đã! Chẳng lẽ cậu ... " Cô ta tỏ ra hoảng hốt. Lúc này mọi sự sợ hãi của tôi đã chuyển thành cơn giận dữ và sự căm thù.

"Mong muốn của tôi, cô cũng thấy nó rồi đúng chứ! "

"Hãy xem như tôi chưa thấy gì cả! "

"Sao vậy? Cô sợ à? "

"Cậu điên rồi! Cậu tính truy sát tất cả bọn chúng sao? Một thằng nhóc chưa đầy 10 tuổi thì làm được cái gì? Tìm chết à? Đúng là tôi cần thực hiện mong muốn của cậu. Tuy nhiên tôi cũng có những giới hạn không thể vượt qua cậu nên hiểu cho tôi. Hơn nữa cái gã nhốt cậu vào Tử Giới đó là một Tử Thần đó. Hắn tới để đưa linh hồn của cha mẹ cậu đi. Hắn chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của một Tử Thần thôi và.... " Cô ta ngập ngừng "Chúng ta không thể giết hắn! "

"Vậy ư! Ý cô là tôi cứ cho qua mọi chuyện, giả vờ như bị mất kí ức và tiếp tục sống trong dằn vặt xuốt quãng đời còn lại? "

Cô ta im lặng không nói gì.

"Bọn sát hại gia đình tôi. Chúng đáng chết không phải bàn. Còn gã Tử thần, cứ cho là hắn tới để đón cha mẹ tôi đi nhưng tại sao hắn lại phải nhốt tôi vào cái địa ngục đó, bắt tôi chịu đựng đủ mọi loại cực hình? Chẳng phải chính cô cũng đã từng bị hắn nhốt vào đó hay sao? Đó cũng chính là lí do cô gặp tôi trong đó. Đúng chứ? Thế thôi cũng đủ lí do để tôi và cô tìm giết hắn rồi! "

"Cậu nên quên chuyện đó đi. Nó chỉ khiến cho cậu thiệt thân thôi! "

"Cái gì? Sau tất cả những gì cô thấy mà cô vẫn có thể làm ngơ được ư? Cũng đúng đó đâu phải là cuộc sống của cô nên cô đâu cần quan tâm. Cô cũng đâu phải là con người mà tôi phải đòi hỏi cái 'nhân tính'. Hừ thánh thương cái con khỉ! Dù sao cũng chỉ là một cái tên vô danh ! Không giúp được gì thì mau biến khỏi cơ thể của tôi! Tôi sẽ tự hành động một mình! "

"Tôi đã đưa cậu ra khỏi Tử Giới, giúp cậu tìm lại kí ức và giờ cậu báo đáp tôi thế này sao? "

"Câm mồm và biến đi! " Tôi chửi thành tiếng, tiếng chửi không lớn nhưng nó là tiếng gầm rít chứa đựng mọi sự giận dữ của tôi. Cô ta không đáp lại, một lúc sau, mọi thứ trở nên yên ắng. Cơn nóng giận của tôi cũng dần dịu xuống. Tôi bất lực ngồi khóc. Tôi đã đánh mất đồng minh duy nhất của mình! Tôi cảm thấy thật vô vọng. Chẳng còn hi vọng nào nữa! Giờ tôi chỉ còn là một thằng nhóc yếu đuối, vô dụng. Nhưng bất kể có là gì đi chăng nữa thì chắc chắn bằng mọi giá tôi sẽ trả mối thù này.

"Cô không muốn giúp tôi? Vậy tôi sẽ làm điều đó một mình! Tôi sẽ cho lũ khốn nạn kia thấy thế nào là thống khổ! Cứ đợi đấy, Tử Thần ! Ông sẽ cho mày nếm cái mùi mà ông đã phải trải qua gấp vạn lần! "