Tối quá! Tôi không nhìn thấy gì cả! Lũ quỷ đâu? Đúng rồi! Cái chết ! Mình đã chết? Tôi chẳng còn cảm thấy cơ thể của mình nữa. Không gian tối tăm này khiến tôi trở nên như mù! Đây là đâu? Không có lũ quỷ. Tôi đã thoát khỏi chúng. Tôi cố gắng tìm lại cảm giác cơ thể trong bất lực. Thử cố gắng cử động cánh tay. Nhưng lại chẳng thấy gì. Kì lạ là tôi lại cảm thấy thản nhiên trước mọi thứ. Không lo lắng, sợ hãi hay đau buồn. Nhưng nó lại là cảm giác nhẹ nhàng, thanh thản đến khó tả.
Nó. Thật dễ chịu.
Tôi. Thanh thản.
Ở đây có lẽ không "tối" như tôi tưởng. "Giờ thì làm gì? "Tôi tự hỏi chính mình. "Mình sẽ ở lại đây mãi ư? Tuy ở đây khiến tôi cảm thấy rất tốt. Nhưng tại sao tôi lại không muốn thế?"
Một đốm sáng nhỏ len lói trong bóng tối, đốm sáng đó khiến tôi rạo rự. Trong bóng tối, đốm sáng ấy ngày càng gần tôi hơn. Tôi còn mơ hồ chẳng biết rằng, là mình đang tiến về phía đốm sáng hay là đốm sáng đang tiến về phía mình. Tôi càng tiến lại gần thì hơi hình như nó lại càng sáng hơn. Và bây giờ đốm sáng đang ở trước mặt tôi.
"Chào cậu! "
Tiếng nói vang lên như tiếng hát. Nó phát ra từ đốm sáng nhỏ.Tôi đã từng nghe thấy nó. Tôi muốn nghe nó thêm lần nữa.
"Xin lỗi nhưng ai đó vừa mới nói có thể nói lại lần nữa không "
"Vậy một lần nữa. Chào cậu! "
Tuy cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nhưng tôi cũng cần phải giữ phép lịch sự tối thiểu chứ.
"Chào cô! Cô cần gì ở tôi? "
Một tiếng cười nhè nhẹ khẽ vang lên.
"Thực ra, tôi tới đây để giúp cậu"
"Giúp tôi? " Tôi tỏ ra hơi bối rối.
"Đúng, tôi xuất hiện ở đây là vì khát vọng của cậu. "
"Khát vọng của tôi đã gọi cô tới đây?"
"Đúng! Giờ thì hãy mau nói khát vọng của cậu ra! Tôi sẽ ngay lập tức thực hiện nó"
"Bất cứ gì? "
"Phải! Bất cứ thứ gì ! Nhưng đó phải là thứ cậu thực sự khao khát muốn có được. "
"Vậy trước tiên. Tôi là ai? Và tại sao tôi lại ở đây? "
"Đó không phải thứ cậu khao khát nhất vào thời điểm hiện tại." Đốm sáng bác bỏ câu hỏi của tôi.Tôi cảm thấy như mình đang bị áp đặt.
"Này, cô đâu phải là tôi đâu mà cô biết tôi thực sự muốn gì! Tại sao tôi phải tin cô? "
Đốm sáng hơi mờ đi một chút . Điều đó cho tôi một cảm giác xấu. Và đốm sáng bắt đầu cất tiếng nói:
"Có lẽ cậu chưa biết: Thứ nhất linh hồn cậu giờ đã kết nối chặt chẽ với tôi và lí do tôi xuất hiện ở đây chính là do khao khát được ra ngoài của cậu đã kêu gọi tôi. Vì sao cậu phải tin tôi ư? Đơn giản là vì tôi đã đưa cậu ra khỏi cái Tử Giới đầy rẫy lũ quỷ kia. Và giờ thì đang chuẩn bị đưa cậu thoát khỏi đây thì lại bị cậu chất vấn! Nếu cậu đã không cần tôi thì thôi, tôi đi đây! "
Đốm sáng mờ dần theo từng câu nói, điều đó khiến cho tôi có cảm giác không ổn, tôi vội vàng níu lại
"Khoan đã! " Ánh sáng vẫn tiếp tục mờ đi "Hãy đưa tôi ra khỏi đây! Làm ơn!" Tôi cố hét thật to nhưng chẳng hiểu sao tiếng của tôi lại nhẹ và yếu đến thế. Cứ thế, ánh sáng đó vụt tắt hẳn. Lúc này tôi nhận thấy mấy mình đã mắc phải một sai lầm "chí mạng" . Tôi đã ước rằng bản thân chưa nói ra những câu đó. Thấy mình thật ngu ngốc khi không nhận ra ý tốt của đốm sáng và chính nó đã giải thoát tôi khỏi những tháng ngày địa ngục. Tôi muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được . Tôi đã hét lên hòng xin lỗi mong cô ta có thể nghe thấy. Nhưng tại sao nó lại yếu ớt như thế. Thật tuyệt vọng. Giờ thì chẳng còn gì nữa. Tôi sẽ kẹt lại đây mãi mãi. Đang ăn năn hối hận thì bỗng có thứ gì đó lóe sáng. Rất nhanh, chỉ trong tích tắc. Và suy nghĩ của tôi... nó ... đang nhạt... nhòa và mơ hồ.... dần.....
Tôi đang ở đâu? Mọi thứ thật mơ hồ. Được rồi! Sau bao lâu cuối cùng tôi cảm cũng thấy từng hơi thở nơi lồng ngực, cảm nhận được da thịt của mình đang giao tiếp với không khí ! Nhưng tại sao tôi lại không thể cử động? Mắt không thể mở, cơ thể yếu xìu , không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút. Bỗng nhiên tôi cảm thấy gai người. Có ai đó đang tiến lại gần vị trí mà tôi đang nằm bất động. Tại sao tôi lại cảm thấy điều đó ư ? Đó là do khoảng thời gian dài ở cái nơi đầy rẫy lũ quỷ kia, tôi đã có thể cảm nhận được từng thay đổi nhỏ trong không gian xung quanh. Và mỗi lần cảm thấy có thứ gì đó tiếp cận mình thì đó thường sẽ là một dấu hiệu xấu. Đáng ghét! Bây giờ tôi dường như bất lực trước mọi tình huống. Tất cả những gì tôi có chỉ là thính giác và xúc giác vẫn hoạt động bình thường. Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này? Tôi thoáng nghĩ tới đốm sáng nhỏ. Tôi chắc chắn rằng cô ta đã đưa tôi tới nơi này. Tôi nguyền rủa cô ta. Tiếng bước chân dần xuất hiện và đang lớn dần. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch từ sau khi thoát khỏi địa ngục. Một dấu hiệu xấu. Mong đó chỉ là một thực thể hiền lành và tốt bụng. Gần quá rồi. Tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó ở xát đầu tôi. Tôi nín thở chờ đợi. Chợt một giọng nói cất lên. Đó là giọng nói của một người phụ nữ. Nó khá dễ nghe. Nó khác hoàn toàn giọng của đốm sáng (tiếng nói thoang thoảng nhẹ nhàng và cực kì ảo mị) nhưng tiếng nói này lại khác. Nó chân thực hơn, rõ ràng hơn. Tôi chăm chú lắng nghe tiếng nói phát ra từ người phụ nữ. Đại khái, người phụ nữ đó gọi tôi là Task. Qua lời nói của cô ta thì tôi (Task) có một người bố và cô ta đã hứa với bố tôi rằng sẽ chăm sóc tôi thay ông. Nhưng vì một lí do nào đó, cô ta không thể giữ lời hứa của mình. Cô ta xin lỗi tôi vì những gì cô ta sẽ làm sau đó để lai cho tôi một thứ gì đó rồi dời đi. Có gì đó kì lạ ở đây. Cô ta xin lỗi tôi? Vì cái gì? Lẽ nào là lũ quỷ? Cái đốm sáng chết tiệt kia! Cô đã đưa tôi đi đâu? 'Cộp' 'Cộp' Lại gì nữa? Lại là tiếng bước chân nhưng lần này là hai người. Họ đang tiến về đây. Đáng ghét! Chúng muốn làm gì? Tôi cố xâu chuỗi những thứ vừa xảy ra lại. Cô ta nói "không thể bảo vệ tôi" "xin lỗi " và để lại thứ gì đó như một lời chúc may mắn! Tất cả giống như một lời tiễn biệt đối với người sắp chết!
Cùng với tiếng bước chân ngày càng gần, tim tôi càng phản ứng dữ dội. Quả tim tôi như đang muốn đạp bay lồng ngực mà chui ra, bỏ lại tôi mà chạy chốn một mình. Chợt một thứ gì đó nhỏ, tròn và cứng áp mạnh vào ngực tôi. Hơi tức ngực, nhưng chẳng có gì xảy ra. Ngực tôi vẫn còn lành lặn sau tất cả.
"Thuốc an thần! " Giọng nói khá trầm. Đó có vẻ là một người đàn ông. Sau câu nói đó, tôi có thể cảm nhận được một mũi kim nhọn đâm vào cánh tay trái của mình. Nhói! Da gà tôi nổi lên. Tim tôi đập mạnh từng hồi. Họ đã dời đi. Trong lồng ngực tôi vẫn còn đang đọng lại dư âm của nỗi sợ. Chiếc kim vẫn đang được cố định ở tay tôi. Cùng với đó, một thứ chất lỏng đang liên tục được truyền vào trong cơ thể tôi. Tôi vó thể cảm nhận được nó đang dần hòa vào máu. Không thể cứ tiếp tục như vậy được! Tôi cần phải làm gì đó. Tôi cố gồng hết sức nhưng lại vô dụng. Tuyệt vọng, bất lực. Tôi chấp nhận hoàn cảnh của mình. Thả lỏng ý chí. Chờ đợi. Và tôi biết mình đang chờ cái gì.
"Bỏ cuộc rồi sao?" Vẫn giọng nói đó. Nó thật dễ chịu. Và tôi biết , nó sẽ tới.
"Cô đến để cười vào mặt tôi à? "
"Trông cậu thật thảm, cái khí thế hồi ở Tử Giới đâu rồi? "
"Im đi và giờ hãy thực hiện khát vọng của tôi. "
"Chà! Có vẻ cậu đã thông minh hơn rồi nhỉ! Tôi còn tưởng sẽ được thấy cậu khóc lóc van xin tôi chứ" Nó mỉa mai tôi
"Câm mồm và khiến cho cơ thể ta thoát khỏi bất động nhanh lên! "
"Sao mà nóng thế ? Cậu không sợ tôi sẽ lại biến mất à? " Cô ta nói với giọng đầy xảo quyệt.
"Nếu cô thực sự có thể bỏ mặc tôi thì giờ có lẽ tôi vẫn còn kẹt lại trong cái nơi tăm tối kia rồi đúng chứ. " Mong là suy luận của tôi đúng.
"Thì ... tôi chỉ đang tỏ ra thương xót cho cậu thôi! "Cô ta hơi tỏ ra bối rối.
Tôi mừng thầm , giờ thì tôi đã nắm chắc 70% "cái thóp" của cô ta trong tay
"Vậy ư? Chẳng phải cô bị ràng buộc với linh hồn của tôi sao? "
"Thế... Thế thì sao? "
"Nếu tôi không nhầm thì đó không chỉ là ràng buộc. Có lẽ cô cũng có những liên kết nào đó với khát vọng của tôi và cô phải thực hiện chúng đúng chứ! "
"Sai bét! "Cô ta ngay lập tức trêu chọc tôi. Chẳng hiểu sao tuy là lời trêu chọc nhưng nó lại dễ nghe đến kì lạ.
"Đúng hay sai sẽ rõ ngay thôi! "
"Trông cậu có vẻ tự tin hơi quá nhỉ. "
"Có giỏi thì thử biến mất lần nữa xem! "
"Nếu cậu đã thích thế thì đừng hối hận đấy! "
Mọi thứ dần trở nên yên ắng. Cô ta đi rồi sao? Mong là tôi không có những nước đi ngu người. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian như kéo dài ra. Tôi có thể nghe thấy từng nhịp đập của tim mình. Điều đó khiến tôi trở nên nôn nóng. Tôi sắp không thể kiên nhẫn nữa rồi. Đáng ghét! Hình như mình vừa có một nước đi tự hủy. Tôi dần cảm thấy mình thật ngu ngốc, thảm hại. Mày đã làm gì thế này? Mày thật đần độn! Mày thật là... Khoan đã! Hình như ngón tay tôi vừa cử động. Tôi gồng sức, vào tay phải. Tuyệt vời! Nó cử động rồi! Tôi đã đúng! Tôi đã thắng cô ta. Vì một sự ràng buộc nào đó mà cô ta bắt buộc phải là những điều mà tôi muốn. Cơ thể tôi đang từ từ lấy lại cảm giác hoạt động. Nó không thể diễn ra nhanh có lẽ là bởi vì cô ta đang cố gắng chống lại ràng buộc với linh hồn của tôi.
"Này! Đừng chống cự nữa! Cô biết dù có làm thế nào thì cũng vô ích mà đúng chứ! "
Không có tiếng đáp lại. Tôi đã lấy lại được cảm giác của cánh tay phải. Nhưng có vẻ mắt vẫn chưa mở được. Tuy đã lấy lại được khả năng vận động tuy nhiên sử dụng cánh tay này vẫn cực kì khó. Tôi gồng tay phải và đua nó qua bên tay trái lần mò rút chiếc kim kia ra.
"Tôi nghĩ cậu nên dừng lại thì hơn! "
Tôi hơi khựng lại một chút. Tốc độ khôi phục vận động dường như nhanh hơn nhiều lần ban nãy.
"Cô bỏ cuộc rồi à! " Tôi mỉa mai cô ta sau đó tiếp tục lần mò tìm chỗ rút kim.
"Được rồi! Tôi thua. Cậu có thể thôi làm chuyện ngu ngốc được rồi đấy! "
"Chẳng việc gì tôi phải tin cô cả! "
"Tùy cậu. Nhưng tôi phải nói trước là việc làm này chứa nhiều rủi ro cho cậu đấy! Tệ nhất là quay trở lại Tử Giới. "
Tử Giới! Tôi không muốn trở lại cái nơi nguyền rủa đó. Tôi dừng lại.
"Cô muốn tôi dừng lại? Thế thì hãy trả lời tôi. Cô là gì? Tại sao lại giúp tôi? "
Cô ta im lặng một lúc .
"Không biết cậu đã nghe tới thánh thương Longinus bao giờ chưa? " Vẫn là cái giọng nhẹ nhàng ấy . Nhưng sao tôi lại cảm nhận thấy sự nghiêm túc và nặng nề trong từng từ cô ta nói ra. Đây chẳng lẽ là thứ mà người ta gọi là "trọng lượng lời nói " hay sao. Tôi không muốn phải phá vỡ sự nghiêm túc này. Tuy nhiên
"Tôi chưa bao giờ nghe thấy! "
Chẳng có gì đáp lại. Có lẽ cô ta đang bị sốc chăng?
"Tôi cũng đã đoán trước được cậu sẽ không biết. Nhưng sao cậu không thể giả vờ bất ngờ một chút được sao. Ví dụ như là 'wahh vậy đó là tên cô' hoặc 'cái tên đó thật ngầu' cậu thật tệ hại! "
Cô ta hình như đang tức giận. Nhưng dù thế nào thì cách cô ta tức giận vẫn khiến tôi rất muốn nghe. Có thể nói, nếu như không có mục đích gì trong cuộc sống hay là một con người nhàn rỗi thì chắc chắn tôi sẽ bỏ cả ngày ra để trêu chọc cô ta mà không biết chán. Nhưng rất tiếc, trong đầu tôi lúc này là một mớ hỗn độn và tôi đang tìm lời giải. Có lẽ tôi có thể trông chờ đôi chút vào cô ta nhưng sẽ rất khó đây.
"Này! Cậu có đang nghe tôi nói không? "
Tôi giật mình. Cũng chính nhờ cái giật mình đó mà tôi nhận ra rằng, mình đã có thể mở mắt. Tay trái cũng đã khôi phục cảm giác vận động nhưng tôi không dám cử động nhiều vì sợ ảnh hưởng tới chỗ cắm kim.
"Cậu đang cố lơ tôi đúng không? "
"Tôi chỉ đang nghĩ về một số thứ. Mà cô nói đến đâu rồi nhỉ!"
"Cậu không nghe mà giờ lại bắt tôi nhắc lại á? Tôi không nói nữa đâu! " Chả biết làm sao nhưng tôi có cảm giác mình không nên chọc tức cô ta.
"Cho tôi xin lỗi! "
"Cậu xin lỗi tôi? "
"Lạ lắm sao? Tuy tôi bị mất hết kí ức nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để giữ được phép lịch sự tối thiểu của một con người nhé! "
"Chỉ là... thôi bỏ đi! Tôi tha thứ cho cậu!"
Tuyệt! Cô ta thật dễ dụ.
"Về kí ức của cậu, có lẽ tôi có cách lấy lại nó! "
"Thật sao? "
"Khi nào cậu khôi phục hoàn toàn thì tôi sẽ cho cậu biết sau. Giờ thì nằm im và chờ cái bình dinh dưỡng đang nuôi sống cậu truyền vào hết đi đã! "
Vậy ra là cái kim này đang cứu tôi. Haizz, tôi tự thấy mình đã làm hơi quá lên . Hình như hơi lố rồi. Tôi tự nhiên lại cảm thấy ngượng. Thôi bỏ đi. Tôi biết mình phải làm gì rồi. Một giấc ngủ. Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng mọi bộ phận trên cơ thể. Giấc ngủ sẽ đến với tôi. Nhanh thôi.