Đã mười ngày kể từ khi Chu Tiến đặt chân vào dãy núi tuyết, một khoảng thời gian ngắn nhưng đối với hắn lại dài như ngàn năm. Mỗi sáng hắn phải dậy từ rất sớm để nhặt củi khô, sau đó phải vào mảnh rừng phủ đầy bụi tuyết kia tìm lương thực cho ngày. Mà công việc tìm thức ăn cũng đâu phải dễ dàng gì, ngày nào hắn cũng bị dã thú phía trong truy đuổi gắt gao, lão trung niên kia thì không cho phép hắn giết chúng mà yêu cầu hắn phải băng qua mảnh rừng tuyết rồi đến trại chăn nuôi gia súc không qua cải tạo gen của lão. Chu Tiến cũng đã nhiều lần có ý định bỏ trốn nhưng hắn không hiểu sao tốc độ của bản thân lại không thể so sánh được với lão trung niên kia.
Tuy nhiên trong mười ngày qua hắn cũng không phải không có thu hoạch gì, nhờ những lần chạy trốn dã thú mà cơ bắp của hắn săn chắc hơn, tốc độ cũng được cải thiện, chỉ có điều hắn có ra sức đến mấy cũng không thể vượt qua được cái tốc độ kinh khủng của lão quái vật kia
Sáng sớm hôm nay, Chu Tiến vẫn đến trang trại như mọi ngày, trang trại nằm ở trên đỉnh đồi sát ngay mảnh rừng dã thú, hắn bước vào cánh cửa bằng gỗ chỉ cao đến cặp đùi của mình sau đó tiến thẳng tới mảnh vườn nhỏ hái một ít nấm và rau quả. Chỉ là hôm nay lão trung niên vẫn không thấy xuất hiện, Chu Tiến nhìn ngó xung quanh mà vẫn không thấy có động tĩnh gì. Nhưng hắn cũng không vì như vậy mà chủ quan, thực chất con hàng này đã rất nhiều lần nảy sinh những ý nghĩ muốn đào tẩu khỏi đây nhưng đều bị lão quái vật bắt lại. Đừng nhìn thân thể nặng nề của lão mà coi thường, hắc đao của Chu Tiến như bất lực trước tốc độ né đòn của lão. Cứ những lần có ý định bỏ trốn là Chu Tiến lại bị bắt lại và phải tắm và rửa chân cho lão nên hắn của hiện tại đang vô cùng nản lòng. Hắn thầm nghĩ có lẽ phải chờ thêm một thời gian nữa để rèn luyện tốc độ và thể lực sau đó mới nghĩ đến việc ra khỏi đây.
Sau khi Chu Tiến chuẩn bị xong một ít lương thực cho ngày hôm nay hắn trở về căn nhà sạp dưới núi kia. Chỉ là vào đúng lúc này lão quái vật bỗng nhiên đi bộ lên trang trại, vừa gặp Chu Tiến lão liền mở to mắt nói:
"Ồ, hôm nay ngươi lại không có ý định bỏ trốn tiếp ư?"
Sự ngạc nhiên của vị trung niên kia không phải là không có cơ sở, lúc hắn còn ở ngay trước mắt mà con hàng kia còn định bỏ trốn được huống hồ là khi hắn vắng nhà như hôm nay.
Chu Tiến thở dài một hơi rồi nói:
"Tiên sinh à sao ngài toàn nghĩ xấu về ta không vậy, ngài đã cho ta đặc ân được làm nô lệ cho ngài có lý do gì để ta phải bỏ trốn cơ chứ."
Vị trung niên kia lại nói:
"Miệng lưỡi giảo hoạt, ngươi cứ làm như chưa bao giờ làm mấy chuyện đào tẩu vậy"
"không nha, hình như là có chút hiểu lầm ở đây, ta làm vậy không phải là muốn ngài vận động thân thể một chút sao, với người lớn tuổi tập thể dục một chút cũng là cái tốt."
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi, mà thôi hôm nay tâm trạng ta vui ngươi vào trong kia bắt lấy một con bò xạ hương đi ta muốn uống một chút."
Chu Tiến cũng nghe theo đi về phía chuồng bò sau đó rút hắc đao trong người ra bắt lấy một con. Hắn vác con bò trên vai có chút hơi nặng nề sau đó xuống núi cùng lão quái vật. Cái lợi của việc đi cùng lão là khi đi vào mảnh rừng không có dã thú nào muốn tiến lại gần hắn, trên đường đi Chu Tiến hỏi:
"Tiên sinh ngài vừa đi đâu mà sáng sớm ta đã không nhìn thấy ngài vậy?"
Vị trung niên kia cũng vui vẻ đáp:
"Ta đi chuẩn bị một chút"
Chu Tiến có chút khó hiểu trong lòng, hắn không định hỏi nữa nhưng vẫn không kiềm được mà nói:
"Ngài chuẩn bị gì mà phải đi vào sáng sớm như vậy?"
"Chuẩn bị thức ăn cho dã thú gen."
Chu Tiến sửng sốt một độ, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, từ khi hắn tới đây chưa bao giờ hắn thấy lão quái vật này cho những con dã thú kia ăn cả. Hắn ngập ngừng sau đó hỏi tiếp:
"sao ta chẳng thấy ngài cầm thứ gì vậy?"
Lão trung niên kia giải thích:
"Hôm nay chưa có nhưng mai sẽ có, thôi ngươi đừng nói về chuyện này nữa ngày mai ngươi sẽ đi cùng ta."
Khi đi về tới căn nhà sạp bằng gỗ, trên mái phủ đầy tuyết trắng chỉ thấy lão quái vật kia đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại như đang chuẩn bị thứ gì đó. Còn Chu Tiến thì lại lẳng lặng đi ra phía sau nhà rèn luyện thể lực. Những ngày gần đây hắn nhận thấy cơ thể có chút kì lạ, hắn cảm thấy trong cơ thể đang có một nguồn năng lượng màu đen nào đó muốn giải phóng, Chu Tiến đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể nào biết được nó là thứ gì, hắn chỉ đành tiếp tục rèn luyện thể lực mà thôi.
Suốt cả một ngày Chu Tiến không làm gì ngoài vận động cơ thể cùng với nấu cơm cho lão quái vật. Chỉ là hôm nay buổi trưa không thấy lão ra ăn cơm, hắn đã gọi rất nhiều lần nhưng không nhận lại được sự phản ứng nào cả, Chu Tiến cũng dứt khoát ngồi ăn một mình sau đó nghỉ ngơi rồi lại tiến vào mảnh rừng rèn luyện cùng dã thú.
Bầu trời đã ngả về đêm, Chu Tiến đốt lửa trước cánh cửa nhà sạp sau đó đun một ít nước sôi lau mặt và rửa tay chân, hắn ngồi nhìn lên bầu trời cao kia nhớ về những ngày tháng tuổi thơ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bộ dáng đáng sợ của thế giới này lại như vậy. Chu Tiến nhắm chặt mắt, hồi tưởng về những kí ức đã xa mà trong lòng không cảm thấy nuối tiếc. Cánh cửa phòng của vị trung niên kia bỗng mở ra, hắn tiến lại gần rồi ngồi cạnh Chu Tiến sau đó cất giọng nói:
"Ngươi đang nhớ nhà?"
Chu Tiến chầm chậm mở mắt ra sau đó nói:
"Có một chút nhưng bất quá nó chỉ còn lại là một kỉ niệm đẹp."
Lão trung niên gật đầu sau đó lại lấy que gẩy gẩy vào đống lửa tiếp tục nói:
"Nuối tiếc cũng chỉ là một xúc cảm của con người, trong cuộc đời mỗi người ai mà không có những thứ đó, chỉ có điều với những người siêu năng như ngươi phải học cách chấp nhận, nếu như ngươi không có thực lực và sự quyết đoán ngươi sẽ suốt đời phải chịu cảnh bị săn lùng từ các tổ chức và bọn quý tộc mà thôi."
Chu Tiến nghe những lời của vị trung niên kia như đang nói về cuộc đời của bản thân vậy, hắn quay sang hỏi:
"Tại sao ngài lại tới đây, ngày đầu tiên gặp nhau ta thấy ngài khá cảnh giác với quân đội Taylor cũng như bọn sát thủ?"
"10 năm"
Lão trung niên kia uống một ngụm nước ấm trên mặt tỏ rõ vẻ chờ mong sau đó tiếp tục nói:
"Ta đã ở đây được mười năm rồi, năm đó khi ngày đầu tiên ta đặt chân vào đây tuyết cũng rơi như thế này. Đây là nơi bị ảnh hưởng sau cuộc chiến của hai người siêu năng có thực lực cao nên quanh năm tuyết bao phủ, những ngày đầu ta cũng có chút tuyệt vọng nhưng ta phải chịu đựng vì ta có tâm nguyện của bản thân mà bắt buộc phải hoàn thành."
Nói xong lão trung niên lấy ra hai miếng sườn bò nướng lên, lão rót đầy rượu vào cái cốc của mình uống một hơi sau đó lại nói tiếp:
"Thật may có lẽ ta sẽ không phải chờ đợi lâu nữa đâu."
Chu Tiến nhíu mày xuống hắn nói với đối phương:
"Ngài sắp rời khỏi đây sao?"
Khuôn mặt của lão trung niên đã đỏ ửng sau khi uống rượu, lão cười nói:
"Đúng vậy, cho nên ngươi cũng không cần phải lo lắng luyện tập ngày đêm làm gì, bản thân ta sẽ không bao giờ làm hại người dân vô tội, ta chỉ muốn có người bầu bạn trước khi rời khỏi đây mà thôi."
Chu Tiến giật mình hắn nói với lão quái vật ngồi bên cạnh mình:
"Ta nghi ngờ có phải năng lực của ngài là có mười con mắt đúng không, sao nhất cử nhất động của ta cái gì ngài cũng biết vậy. Mặt khác sao ngài dám khẳng định ta là người dân vô tội, ta có thể là chiến sĩ gen của quân đội Taylor thì sao?"
Lão quái vật liếc sang nhìn hắn sau đó cười lớn:
"Hahahaa, ngươi quá ngây thơ, tuổi của ta có thể đẻ được ra ngươi cùng với việc ta đã phiêu bạt mấy chục năm giang hồ ngươi tưởng con mắt của ta có thể non nớt như thằng nhóc nhà ngươi sao?"
Chu Tiến im lặng không dám phản bác gì, hắn cặm cụi ăn hết một tảng sườn bò nướng sau đó dơ tay định uống một ngụm rượu thì bị lão quái vật kia ngăn lại:
"Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đua đòi uống rượu rồi."
"Ta 18 tuổi rồi đó nha."
"Như vậy cũng không được, ngày mai sẽ phải dậy sớm, ta và ngươi sẽ có chuyến đi săn cuối cùng trước khi rời khỏi đây, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là nơi hoang dã."
Chu Tiến không biết nói gì, chính bản thân lão còn đang vừa nói vừa uống mà lại ngăn cấm hắn nhưng đây không phải điều mà Chu Tiến quan tâm, trong lòng hắn bây giờ đang có một cảm giác phấn khích khó tả, hắn có dự cảm ngày mai sẽ là một ngày vô cùng biến động trong cuộc đời hắn.