Tờ mờ sáng tại căn nhà sạp trong dãy núi tuyết, cái khí hậu lạnh tới tê cóng, Chu Tiến vẫn đang ngồi bên tàn tro của đống lửa khoác trên mình bộ lông gấu tựa hồ rất ấm áp. Hắn không hiểu sao cả đêm qua bản thân lại không muốn ngủ, có lẽ vì hôm nay sau hơn mười ngày hắn mới lại được ra ngoài hoặc cũng có thể vì hôm nay hắn sẽ được "đi săn" đúng như lời của lão quái vật.
Chu Tiến vừa ngồi vừa triệu hồi hắc đao trên tay, hắn quan sát và thấy được ảnh lửa đen trên lưỡi đao càng ngày cháy càng mạnh, hắn dần nhận ra nếu thanh đao của mình càng được thu thập dung dịch gen thì lại càng trở nên sắc bén. Nghĩ rồi hắn thấy lão quái vật từ trong sạp bước ra trên tay là một bộ quần áo mùa hè, lão ném về phía Chu Tiến rồi nói:
"Lát nữa ra ngoài mặc nó vào, bên ngoài thời tiết rất nóng, mặc áo bông sẽ khó hoạt động."
Chu Tiến nhận lấy chiếc áo sau đó giương ánh mắt nhìn về phía lão quái vật hỏi:
"Chừng nào thì lên đường, lần này chúng ta sẽ đi đâu?"
Lão quái vật đáp:
"Lần này sẽ rời khỏi khu rừng biên giới đi đến khoảng đất hoang nằm phía trước cửa khẩu của nhánh số 2. Đó là một nơi tập trung nhiều tay buôn hay nói cách khác nó còn được gọi là chợ đen."
Chu Tiến thầm kinh ngạc hỏi tiếp:
"Chợ đen? Đó là nơi như thế nào vậy?"
"Đây là nơi buôn lậu vũ khí nóng, các chất kích thích và hầu hết các tệ nạn xã hội đều tập trung về nơi đó."
Sau lời giải thích của lão quái vật Chu Tiến đã bắt đầu tưởng tượng ra sự hỗn loạn của nơi đó. Nhưng chưa để hắn lên tiếng lão quái vật lại nói tiếp:
"Nói là nơi tập trung đủ mọi tệ nạn nhưng lại được tổ chức Taylor ngầm nhắm mắt cho qua vì kẻ cầm đầu chợ đen ấy là một tên quý tộc rất khét tiếng trên thế giới."
Nghe xong Chu Tiến khó hiểu nói:
"Quý tộc có tầm ảnh hưởng to lớn đến như vậy ư?"
"Quý tộc có thể quyết định mạng sống của tất cả người dân trên thế giới, nếu chúng muốn họ chết họ sẽ khó có thể sống quá một tháng."
Đây là lần đầu tiêu Chu Tiến nghe về vấn đề này, hắn trước đây chỉ nghĩ quý tộc là một tổ chức tài trợ cho chính quyền, nhưng thực chất các tổ chức điều hành thế giới hiện tại mới là chó săn của bọn chúng. Chu Tiến cũng không quan tâm về vấn đề này nữa hắn tiếp tục nhìn về hướng lão quái vật và nói:
"Vậy chúng ta đến đó làm gì."
"Không phải ta đã nói rồi sao, đi săn thức ăn cho dã thú gen."
"Nhưng ta tưởng muốn đi săn phải hoạt động ở trong rừng chứ, còn ở đó thì làm gì có con mồi để chúng ta săn bắt?"
Lão quái vật nghe xong lời thắc mắc của Chu Tiến sau đó lấy tay vén mái tóc dài rối mù của mình ra đằng sau buộc chặt lại trông rất gọn gàng sau đó nói:
"Con mồi mà chúng ta săn không phải là dã thú, mà là con người."
Chu Tiến thầm cả kinh, hắn tưởng mình đã nghe nhầm nên lập tức hỏi lại đến ba lần nhưng nhận lại vẫn là câu trả lời như cũ. Lúc này, đầu óc hắn đã bắt đầu do dự hoang mang, thực chất hắn trước giờ là một người sống rất ích kỉ vô cảm nhưng lương tâm hắn lại không cho phép bản thân sát hại người vô tội, trên tay hắn lúc này đang triệu hồi ra thanh hắc đao tựa hồ muốn phản kháng lại ý đồ của lão quái vật kia.
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, cất vũ khí đi tính chất của sự việc thực ra không nghiêm trọng như vậy"
Nhận thấy sắc mặt hoang mang của Chu Tiến lão quái vật liền trấn an, lão tiếp tục nói:
"Ngươi xem, những tên ở chợ đen ấy cũng đâu phải công dân lương thiện gì."
Chu Tiến vẫn kiên định lớn tiếng nói:
"Như vậy cũng không được, đây là hành động quá vô nhân tính."
Lão quái vật nghe xong câu nói này của Chu Tiến thở dài một tiếng sau đó quay lưng lại với hắn nói:
"Thôi được rồi, trước mắt ngươi cứ đi với ta, ta cần sự hỗ trợ từ ngươi. Ta hứa với ngươi nếu ngươi nhìn thấy những tên kia mà không thực sự đáng chết ngươi có thể trực tiếp giết ta."
Chu tiến vẫn không quay lại nhìn lão quái vật kia và nói tiếp:
"Với thực lực của ta hoàn toàn không thể giết ngươi."
"Ta thề trước danh dự của một nam tử hán đại trượng phu sẽ không có bất kì sự phản kháng nào."
Chu Tiến trầm xuống, hắn suy nghĩ hồi lâu sau đó đưa ra quyết định:
"Vậy được, nhưng ngươi phải nhớ nếu nó trái với nguyên tắc của ta ta sẽ xuống tay mà không hề do dự."
Lão quái vật mỉm cười:
"Một lời đã định."
.
.
.
Trong cánh rừng biên giới thân ảnh của một thiếu niên và một trung niên đang di chuyển với một tốc độ không quá chậm cũng không quá vội vàng. Thiếu niên kia mặc chiếc áo cao cổ tới cằm còn vị trung niên thì đội chiếc mũ nón vành màu đen để lộ ra đuôi tóc đã được buộc gọn gàng sau váy. Trên đường thiếu niên tên là Chu Tiến lên tiếng:
"Diện tích của rừng biên giới này rộng lớn thật, chúng ta đã đi gần hai ngày rồi mà vẫn chưa ra khỏi."
Còn vị trung niên kia nguyên lai chính là lão quái vật trong dãy núi tuyết, hắn vẫn vừa đi vừa nhắm mắt định thần, nghe lời phàn nàn của Chu Tiến hắn chậm mở mắt ra nói:
"Ngươi đúng là tên nhà quê, chính vì lí do khu vực biên giới rộng lớn như vậy cho nên nền văn minh của cư dân nông thôn và cư dân thành thị mới có sự khác nhau rõ rệt."
Chu Tiến vừa đi vừa đá vào những viên sỏi trên đường tiếp tục nói:
"không phải cũng là chế độ một nhà hai con thôi sao, có cái khỉ gì mà khác với chả không."
Lão quái vật nghe thấy lời này thì âm thầm đánh giá cái thằng nhóc trước mặt là tầm nhìn quá hạn hẹp sau đó hắn gõ vào đầu Chu Tiến một cái rồi nói:
"Nền văn minh ta nói ở đây không phải là cái đó, ngươi thấy cư dân nông thôn chỉ một vài gia đình khá giả là mua được đường điện mắc trong nhà nhưng cư dân thành thị cư nhiên đó là điều quá bình thường. Còn rất nhiều những thứ ngươi chưa từng được thấy trên đời cũng xuất hiện trên thành thị, ngươi còn trẻ mà lại là người siêu năng nên sẽ sớm được chứng kiến sự vĩ đại mà nhân loại đã tạo ra trên khu vực đó thôi."
Lão quái vật lại một lần nữa kích thích sự hiếu kỳ của Chu Tiến rồi, hắn hứa một ngày nếu hoàn thành xong tâm nguyện của Nhân lão sư sẽ tới những nơi như thành thị để quan sát một chút.
Trời cũng đã ngả bóng xế chiều, lão quái vật đứng lại bên thân cây bằng lăng to lớn cất giọng nói:
"Hôm nay dừng chân ở đây đi, ta đi kiếm một chút lương thực, ta khuyên ngươi nên đi theo ta vì đây là một trong những kĩ năng sinh tồn khi phải sống trong rừng núi."
Nói rồi lão quái vật với hai bàn tay trắng đi về phía có dốc cao sau đó nằm rạp đó áng binh bất động thong thả nhắm mắt lại.
Chu Tiến cạn lời đây CMN là ngủ gật chứ tìm lương thực gì, hắn thầm nghĩ có lẽ phải tự cung tự cấp thôi lên dứt khoát đứng lên đi tìm nơi khác. Nhưng vào đúng lúc hắn định xoay ngươi rời đi thì lão quái vật mở miệng cười ha hả:
"Tìm thấy bọn ngươi rồi"
Sau câu nói Chu Tiến chỉ thấy lão quái vật cầm trên tay một cành cây khô sắc nhọn trên tay lão lúc này nổi lên đường gân cốt vâm vóc sau đó ném thẳng nên tán cây xà cừ cách đó hàng trăm mét. Chu Tiến sửng sốt thầm nhủ sức mạnh của lão quái vật còn kinh khủng tới mức nào. Chỉ thấy lúc này một đàn chim nối nhau bị cành củi khô đã được mài đến sắc nhọn xuyên qua rơi xuống, lão quái vật vội vã chạy lại thu hoạch sau đó đắc ý tiến về phía Chu Tiến nói:
"Ngươi có quan sát kĩ không, vậy bài học cần rút ra ở đây là gì?"
Chu Tiến tựa hồ như chẳng thèm quan tâm xoay người đi về nơi nghỉ ngơi giọng điệu hơi ngượng ngùng đáp:
"Bài học đầu tiên để tồn tại trong rừng núi là ôm bắp đùi những kẻ như ngươi."
Lão quái vật:
"???"