Chereads / NGƯỜI VÔ DANH THAY TỬ THẦN ĐƯA TIỄN / Chapter 2 - chương 2. Trở lại

Chapter 2 - chương 2. Trở lại

Thế giới tự do. Năm 2019. Vùng lãnh thổ Đại Tây Quốc. Thành phố Vahalon.

Tại một bệnh viện lớn nằm giữa thành phố. Phòng bệnh 102. Một người phụ nữ ngồi cạnh chiếc giường bệnh. Trên chiếc giường là một cậu nhóc chừng 7-8 tuổi, cơ thể nhỏ nhắn, nước da hơi nhợt nhạt đang nằm bất tỉnh. Người phụ nữ cũng mới tới đây không lâu. Có vẻ ngày nào người phụ nữ ấy cũng đến thăm cậu nhóc. Cô ta có khuông mặt sắc sảo, có chút son phấn, mặc một bộ đồ nhân viên công sở bó sát làm tôn lên vẻ trang nghiêm. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng cô ta rất quyến rũ trong mắt một người đàn ông. Cô ta ngồi bên trái phía đầu giường bệnh, mắt chăm chăm nhìn cậu nhóc. Một lúc lâu. Cô ta đứng dậy, lùi lại đằng sau vài bước. Người phụ nữ tiến lại chiếc bàn nhỏ phía trong phòng bệnh. Một lọ hoa đã héo cùng với một chiếc túi đen được đặt trên đó. Mở chiếc túi đen ra người phụ nữ lấy bên trong ra những bông hoa đỏ rực. Cô ta đang thay hoa. Một mùi hương nhè nhẹ lan tỏa khắp căn phòng. Mùi hoa hồng. Đó là từ lọ hoa nhỏ?

Người phụ nữ quay trở lại chiếc ghế nhỏ cạnh giường bệnh. Một tiếng thở dài phát ra, tiếp sau đó, một âm thanh dịu nhẹ, gọn gàng, nhưng rất dễ nghe vang lên:

"Đã hai tháng rồi! "

Người phụ nữ hơi trầm tư, giọng nói hơi mang âm sắc buồn.

"Task! Nhóc biết chứ! Có lẽ hiện tại trong gia đình thì nhóc người may mắn nhất đó! Nhưng cũng có lẽ là kẻ sống mới thực sự là người bất hạnh nhất! Xin lỗi nhóc! Tuy đã hứa với cha nhóc rằng sẽ chăm sóc cho nhóc, nhưng có lẽ là không được rồi! Bây giờ điều duy nhất ta có thể làm chỉ là đến thăm nhóc mỗi ngày một lần. Ta xin lỗi! Nhưng nếu ta đua nhóc theo thì có lẽ sẽ chỉ khiến nhóc tổn thương. Vậy nên nếu nhóc tỉnh lại thì hãy tha thứ cho những gì ta sẽ làm. Có được không? "

Người phụ nữ đăm chiêu nhìn Task đang nằm bất động trên giường bệnh. Đôi mắt cô hơi buồn, nó làm cho khuôn mặt của cô hơi nhăn lại. Task vẫn không có chút phản ứng nào. Cậu nhóc đã nằm bất động ở đây trong hai tháng rồi. Bác sĩ kết luận rằng Task đã gặp phải điều gì đó rất kinh khủng khiến não cậu bé ngừng hoạt động. Hiện giờ, cậu nhóc đang trong tình trạng sống thực vật. Tuy nhiên cơ hội tỉnh lại của cậu nhóc là khá cao (khoảng 14, 5℅) vì vậy có thể cậu nhóc sẽ tỉnh lại vào bất cứ lúc nào. Có thể lát nữa, có thể là mai, hay vài ngày, vài tháng hay vài năm hoặc là ... Chẳng ai biết trước được điều gì.

Người phụ nữ lúc này hơi nhăn mặt. Có lẽ cô ấy đang cố nhớ lại điều gì đó.

"Cô có thứ này cho nhóc!"

Cô móc ra một vật tròn, nhỏ bằng bàn tay từ trong túi áo trong. Một chiếc gương. Cô đặt nó lên đầu giường cạnh gối của cậu nhóc.

"Đây là bùa hộ mệnh và cũng là thứ cực kì quan trọng đối với cô! Vì thế khi tỉnh lại hãy trả lai nó cho cô. "

Nói rồi người phụ nữ hơi cúi đầu xuống.

"Xin lỗi anh ! Em chỉ có thể làm đến thế! Vì vậy xin hãy tha thứ cho em vì đã thất hứa! Em không thể thay anh chăm sóc thằng bé được. Em xin lỗi! "

Cô nán lại ánh mắt trên tấm gương một lúc rồi đứng dậy bước đi ra khỏi phòng bệnh. Bác sĩ bước cùng y tá bước vào ngay sau khi cô đi. Họ đưa theo những bịch chất lỏng cùng với mớ dây truyền lủng củng vào trong. Sau khi kiểm tra sức khỏe của cậu nhóc, họ bắt đầu cắm các ống truyền vào người cậu nhóc rồi đi ra ngoài. Trong căn phòng vắng vẻ giờ chỉ còn mình cậu nhóc với đống dây truyền lằng nhằng. Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường. Cánh cửa sổ phía cánh trái căn phòng luôn hé mở lúc này đã bắt đầu hứng được những tia nắng vàng đầu tiên. Những tia sáng dần len lói về phía chiếc giường nhỏ. Nó là căn phòng vốn yên ắng, lạnh lẽo trở nên ấm áp. Cơ thể cậu nhóc như phủ lên một lớp ánh sáng mỏng. Căn phòng vẫn yên ắng. Và cũng chẳng có ai biết rằng cánh tay đang cắm kim truyền của cậu, những ngón tay nhỏ bé đã động đậy dù đó chỉ là một hành động cực nhỏ chỉ trong tích tắc.

Không ai cả! Chẳng một ai biết cậu ta đang dần trở lại từ ... ĐỊA NGỤC!