Thông thường, sau mỗi đợt tập huấn khích lệ tinh thần cả đội, các thành viên từ năm nhất tới năm ba đều bị đen đi chút ít. Sau khi được trải nghiệm quãng thời gian đó cùng nhau, họ cũng học được rằng, đội trưởng của họ quả thực là một người huấn luyện viên nghiêm khắc, đồng thời phó chủ tịch CLB cũng không phải là người vui vẻ, dễ tính như họ tưởng. Thì thế, sẽ là bình thường nếu thấy mấy đứa nhóc trong câu lạc bộ luôn tìm cách tránh cả hai con người này.
Dean không lấy làm lạ khi có những thành viên vắng mặt sau kỳ tập huấn, chỉ còn lại những thành viên năm ba có mặt để luyện tập. Dean vừa hoàn thành đống tài liệu và chuẩn bị rời đi. Cậu ta thông báo với mọi người, vớ lấy chìa khóa xe rồi đi ra bãi đậu.
Vào thời điểm sáu giờ chiều, tòa nhà của khoa Kinh tế không có nhiều người qua lại, Dean đi chậm lại khi băng qua nơi này và nhìn ngó xung quanh cố tìm kiếm một ai đó.
Còn ở CLB ko hay về nhà rồi nhỉ?
Từ khi đi tập huấn về, Dean vẫn tìm cơ hội để liên lạc với Parm nhưng chưa được vì Team, người duy nhất có thể giúp Dean trong chuyện này đã đổ bệnh và vắng mặt như các thành viên năm nhất khác.
"Xin lỗi nhé Parm, buổi thử vai bắt đầu rồi, mình không thể vắng mặt cho đến lúc kết thúc, lúc đó chắc khá muộn rồi."
Giọng nói không phải là thứ thu hút sự chú ý của Dean mà là tên người được nhắc đến trong câu nói ấy.
"Mình hiểu mà, MaNow. Đừng lo gì cả, mình tự về nhà được."
Dean lập tức lắng tai nghe và nhìn thấy hai sinh viên năm nhất đang ngồi trên ghế đá kế bên tòa nhà khoa kinh tế. Giờ đã hơi muộn và cũng khá vắng vẻ nên Dean có thể nghe họ nói chuyện rõ mồn một.
"Mình thấy có lỗi với cậu lắm, xe cậu bị hỏng còn Team lại ốm. Mình xin lỗi na, Parm." MaNow nắm lấy tay cậu bạn lắc lắc.
"Hey, không cần phải xin lỗi mình, hoàn toàn ko phải lỗi của cậu. Là do xe mình bị hỏng mà. Dù sao đi nữa, có gãy chân mình cũng chắc chắn sẽ vẫn đến cổ vũ buổi thử vai của cậu lần tới, ok? Cố lên."
Parm nắm lấy tay cô, MaNow cười tươi, vẫy tay, chào tạm biệt rồi đến CLB.
(Thở dài)
"Giờ mình về bằng cách nào đây?"
Parm ngồi lại chỗ cũ, thở dài tự hỏi bản thân. Chung cư của cậu không quá xa trường, chỉ mất ba mươi phút lái xe, nhưng vấn đề là xe Parm bị hỏng, nếu bắt xe bus Parm phải đổi ba tuyến liền, việc đó sẽ ngốn cả tiếng đồng hồ. Đáng nhẽ Manow hoặc Parm có thể cho cậu đi nhờ ra ga tàu điện hoặc trở cậu về. Parm thở hắt ra, khuôn mặt chán nản vùi xuống hai cánh tay đặt trên bàn.
Hành động đáng yêu của Parm khiến Dean mỉm cười. Parm là tuýp người mà mọi cảm xúc đều viết hết trên khuôn mặt. Khi xấu hổ, lo lắng, băn khoăn, hạnh phúc hay buồn bã, Parm đều thể hiện trên khuôn mặt một cách rất bản năng. Đó trở thành nét quyến rũ riêng của cậu, đặc biệt là với Dean.
.
(MỘT TIẾNG ĐỘNG RẤT LỚN)
.
Tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh hét lớn vì bị bất ngờ, bao gồm cả Dean. Cậu theo hướng phát ra tiếng động thì thấy mấy sinh viên đang lớn tiếng nối về một trạm biến áp chính bên ngoài trường phát nổ. Dean mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đây là lần đầu cậu nghe thấy tiếng nổ lớn ở cự ly gần như vậy. Dean quay đầu về chỗ Parm đang ngồi tìm cậu, nhưng không thấy bóng dáng Parm đâu.
Parm?!??!?!?
Dean hơi lo lắng, cậu tò mò đi về phía ghế đá, chỗ Parm vừa ngồi đó ít phút. Chắc chắn Parm chưa thể rời đi vì ba lô của cậu vẫn còn đang trên ghế. Dean vòng qua chiếc bàn và lập tức lao đến khi nhìn thấy Parm.
PARM!!!!
Parm đang co ro ở dưới bàn, trông hết sức kinh hãi. Khuôn mặt cậu tái nhợt, người run cầm cập, hơi thở nặng nhọc, toàn thân rúm ró, hai bàn tay nắm chặt làm Dean lo lắng vô cùng. Anh chàng to lớn ngồi xuống, sát bên cơ thể nhỏ bé rồi nhẹ nhàng ôm vào lòng. Dean cảm thấy như có ai bóp nghẹt trái tim mình khi nhìn hình ảnh này của Parm. Parm ôm lấy Dean, bàn tay nắm chặt vạt áo sơ mi của cậu, đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn cậu.
"....P'Dean..." Parm gần như bật khóc khi gọi tên Dean.
"Shhhh, không cần nói gì cả, có anh đây rồi... sẽ ổn thôi..."
Dean vơ lấy túi giấy màu nâu trên bàn, chụp vào mũi và miệng Parm cho cậu lấy lại hô hấp.
"Nào, thở đi..."
Dean nhẹ nhàng thì thầm bên khuôn mặt tái nhợt ướt nhẹt nước mắt của Parm, đồng thời giữ chặt cánh tay cậu.
"Anh ở đây rồi..." Dean ko chắc là đang nói với Parm hay nói với chính bản thân mình nữa.
Phải mất một lúc Parm mới thả lỏng và khá hơn được chút. Dean đỡ Parm ngồi lên ghế rồi ngồi xổm trước mặt cậu.
"Đến bênh viện thôi." Dean nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của Parm. Parm lắc đầu.
"Em.. đỡ rồi, sẽ ổn thôi...chỉ cần vài phút nữa..."
"Đó không phải là câu hỏi, anh sẽ đưa cậu tới bệnh viện."
Dean không nghe Parm nói, cậu thu hết đồ trên bàn vào ba lô cho Parm rồi khoác ba lô lên vai.
"...P'...Dean..."
"Cậu muốn tự đi hay để anh bế cậu đi?"
"Em tự đi." Parm lập tức trả lời.
Và đó là cách chủ tịch CLB bơi lội bắt anh chàng năm nhất khoa kinh tế đến bệnh viện kiểm tra.
_____
"Chứng tăng thông khí, là tình trạng tăng hô hấp một cách bất thường mỗi khi bị căng thẳng"
Bác sĩ giải thích tình trạng của Parm rồi hỏi thêm.
"Việc này thường xảy ra khi bệnh nhân phải chịu áp lực hoặc bị shork đột ngột, có chuyện gì xảy ra với cậu hôm nay?"
"Một trạm biến áp cạnh trường chúng tôi phát nổ"
Dean trả lời bác sĩ. Dean quyết định đi cùng Parm vào phòng chẩn trị mà không cần hỏi qua ý kiến cậu, Parm cũng không hé răng nửa lời. Cả Dean và bác sĩ đều đang nhìn về Parm chờ đáp án, vì vậy cậu chỉ còn biết gật đầu xác nhận.
"Đúng, cháu bị như vậy từ khi còn nhỏ. Cháu rất sợ những âm thanh quá lớn, đặc biệt là khi chúng xảy ra ngoài ý muốn. Âm thanh càng to và càng gần, tình trạng cháu càng tệ hơn."
"Cậu có bị thường xuyên không?"
Bác sĩ ghi lại những triệu chứng vào tờ bệnh án, trong khi Parm đã bình tĩnh lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu đã quen với việc này. Ba mẹ Parm đã từng đưa cậu đi điều trị và gặp cả bác sĩ tâm lý nhưng vẫn không hiệu quả.
"Cũng không thường xuyên. Bình thường thì cháu chỉ giật mình đôi chút. Triệu chứng như vừa nãy lâu rồi mới xuất hiện. Nhưng triệu chứng đặc biệt tệ đối với tiếng súng hay tiếng nổ."
"Đã có chuyện gì xảy ra với cậu trong quá khứ? Chuyện gì liên quan đến súng không?"
"Không ạ." Parm lắc đầu "Mẹ nói cháu bị như vậy từ khi sinh ra."
"Có chữa được không bác sĩ ?" Dean lo lắng.
"Tăng thông khí là dấu hiệu của bệnh tâm lý. Cách tốt nhất để điều trị là dùng thuốc để giảm bớt căng thẳng. Còn trong trường hợp của cháu, Parm, thực sự nguyên do từ đâu thì bác không kết luận được. Bác sĩ tâm lý có lẽ sẽ có phương pháp tốt hơn cho trường hợp này."
Bác sĩ đã cố hết sức để giải thích cho cả hai người. Mất vài phút để bác sĩ kê đơn thuốc, sau đó Dean và Parm rời khỏi phòng khám.
Trở về từ bệnh viện, chủ tịch CLB bơi bỗng trở nên kiệm lời, trong khi cậu sinh viên năm nhất ngồi kế bên cũng im thin thít. Dean không biết rằng, tình trạng nghiêm trọng của Parm lại khiến anh quan tâm đến vậy, hiển nhiên, anh không thể vui khi biết chuyện đó.
"Phải làm sao nếu như không có ai bên cạnh Parm lỡ chuyện hôm nay lặp lại?"
Họ cứ ngồi im lặng bên nhau như vậy trong suốt quãng đường từ bệnh viện về căn hộ của Parm, lâu lâu, Parm lại nhìn trộm Dean một cái. Cậu vẫn ôm chặt ba lô trước ngực. Ngay sau khi những triệu chứng của cậu biến mất, một cảm giác xấu hổ ập đến tức thì. Sự lo lắng của Parm bây giờ rất may không kéo theo một cơn tăng thông khí nữa, nó chỉ xảy ra đối với những tiếng động, còn áp lực, căng thẳng do học hành thì không. Bác sĩ cũng đã nói, điều đó xảy ra do nguyên nhân tâm lý. Dean thở dài trong lúc lái xe. Anh chẳng thể làm được gì ngoài việc cố tìm ra nguyên nhân tình trạng đó. Dean liếc sang nhìn Parm, trông cậu ta có vẻ không được thoải mái.
Hay tại đối với cậu ấy, mình là người xa lạ hoặc ẻm sợ mình chăng?
Dean cố nghĩ cách giúp Parm thoái mái hơn, bất chợt nảy ra một ý tưởng.
"Tên anh là Dean- Rattanon WongNate, sinh viên năm thứ ba khoa Quản trị kinh doanh, có một em trai tên Don và một em gái tên Del."
"?!?!?!?"
Parm nhìn Dean theo kiểu không hiểu tại sao anh lại giới thiệu bản thân như vậy và Dean trông như đang chờ câu trả lời từ cậu. Vì thế Parm đáp lại.
"Ahhh... Em là Parm TriWiNit. Sinh viên năm nhất khoa kinh tế. Em có một người em trai tên Phoom, nó đang học lớp mười."
"Anh sống cùng với gia đình, nhưng hầu hết thời gian ba mẹ anh ở nước ngoài."
Dean tiếp tục nói về bản thân vì trông Parm có vẻ thả lỏng, cậu không còn ôm chặt lấy ba lô nữa.
"Em sống một mình. Ba em đã qua đời còn mẹ kinh doanh cửa hàng đồ ăn Thái ở Mỹ."
"Sinh nhật anh vào 21-4."
"Em vào 16-6."
"Anh là chủ tịch câu lạc bộ bơi lội của trường."
"Em là thành viên mới của CLB nấu ăn- đồ Thái." Parm khẽ mỉm cười.
"Anh thích món ăn Thái!" Dean liếc nhìn Parm và trông thấy cặp môi mỏng đang mím lại.
"...Em thích nấu món ăn Thái!" Parm nhỏ giọng đáp mà không biết rằng đó là một câu trả lời lạc đề.
Chiếc xe bắt đầu giảm tốc độ rồi dừng trước vạch kẻ đường chờ đèn đỏ. Dean quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt Parm.
"Anh vẫn còn độc thân!"
"..Sa...o ...?!?!?"
Parm dừng lại nhìn sang người bên cạnh và cậu nhận ra cậu đang được một anh chàng tán tỉnh, mặt Parm chuyển sang đỏ lừ. Đã không kịp để quay đầu lại nữa vì ngay lúc này, Parm cảm thấy bị tấn công bởi cái nhìn của Dean. Chỉ còn duy nhất một cậu trả lời Parm có thể thốt ra trước khi đèn xanh bật sáng.
...
..."Em.....
....cũng độc thân"
....
Đó cũng là câu nói kết thúc cuộc trò chuyện của hai người. Chỉ còn lại một cảm giác khó tả đang đeo đuổi họ. Nó lớn dần lên theo từng phút giây bên trong mỗi người mặc dù không ai nói thêm gì nữa. Dean cứ theo lời chỉ của Parm lúc trước lái xe về căn hộ, chậm nhất có thể. Điều đó có nghĩa là, Dean không muốn đến đích quá nhanh, có nghĩa là anh đang muốn lấp đầy cảm giác trống trải bên trong con người mình bằng cách ở bên cạnh Parm, từng giây từng phút.
"Toà này đúng không?"
Parm gật đầu. Dean cho xe vào bãi đậu. Đó là một toà chung cư tám tầng nằm sâu bên trong con phố, khá là xa đường lớn. Dean nhíu mày, anh không thích việc Parm ở xa như vậy.
Parm cười vái chào Dean vì đã cho cậu đi nhờ. Nó như một giấc mơ vì cậu có cơ hội được ngồi cạnh Dean trên xe và nói chuyện chỉ có hai người. Chỉ là một cuộc nói chuyện nhỏ, nhưng lại là một cơ hội lớn đối với cậu. Trước khi Parm ra khỏi xe, Dean hạ cửa sổ và giữ cậu lại.
"Parm...đợi chút."
Bàn tay to lớn cầm lấy điện thoại rồi đưa nó cho Parm. Đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt bối rối của Parm. Parm nhìn chiêc điện thoại, bộ não chưa kịp tích phân. Cuối cùng, cậu cũng hiểu ra.
Gì đây? Tại sao? Làm thế nào... tất cả những câu hỏi trong đầu cậu quy tụ về cùng một câu trả lời. Bản năng mách bảo Parm nhận lấy chiếc điện thoại, theo lời Dean chỉ mở khoá, bấm số rồi nhấn nút... gọi cho chính mình.
Parm ngắt cuộc gọi sau khi nghe tiếng chuông của mình reeng lên rồi trao trả điện thoại về cho chủ nhân. Cậu vái chào Dean thêm một lần rồi đi như bay về phía căn hộ.
Dean nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười một mình trong xe.
Tối hôm đó, Parm không sao ngủ được. Cậu lăn qua lăn lại trên giường, tim đập như gõ trống khi nhìn số điện thoại của Dean. Parm lưu số vào danh bạ, dùng tấm hình chụp Dean trong thư viện làm hình đại diện. Cặp môi mỏng ko thể ngừng mỉm cười. Parm cứ lăn lộn như thế rồi úp mặt vào gối hét lên.
Mình chết vì hạnh phúc mất!
-------------------------------------------------------------
Đó là một ngày bận rộn đối với sinh viên trường này. Một gã cao lênh khênh ngồi như đang trốn ở một góc khu vực chung dưới toà nhà. Cậu ta dựa lưng vào tường, duỗi đôi chân dài thư giãn, hai mắt nhắm nghiền không quan tâm tới bất kỳ ai.
"Xin chào P', anh tên gì?"
Giọng nói sống động từ một người không quen biết khiến cậu ta mở mắt và nhìn thấy một khuôn mặt sáng sủa, dễ thương của một chàng trai trẻ.
"Em tên In."
"...Korn..."
Gã chỉ muốn chấm dứt cuộc hội thoại nên chỉ đáp lại bằng câu trả lời cụt lủn, hi vọng cậu ta sẽ bỏ đi.
Chàng trai nhỏ nhắn cười rạng rỡ.
"Em rất thích P. Anh có muốn hẹn hò với em không?"
Gã cao lớn lại mở mắt, cặp lông mày nhíu lại. Lần đầu tiên có người nói với gã như vậy. Cậu ta đang đùa cợt hoặc đang có mục đích xấu với gã. Vì thế gã không trả lời mà quay lại với việc đọc sách và không thèm để ý đến đứa trẻ đó nữa.
In mím chặt môi sau khi bị Korn phớt lờ, cậu cảm thấy buồn.
"Không nói có nghĩa là đồng ý."
Korn vẫn im lặng. Trước khi In kịp nói thêm điều gì, mấy người bạn cậu từ đâu xông đến và kéo cậu tránh xa khỏi Korn.
"Cậu đang nghĩ gì vậy, cậu ko biết anh ta sao? Hắn là con nhà xã hội đen đó. Cha hắn ta làm nhiều việc bất hợp pháp, trong đó có cả cho vay nặng lãi và rửa tiền."
In lắc đầu.
"Đó là cha ảnh... không phải ảnh."
Tất nhiên In biết cha Korn. Cậu có nghe về gia đình Korn trên bản tin.
"Đừng ngu ngốc thế, bọn họ sẽ thủ tiêu cậu, không biết sao?"
Một người bạn lo lắng cảnh báo In.
"Đừng bi quan vậy."
In lắc đầu lần nữa, cậu nhìn gã từ xa.
"Chỉ là một cuộc hẹn... mình sẽ gặp rắc rối gì nếu hẹn họ với con của xã hội đen?"
In muốn giúp Korn, trông gã lúc nào cũng buồn bã và cô độc.
-----------------------------------------------
Một lần nữa, Parm thức dậy vào sáng sớm và nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên chiếc bàn ở đầu giường. Mới 6:20 sáng, quá sớm cho lớp học lúc mười giờ. Parm thả mình lại xuống giường, cố sắp xếp những gì xảy ra trong giấc mơ khi nãy.
Cậu cảm thấy như mình đang đề nghị ai đó hẹn hò.
Điều này thật điên rồ. Parm quơ tay tìm điện thoại và thấy một loạt tin nhắn Line trên màn hình. Bởi vì hôm qua cậu hoàn toàn không để ý đến nó. Parm mở ứng dụng màu xanh nhạt quen thuộc. Cậu định trả lời tin nhắn của bạn nhưng thay vào đó lại kinh ngạc vì có ai đó vừa add số phone của cậu, do cậu cài đặt ứng dụng ở chế độ tự động chấp nhận.
Hình đại diện của người bạn mới này là một bức hình về biển. Cậu biết tấm hình này. Nó chính xác là hình đại diện facebook của một người cậu từng biết.
P'Dean?!?
Parm ko chắc mình nên làm gì. Cậu hơi bối rối. Việc có số Line của P'Dean nằm ngoài dự đoán. Làm sao với người bạn mới này đây?
Nếu cơ hội đến với cậu, hãy nắm lấy.
Bỗng nhiên câu nói của MaNow hiện lên trong tâm trí Parm... Phải rồi, mình sẽ nghe cậu.
Nhưng bằng cách nào? Tán tỉnh? Parm dùng hai tay vò đầu, cậu vớ lấy điện thoại rồi nhảy lên giường lần nữa. Cậu chọn chế độ "riêng tư" cho phần trò chuyện với P'Dean.
Gửi lời chào??? Parm viết đi viết lại liên tục mà vẫn không tìm được ý tưởng nào hay để bắt đầu.
Gửi một bức hình??? Parm chọn đi chọn lại mấy tấm hình trong bộ sưu tập vẫn ko kiếm được bức nào ưng ý.
Gửi sticker? ...yeahh... đúng là ý tưởng hay.
Parm cố gắng kiềm chế bản thân ko hồi hộp, nhưng bất thình lình chọn nhầm một tấm hình gửi cho p'Dean.
.
MỘT TẤM HÌNH...
MỘT TẤM HÌNH...
FUCK!!!!
Parm trợn tròn mắt, Parm gửi đi một bức hình đã nhận từ mẹ của cậu...
Parm một mình gào thét trong phòng... một lần bút sa gà chết.
.....
Dòng tin nhắn line mới hiện lên trên điện thoại của Dean cùng với tiếng chuông báo làm cho anh tự hỏi không biết ai gửi vào giờ này. Mới khoảng 6h sáng, phải chăng có chuyện gì khẩn cấp. Dean đặt cốc cafe lên mặt bàn rồi mở ứng dụng đọc tin nhắn. Bữa sáng của gia đình anh vẫn yên ắng như mọi ngày, mặc dù tất cả mọi người đều có mặt ở bàn ăn. Anh nhíu mày vì một tài khoản lạ. Nhưng khi nhìn thấy hình đại diện là cậu sinh viên năm nhất mình đưa về tối qua, Dean mở ứng dụng ngay tức khắc. Ngay sau khi đọc tin nhắn, Dean khẽ khúc khích làm cả hai đứa em của anh đều ngạc nhiên. Chúng nhìn anh trai ngay lập tức, đây quả là một phản ứng lạ lùng đối với cả hai.
Em hẳn là gửi cho tôi trong lúc ngái ngủ, phải không Parm!
Anh cười và nhắn tin trả lời.
Trong khi đó, người còn đang trách bản thân vì sự ngốc nghếch của mình, lại nhảy dựng lên khi thấy âm thanh báo tin nhắn đến. Cậu mở tin nhắn và nhăn nhó
[Dean: Chào buổi sáng thứ Tư]
Không không không!!! P'Dean, em không cố ý gửi anh cái đó.
Parm trả lời nhanh như chớp.
[P@rm: em xin lỗi P, em vô tình gửi nhầm nó cho anh]
Dean có thể tưởng tượng được khuôn mặt Parm lúc này trông như thế nào. Cậu ta sẽ đỏ mặt, mắt như sắp khóc, chân tay bủn rủn.
[Pa@rm: Dù sao cũng cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về nhà. 🙂]
[Dean: không có gì? Cậu đã khá hơn chưa? Hôm nay đến trường bằng cách nào?]
[Parm: Một lát Team ghé đón...]
[Dean: thực ra nhà anh gần căn hộ của cậu, nếu Team bận anh có thể cho em đi nhờ. Đằng nào cũng tiện đường anh tới trường]
CÁI GÌ????? Parm lại trợn tròn mắt một lần nữa.
Trở mình về nhà và bây giờ là đưa tới trường.
Parm không biết nên trả lời ra sao.
[P@rm: 🙂 gửi stiker mỉm cười]
Tốt hơn là trả thời theo cách này.
[P@rm: p'Dean... em có thể cám ơn anh bằng cách nào? Bất cứ món gì anh muốn ăn, em sẽ làm cho anh]
Parm nắm lấy cơ hội đò đưa một lần nữa cũng là để che đi sự ngớ ngẩn của việc gửi tấm hình cho Dean vài phút trước.
[Dean: Cậu có thể nấu được món gì ngoài đồ ngọt không?]
[P@rm: chỉ cần anh nói ta thôi. Anh muốn ăn món gì?]
[Dean: trứng tráng]
Parm hoàn toàn bị bất ngờ... gì cơ? Trứng tráng
[P@rm: em có thể làm nhiều món khó hơn...nếu anh muốn]
[Dean: không cần, chỉ Trứng tráng, anh muốn chúng cho bữa sáng]
Dean vẫn kiên định là món trứng tráng vì vậy Parm đồng ý nấu chúng cho anh. Dean thực sự muốn ăn trứng tráng.
[P@rm: ahh... được rồi. Em sẽ nói Team mang tới cho anh vào buổi sáng. Khi nào anh có buổi tập]
Parm định nấu rồi để vào hộp cho Team mang tới CLB nhưng Dean, người đang chat với cậu trong xe ô tô thì mắt sáng lên bởi kế hoạch vừa nảy ra trong đầu.
[Dean: Được rồi. Xe cậu hỏng mà, mai anh sẽ qua nhà dùng bữa sáng tiện đưa cậu tới trường luôn]
...
Đón mình tại căn hộ.
Đón mình tại căn hộ....
ĐÙA SAO????
Parm đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi... cậu có đang mơ không, P'Dean muốn đón cậu vào sáng mai...
[P@rm: Errr... như vậy không phiền anh chứ?]
[Dean: sáng mai 7am. Anh sẽ gọi trước khi tới. Nói chuyện sau, giờ anh đang lái xe]
Sau tin nhắn đó, Parm gửi thêm một tin nhắn nữa nhưng nó ko được đọc. Parm vứt điện thoại lên giường và vẫn chưa hết băn khoăn.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Chỉ vì món trứng tráng thôi ư?
Tại sao anh ấy lại lái xe cả đoạn đường tới đây chỉ vì món trứng tráng???
(Chào buổi sáng Thứ Hai. Em sẽ nhớ anh nhiều lắm đấy!)
Năm giờ sáng!
Parm đang ngồi trên giường trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Cậu dậy sớm hơn cả tiếng đồng hồ so với giờ báo thức vì quá lo lắng và hồi hộp. Nghĩ tới việc P'Dean sẽ tới đón cậu lúc bảy giờ khiến Parm không sao chợp mắt thêm được nữa, vì thế cậu quyết định thức dậy, hoàn thành công việc vệ sinh cá nhân và chuẩn bị bữa sáng giống những lần cậu bị thức giấc khi trời còn tờ mờ sáng.
Parm tìm thấy một ít tiết đông và thịt lợn chế biến sẵn trong tủ lạnh, vì thế cậu quyết định làm một món súp Thái thanh đạm từ những nguyên liệu đó. Cậu làm nóng thịt sau đó cho thêm rễ cây ngải cứu đã được cắt tỉa và sơ chế sạch sẽ cùng mới một chút muối. Mùi thơm của món súp lan tỏa khắp căn bếp, cậu từ từ thả từng miếng thịt lợn được thái lát mỏng và nêm nếm vừa vặn vào nước súp. Parm tiếp tục đun sôi phần tiết đông trong một cái nồi khác và cô đặc chúng. Trong bồn rửa, cậu ngâm lá thường xuân bầu rồi rửa sạch, để cho ráo rước. Khi mọi thứ đã hoàn thành, cậu để lá thường xuân bầu vào hai chén súp nhỏ, đặt lên trên đó phần tiết nóng, rồi đổ phần nước súp với thịt viên và ngải cứu vào chén. Cậu bày hai chén súp lên chiếc bàn ăn dành cho hai người trong căn bếp.
Trước đó, Parm đã vo gạo nấu cơm và trong lúc đợi cơm chín cậu quyết định ra đi ra ngoài ban công phòng khách để hít thở. Đó là một trong số những tiện ích của chung cư này vì nó ở xa đường quốc lộ và khu dân cư nên cậu có thể hít thở chút không khí trong lành của buổi sáng.
"Gì thế kia...?!?!?"
Parm nhìn thấy một chiếc xe ở bãi đậu... cậu căng mắt ra nhìn cho rõ hơn.
Sao chiếc xe kia trông quen vậy?
Trong khi Parm đang tự hỏi mình thì chủ nhân chiếc xe bước ra để duỗi cơ một chút. Người lái xe có nước da bánh mật ấy khiến Parm hoảng hồn. Cậu chạy vội vào trong phòng nhìn lại chiếc đồng hồ báo thức.
Mới 6:15am, đùa sao?!? Anh đến sớm vậy?!?
Parm vớ lấy chìa khóa và lao như bay xuống tầng một mà ko để ý mình vẫn đang trong bộ đồ ngủ dạng áo phông quần đùi.
"P'Dean!!"
Parm chạy đến chỗ Dean đứng, ngay bên cạnh xe của ảnh.
"(Thở hổn hển)....Sao...Sao anh đến sớm vậy? Hay em nhớ nhầm giờ hẹn với anh?"
Dean vừa lắc vừa gãi đầu. "Không...Là anh đi từ nhà sớm quá, anh không muốn bị muộn."
Thực ra, Dean rời nhà sớm là có chủ đích. Anh không thể đợi thêm một giây nào nữa để được thấy Parm, vì thế mới quyết định đến sớm hơn giờ hẹn.
"Đừng lo lắng, cậu cứ thư thả đi, anh có thể đợi."
"Anh đùa sao, điều đó có nghĩa là anh sẽ đợi một tiếng nữa đó."
Parm bé nhỏ đang cố suy nghĩ phải làm gì trong tình huống này, và điều đó hiện ra tất cả trên khuôn mặt, cặp lông mày, bờ môi mỏng hay đôi bàn tay đầy mồ hôi của cậu. Parm càng nhìn Dean bao nhiêu, cậu càng đổ mồ hôi nhiều bấy nhiêu.
"Ờ...đằng nào thì anh cũng ở đây rồi..."
Parm nhìn thẳng vào cắp mắt quyến rũ của Dean.
"Có muốn lên phòng em dùng bữa sáng luôn không?"
Phải, Parm biết rằng mình đang tán tỉnh Dean. Cậu là người cho Dean cơ hội vào nhà mình. Còn Dean lại tình nguyện chấp nhận lời mời đó. Họ cùng đi lên căn hộ nhỏ của Parm. Dean tò mò nhìn quanh căn phòng của Parm, nó có vẻ khá nhỏ khi có thêm vị khách cao to đang đứng đó.
"Ngồi đi anh."
Parm kéo ghế ở bàn ăn rồi mang cho Dean một đĩa cơm chiên.
"Em sẽ làm thêm trứng tráng."
Dean gật đầu. Anh kê hai tay dưới cằm và ngắm nhìn Parm nấu ăn. Parm quả là người có kỹ năng nấu nướng. Cậu làm rất nhanh và chuyên nghiệp. Chỉ mất vài phút, món trứng tráng vô cùng ngon mắt đã được đặt trước mặt Dean.
"Và đây là món súp thanh đạm được làm từ tiết lợn."
Parm đặt thêm chén Súp còn ấm nóng trước mặt Dean mỉm cười.
Mùi vị thơm ngon của đồ ăn làm Dean cảm thấy vô cùng ấm áp, cả trái tim anh cũng vậy. Thứ cảm giác lạ lùng không vì một lý do nào cả. Dean mỉm cười, nụ cười mà một số ít người cũng hiếm khi nhìn thấy. Nhưng khi Parm ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Dean bật cười thành tiếng.
"Không....định tắm tát thay đồ trước sao?"
Parm nhìn lại bản thân và lập tức mặt đỏ tưng bừng. Cậu vẫn đang mặc bộ đồ ngủ.
"Em sẽ quay lại ngay."
Parm vớ bộ đồng phục rồi chạy vội vào phòng tắm. Rất may là cậu đã kịp rửa mặt đánh răng lúc ngủ dậy nên chỉ 10 phút sau, Parm quay lại chỗ cũ với mớ tóc được sấy khô một cách lộn xộn.
"Không cần vội như vậy."
Đôi bàn tay to lớn xoa mớ tóc rối trên đầu Parm rồi giúp cậu vuốt lại đôi chút.
"Anh đã nói là đợi được mà."
(!!!)... khoảnh khác đó, Parm thấy mình như tan chảy.
"Err...ăn thôi...chúng ta nên ăn khi thức ăn còn nóng."
Ánh bình minh le lói lọt vào căn hộ nhỏ. Chỉ còn chiếc quạt điện bé bé đang làm công việc thầm lặng của mình bên cạnh hai chàng trai trẻ đang cùng nhau dùng chung một bữa sáng đơn giản, nhẹ nhàng, thứ thể tìm thấy một cách dễ dàng ở bất cứ góc phố nào. Chỉ với một món súp, một món cơm chiên với trứng tráng bên trên trông có vẻ nhàm chán nhưng lại vô cùng đặc biệt. Như là cả hai người đã từng trải qua khoảng khắc này cùng nhau.
!!!
Hai chiếc thìa tình cờ chạm nhau trên đĩa trứng khiến cả hai con người dừng lại, ánh mắt tình cờ chạm nhau... vài ký ức ùa về tâm trí họ như một đoạn phim quay chậm.
----------------------------------------
....Em sẽ không bắt anh ăn món trứng tráng này chứ?
Tất nhiên là không rồi, lần tới em sẽ thử lại.
Sẽ không cháy, ok?
Em hứa, lần sau sẽ làm thật ngon!
------------------------------------------------
***tiếng trái tim đang đập***
***tiếng trái tim đang đập***
***tiếng trái tim đang đập***
Trái tim của cả hai đang đập rộn ràng, tưởng chừng như không thể thở được. Một nỗi buồn sâu thẳm... niềm hạnh phúc ngập tràn... sự mất mát cùng cực... nỗi nhớ nhung vô tận... Parm thấy tất cả, rất sâu trong đôi mắt đẹp ấy. Giọng nói của ai đó từ trong sâu thẳm vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu. Nụ cười đẹp trai và dễ thương, đôi bàn tay to lớn đầy yêu thương, ấm áp. Cảm giác được trở che... tất cả vẫn còn đang hiện hữu trong ký ức.
Người mà họ vẫn luôn tìm kiếm.
Người quan trọng nhất trong cuộc đời.
(Nước mắt rơi xuống)
"Ah?!?"
Parm không hiểu vì sao mình khóc. Chỉ là nước mắt cứ thế tự trào ra. Cậu cố gắng kiềm chế và lau nước mắt nhưng không thể, cậu vẫn tiếp tục khóc.
"Tại sao chứ?"
"..."
"Shhhh...."
Dean giữ lấy tay Parm ngăn việc cậu lau nước mắt một cách thô bạo. Dean thật nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt trên khuôn mặt Parm như thể anh không muốn làm tổn thương khuôn mặt mềm mại, hoàn hảo ấy.
Parm nức nở nhìn vào mắt Dean. Cặp mắt màu ghi có pha một chút màu xanh lá cũng đã rưng rưng nước mắt, chỉ là không trào ra như Parm. Parm nhìn vào đôi mắt đỏ hoe lúc này của Dean rồi khóc, thậm chí còn lớn hơn lúc trước.
....Và... Parm như muốn nổ tung
....Và...Cả Dean cũng vậy. Anh thậm chí không thể hô hấp cho bình thường. Dean nhìn sang chỗ khác để cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân mình ngay lúc này.
Chết tiệt!!! sao mình lại có cảm giác muốn hôn cậu ta, muốn ôm cậu ta đến vậy? Nhớ em nhiều lắm.
"Errr... Để em giúp anh lấy chúng."
Parm cố nghĩ ra điều gì đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Cậu dùng nĩa lấy cho Dean một phần trứng tráng, để lên đĩa của anh rồi mỉm cười.
Dean cho miếng trứng cùng với cơm vào trong miệng, bất ngờ vì mùi vị của chúng. Anh mỉm cười và ăn nhiều hơn. Những người thân trong gia đình cậu nếu biết được sáng nay Dean ăn nhiều như thế nào, chắc hẳn sẽ ngạc nhiên lắm.
"Hrrr?"
Dean ngừng lại một chút nhìn Parm. Đôi mắt long lanh như cún con của Parm rõ ràng đang muốn nghe Dean nhận xét điều gì đó. Dean cười và đáp lại.
"Ngon lắm."
Đó là tất cả những gì Parm muốn. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong trái tim cậu khi được nghe câu nói này.
-----------------------------------------------------
Ở trường, trong lớp học môn Đại số, nơi có tập trung rất nhiều sinh viên từ nhiều ngành khác nhau, Parm, Team và MaNow ngồi cạnh nhau ờ một góc lớp như thường lệ. Tất cả đang phải giải bài tập ghi trên tấm bảng đen.
Team nhích lại gần bạn để xem đáp án. Cậu chỉ muốn kiểm tra xem liệu bọn họ có cùng câu trả lời không. Parm xoay chiếc bút trên tay và lẩm nhẩm lời bài hát.
"Hôm nay cậu đến trường bằng cách nào, Parm?"
Parm giật bắn. Câu hỏi không mong đợi bất ngờ bất ngờ phát ra từ miệng bạn. Parm quay sang, người vừa đặt câu hỏi hiện giờ chỉ đang chăm chú copy đáp án từ vở cậu.
"Mình tự đi."
...Nhưng là bằng xe của P'Dean.
Parm không nói hết cả câu.
"OK" Team đáp nhanh và tiếp tục copy câu kế tiếp.
Parm thở phào nhẽ nhõm. Cậu chưa sẵn sàng để nói cho bạn bây giờ, cậu sẽ nói khi hai người có tiến triển gì thêm.
(Điện thoại rung)
Tiếng điện thoại rung làm cả hai cậu thanh niên chú ý, họ nhìn sang cô bạn thân. MaNow cười trừ, cô nàng mở điện thoại và trông rất bất ngờ với những gì mình vừa nhìn thấy.
"Trời ơi! Parm...nhìn này...nhanh lên!" Cô kéo mạnh tay áo Parm cho cậu nhìn.
Cả Parm và Team tạm gác bài đại số qua một bên, nhìn vào màn hình điện thoại của MaNow và rồi cả hai đều kinh ngạc.
Là bức hình của một người cả hai đều biết. Một gã đẹp trai, da ngăm đen đứng dựa lưng vào tường như đang đợi ai đó, một tay đút túi quần, tay kia cầm điện thoại. Nhưng điều đáng nói ở đây là người đó..đang cười. Rõ ràng đây là một bức hình được chụp lén từ những người hâm mộ CLB bơi.
"Má ơi...Mình có mơ không, anh ấy đang cười." MaNow thích thú như một fangirl.
"Woww... anh ấy trông thật tuyệt. Mình chưa nhìn thấy ảnh cười bao giờ, lẽ ra anh ấy nên làm điều này thường xuyên." Team phóng to bức ảnh trên điện thoại MaNow.
"Đúng hơn là anh ta nhìn cái gì trên điện thoại vậy? Điều gì có thể khiến P'Dean mỉm cười?"
"Ồ đúng rồi...mình không hi vọng là ảnh đang nói chuyện với cô nào đó chứ?"
MaNow chắc phát điên nếu Dean có bạn gái mất.
"Chắc có chuyện gì vui, mình đoán vậy." Parm giả bộ như không có chuyện gì to tát và nhận lại cái vỗ đầu từ cả hai.
"Ha ha...buồn cười quá. Cho mình xin, chúng ta đang nói về P'Dean đó." Manow lắc đầu nguầy nguậy trước ý nghĩ ngớ ngẩn của Parm.
"Cho dù là sự thật đi chăng nữa...cậu tưởng tượng được không? P'Dean đang xem một con cún rúc vào bờ rào và cười... nghĩ thôi cũng thấy sởn da gà rồi." Team rùng mình xoa xoa vào hai cánh tay.
Parm lấy điện thoại của mình ra để xem bức hình, cậu muốn đọc xem mọi người bình luận những gì. Hầu hết ai cũng tin P'Dean đang nói chuyện với một người đặc biệt.
...Sao mình cảm thấy buồn nhỉ?...anh ấy nói chuyện với ai vậy...?
"Theo mình biết, ảnh chưa hề có bạn gái." MaNow khẳng định.
"Nhưng điều đó đâu có nghĩa là ảnh không có người đề nói chuyện, đúng không?"
Parm tỏ ra thực tế khiến hai người bạn ngạc nhiên.
"Ảnh không có ai đâu, P'Win xác nhận với mình vậy. Cuộc đời ảnh chỉ có học hành và bơi lội, trước giờ chưa từng hẹn họ ai."
Team nhắc đến người bạn thân nhất của P'Dean và tranh luận với Parm. Parm tắt điện thoại rồi mỉm cười nói với bạn.
"Cậu nói sẽ bảo vệ mình và MaNow đó Team, sao giờ mình thấy cậu đang bán đứng mình cho P'Dean vậy?" Team nhún vai đáp.
"Mình có lý lẽ của mình. Mình ngăn không cho ai tiếp cận bạn mình nhưng mình chắc chắn sẽ giao họ cho người mà họ thực sự có cảm tình."
Manow cố gắng nhịn để không bật ra thành tiếng nên chỉ dám khúc khích còn Parm thì đang xấu hổ.
"Team...ngậm miệng đi...Cậu đang nói cái quái gì vậy? Tớ không có cảm tình với ai hết."
Chết tiệt! mình không nên nói gì lúc này mới đúng...
----------------------------------------------
Sau giờ học, Parm ghé qua CLB nấu ăn để làm vài cái bánh sandwich cho bạn vì Manow đang ráo riết luyện tập cho vai diễn trước khi cuộc tuyển chọn diễn ra. Và Team cũng đang luyện tập vô cùng chăm chỉ ở CLB bơi lội. Kỳ đánh giá năng lực đầu tiên sẽ diễn ra trong vòng ba tháng tới. Parm là người duy nhất đang rảnh rỗi vì thế cậu đã quyết định mua nguyên liệu về làm sandwich cho họ. Parm vừa trở về từ siêu thị, trên tay bây giờ là bánh mì, thịt nguội, phô mai, trứng luộc và một ít rau xanh. Hôm nay cậu làm cho họ món đồ ăn đơn giản.
"Xin chào mọi người ạ."
Parm vái chào mọi người ở CLB. Cả hội đang tìm hiểu một vài công thức trong cuốn sách nấu ăn mới và thảo luận về thực đơn.
"Ồ Parm, cậu đây rồi. Clb diễn xuất vừa để nghị chúng ta giúp họ."
"Dạ?" Parm đặt những chiếc túi lên bàn.
"Ah...em dùng bếp hôm nay được ko ạ?"
"Cứ tự nhiên, nhóc."
P'Oom trả lời và tiếp tục giải thích.
"Bọn họ nói với chị là đang thực hiện một bộ phim ngắn. Diễn viên chính có khẳ năng cắt tỉa rau củ quả. Cô ấy cũng có khả năng nấu một vài món khai vị truyền thống của Thái. Em nghĩ sao, N'Parm?"
"Hmmm, P'Giffy và P'Goong có thể dạy họ cắt tỉa được mà, phải không ạ?"
"Uh..nhưng tụi chị đều bận, Cả Dej cũng vậy."
P'Oom vừa nhắc đến một thành viên nam khác của CLB. Dej là một gã cao to với nước da đen nhưng lại là một trong những người tỉa rau củ quả đẹp nhất CLB.
"Với lại đối với món khai vị, chị tin tưởng ở em. Về khoản này, em là nhất."
Parm vừa suy nghĩ vừa nhanh tay làm món sandwich. Cậu đặt phô mai và thịt nguội lên một lớp bánh mì rồi cắt thành miếng nhỏ. Sau đó cậu nghiền trứng luộc cùng với Mayonaise và một chút gia vị sau đó phớt lên lớp bánh mì còn lại.
"Mmmm, nếu để làm phim, em nghĩ nên có một món gì đó vừa ngon miệng, vừa đẹp mắt nhưng lại không được quá khó đối với diễn viên."
Parm vừa nói vừa cho phần rau vào các miếng sandwich.
"Chor Muang thì sao?"
Chú thích: Chor Muang là một món ăn đặc trưng của Thái nhưng lại khó có thể tìm thấy trong thực đơn khai vị vì nó không dễ làm, đây được coi là một trong số những ẩm thực hoàng gia. Đầu tiên là nhân bánh được làm từ cá, tôm hoặc một vài loại thịt, ướp với nhiều loại gia vị như mùi, tỏi, tiêu..sau đó xào cũng một số nguyên liệu khác. Lớp vỏ được làm từ bột gạo, bột đao và bột năng cùng với màu tím từ lá của cây đậu biếc. Phần khó nhất tạo nên sự đặc biệt của món ăn này là nó được tạo hình như những bông hoa. (Chor có nghĩa là bó hoa và Muang là màu tím)
Mọi người bắt đầu tìm công thức cho món ChorMuang sau khi Parm đưa ra gợi ý.
"Chúng ta có thể chuẩn bị sẵn phần nhân và dạy cho diễn viên tạo hình bông hoa bằng cặp nhíp. Em nghĩ là không quá khó đâu".
"Yeah.. đúng là một ý hay, mọi người nghĩ sao?"
P'Oom rất thích ý tưởng này và lấy ý kiến của mọi người trong CLB, những người vẫn đang hí hoáy đọc công thức của ChorMoang trong sách. Tất cả đều đồng ý.
"Đúng là món ăn hoàn hảo, vừa đẹp mắt, vừa ngon miệng. Chỉ cần tạo hình bằng cặp nhíp, chúng ta sẽ không phải lo về khâu chuẩn bị."
Parm cười. Cậu đặt sandwich vào hộp và dọn dẹp khu bếp sạch sẽ.
"Em đi đây, hẹn gặp lại mọi người."
"Parm, đợi chút."
"Em có thể dạy diễn viên cách làm ChorMuang bằng cặp nhíp được không? Họ cần hoàn thành nó vào vòng tuyển chọn tuần tới. Chúng ta có thể lên lịch với diễn viên bên đó."
"Dạ được, đằng nào em cũng đang không có việc gì để làm."
Parm nhận lời ngay lập tức. Cậu muốn Manow dành chiến thắng đồng thời họ có thể tận dụng thời gian đó cùng nhau.
"Được rồi, vậy là Parm và Dej nhận nhiệm vụ lần này và cả hai được tặng hai vé dùng bữa miễn phí tại khách sạn XXXX."
Parm rất ngạc nhiên khi nghe đến quà tặng.
"Sao cơ? Khách sạn XXXX? Bên sông Chao Phraya? Dùng bữa ở đó đắt lắm phải không ạ? Khoảng 3000 bạt một xuất buffet do đầu bếp Michelin phục vụ."
Parm yêu đồ ăn, hai mắt cậu sáng lấp lánh khi nghe đến phần thưởng mà cậu được nhận. Cậu muốn được dùng bữa ở khách sạn đó từ lâu mà chưa làm được vì giá quá đắt so với cậu.
Chủ tịch CLB nấu ăn lắc lắc ngón tay trỏ ra hiệu là Parm đã nhầm
"Không, không chỉ là buffet mà tất cả các món ăn ở đó. Tổng hai phiếu ưu đãi này là 10++ ngàn bạt. Một thành viên trong câu lạc bộ diễn xuất được ba cho lại nhưng chúng gần hết hạn rồi đó, tốt hơn là bọn em sử dụng chúng nhanh lên."
"Chắc chắn rồi ạ."
Parm rất hạnh phúc vì món quà cậu được nhận cho việc giúp đỡ công việc lần này, cậu cười suốt quãng đường mang đồ ăn đến cho MaNow. Parm tới phòng studio và nhìn quanh kiếm bạn. Manow ngồi ở một góc phòng, Parm ra hiệu cho cô ra ngoài nói chuyện. May mắn thay, Manow đang trong giờ nghỉ giải lao, cô nhanh chóng ra khỏi phòng và nhìn Parm với một một nụ cười tươi rói.
"Parm, mình sắp chết đói rồi."
Manow làm giọng nũng nịu đòi đồ ăn từ Parm. Parm đưa chiếc hộp cho bạn, Manow mở hộp và tròn mắt.
"Cám ơn vì đã làm bạn mình Parm, cậu là vị cứu tinh của đời mình."
"Cậu phóng đại quá đi."
Parm cười trước sự cảm thán của bạn mình. Trong lúc hai người còn đang cười nói, đột nhiên, một bàn tay to lớn thò vào hộp đồ ăn của Manow và lấy một miếng sand-wich.
"Cái..."
Manow định quay lại và hét vào mặt người vừa lấy trộm đồ ăn của mình, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt người đó, Manow đột ngột dừng lại và chuyển sang ngại ngùng
"...P'Alex!"
Alex là diễn viên mới nổi từ series phim truyền hình. Anh ta mang dòng máu phương tây nên khá quyến rũ và đẹp trai. Đôi mắt và mái tóc cùng màu nâu nhạt khiến anh ta càng tỏa sáng dưới ánh nắng. Alex nở một nụ người quyến rũ với Parm và Manow.
"Hi vọng em có thể chia sẻ chúng, Manow. Trông chúng thật ngon mắt, anh ghen tị với em quá. Và đây là bạn em phải không?"
Anh ta ăn miếng sandwich và quay sang cười với Parm trong khi Parm còn chưa hết kinh ngạc.
"Ohh...đúng ạ...Cậu ấy là người làm món Leum-Gleun."
"Đúng...đúng...anh nhớ món đó rồi. Rất ngon nha. Anh có thể đặt 1 hộp được không? Anh muốn chia sẻ nó cho các thành viên trong tổ sản xuất."
Alex mỉm cười thân thiện với Parm nhưng cậu từ chối lời đề nghị đó và quay sang nói với Manow.
"Xin lỗi nha, em không làm chúng để bán. Em còn nhiều việc khác. Chỉ với bạn mình, em mới sẵn sàng làm chúng."
Alex bị bất ngờ trước phản ứng của Parm, cậu ta nhìn Parm nghi hoặc. Sau đó Alex chợt nhận ra Parm thực sự dễ thương và có sức hấp dẫn.
"Cậu độc thân đúng không?"
Parm lập tức quay sang hỏi lại.
"Anh vừa hỏi gì cơ?"
"Cậu còn độc thân chứ? Bởi vì nếu đúng, anh muốn hẹn hò với cậu."
Alex một lần nữa ra vẻ quyến rũ của mình với Parm, bỏ mặc Manow đang đứng rớt hàm một mình phía sau.
Parm nhìn xuống sàn, chớp mắt một cách ngây ngô rồi ngẩng mặt lên nhìn Alex mỉm cười.
"Thật vinh dự khi được một ngôi sao đề nghị hẹn hò. Với câu hỏi đó thì đúng, em độc thân."
Parm nhổm dậy đeo balo lên vai, nhìn đồng hồ nghĩ.
Team chắc đang đói lắm rồi.
"Vậy có nghĩa là cậu có thể hẹn hò đúng không?" Đôi mắt Alex đột nhiên sáng lên.
Parm lắc đầu.
"Em độc thân, nhưng không muốn hẹn hò với ngôi sao điện ảnh... Được rồi Manow, gặp cậu sau. Mình qua chỗ Team đưa đồ ăn cho cậu ấy."
Parm bình thản trả lời như thể cậu biết cách đối phó với những câu hỏi như vậy còn Manow gật đầu trong khi đang bịt miệng ngăn không cho bản thân hét lên.
"Ooi chúa ơi!!!P'Alex vừa bị người bạn thân nhất của mình từ chối!!! OMG, mình tự hào về cậu, anh bạn đào hoa của tôi. OMG!!! Bạn tôi đã trưởng thành rồi ư...???"
Parm vẫy tay tạm biệt bạn và lịch sự vái chào tiền bối rồi nhanh chóng rời khỏi CLB diễn xuất chạy sang phía clb bơi. Cậu không biết đằng sau, gã đàn anh đang nhìn theo với ánh mặt thậm chí còn sáng hơn khi nãy.
Một cậu nhóc thú vị!
-----------------------------------------
Parm tới CLB bơi lội thì đã gần bảy giờ tối. Cậu biết team có buổi tập đến 9pm, giờ nghỉ là 7pm nên cậu mang đồ ăn đến đúng lúc. Càng đến gần bể bơi, tiếng la hét của huấn luyện viên càng rõ. Trời đã xẩm tối khi Parm đến nơi, bể bơi ngoài trời đã sáng đèn, họ phải dùng tạm bể bơi ngoài này do nhà thi đấu đang sửa chữa. Hiển nhiên khi cậu đến, xung quanh bể bơi đã đầy rẫy những fangirl như mọi lần. Một kiểu cổ vũ điển hình mà mọi người thường thấy. Họ luôn luôn có mặt ở đó.. hay bất cứ nơi nào.
Parm nhìn xung quanh và thấy P'Win đang ra sức la hét vào loa, trên tay anh là một chiếc đồng hồ lớn dùng để bấm giờ.
"Nhanh nữa lên...nữa lên...Các cậu chỉ làm được vậy thôi sao? Nhanh nữa lên."
"Cậu đây rồi."
Team vỗ vào một bên vai khiến Parm hơi giật mình. Cậu quay lại ném cho Team khuôn mặt cáu có và nhìn thấy Team đang ướt nhẹt với một cái khăn tắm quấn trên đầu.
"Đói muốn chết."
Team kéo Parm lên ngồi trên một góc khán đài phớt lờ tiếng la hét từ phía fan hâm mộ cũng như việc họ đang chụp hình mình.
"Đợi đến khi cậu luyện tập xong đã? Cậu đâu có được ăn khi đang luyện tập. Với lại nhìn xem, họ đang chụp ảnh chúng ta kìa, rồi họ lại đưa lên mang nữa cho coi." (Thở dài)
Parm không cho Team mở nắp hộp và bắt đầu phàn nàn về những bức ảnh gán ghép cậu với người bạn của mình được đưa lên mạng xà hội.
"Mình không quan tâm...mà đợi đã...Mình nên quan tâm đến cậu một chút chứ vì P'Dean có thể sẽ hiểu lầm."
Team cười Parm và ngay lập tức Parm mặt đỏ tưng bừng. Cậu táng vào đầu Team để ngăn cậu ta trêu chọc.
(thở dài)
Sao mình lại xấu hổ như vậy chứ? Mặt mình sắp bị nướng chín rồi. Khi chuyện này xảy ra với P'Alex, mình thậm chí không thèm quan tâm và tim cũng đâu có đập nhanh đến vậy.
"Cậu đang tìm ai? P'Dean nói hôm nay anh ấy về sớm từ lúc 7pm, nhưng mình không chắc anh ấy đi chưa nữa."
Team giải thích khi thấy Parm bắt đầu nhìn ngó xung quanh tìm Dean.
"Okay!"
Parm hơi thất vọng nhìn xuống hộp sandwich còn lại.
Tệ quá!!!
"Thôi nào, cậu không cần phải buồn. Cậu có thể quay lại gặp anh ta vào ngày mai. Còn nữa, tối nay cậu về nhà bằng cách nào? Đã bảy giờ hơn rồi."
"Mình tự về được, đừng lo." Parm cười và vịn vào vai Team đứng dậy.
"Mình nên đi thôi, trời tối hẳn rồi, chỗ mình còn xa nữa."
"Ok, nhắn line cho mình khi cậu về đến nhà, được ko? Xin lỗi vì làm cậu về nhà muộn."
"Không thật lòng chút nào. Gặp cậu sau, bye."
Parm rời khỏi bể bơi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Cậu nghĩ sẽ được gặp P'Dean tối nay. Mặc dù trường vẫn còn khá đông sinh viên nhưng Parm hoàn toàn cảm thấy lạc lõng. Cậu cảm thấy thật cô đơn.
(thở dài)... Mình không có cớ gì để tới và gặp P'Dean nữa.
Khi Parm đi bộ dọc trên con đường ra cổng trường, cậu tự mỉm cười với bản thân khi nghĩ về những gì xảy ra sáng nay. Càng nghĩ về nó, cậu càng không thể ngừng tủm tỉm.
(tiếng bấm còi xe)
Tiếng còi xe đủ lớn để kéo Parm ra khỏi những suy nghĩ viển vông, cậu thấy 1 chiếc xe đang tiến về phía mình. Tim cậu lại đập rộn ràng khi người lái xe hạ cửa kính và nói với cậu bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng trầm ấm.
"Nong Pảm!"
P'Dean tới thật đúng lúc.
"A...Anh đang về nhà ạ?"
Dean gật đầu.
"Cậu cũng đang về nhà đúng không, lên xe đi, anh chở cậu về"
Parm mỉm cười hơi lo lắng. Cậu không biết nên làm gì ngoài việc nắm chặt lấy quai túi.
"Nhưng em không muốn làm phiền anh."
Dean lắc đầu.
"Không phiền."
...
...
Okay, mình từ bỏ!
"Cám ơn anh..."
Parm vừa mỉm cười vừa cảm thấy vô cùng xấu hổ khi ngồi cạnh Dean trên xe.
Mày là đồ dễ dãi, Ai Pảm!
Parm tự nhủ.
Chiếc xe chầm chậm di chuyển, Dean mở nhạc để lấp đầy bầu không khí im ắng bên trong.
"Hôm nay cậu bận lắm hả? Anh có gọi và nhắn line, nhưng không thấy trả lời."
"SAO Ạ?!?"
Parm có chút bất ngờ, cậu lấy điện thoại kiểm tra cuộc gọi nhỡ. Đúng là có cuộc gọi nhỡ của Dean, do để chế độ yên lặng khi lên lớp nên Parm không nhận được cuộc gọi đó. Cậu hối lỗi.
"Em xin lỗi!"
Dean dùng bàn tay to lớn xoa đầu Parm sau khi nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ của cậu.
"Anh chỉ lo lắng cho cậu thôi, lần tới nếu cậu về nhà muộn, có thể gọi cho anh, được không? Anh sẽ trở cậu về!"
Khuôn mặt buồn bã lập tức chuyển sang màu đỏ. Parm mím chặt cặp môi mỏng. Cậu không trả lời mà mở facebook làm một việc khác. Lạ lùng là cậu không cảm thấy ngượng ngùng nữa thay vào đó là cảm giác thân thuộc mặc dù đây mới là lần thứ hai cậu ngồi bên cạnh Dean trên xe.
"Team nói với em hôm nay anh về sớm, em nghĩ chắc anh bận." Parm nhớ ra lời Team nói lúc trước.
Dean nhìn thẳng vào mặt Parm, ho nhẹ trước khi thú nhận "Uh, vì em!"
"Bận vì em?" Parm bối rối nhìn nét mặt của Dean.
"Vì anh muốn trở em về nhà...và nếu anh về lúc 9 giờ như mọi lần, thì muộn mất."
Dean giải thích và cảm thấy thật xấu hổ khi nói ra điều đó.
OMG...tim của mình...
Parm dùng một tay giữ chặt lồng ngực.
"Nhưng... anh không thể ngày nào cũng về sớm để đưa em về thế này được."
Tất nhiên, vì anh ấy là chủ tịch clb và cũng là huấn luyện viên của họ, Parm không muốn thấy anh bị mọi người thiếu tôn trọng.
Dean cười.
"Điều đó có nghĩa là nếu rảnh anh có thể trở em bất cứ lúc nào, phải không?"
Cái gì?!?!?!?!?
Parm hoàn toàn choáng váng trước câu hỏi của Dean. Tay cậu khẽ run rẩy, cậu không biết phải làm gì trong tình huống này ngoài việc kéo màn hình điện thoại thật nhanh, đến nỗi chẳng ai có thể đọc được gì với tốc độ như vậy.
Chết tiệt, mày phải đổi chủ đề NGAY, Parm!!!!
"Ờ...phải rồi..."
Parm dừng lại trước bức hình Manow cho cậu xem sáng nay trong lớp học đại số. Cậu đưa bức hình cho Dean xem.
"Xem này? Mọi người nói rằng anh đang tìm hiểu ai đó. Anh đang hẹn hò sao?cô ấy xinh không?"
Ouch...mình đã nói ra rồi...sao lại như làm mình đau vậy??? Nếu anh ấy nói "đúng, anh đang hẹn hò với một cô" thì mình phải nói gì đây? Chắc tim mình sẽ ngừng đập mất.
"Đúng, anh đang tìm hiểu một người."
Dean chỉ nói dựa trên cảm xúc của mình, một cách thành thật. Nhưng đối với Parm đó là sự tổn thương. Từ đầu tới chân, Parm cảm thấy mình bị tê liệt. Cậu nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, một nỗi buồn vô hạn.
"Em...hiểu...."
"Em có muốn biết người đó là ai không?"
?!?!?!
Parm nhìn sang, Dean đã quay người và nhìn hẳn sang phía cậu vì chiếc xe đang đỗ trước vạch dừng đèn đỏ.
Đợi đã...Con người này là ai? có phải P'Dean mình biết không.
"Đây..."
Dean đưa điện thoại đã mở sẵn Line chat cho Parm.
"Chỉ có duy nhất một người anh để chế độ riêng tư, không phải là một nhóm chat."
?!?!?!?
Parm nhìn bối bời như muốn khóc nhưng cậu vẫn quyết định kéo xem ứng dụng line như lời Dean nói. Một lần nữa, nhịp tim Parm lại tăng tốc khi cậu không nhìn thấy ai trong LINE chat ngoại trừ một vài nhóm "gia đình", "CLB bơi" "Bạn học". Chỉ có một tài khoản riêng tư duy nhất...một tài khoản nói chuyện duy nhất.
"P@rm"
Có phải mình bị đau tim rồi không? Sao không thở nổi nữa.
"Bức ảnh mọi người chụp và đưa lên Facebook chắn hẳn được chụp lúc anh đang đọc tin nhắn của em vài ngày trước đây...Em nhớ không? "Good Morning Monday'? Anh đã bật cười khi nhìn thấy nó.
Dean tiếp tục cười.
"Sao? Không... P'Dean, làm ơn xoá bức hình đó đi... làm ơn đi mà..."
Tại thời điểm đó, khuôn mặt Parm như bị nướng chín. Cậu không hiểu sao mình lại xấu hổ tới mức như vậy.
"Không...sao phải xoá. Anh yêu nó lắm."
Dean trong một tâm trạng hạnh phúc, rẽ chiếc xe vào con đường nhỏ quen thuộc, nơi anh lui tới thường xuyên khoảng thời gian này. Thật tệ vì đường xá thông thoáng, nên anh đến đích nhanh hơn mọi ngày. Parm vẫn mím chặt môi để ngăn không cho bản thân xấu hổ thêm nữa đồng thời cũng để kiềm chế trai tim đang nhảy zumba trong lồng ngực. Lần thứ 2 trong ngày, P'Dean giết cậu bằng sự hạnh phúc. Người đàn ông này khác hẳn những gì Team nói. Team đã từng nói với Parm, p'Dean là người ít nói và cục cằn.
"Điện thoại của anh."
Parm trả lại điện thoại cho chủ nhân. Dean nhìn thấy rất rõ gò má ửng hồng của Parm, trông cậu thật dễ thương. Dean đợi đến khi Parm vái chào rồi bỏ điện thoại vào túi quần. Anh chưa kịp nghĩ ra lý do để kéo dài khoảnh khắc này thêm chút nữa. Vừa nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, trái tim cậu lập tức cảm thấy cô đơn. Dean hít một hơi thật sâu và từ bỏ, cậu khởi động xe chuẩn bị rời đi. Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng ai đó gõ nhẹ vào cửa kính.
[ cốc cốc]
"Em quên gì sao?" Dean hạ cửa kính nói với Parm.
Parm lấy ra một chiếc hộp nhựa và đưa chúng cho Dean.
"Errrr, ... em làm chúng cho anh... nếu anh không chê..."
"Cám ơn." Dean lập tức trả lời không để Parm nói hết câu.
Mặc dù đã đưa cho Dean hộp sandwich, Parm vẫn chưa muốn rời đi. Vì thế cậu dừng lại đứng lặng im. Parm có đôi chút ngập ngừng, cánh tay vẫn chưa rời khỏi tấm cửa kính xe của Dean.
"P'Dean."
"Sao?"
"... anh ...có muốn ghé qua dùng bữa sáng mai không?"
Dean hạnh phúc bất ngờ khi nghe cậu hỏi. Sự cô đơn trong trái tim cậu khi nãy giờ đã được lấp đầy bằng cảm giác ấm áp vì lời đề nghị của Parm.
"...Cám ơn, sáng mai anh sẽ tới."
Dean cười rạng rỡ.
"6:30."
"Ok."
Đôi mắt họ bừng sáng, lấp lánh niềm hạnh phúc và hi vọng.
"... anh cứ từ từ, không cần đến sớm quá đâu..."
Parm quyết định nói điều đó với Dean vì cậu không muốn gặp anh trong bộ pijama một lần nữa.
"Ha ha ha... rõ!"
Dean cười lớn.
Chiếc xe màu đen chầm chậm rời khỏi toà nhà còn lại Parm đang đứng một mình ở sảnh căn hộ. Cậu cảm thấy tức ngực vì cười quá nhiều. Parm nắm chặt tay rồi giơ lên trời như người chiến thắng.
"Yes!!!!!"
P'Dean sẽ tới gặp mình vào sáng mai.....
Kể từ tối hôm đó, chủ tịch CLB bơi trở thành vị khách quen thuộc của tòa chung cư này. Thường xuyên như thế nào? Đủ để bảo vệ nhớ được số bằng lái và chuẩn bị sẵn luôn cả một chỗ đậu xe cho anh.
Cũng vì thế việc Parm cảm thấy như không thở nổi trở thành chuyện thường như cơm bữa. Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là ăn sáng cùng nhau, nói với nhau vài câu chuyện vụn vặt và cùng nhau đến trường. Thực sự là không có gì hơn... thế thôi cũng khiến niềm hạnh phúc trong trái tim nhỏ bé của Parm đủ lớn và sẵn sàng bùng phát.
Nụ cười không ngừng tắt trên môi Parm khi cậu viết ra một danh sách những món ăn sẽ chuẩn bị cho Dean vào bữa sáng mai.
"Dạo này có chuyện gì hả Parm?"
P'Oom ghé sát vào Parm, dùng cuộn giấy gõ nhẹ lên đầu cậu.
Parm cười với đàn chị, hoàn toàn quên mất việc mình đang trong buổi họp nhóm cùng CLB diễn xuất.
"Gần đây em cười nhiều lắm? Có chuyện gì đang diễn ra? Hứ?"
P'Oom tiếp tục trêu chọc Parm nhưng cậu không trả lời, chỉ bẽn lẽn đỏ mặt đôi chút.
"Okay, mọi người có mặt đông đủ rồi, bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân một chút nhé."
Chủ tịch CLB nấu ăn bắt đầu buổi họp.
"Đây là các thành viên của CLB diễn xuất sẽ làm việc cùng chúng ta trong tuần này."
Ngồi kế bên P'Oom là một người con gái cao ráo với mái tóc đen dài mượt mà, khiến Parm có đôi chút ngỡ ngàng, không chỉ bởi vì vẻ đẹp lộng lẫy của cô nàng mà còn bởi cô có màu mắt giống hệt với mắt của Dean.
Đó là đôi mắt màu ghi xám có pha một chút xanh lá.
"Hi Parm!"
Giọng nói thánh thót của Manow vang lên, Parm cười hạnh phúc với sự có mặt của bạn cậu.
"Cậu cũng tham gia dự án lần này hả?"
"Uh, mình vào vai chị gái của nhân vật chính nên mình cũng phải học nấu ăn."
Manow nắm cả hai bàn tay Parm lắc qua lắc lại. Parm gật đầu.
"Vậy ai là diễn viên chính?"
MaNow quay sang phía người con gái với mái tóc đen mượt mà.
"Del...Ronnapon Wongnate, sinh viên năm nhất Khoa ngữ văn."
Ahh...mình đoán đúng, cô ấy là em gái P'Dean.
Bỗng nhiên Parm cảm thấy căng thẳng, việc gặp em gái của Dean là nằm ngoài mong đợi. Mỗi lần cô ấy nhìn Parm, tay cậu lại khẽ run rẩy. Parm không thể tránh được điều này vì hai người bọn họ có màu mắt giống hệt nhau. Parm tự hỏi, không biết em trai Dean liệu có cùng màu mắt với họ?
"Nhìn có vẻ khó."
Del nói với MaNow. Hai người họ đang lo lắng nhưng cả hai đều rất quyết tâm và coi trọng công việc lần này.
"Đừng lo, mình sẽ làm thật chậm cho các cậu nhìn."
Parm chia nhỏ phần bột nhào màu tím, kết hợp với một phần bột nhào màu trắng, bao xung quanh phần nhân và nặn tròn lại, sau đó dùng kẹp nhíp tạo hình cho đến khi chúng nhìn như những bông hoa.
"Chúng ta gọi quá trình này là 'tạo cánh', như vậy này. Các cậu thử đi."
Parm yêu cầu hai cô gái thực hành luôn, cậu làm mẫu bằng cách tạo lớp cánh hoa đầu tiên.
"Như vậy này. Chúng ta sẽ có lớp cánh thứ nhất."
Sau đó cậu tiếp tục tạo ra những lớp cánh phía ngoài một cách đều đặn.
"Đây là lớp cánh ngoài cùng. Đối với lớp cánh thứ ba, các cậu cố gắng tạo chúng gần với lớp thứ hai và hoàn thành chúng như vậy này."
Chỉ mất chưa tới một phút, phần bánh hình tròn với lớp nhân bên trong đã thành hình một bông hoa khiến tất cả mọi người, kể cả những người trong CLB nấu ăn há hốc miệng thán phục.
"Ooiii...Lạy chúa...Parm!!! Cậu đúng là thiên tài, chúng quá đẹp!!!"
Del dành cho Parm sự thán phục khi cậu đưa bông hoa cho cô đánh giá. Parm đã tạo một ấn tượng tốt không chỉ cho Del mà cho tất cả mọi người có mặt hôm đó bằng kỹ năng điêu luyện của mình.
"Oh..Chúa..Parm...một lần nữa, lấy mình nha...đi mà...." Manow lại tiếp tục trò đùa cũ, ôm lấy Parm lắc qua lắc lại.
Parm cười với cô bạn ngốc nghếch rồi quay lại với vị trí người hướng dẫn nghiêm khắc. Một lý do đầu tiên để học trò của cậu có thể làm ra một món Chor Muand đẹp mắt. Parm bắt đầu với nguyên phần bột trước vì nếu có làm hỏng, họ cũng ko bị lãng phí phần nhân và cậu đã đúng. Những bông hoa trông có vẻ không được giống hoa cho lắm vì thế họ phải làm đi làm lại rất nhiều lần.
Học trò của Parm cực kỳ nghiêm túc với bài học làm bánh, còn thầy của họ thì ngồi đó quan sát và mỉm cười.
Parm lấy một phần bột bánh, cho nhân, nặn tròn rồi tạo hình những cánh hóa. Parm không chỉ làm Chor Muang, cậu còn tạo ra hình thù những chú chim cho món há cảo, món này có tên là Jeeb Nok.
Việc này khiến cho học trò của cậu càng thêm áp lực vì họ vốn dĩ muốn làm ra được thành phẩm đẹp như thầy của mình.
Parm xếp ChorMuang và JeebNok vào khay đã được trải một lớp lá chuối rồi để vào nồi hấp trong vòng năm phút. Khi đã chín, cậu cho ra đĩa, trình bày thêm một chút tỏi bằm, xà lách và mấy trái ớt một bên rồi đưa cho học trò.
"Giờ thì mình đã hiểu cảm giác của cậu, MaNow."
Del nhìn vào đĩa thức ăn vô cùng ngon mắt trước mặt rồi nói với Manow. Cô quay sang nắm lấy tay Parm và nói.
"Parm...Lấy mình nữa nhé... đi mà."
Lời cầu hôn thứ hai trong ngày, niềm vui đủ cho Parm cười sảng khoái.
"Lấy mình không giúp được gì cho các cậu đâu. Nhưng chăm chỉ thực hành thì được. Tới giờ cả hai cậu đều không đạt nên tiếp tục luyện tập đi nhé. Hôm nay mình chỉ học cách tạo cánh hoa trên bột thôi đã, ngày mai sẽ thực hành trên phần bánh có nhân và cách hấp chúng khi hoàn thành. Vì thế ngày mai sẽ không được làm hỏng nữa, tốt hơn là chúng ta phải nhanh lên. Sau bài học này sẽ đến cắt tỉa rau củ quả, việc đó còn khó hơn cái này nhiều."
Đó là lời giáo huấn nghiêm khắc của thầy giáo Parm đáng yêu, tuy vậy cũng đủ để khiến hai cô gái quay lại với công việc và còn có chút thời gian kịp chụp hình đăng lên Instagram.
Parm cười lắc đầu vì sự trẻ con của hai cô bạn. Cậu quyết định hoàn thành mẻ bánh bằng cách làm thêm Chor Muang cho họ mang về nhà. Nhưng sau đó, Parm giật mình vì tiếng báo tin nhắn từ điện thoại của cậu vang lên.
[LINE!!!]
Parm bật cười vì tin nhắn phàn nàn của Team trên line rằng cậu ta lỡ mất cơ hội được thử món ChorMuang mà ko hề hay biết Parm đã chuẩn bị sẵn cho cậu bạn một hộp. Cậu vừa cười vừa bấm tin nhắn trả lời. Đột nhiên, một tin nhắn khác hiện ra.
...P'Dean.
[Dean: em đang dạy CLB diễn xuất cách làm Chor Muang?]
[P@rm: Sao anh biết?!?!]
Tất nhiên vì cậu chưa hề nói với Dean điều bí mật này.
[Dean: anh thấy trên Facebook của em gái.]
Dean nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi cười. Cách đây ít phút, khi đang cập nhật lịch tập huấn cho đội, thông báo mới từ Facebook của em gái cậu hiện ra cùng với hình ảnh của món ChorMuang vô cùng ngon mắt. Dean nhìn thấy địa điểm và dễ dàng đoán ra ai là tác giả của món ChorMuang đó, vì vậy cậu nhắn Line cho Parm. Ý nghĩ rằng thật tệ khi mình bỏ lỡ nụ cười tươi rói trên khuôn mặt Parm lúc này của Dean đúng là điên rồ dù gì họ vừa mới gặp nhau sáng nay.
"Mày cười cái gì vậy? Đang nói chuyện với ai đấy?"
Câu hỏi trêu chọc vang lên từ phía sau Dean. Phó chủ tịch CLB với mái tóc vàng lơ phơ trên đỉnh đầu đang cố gắng nhìn trộm điện thoại của Dean nhưng anh kịp tắt màn hình và lập tức dùng tay đẩy khuôn mặt Win ra.
"Con mẹ nó!!!"
Dean nhắn thêm cho Parm điều gì đó rồi bỏ điện thoại vào tủ đồ và khóa lại. Win nhún vái, khóa cổ thằng bạn cùng nhau đi ra phía bể bơi, nơi mọi người đã bắt đầu luyện tập được một lúc.
"Mày không biết hả? Dạo gần đây mày cười hơi nhiều đấy, rõ ràng là tao thấy mày đang rất hạnh phúc."
Win vừa nói vừa cởi bỏ áo choàng và khởi động làm nóng cơ thể.
"Vậy sao? Trước đó tao không hạnh phúc hả?"
Dean cũng cởi bỏ áo choàng tắm và khởi động. Cậu giả vờ như không quan tâm tới câu hỏi của thằng bạn tốt.
"Không hẳn, mày lúc nào cũng như con robot. Chẳng thể hiện chút cảm xúc nào, mặt thì lúc nào cũng như thể đang có hàng tá câu hỏi trong đầu. Với lại...lúc nào cũng như mày đang tìm ai, kiếm ai đó vậy... Nhưng gần đây thì không như vậy nữa. Có chuyện gì, thằng bạn? Mày tìm thấy thứ mày cần rồi hả?"
Win cười đầy châm chọc, Dean không nói gì, chỉ nhếch mép. Cậu làm nóng cơ thể thêm một chút rồi táng vào đầu Win.
"Đua không?"
Win huýt sáo thay cho câu trả lời. Quả là một bất ngờ vì hai người bọn họ lâu rồi đã không thi đấu.
"Tao sẽ cho mày bại tung đít!"
Cuộc đua trở thành mối quan tâm lớn của tất cả mọi người trong CLB và cả những fan hâm mộ xung quanh khu vực bể bơi. Khi hai thành viên kỳ cựu của CLB quyết định tranh tài, huấn luyện viên liền ra hiệu cho mọi người nhường đường cho họ. Hai làn bơi chính giữa sẽ là đường đua của hai vị tiền bối. Một vài thành viên khác của đội còn quyết định tới gần bề bơi để quan sát rõ hơn cuộc đua này.
"200 mét bơi tự do?"
Huấn luyện viên vừa hỏi vừa ghi chép vào bảng số liệu cá nhân đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để bấm giờ.
Vừa nghe thấy tiếng còi hiệu, hai gã to lớn lao mình xuống hồ bơi trong tích tắc, tất cả mọi người xung quanh bể bơi, không ai có thể rời mắt khỏi họ.
"Mẹ...Hai bọn họ nhanh đ' tưởng."
Team túm đầu một thằng bạn hướng về phía đường đua. Điều này hoàn toàn đúng, đây là lần đầu tiên các thành viên năm nhất được chứng kiến cuộc đọ sức của hai người đàn anh.
Tiếng cổ vũ ngày càng lớn khiến Parm và Manow đang đi bộ đến bể bơi phải dừng lại. Và rồi họ quyết định đi nhanh hơn để xem điều gì đã tạo ra âm thanh ồn ào đó.
"yeahhhhh, hai cậu tới đúng lúc...nhanh lên, lại đây!" Team cười và đặt chiếc khăn tắm vào tay Parm.
"Cái này cho mình hả?" Team vớ lấy chiếc hộp nhựa đang chứa món gì màu tím tím bên trong từ tay Parm.
"YAY!!!!"
"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?" MaNow cố gắng nhìn xuống dưới bể bơi để xem mọi người đang cổ vũ điều gì thì thấy hai kình ngư đang quay đầu ở cuối đường đua và tiến vào chặng bơi cuối.
"P'Dean và P'Win đang tranh tài. Họ thật tuyệt vời, quá nhanh quá chuyên nghiệp."
Team rõ ràng rất ngưỡng mộ hai tiền bối và cái tên của hai kẻ đang tranh tài lập tức khiến MaNow và Parm đồng thời quay sang nhìn Team. Cũng đúng lúc đó, chủ tịch và phó chủ tịch của CLB đã chạm đích gần như cùng lúc.
"FUCK, Ai thắng vậy? Mình không nhìn thấy gì cả?"
Team vô cùng hào hứng được biết kết quả như tất cả mọi người xung quanh. Dean và Win dựa vào thành bể, cả hai nhìn huấn luyện viên chờ đợi câu trả lời.
"Dean, 1 phút 54 giây 66.
Win, 1 phút 54 giây 80. Làm tốt lắm, hai đứa."
Ngay sau khi huấn luyện viên công bố thời gian, tất cả mọi người đều ồ lên và bắt đầu bàn tán xôn xao.
"FUCK, Cả hai đều tạo ra kỷ lục mới."
Ai đó hét to. Dean tháo bỏ mũ và kính bơi, dùng hai tay chống vào thành rồi nhấc mình ra khỏi bể. Và khi Dean từ phía bể bơi đi ra, Team lập tức đẩy Parm về hướng đó. Cũng may, Parm kịp phanh lại nhưng mà là ngay trước khuôn ngực đầy nước của Dean...vài cm.
Dean nhìn Parm, Parm nhìn Dean. Parm bắt đầu ngượng.
"Errrr..."
Parm mặc dù đang cầm chiếc khăn tắm trên tay nhưng lại không biết làm gì với nó, bên cạnh đó, mọi ánh nhìn của mọi người trong CLB đang tập trung vào hai người bọn họ. Dean Rattanon mỉm cười vô cùng quyến rũ với chàng trai nhỏ con trước mặt rồi chỉ vào chiếc khăn trên tay cậu ta.
"Anh có thể?" Dean lịch sự hỏi bằng tông giọng trầm quen thuộc.
"???"
Parm dường như vẫn chưa hết bối rối, nó làm Dean bật cười vì dáng vẻ vô cùng đáng yêu đó của cậu.
"Cái khăn? Cho anh phải không?"
Parm như chợt nhớ ra, cậu bị bất ngờ hất tung chiếc khăn lên trời như vừa nắm phải một vật bỏng rát. Đặc biệt là khi khuôn mặc tuấn mỹ và quyến rũ của Dean tiến sát vào khuôn mặt Parm chỉ để nói "Cám ơn", tất cả những gì Parm có thể làm lúc đó là gật đầu rồi trốn ngay ra đằng sau bạn cậu, những người bây giờ cũng đang cười Parm khi chứng kiến cảnh đó.
Win huých khủyu tay vào sườn Dean trêu chọc.
"Humm...Mày nghĩ sao nếu tụi mình làm vòng nữa, tao cá là lần này mày phá được kỷ lục thế giới luôn rồi đấy."
"Câm mồm mày đi."
Dean dùng khăn lau khô mặt và không nói thêm gì nữa. Mọi người trong CLB chỉ dám cười trừ, một số cố nhịn không phát ra thành tiếng vì sợ chủ tịch của họ nổi giận.
Chỉ ít phút sau, bức ảnh chụp một anh chàng vóc dáng thư sinh ngại ngùng đưa chiếc khăn tắm cho vị chủ tịch ướt nhẹt và quyến rũ của CLB bơi lan truyền một cách chóng mặt trên mạng xã hội với dòng mô tả.
[Tình yêu mới của chúng ta, người đã đánh cắp trái tim thuyền trưởng. Nguồn động viên hơn bao giờ hết cho @Rattanon_Dean??]
[Meaw: Gì??? Chuyện gì vậy??? kể nghe coi???]
[AoMAam: P'Dean đang cười!!!OMG!!! anh ấy cười với Nong....yah..@#**^^$]
[fuckDuck: Cái...? Anh đang hẹn hò với N'Parm? Không đời nào!!!Cậu ấy là trái tim của Khoa kinh tế!!! Đừng làm thế với tụi em, P'Dean]
[Cookingclub: Cậu làm gì với thằng nhóc của tụi chị? Mr Dean, Cậu đã xin phép tụi này để hẹn hò với thằng nhóc chưa? @Rattanon_Dean]
[Masterchef: @Cookingclub hey, thôi ngay dùng tài khoản chung đi comment dạo đi]
[Vanilla sky: (=/////=) sr các cậu, nhưng mình nhảy thuyền. Đang hét lên như con điên đây!!! Xin lỗi vì không xin lôi na N'Team #DeanParm]
[thanai YY: Cuộc sống của CLB bơi. Chúng ta có một bể bơi màu hồng hôm nay! Cưng chết được]
Hàng loạt bình luận cứ thế tiếp tục hiện ra như thể muốn sập cả Facebook.
--------------------------------------------------------
Sau giờ luyện tập, Parm mang tới vài món ăn vặt cho mọi người. Không chỉ có mình Parm làm Chor Muang mà các thành viên khác của clb nấu ăn giúp cậu tận dụng phần nguyên liệu còn lại.
"Chúa ơi!!! Món này ngon v~, lớp vỏ mềm, ẩm, nhân bên trong đậm đà."
Win vừa nhai Chor Muang vừa nói lớn và rồi anh ra lại gào lên thêm một lần nữa khi ăn phải miếng ớt cay đến xé họng.
"Lần đầu tiên mình thấy món này. Trông đẹp mắt thật. Parm... đút hộ miếng."
Team yêu cầu Parm bón giùm miếng Chor Muang vì cậu còn đang bận dùng khăn lau khô tóc. Parm buồn cười vì khuôn mặt nài nỉ ăn vạ của Team. Cậu dùng xiên lấy một miếng Chor Muang đưa vào miệng Team khiến cho fan hâm mộ trên khán đài la hét không ngừng.
"Đút cho anh nữa..."
Win bày trò để fan la hét thêm lần nữa và Parm cũng hợp tác bằng cách lấy một miếng Chor Muang đút vào miệng Win.
"Cậu ta nữa..."
Win kẹp lấy cổ Dean rồi kéo cậu ra đến ngay trước mặt Parm, nhưng giờ này mặt Parm đã đỏ tưng bừng.
Dean lườm Win, cái người vẫn đang cười một cách tinh quái rồi nhìn Parm, người đang không biết làm gì trong tình huống này. Dean chăm chú nhìn Parm cho nên Parm quyết định lấy thêm một miếng Chor Muang nữa để đút cho anh.
Thế nhưng cái tay không nghe lời đang run rẩy... đáng yêu vô cùng.
Dean lắc đầu cười. Miếng Chor Muang trên tay Parm như sắp rơi xuống đất. Vì thế, Dean giữ lấy tay cậu, cúi xuống ngậm miếng ChorMuang trên nĩa cho vào miệng.
[Tiếng la hét ầm ĩ]
Một lần nữa, fan lại la hét ầm ĩ xung quang bể bơi, lần này còn lớn hơn các lần trước. Trong khi Win huýt sáo trêu trọc cặp đôi...Và MaNow thì...
"Đừng để ý đến anh...cứ tự nhiên."
MaNow thì đang bịt miệng để không hét lên thành tiếng, mặt đỏ tưng từng vì ngại.
Còn với Parm...
....
Vâng, anh chàng sắp chết vì nổ tung đến nơi rồi.
------------------------------------------------------------
Lần thứ hai trong ngày, diễn viên chính từ dự án phim ngắn phải thực hành nấu ăn. Mái tóc đen dài mềm mượt, gò má ửng hồng, không cần vẽ mày kẻ mắt vì chúng đã quá hoàn hảo.
"Uhmmm... hoàn hảo." Parm nhìn hai cô học trò của mình rồi gật đầu.
"Mình sẽ để chúng vào trong nồi hấp và các cậu có thể mamg chúng về cho người nhà."
"Yes!!!"
Hai cô nàng vui sướng ôm lấy nhau. Hôm nay họ là làm việc rất chăm chỉ để tạo ra chúng. Tối qua sau khi về đến nhà, họ đã dùng kẹp nhíp và thực hành với đất nặn. Điều này như một sự ám ảnh nhất thời với hai cô nàng vì chỉ cần nhìn thấy bất cứ thứ gì hình cầu, họ đều muốn cặp chúng thành hoa.
Hôm nay hai người đã làm rất tốt. Thậm chí họ đã hoàn thành tất cả mọi việc sớm hơn bình thường, vì thế các cô nàng liền túm tụm một góc tám chuyện. Tuy nhiên, có một điều mà cả MaNow và Del không được phép tiết lộ là tình tiết của bộ phim.
"Mình hỏi cậu điều này được không, Del?"
MaNow bắt đầu một chủ đề mới khi Parm tham gia vào câu chuyện của bọn họ.
"Ở nhà, P'Dean là người như thế nào?"
Mọi thứ về Dean đều là mối quan tâm của các cô gái, đặt biệt là về đời sống cá nhân vì anh luôn là người ít nói và nghiêm túc trước mọi chuyện. Thật khó để nói nhưng thực tế là như vậy. Vì thế khi em gái của Dean đang ở đây, MaNow quyết tâm tìm hiểu thêm một vài thông tin.
Del cười trừ, cô thực sự không biết nhận xét như thế nào về anh trai.
"Thì cũng giống như cậu gặp ở trường thôi, ảnh hơi nghiêm khắc."
"Thật vậy sao, ngay cả khi ở cùng với mọi người trong nhà? Chị nghĩ cậu ta phải là người dịu dàng và quan tâm tới các em chứ." P'Oom thốt lên kinh ngạc khi nghe điều này.
Parm cũng vậy. Bình thường khi ở bên cạnh cậu, p'Dean lúc nào cũng rất dễ mến và đối xử với cậu rất tốt. Hơn thế, ảnh còn rất thích chọc Parm nữa.
"(Cười) Có lẽ là do tụi mình bị chia cắt từ khi còn nhỏ và khi quay về sống cùng nhau, anh ấy đóng vai trò như một người cha của tụi mình, mình rất kính trọng ảnh. Nhưng mình gần gũi với anh Don hơn là anh Dean."
Khuôn mặt Del thoáng một chút buồn.
"Bọn mình thường gặp nhau một chút vào buổi sáng ở bàn ăn nhưng dạo gần đây... ảnh không ăn sáng cùng cả nhà nữa. Anh ấy chỉ ghé vào chào rồi đi."
Parm dừng việc gắp đồ ăn vào trong hộp lại. Cặp lông mày nhíu lại, cậu thấy lo lắng.
Vì mình? Mình đang chia rẽ tình cảm anh em họ.
"Xin chào... mọi việc sao rồi? Mọi người sao rồi?"
Cánh cửa phòng bếp bật mở, một gã đẹp trai đi thẳng vào khu bếp và bắt đầu phô diễn sự quyến rũ của mình ra cho tất cả các cô gái có mặt ở đây.
Alex đi tới ngồi cạnh Parm, lấy một miếng Chor Muang bỏ vào miệng.
"Oh, wow, mùi vị thật tuyệt. Là em là nó phải không Parm?"
"Chúng tôi giúp họ chuẩn bị nguyên liệu, hai cô gái này mới là người làm ra chúng" P'Oom đáp lại với một nụ cười.
"Oh.. vậy sao. Thế thì phim của chúng ta sẽ được hạng nhất. Anh cảm nhận được điều đó, đúng chứ?"
Alex cố gắng bắt chuyện với Parm lần nữa, nhưng cậu chỉ cười trừ.
"Tất nhiên chúng ta sẽ thắng rồi vì chúng ta có Del và Manow."
"Nếu anh có vai diễn liên quan đến ghệ thuật nấu ăn như thế nào, anh sẽ liên hệ với em ngay nhé, Parm?"
Đôi mắt màu nâu sáng rõ ràng thể hiện điều anh ta muốn là thật. Alex ko giấu diếm điều gì, ai cũng biết cậu ta là Bisexual. Anh ta thích cả nam và nữ và bây giờ mục tiêu theo đuổi của anh ta là Parm.
"Ha ha ha. Cám ơn anh nhưng rất tiếc là Không. Em không muốn diễn, chỉ thích công việc đằng sau hậu trường."
Parm lắc đầu từ chối ngay lập tức vì thế Alex trả đòn luôn.
"Như là đi giao đồ ăn."
Alex thò tay vào túi quần, lấy điện thoại ta tìm kiếm một chút rồi giơ cho tất cả mọi người xem một bức hình.
"Anh có thể cùng em tạo ra khoảnh khắch như thế này được ko?"
Parm mở to hai mắt ra nhìn, người trong bức hình là cậu đang bón miếng Chor Muang...chính xác... là P'Dean đang giữ lấy tay cậu để đưa Chor Muang vào miệng. Bức ảnh vô cùng rõ nét với chất lượng HD.
Nó được chụp khi nào....
Nó chắc hẳn đã được lan truyền rộng rãi trên internet và mạng xã hội. Dựa vào lượng bình luận, lượt thích hay những cảm xúc khác, bao gồm cả lượt chia sẻ.
"Em có vẻ thân thiết với chủ tịch CLB bơi lội."
Alex cười châm chọc.
"Cậu ấy bón cho cả Team và P'Win hôm qua cơ mà."
MaNow cãi lại Alex vì khuôn mặt Parm lúc này đã trở nên trắng bệch. Bình thường, nếu cậu bị mấy người bạn của họ trêu, Manow sẽ hùa theo, nhưng không phải lần này.
"Ồ, wow, dịch vụ đút đồ ăn. Anh cũng muốn một cái được chứ?"
Alex liếc sang phần Chor Muang trên đĩa.
"Nào?"
Tình huống này quả thật kỳ cục và làm tất cả mọi người thấy khó chịu. Vì vậy, p'Oom quyết định lấy nĩa, gắp một miếng Chor Muang tống vào miệng Alex rồi cười gằn hỏi lại.
"Chor Muang ngon không?"
"..."
Không ai nói gì nữa, Parm cười lớn vì thái độ kinh ngạc của Alex trước những gì vừa diễn ra rồi gật đầu với P'Oom tỏ vẻ cám ơn.
"Tuyệt vời!"
Parm thở phào, cậu nói trước mặt Alex.
"Em đã nói là em không có hứng thú và em xin khẳng định lại điều này một lần nữa."
Rồi cậu bỏ Chor Muang vào một chiếc hộp nhỏ, đưa nó cho Alex.
"Anh có thể mang chúng về."
Parm đáp lại Alex bằng nụ cười lạnh lùng, rõ ràng cậu muốn anh ta rời khỏi chỗ này, Alex nhún vai cười lại với Parm. Anh ta không còn lựa chọn nào khác là rút lui. Alex vẫy tay chào mấy cô gái, chụp vài tấm tự sướng cùng fan hâm mộ rồi rời đi cùng hộp Chor Muang trên tay.
"Wwhoawwww, chuyện gì vừa diễn ra vậy?"
Cả p'Oom, P'Goong, p'Giffy và chủ tịch clb nấu ăn cùng đồng thanh.
"Ở đây biết bao nhiêu cô nàng, vậy mà anh ta chỉ tấn công mỗi Parm. Từ khi nào em nổi tiếng vậy Parm?"
"Mọi người nói gì thế, em không nổi tiếng hay gì cả"
Parm ngượng ngùng chối cãi.
"Tất nhiên rồi, cậu không muốn trở nên nổi tiếng vì cậu chỉ muốn là người duy nhất của anh ấy thôi... Ouch..."
MaNow trêu Parm nhưng cậu đã kịp dùng hai tay bóp má cô để ngăn lại. Trong khi Manow và Parm trêu đùa nhau khiến mọi người cười nói vui vẻ, Del ngồi lặng lẽ ở góc phòng chăm chú nhìn vào bức hình trên FaceBook. Rõ ràng anh trai cô đang mỉm cười dịu dàng với Parm, khuôn mặt hạnh phúc mà ngay cả đứa em gái ruột cũng chưa từng được chứng kiến trong cuộc đời.
Cô nhìn Parm và giữ trong lòng mối nghi hoặc.
Rút cuộc, Parm là gì của anh?
Mùi thơm của món cháo thịt lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Vị khách quen thuộc đang ngồi đợi một tô cháo nóng hổi bên cạnh khu bếp như thường lệ. Dean thư thái ngắm nhìn Parm đang nấu nướng trong khu bếp nhỏ một cách thành thạo. Parm cứ như là một đầu bếp chuyên nghiệp. Cậu biết chính xác mình cần làm những gì. Dean cười khi nhìn Parm đưa món súp lên miệng để nếm rồi nở một nụ cười hài lòng. Và thế là, một tô cháo thịt đã sẵn sàng để phục vụ.
"Ngon lắm!"
Một lời nhận xét ngắn gọn, súc tích ngay sau khi ăn thử một thìa đầu tiên, không phải vì Dean muốn khích lệ Parm mà là nó ngon thực sự.
"Anh thật tốt."
Parm cười tươi roi rói. Cậu không biết là khi mình cười thì hoàn toàn không thấy mắt đâu.
"Thực ra em muốn trở thành đầu bếp. Em muốn có một nhà hàng riêng, giống như mẹ. Bà ấy đã từng có một nhà hàng nhưng giờ nhà em không kinh doanh nó nữa."
"Vậy sao em lại học kinh tế?"
Dean nhai miếng thịt lợn đã được thái mỏng và ninh mục trong bát cháo.
"Ba muốn em học kinh tế, mà em cũng thích."
Đôi mắt long lanh, lạc quan nhìn cặp mắt đối phương và tiếp tục nói.
"Ba mất rồi, đây là điều duy nhất em có thể làm cho ông."
Parm tiếp tục kể về cha cho Dean trong khi anh đang thưởng thức món cháo một cách ngon lành. Dean nhận ra một điều là hình như cậu đã bị nghiện những món ăn Parm nấu.
"Anh thì sao? Anh là con lai đúng không?"
Parm đổi chủ để quay sang hỏi Dean. Dean đặt muỗng xuống rồi trả lời thành thật.
"Uh, mẹ anh mang một nửa dòng máu á đông. Anh rất ít khi gặp họ hàng bên ngoại, kể cả mẹ cũng hiếm khi nhắc đến họ nên anh cũng không dám hỏi bà. Về điều này, em có thể thấy chúng qua màu mắt anh."
Dean đưa mặt mình áp sát mặt Parm quá nhanh khiến Parm theo phản xạ giật lùi lại.
"Chúng được di truyền từ bà ngoại, đây là đặc điểm riêng của bà. Họ nói do có sự đột biến về gen nên màu mắt mới có sự khác biệt như thế. Mắt mẹ anh cũng vậy. Anh, em trai và em gái anh cũng thế. Em có sợ không? Nhiều người nói mắt anh giống mắt của quỷ hay đại loại vậy?"
Dean dịu dàng véo mũi Parm và cười. Parm lắc đầu xấu hổ đáp.
"Không hề, ngược lại em còn thích... ý em là... màu mắt anh... chúng nhìn như đá quý."
Dean bất ngờ.
"Thật hả? Lần đầu tiên có người nói về mắt anh như vậy. Cám ơn."
Parm nhỏ bé cười như một đứa trẻ. Cậu thực sự yêu đôi mắt của Dean và nếu không phải vì cảm thấy xấu hổ, cậu có thể ngồi ngắm chúng cả ngày.
"Oh... anh có một vết sẹo ở thái dương."
Dean chạm vào vết thẹo giữa thái dương xoa nhè nhẹ.
"Không hẳn là sẹo, nó giống vết bớt hơn, từ lúc sinh ra anh đã có rồi."
"Nhưng nó mờ lắm, không dễ phát hiện ra đâu. Em cũng có cái giống vậy này."
Parm vén trán lên chỉ cho Dean thấy vết bớt ngay giữa thái dương.
"Mẹ nói với em, con người ta tin vết bớt có là do kiếp trước. Nếu điều đó đúng, em tự hỏi điều gì đã xảy ra với mình ở kiếp trước để kiếp này em có vết bớt trên đầu như vậy."
Parm cười tươi và cầm bát của Dean múc thêm cháo cho anh. Cậu nhận ra được Dean ăn rất khỏe vì thế Parm luôn chuẩn bị đồ ăn cho anh nhiều hơn bình thường. Parm đặt một bát cháo nữa trước mặt, nhìn Dean, người đang rất chăm chú lắng nghe câu chuyện của cậu.
"Em trai em, Phoom còn chọc em. Nó nói sở dĩ em có vết bớt ở thái dương như vậy là vì kiếp trước... em đã tự bắn mình..."
Parm đột nhiên sững người, một vài ký ức hiện về trong tâm trí... Âm thanh ai đó đang gào khóc... khuôn mặt thấm đẫm nước mắt. Ai đó đang nhìn cậu, chầm chậm nói:
Anh... yêu... em...
P'KORN!!!!
(tiếng súng nổ)!!!
.
.
.
(bát cháo rơi xuống sàn vỡ tan tành)!!!
(khóc nấc)
Bát cháo rơi xuống vỡ tan tành, cháo văng tung tóe. Dean bật dậy ngay tức khắc đỡ lấy Parm trước khi cậu ngã khuỵu xuống sàn. Dean ôm Parm vào lòng, cả cơ thể cậu ấy đang run rẩy.
"Shhh....ổn rồi...thở đi....."
Cả hai bàn tay to lớn xoa khắp lưng Parm giúp cậu lấy lại bình tĩnh do quá xúc động. Parm cố gắng lấy lại hô hấp, nhìn cậu như người vừa hoàn thành cả chặng marathon đường dài. Parm ôm lấy Dean, rúc mặt vào ngực Dean, hai mắt bình yên nhắm lại. May mắn có Dean ở đây, nếu không Parm đã phải đối mặt với một cơn Hô hấp gấp.
Họ cứ ôm nhau như vậy một lúc cho tới khi tiếng đồng hồ báo thức phá vỡ bầu không khí đó. Âm thanh thanh báo hiệu đã tới giờ đến trường, nhưng lần này họ vẫn giữ chặt lấy nhau như cũ. Dean cúi mặt xuống đầu Parm, cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng của dầu gội, Parm khẽ nhích ra để tránh hành động "lợi dụng" của Dean lúc này.
"Cái bát..."
Anh chàng xấu hổ Parm đẩy Dean ra để dọn dẹp chỗ bát vỡ và cháo đổ ở trên sàn.
"Cẩn thận, chúng sắc lắm.."
Dean vòng tay từ phía sau, luồn qua khớp gối nhấc bổng Parm lên. Anh bế cậu đặt lên ghế rồi kiểm tra đôi bàn tay để chắc chắn nó không bị vết cứa nào. Khi đã cảm thấy an tâm, anh bắt đầu dọn dẹp.
"P'Dean... để em..."
Parm ngăn Dean dọn dẹp vì cảm thấy vị trí mình là chủ nhà, còn Dean là khách. Nhưng rồi cậu thôi đề nghị vì cái nhìn nảy lửa của Dean hàm ý rằng, cậu phải ngồi yên trên ghế. Parm im lặng ngồi nhìn Dean dọn dẹp sạch sẽ.
Mất ba mươi phút để họ rời khỏi nhà. Parm lấy ra từ trong tủ lạnh một hộp táo và hồng cậu chuẩn bị từ lúc sáng mang theo. Parm biết Dean vẫn chưa no.
"Xin lỗi anh... vì chuyện lúc nãy."
Parm nắm chặt hộp hoa quả cảm thấy vô cùng có lỗi với Dean.
"Về chuyện gì?"
"Vì em nói mấy điều vô nghĩa và lại còn bị... khó thở"
Parm nhìn Dean với khuôn mặt đầy tội lỗi. Dean liếc nhìn Parm rồi đặt tay lên đầu cậu cưng nựng dịu dàng. Vậy thôi cũng khiến Parm xao xuyến.
"Đôi khi có những điều không đáng để nhớ... thì hãy quên chúng đi."
Một lần nữa, Dean không hiểu sao mình lại nói ra câu đó. Parm nhìn xuống chân vì cậu vẫn cảm thấy có lỗi vì những gì vừa xảy ra.
"Em không biết tại sao lại đột ngột bị tăng hô hấp. Chỉ là tự nhiên... và anh còn giúp em dọn dẹp."
"Thật may vì anh có mặt ở đó khi nó xảy ra, tiếc là anh không kịp ăn đến bát cháo thứ hai."
Dean cười tinh quái nhìn Parm.
"Ah....um...em có thể nấu bù cho anh lần tới."
Parm lên sẵn kế hoạch cho bữa kế tiếp.
"Hoa quả."
"Sao??? Oh, cái này? Em mang chúng cho anh."
Parm nhìn hộp qua quả đang cầm trên tay rồi chợt nhớ ra còn chưa đưa cho ảnh. Parm mở nắp hộp rồi giơ lên cho Dean. Dean gật đầu.
"Anh ăn được chứ?"
Parm dùng xiên cắm lên miếng hoa quả cắt sẵn trong hộp rồi đưa cả cho Dean.
"Của anh đây."
"Nhưng anh đang lái xe."
Dean cười nhìn Parm, anh chàng vẫn chưa hết bối rối vì đang bận phân tích xem Dean muốn gì. Vì thế Dean tiếp tục gợi ý.
"Anh không thể tự ăn được."
Không thể tự ăn được
Parm lẩm nhẩm trong đầu câu nối của Dean rồi cuối cùng cũng hiểu ra hàm ý của nó. Giờ thì cậu đã bắt đầu ngại ngùng.
Thế mình sẽ đút cho anh ấy.
"Anh ăn hết trước khi đến trường được không?"
Dean lại tiếp tục cười ẩn ý. Anh muốn Parm đút cho mình ăn lắm rồi. Giờ khi Parm đã hiểu ra điều Dean muốn và ý nghĩa của câu nói, cậu nhíu mày tỏ vẻ phụng phịu trước khi lấy một miếng táo đưa tới miệng Dean. Đôi tay có hơn run rẩy. Đôi mắt tròn, ngây thơ trong sáng đang dán vào bờ môi hoàn hảo đang đón lấy miếng táo rồi nhai chúng. Trái tim Parm tăng nhịp đập khi Dearn liếm môi và nhìn vào mắt Parm bằng đôi mắt như những viên đá quý.
"Ngọt quá."
Dean cười làm cho chúng càng trở nên lấp lánh.
[xe tăng tốc]
"P'Dean!!!!!!!!!"
Parm la lên vì biết Dean đang cố tình ghẹo cậu. Hộp đồ ăn tuột khỏi tay. Dean tiếp tục cười lớn. Lần đầu tiên Dean cười lâu đến thế. Anh cũng không nhớ nổi lần cuối cùng được cười sảng khoái như vậy là khi nào.
"Anh xin lỗi, anh sẽ không làm vậy nữa. Hứa đấy."
🤣🤣🤣🤣
Dean đưa tay xoa đầu Parm dỗ dành, nhưng Parm vẫn còn chưa hết giận. P'Dean trở thành người thích chọc ghẹo từ khi anh gặp cậu. Như thể anh được bộc lộ bản chất thật của mình. Dean thay đổi rất nhiều kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Tuy vậy, Team vẫn khẳng định Dean là một người đội trưởng vô cùng nghiêm khắc, anh vẫn đối xử với các thành viên nhỏ tuổi của CLB như cũ: nghiêm khắc và ít nói. Điều duy nhất mà Team có thể cảm nhận được là P'Dean trở nên dễ gần hơn và tâm trạng lúc nào cũng thoải mái. Kết quả là, Dean chẳng có hoa quả mà ăn nữa vì Parm giận dỗi ko đút cho anh thêm miếng nào thay vào đó là phải nài nỉ xin lỗi của anh trong suốt quãng đường còn lại.
-----------------------------------------------------------
Chiếc xe màu đen đã đến đích và từ từ đi vào bãi đậu trong trường. Parm ôm cặp tài liệu đứng đợi Dean lấy một số vật dụng cá nhân từ cốp. Trông cậu có vẻ ngập ngừng, do dự sau đó nhìn vào Dean và nói.
"P'Dean....từ bây giờ, em ổn rồi. Anh không cần phải đón em mỗi sáng nữa."
Dean lập tức quay lại nhìn thẳng vào Parm, anh như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Tại sao?"
"Vì xe em sửa xong rồi, em không muốn làm phiền anh." Parm lo lắng và vội vàng giải thích vì nhận thấy Dean bắt đầu giận.
"Anh có nói là anh thấy phiền sao?" Giọng Dean đã trở nên khô khốc và giận giữ.
"...hay em nghĩ anh làm phiền em vì sáng nào cũng phải nấu nướng?"
Parm lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, ý em không phải vây. Sự thật là em còn rất hạnh phúc vì anh tới mỗi sáng."
Oopp!!!!
Câu nói buột miệng làm Parm xấu hổ và khiến Dean bình tĩnh hơn.
"Vậy tại sao em nói thế?"
Không chỉ ánh mắt Dean trở nên dịu dàng, ấm áp mà giọng nói của anh giờ cũng vậy. Parm quyết định nói hết những suy nghĩ của mình ra.
"Vì Del...vì anh tới ăn sáng cùng em nên anh không thể ăn sáng cùng gia đình mình."
Dean sững người. Đúng là anh đã hoàn toàn quên mất gia đình mình.
"Đôi khi em của anh muốn nói chuyện với anh. Bữa sáng là thời điểm duy nhất mang lại cơ hội cho họ được quây quần và trò chuyện cùng anh. Em muốn anh có những phút giây như vậy. Em không muốn là người cướp đi cơ hội duy nhất của bọn họ. Đừng để họ lại một mình như vậy nữa, họ là gia đình của anh, P'Dean... thật lòng đó."
Parm chậm rãi giải thích. Đó là lần đầu tiên trong tuần này, Dean có thể thấy khuôn mặt của hai đứa em mình khi anh nhắm mắt lại. Parm đã đúng. Anh không nói chuyện với chúng cả tuần rồi. Hai đứa luôn luôn tôn sùng anh như một người anh vĩ đại. Del chưa bao giờ trêu chọc và cười đùa với anh như với Don. Thực tế, anh chưa bao giờ có cái khoảnh khắc gọi là anh-anh, em-em với tụi nhỏ, mặc dù tất cả cùng học chung một trường.
"Anh là người anh tồi đúng không?"
Parm mỉm cười lắc đầu.
"Anh chỉ không biết cách là chính mình khi bên họ."
Dean nhìn Parm như muốn thêm lời giải thích cho câu nói ấy.
"Del nói với em rằng, mọi người bị chia cắt từ khi còn nhỏ và chỉ mới quay trở về sống cùng nhau khi tất cả đã lên đại học đúng không? Vì thế anh cảm thấy họ không còn là đứa em trai, em gái nhỏ của anh nữa, đúng không? Em sẽ bày cách cho anh, vì em sống cùng với em trai suốt mười sáu năm liền nên có thể cho anh những lời khuyên bổ ích."
Parm đặt lòng bàn tay lên ngực để khẳng định mình có thể giúp đỡ. Hành động này khiến Dean mỉm cười.
"Nói xem, anh nghe đây."
"Rất đơn giản, hãy nói chuyện với họ. Nếu tụi nó khó mở lời thì anh nên làm điều đó. Anh hãy lắng nghe những gì họ nói rồi cho họ vài lời khuyên nếu họ cần."
Nói đến đây Parm đáng nhẽ phải thêm vào là Poom chẳng bao giờ chịu lắng nghe lời khuyên của cậu nhưng anh chàng quyết định lờ tịt đi.
"Thi thoảng rủ bọn họ đi ăn trưa, hoặc ăn tối. Em không biết nữa nhưng em chắc chắn bọn anh không mấy khi ra ngoài cùng nhau phải không?"
Dean gật đầu. Ba mẹ Dean rất hiếm khi ở nhà nên anh em cậu hầu hết là lớn lên cùng với vú em. Điều tất yếu là mỗi người sẽ sống một cuộc sống riêng.
"Đơn giản như vậy thôi, chỉ bằng một cuộc chuyện trò, anh hiểu chứ? Để mọi người có thể hiểu nhau từng chút, từng chút một, bắt đầu từ anh, rồi đến các em anh, anh nên nỗ lực thật nhiều."
"Anh sẽ cố gắng." Dean xoa đầu Parm tỏ lòng biết ơn.
"Điều đó có nghĩa là anh không được ăn sáng cùng em nữa..."
Nụ cười trên môi Parm chợt tắt, cậu quên mất điều quan trọng này. Cùng trò chuyện thoải mái với Dean vào buổi sáng, được ăn sáng cùng nhau, gần đây đã trở thành thói quen hằng ngày với cậu.
"Đi thôi. Anh không muốn em bị muộn giờ lên lớp."
Thật may vì Parm có lớp học lúc 9am và Dean là 10am, vì thế họ ko cần phải quá vội. Dean quyết định ghé qua CLB bơi trước khi buổi học bắt đầu.
Khi Dean chuẩn bị rời đi, Parm dùng cả hai tay túm lấy vạt áo sơ mi của anh khiến cặp tài liệu trên tay rơi xuống. Cậu cũng không quan tâm tới cặp tài liệu vì khuôn mặt ửng đỏ đang cúi gằm xuống sàn nhà. Parm lý nhí nói với Dean.
"Chúng ra không thể ăn sáng cùng nhau... nhưng..."
Parm cố gắng nhìn thẳng vào Dean, nhưng khi vừa ngước lên cậu bắt gặp ngay ánh mắt của Dean đang nhìn cậu.
"Nhưng... mình có thể cùng nhau ăn trưa, ăn tối hoặc gặp nhau vào cuối tuần... được không?"
Giờ phút này Parm chỉ muốn có một cái lỗ nẻ cho cậu chui xuống. Cậu thực sự quá xấu hổ.
Dean cười rạng rỡ, anh không muốn che giấu cảm giác hạnh phúc này thêm nữa. Trái tim anh đập rộn ràng vì sự đáng yêu của Parm, cố gắng kiềm chế để không ôm Parm vào lòng...
Chết tiệt.
Liệu Dean có thể kìm nén bản thân để không ôm lấy Parm bao lâu nữa đây? Parm càng ngày càng trở nên đáng yêu mọi giây, mọi lúc...
----------------------------------------------------------
Parm vừa bước chân vào lớp học Kinh tế vĩ mô, tất cả mọi người bỗng nhiên im bặt và nhìn cậu. Không khí trở nên kỳ quặc với Parm. Mấy người bạn nhìn cậu cười đầy ẩn ý, điều này khiến Parm cảm thấy là lạ, cậu bước thật nhanh đến góc lớp, nơi Manow và Team đang ngồi.
"Có chuyện gì sao? Sao mọi người nhìn tớ lạ vậy?"
Parm thì thầm với Team, ngay cả anh chàng cũng đang cười trêu cậu. Manow mỉm cười hạnh phúc đưa cho Parm chiếc điện thoại của cô nàng. Parm vừa nhìn thấy thì lập tức hiểu ra ngay. Đó là bức hình chụp cậu đang dùng cả hai tay túm vạt áo sơ mi của P'Dean vài phút trước đó. Nó được đưa lên mạng với tốc độ đáng kinh ngạc. Và cũng trong trang FaceBook Những anh chàng đáng yêu của trường còn có một loạt những bức hình chụp hai người bọn họ ở bãi đậu xe.
Cái gì đây??? Sao lại có thể nhanh như thế???Điều có nghĩa là gì? Cậu sẽ bị những người hâm mộ Dean để mắt đến??? gì nữa????
"Mình cảm thấy bị bỏ rơi. Cậu không gọi điện nhờ mình kể từ khi cậu hẹn hò với ảnh."
Team giả bộ buồn bã và nó đánh lừa được Parm, cậu cảm thấy rất có lỗi với bạn.
"Không... không phải như cậu nghĩ... bọn mình không có hẹn hò."
Team bật cười khanh khách.
"(Cười to) Đùa thôi anh bạn. Tuy nhiên, mình sẽ không phải lo lắng quá khi ít nhất cậu nói chuyện đó cho tụi mình. Giờ... kể mình nghe, chuyện gì đang diễn ra? Từ khi nào, như thế nào mọi chuyện được bắt đầu hả?"
Team làm hành động như một ông bố có cặp ria mép, đang nói chuyện với đứa con gái đương tuổi vị thành niên.
"Không! Cậu nói cái quái gì vậy?"
Parm xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt bạn. Nghiêm túc mà nói, sự việc này vừa xảy ra ngay đây thôi, trước khi cậu đi vào tòa nhà. Trong khi những lần trước, khi P'Dean đỗ xe ngay giữa bãi đậu để đón cậu thì không có bức ảnh nào được chụp lại. Tại sao lại là khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà cậu đang xấu hổ chết đi được.
"Chắc chắn hội #DeanParm sẽ tha hồ đẩy thuyền vì những bức ảnh này cho xem."
MaNow phân tích tầm ảnh hưởng của họ dựa trên kinh nghiệm chèo thuyền lâu năm của mình. Nhìn khuôn mặt bối rối của Parm, Manow liền giải thích:
"Bắt đầu từ bức ảnh cậu đút đồ ăn? Nhớ chứ?"
Parm mở to mắt, hình ảnh rõ nét nhất trong trí nhớ của cậu giờ này là hình ảnh lúc cậu đút táo cho P'Dean trong xe ô tô sáng nay.
"Tại sao, thật không công bằng. Mình đút cho rất nhiều người, đâu phải mình ảnh?"
Parm vùi đầu vào hai cánh tay đặt trên bàn rên rỉ:
"Họ sẽ ghét mình hả? những người hâm mộ P'Dean?"
Manow vỗ vào lưng Parm trêu chọc.
"Xin lỗi vì nói điều này, nhưng đúng hơn là bọn họ đang phát điên vì hai người."
"Sao cậu biết?" Team quay sang Manow tò mò hỏi.
"Vì mình trong nhóm kín chèo #DeanParm!!!"
Manow giơ ra một nhóm line chat, gồm hơn 100 thành viên và tự hào thuyết trình.
"Thực ra đó là một nhóm fan bí mật của p'Dean, nhưng giờ bọn mình chính thức thêm Parm vào nội dung tám chuyện và biến nó thành nhóm hủ nữ. Vì thế đừng quá lo lắng, cậu sẽ không sao đâu."
Manow mở điện thoại chụp lại khuôn mặt đang bối rối của Parm.
"Không... lại nữa sao, làm ơn xóa nó đi, Manow."
Parm bắt đầu than vãn và cố gắng dành lấy điện thoại từ tay Manow. Cậu không muốn bất cứ ai nhìn thấy những khoảnh khắc đời thường, chúng trông rất xấu hổ nhưng Manow phớt lờ yêu cầu của bạn.
"Thôi nào... để mình chia sẻ chúng... đi mà... đi mà... Mọi người đều mong có thêm những bức ảnh của cậu từ khi họ biết cậu là bạn thân của mình. Mình xin hứa luôn luôn xin phép cậu đàng hoàng. Đi mà, nha..."
"Sao họ cần ảnh của mình?"
Parm vẫn cảm thấy khó hiểu chuyện đó, cái được gọi là fan hâm mộ và hành vi của họ. Parm quay sang Team như muốn tìm câu trả lời nhưng Team cũng tròn mắt vì sự ngốc nghếch và chậm tiêu của Parm.
"Cậu đã bao giờ vào xem cái gì khác chưa, ngoại trừ Facebook cá nhân của p'Dean và trang facebook của CLB Bơi lội?"
Đúng là như vậy, Parm vừa đối diện với một sự thật đau lòng. Tất nhiên, Team đúng. Parm chưa vào Facebook nhằm mục đích gì khác ngoài trừ hai trang vừa được nhắc đến. Parm giả bộ làm mặt tức giận với Team để che giấu sự xấu hổ. Nhưng Team hiểu bạn quá rõ và cười.
"Trên Facebook hay trên Webboard của trường chúng ta, có rất nhiều những bức hình chụp hai người ở khắp mọi nơi. Và cậu cũng chả biết gì về chúng luôn, đúng chưa? 'anh chàng gương mặt trẻ thơ Parm'... trái tim rung động năm nhất khoa kinh tế..."
Team nhấn ngón tay trỏ vào trán Parm khiến cậu ngã nhào ra sau ghế.
"Hơn thế nữa, sau buổi tập huấn vừa rồi, mấy thằng trong đội của mình còn đăng hình những ngôi sao Lookchob để tra ra ai là người làm chúng cho P'Dean. Rồi có người đăng tấm hình cậu làm những ngôi sao ấy trong khu bếp để trả lời. Điều đó càng khiến tin đồn lan truyền dữ dội. Biết chưa?... Cậu nên thôi theo dõi P'Dean và đọc thêm tin tức về mình đi."
Team kết thúc tràng giải thích bằng cách đập bốn ngón tay lên trán Parm thật mạnh. Nó có vẻ khá đau khiến Parm la lên.
"OUCH!!!"
Parm xoa xoa chỗ trán vừa bị Team đánh vào. Trong khi đó, vừa thấy tiếng rúc rích của mấy cô gái ở phía sau, Team đã biết ngay mình nên làm gì với họ. Cậu ta trình diễn một vài hành động "chiều lòng fan" bằng cách choàng tay ôm lấy vờ vai Parm cho các cô nàng hét lên thích thú.
"Cậu làm cái đ' gì vậy?"
Parm đánh vào cánh tay Team rồi đẩy cậu ta ra xa.
"Vậy cơ? Thuyền #TeamParm vẫn còn tồn tại hả?"
MaNow có vẻ hơi bức xúc vì mấy cô nàng đang chèo thuyền hai người bạn thân của cô thay vì #DeanParm. Điều này càng làm cho Parm thêm khó hiểu còn Team thì đang cười ngặt nghẽo vì khuôn mặt hàng vạn câu hỏi vì sao của Parm.
"Vậy, mình đăng hình câu được không? Mình hiểu nếu cậu từ chối."
Cô đưa bức ảnh chụp Parm đang cúi mặt xuống bàn thì ngẩng lên nhờ Manow giúp đỡ cho cậu xem. Parm nhìn bức hình thở dài.
"Tùy cậu."
Chỉ cần như thế Manow nhấn nút gửi vào nhóm chat. Manow khúc khích cười một mình với cuộc chuyện trò trên màn hình điện thoại. Nó làm rợn cả Team và Parm, hai anh chàng rút lui nhường lại không gian riêng cho cô bạn.
----------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, tại căn nhà của gia đình WongNate, mọi việc vẫn đang diễn ra đúng như thường lệ. Đứa em nhỏ nhất đang ngồi trông có vẻ hơi căng thẳng. Điều này làm anh trai cô, đứa trẻ thứ hai trong nhà để ý.
"Em không sao chứ, Del."
"Em không sao, chỉ là..."
Del nhìn lên cầu thang và thấy anh trai cả đang đi xuống trong bộ đồng phục đến trường. Dean đi đến bàn ăn, vẫn không nói lời nào như thường lệ. Anh chính xác là không biết nói gì với hai đứa em.
"Hôm nay anh không phải đi sớm ạ?"
Don ngạc nhiên vì anh mình hôm nay không vội vàng rời khỏi nhà như mấy tuần gần đây nên quyết định hỏi.
"Không, anh ăn sáng với hai đứa."
Dean trả lời em trai và gật đầu để người giúp việc dọn bữa. Trên bàn không bày sẵn thức ăn như mọi ngày mà chỉ có hai ly nước.
"Sao hai đứa chưa còn chưa ăn?"
"Del nói đợi anh xuống."
Don chỉ sang em gái. Thực chất cậu cảm thấy hơi tò mò về điều em gái mình đang làm nhưng không chú ý đến nó cho lắm vì vậy cậu quyết định không hỏi. Vài phút sau, người giúp việc mang ra một nồi cháo thịt phục vụ bữa sáng cho ba cô cậu chủ nhỏ. Don ngạc nhiên thêm một lần nữa vì họ thường ăn sáng theo kiểu tây.
"Cháo thịt? là sao đây???"
"Cô Del đã nấu đó ạ. Cô chủ đã dậy rất sớm để chuẩn bị. Cô muốn hai người kịp có để ăn sáng nay."
Del đỏ mặt giục hai người anh ăn sáng "Ăn thôi khi chúng còn nóng."
Dean nhìn bát cháo rồi múc một thìa đưa vào miệng. Mùi vị của nó khiến anh sững lại. Dean nhìn Del thấy em gái đang cười với mình, gõ gõ gì đó trên điện thoại, nên cậu tiếp tục ăn. Trái lại, Del lúc đầu cảm thấy hơi lo lắng, nhưng khi nhìn hai anh nhanh chóng ăn hết bán cháo, cô mới cảm thấy an lòng. Cô mỉm cười và cảm thấy rất hạnh phúc khi chứng kiến điều đó.
"Ngon lắm Del, anh không biết là em nấu được như vậy đấy?"
Don ăn hết bát đầu tiên và lấy thêm bát thứ hai, Dean cũng vậy. Del không nói gì, cô chỉ im lặng. Đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc nhìn anh trai cả mỉm cười. Hành động khác lạ của Del làm Dean mỉm cười lại trước sự dễ thương của đứa em gái nhỏ. Lần đầu tiên anh phát hiện ra mặt này của con bé.
"Rất ngon, Del. Anh thích nó."
Dean dùng tay dịu dàng xoa đầu Del. Del tưởng chừng muốn khóc nhưng cô kiềm chế lại. Cô cầm tay anh trai nắm nhẹ.
"Bạn em dạy em làm món này. Tụi em phải nấu đi nấu lại nhiều lần mới được như vậy đấy."
"Bạn nào?" Don vừa đỡ bát cháo từ tay người giúp việc vừa hỏi. Cậu cho thêm một chút tiêu và thưởng thức một cách ngon lành.
"Một người bạn từ CLB nấu ăn."
Cô cười tinh quái khi anh trai xoa đầu thêm một lần nữa rồi lại tiếp tục ăn.
"Dễ thương không?"
Don đặt thìa xuống và hỏi về người bạn của Del, xem là người bạn này khá thú vị.
"Sao?anh quan tâm hả?"
Del không nghĩ anh mình nghiêm túc trong khi Don nhìn như một con cún tò mò chờ đợi câu trả lời.
"Tất nhiên rồi, bất cứ ai có thể dạy em nấu ngon được như vậy. Anh cần gặp người đó."
Don tiếp tục ghẹo đứa em gái, khiến tất cả người giúp việc trong nhà bật cười. Tình cảm ấm áp đang được nhen nhóm trong họ. Nhưng Del thay vào đó lại đang nhìn anh trai cả, người duy nhất chỉ mỉm cười và thưởng thức bát cháo trong im lặng.
"Xin lỗi anh Don. Anh chậm chân mất rồi. Đã có người đặt trước thầy giáo nấu ăn của em rồi. Đúng không, anh Dean?"
(Ho sặc sụa)
Dean ho sặc sụa ngay sau khi đứa em gái dứt lời. Anh với khăn ăn lau miệng và nhấp vài ngụm nước, sau đó nhìn đứa em gái đang cười rạng rỡ. Đó là lý do anh mất cảnh giác.
"Sao? Anh Dean biết người đó hả?"
Don muốn hỏi thêm nhưng không được vì ảnh mắt vô cùng nghiêm khắc của anh trai.
"Ronnarit... Ronnnapon..."
Đó! Tên đầy đủ của hai đứa đã phát ra, khiến hai đứa không dám nói thêm điều gì. Đó là truyền thống của gia đình nhà "WongNate", tất cả phải dừng nói để lắng nghe bất cứ khi nào tên đầy đủ được gọi ra trong mỗi cuộc nói chuyện.
"Ăn sáng nhanh lên, sáng nay tất cả để có lớp học."
Del cười và ăn hết bát cháo, điện thoại của cô rung lên báo tin nhắn đến.
[P@rm: Sao? Thành công không?]
Del mỉm cười soạn tin trả lời "thầy giáo"
[Delta*: Họ ăn hết..2 bát... Cám ơn cậu, Parm]
Parm bỏ điện thoại vào túi quần, nụ cười vẫn còn vương trên khuôn mặt. Mặc dù cậu lỡ cơ hội ăn sáng cùng Dean nhưng cậu lại yêu cảm giác ấm áp mà Dean trải qua cùng gia đình mình. Parm đã thử nói chuyện với Del sau buổi học làm ChorMuang. Lúc đầu Parm nghĩ Del sẽ ghét mình vì bức ảnh cậu và anh trai cô trên internet, nhưng khi phát hiện ra Del thấy ổn với chuyện đó và còn ủng hộ cậu với anh trai tiếp tục giữ mối quan hệ, Parm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vì thế cậu quyết định dạy cho Del món nào đó có thể giúp cô và anh trai gần gũi nhau hơn. Cuối cùng nó đã có hiệu quả.
Điện thoại lại rung lên, Parm rút ra để kiểm tra tin nhắn.
[Delta*: (gửi hình)]
[Delta*: anh ấy đưa mình tới trường hôm nay. Cám ơn cậu nhiều, Parm]
[Delta*: gửi sticker]
....
Parm hít một hơi thật sâu để lấy lại nhịp tim bình thường. Đó là bức hình P'Dean ngồi ở ghế lái trong bộ đồng phục và mỉm cười nhìn vào ống kính. Nét quyến rũ rất riêng của anh lần nào Parm cũng thấy như vậy hết. lần này cũng thế, Parm lần nữa lưu bức hình của Dean vào điện thoại.
[Delta*: Mình nói anh ấy là muốn chụp một bức hình để gửi cho thầy giáo nấu ăn... và của cậu đây.... ke ke ke]
Chà... có lẽ Del không khác gì Manow về khoản "đẩy thuyền" đâu nhé!