Chiếc xe màu đen quen thuộc lui dần sau hàng rào khu chung cư, phía sau là chàng trai trẻ đang vẫy tay tạm biệt cùng nụ cười rạng rỡ. Nhưng ngay sau khi vừa khuất bóng, chàng trai đã lập tức đưa hai tay lên ôm đầu, lắc nguầy nguậy tới nỗi bảo vệ toà nhà phải đứng lại và tự hỏi điều gì vừa diễn ra.
Anh có thích ăn nộm sứa không? Parmmmmmm, không còn câu nào khác hả!!!
Anh chàng ngán ngẩm với sự ngu ngốc đó tới nỗi không thể tự cười chính bản thân mình nữa. Hôm nay, Dean đã đưa cậu tới Thủy cung, nhớ lại việc đó khiến bờ vai anh chàng vẫn còn run rẩy. Vừa oán giận, vừa nghĩ về lũ cá, vừa lo lắng tới mức Parm không đụng đến cả bữa tối tại nhà hàng Thái trên đường trở về luôn. Và tất nhiên, bữa tối miễn phí hôm nay là món Nộm sứa.
Mình ghét sứa huhhuhuhuhu...
"Ohhhh." Parm thức tỉnh khỏi suy nghĩ mụ mị của bản thân. Chàng trai mỉm cười thân thiện nhường lối cho một đàn anh lớn tuổi hơn kéo hành lý vào bên trong thang máy. Parm giật mình khi thấy cửa thang máy đang dần đóng lại ngay trước mắt.
"Đợi chút ạ!!"
May mắn thay, người đang đứng bên trong đã kịp nghe thấy và nhấn nút giữ cửa. Parm vội vàng bước vào rồi ngước mặt lên nhìn người vừa giúp đỡ mình.
"Cám ơn ạ."
"Không có gì." Giọng nói lịch thiệp pha lẫn tiếng cười.
Người đứng trước mặt cậu khá cao, dáng người thanh mảnh, mái tóc gợn sóng búi gọn gàng sau gáy, anh đeo một cặp kính mắt không gọng, đuôi mắt đen dài với cặp lông mày thanh tú. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, một chiếc quần jean tối màu, đeo ba lô trên vai và mang theo một khối hình trụ. Mùi hương nồng nàn ôn nhu tỏa ra từ người con trai này làm cho sự xuất hiện của anh trở nên vô cùng hấp dẫn, khiến cho Parm trộm nuốt nước bọt.
"Tầng mấy?" Anh ta cất tiếng hỏi khi nhìn thấy anh chàng bé nhỏ bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.
"Oh, Em tầng trên cùng, tám ạ." Parm trả lời kèm theo nụ cười ngờ nghệch, cảm thấy mình cư xử có chút bất lịch sự.
"Aha, cùng tầng."
Trong vài phút, cả hai cùng im lặng cho tới tầng tám. Họ đi về cùng một phía, vừa đi vừa len lén nhìn đối phương, cho đến khi mở khóa phòng mình, cả hai mới vỡ lẽ hóa ra họ là hàng xóm.
"Phòng 801!" Parm há hốc mồm.
"Oh, Phòng 802!"Anh ta cười thích thú vì điều này "Trùng hợp quá nhỉ, xin lỗi em vì anh đóng cửa mạnh tay ha."
Parm lắc đầu "Đừng bận tâm. Dù sao thì gần đây đâu có ồn nữa, cám ơn vì mấy đồ ăn vặt ạ."
"Không có chi. Khi anh mắng lũ bạn anh, chúng đã vét sạch tủ lạnh và đồ dữ trữ của anh đó." Anh vừa nói vừa nháy mắt tinh nghịch "Anh là Sin (Art), 25 tuổi. Anh là kiến trúc sư, rất vui được làm quen."
Parm nhe răng cười, đáp lại anh trai phòng kế bên "Em là Parm, mười chín tuổi, năm nhất khoa kinh tế, trường đại học T ạ".
Sin nhướn mày "Hey, anh tốt nghiệp trường đó, em trai anh giờ cũng đang học T, lần tới anh giới thiệu hai đứa với nhau."
Họ nói chuyện một chút trước khi trở vào phòng. Parm thả mình xuống ghế Sofa vùi mặt vào gối ôm. Cậu mỉm cười với chính mình vì niềm vui lớn ngày hôm nay: Hẹn hò với P'Dean và làm quen với người hàng xóm.
"Hey." Parm nằm ngửa lại nhìn lên trần nhà, đột nhiên giật mình bởi tiếng điện thoại đổ chuông trong túi.
"Mình còn không kịp kiểm tra điện thoại nữa".
Vừa mở điện thoại ra, Parm nhăn mặt vì một loạt thông báo Facebook, có vẻ là một cuộc bàn luận sổi nổi.
"Chuyện gì vậy?"
Parm càng nhăn nhó hơn khi thấy mình được tag vào mấy bức hình và rồi há hốc mồm hét toáng lên "HEY!!!!"
Bức hình chụp cậu và P'Dean đang ngồi ăn cùng nhau trong nhà hàng của P'Sorn.
"Đợi đã, bọn họ chụp nó khi nào vậy???"
[BabyBabe: Oyyy, hôm nay mình đi dạo trong SIAM và phát hiện ra chuyện thú vị.]
(bức hình với 5250 lượt thích, 215 bình luận và 183 lượt chia sẻ)
[KhunPhanma: eeii, N'Parmmm, N'Parm năm nhất khoa kinh tế, đi cùng P'Dean cưng quá đi? Hẹn hò phải không?!!]
[PipoPita: @Parm Ai Parm, chuyện là thế nào? Kể tớ đi.]
[Lemon: (la hét...) *@^%&^@ trả lời bọn tớ mau!!!!]
[papayasalatisnotspicy: với sự tình tứ này, với màu hường phấn này, họ đang hẹn hò, oyyyyy]
[Wanidapachu: đợi đã đợi đã, coi bức hình đăng trên FB có phải P'Dean có phải chụp người này không?]
Đôi bàn tay Parm run rẩy. Hàng loạt bình luận lập tức hiện ra trên FB, lúc này trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bức hình chụp ở bể cá lớn trong thủy cung lập tức được đăng tải lên FB, chụp cậu trong trạng thái ngược sáng. Mặc dù hình ảnh không được rõ ràng, nhưng trong hoàn cảnh này, chắc chắn mọi người đã biết được đó là ai.
(mặc dù ko có hình đăng lên truyện nhưng mình đoán được đây là bức hình Dean lén chụp Parm trong thủy cung và đăng FB với dòng caption "Đứa trẻ phấn khích dưới lòng đại dương")
Càng nhiều bình luận hơn nữa, cộng với việc Team nhảy vào và tag thêm một lần nữa! dòng trạng thái là gì? "Các người làm gì dưới lòng đại dương? Trả lời đi!!!"
Trong khi cậu nhóc nhỏ đang xấu hổ muốn chết, thì người còn lại được nhắc đến trong câu chuyện cũng vừa mới về đến nhà và kịp đọc những bình luận trên điện thoại của mình. Nhẹ nhàng thả một nút like cho bức ảnh hai người đang dùng bữa, ném điện thoại lên giường rồi đi vào phòng tắm với một tâm trạng không gì có thể tốt hơn...
__________________________________
"Chậm quá!!! Nhanh hơn nữa!"
Tiếng của vị huấn luyện viên đang la hét vang vọng cả bể bơi của trường đại học T.
Hôm nay, bể bơi chật kín những thành viên của câu lạc bộ vì vòng đua đang tới rất gần. Vị chủ tịch CLB nhấc người ra khỏi bể sau khi đã thực hành một lúc. Cặp mắt tuyệt đẹp nhìn đồng hồ rồi quyết định đi tắm và thay quần áo trong phòng thay đồ.
"Hôm nay khỏe gớm nhỉ? Chủ tịch"
Tiếng chào hỏi lớn kèm theo cánh tay nặng trịch vắt lên vai. Dean chỉ liếc mắt rồi nhanh chóng đẩy cánh tay ra khỏi vai mình.
"Đói quá!" Dean phàn nàn.
"Oh, em mày không dậy làm bữa sáng à?" Win ngạc nhiên. Lần gần nhất Win rủ cậu ta cùng ăn sáng, cậu ta từ chối vì đã ăn từ nhà.
"Del có dậy nhưng Don cằn nhằn nhiều quá." Dean vừa trả lời vừa vội vã khoác chiếc áo đồng phục lên và cài cúc.
"Nếu mày còn đứng đó là quả báo tới nơi rồi. Căn tin nghèo nàn gần đây sẽ chả còn gì cho mày ăn đâu. Sinh viên thì đông lại còn phải xếp hàng".
May cho Win, cậu ta đã kịp ăn sáng và còn chuẩn bị cả bánh mì cho lúc tập xong.
"Tao đợi tới giờ ăn trưa luôn vậy." Dean trả lời không chút ngập ngừng.
"Mày sẽ chết đói."
"Vậy chia đồ ăn cho tao."
"Thế thì nhịn cho chết đi." Win nhún vai rồi với lấy khăn tắm.
Cả hai dọn đồ của mình, vái chào huấn luyện viên rồi tính đi kiếm cái gì ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi, nhưng chưa kịp rời khỏi nhà thể chất thì chủ tịch câu lạc bộ đã gặp một thành viên năm nhất.
"P'Dean, P'Win, xin chào ạ." Team mỉm cười vái chào hai tiền bối.
"ồ, chuyện gì thế này? Chiều nay mới có buổi tập cơ mà?" Win nói.
"Đúng, mà có người cần đến đây." Team trả lời rồi ngoái lại kéo một anh chàng đang lấp ló đằng sau cái cột "Qua đây."
Dean nhướn mày khi người đó là anh chàng từ câu lạc bộ Thai Dessert vừa cười vừa nắm chặt chiếc hộp nhựa trong tay.
"N'Parm?"
Từ khi hai người bị bắt gặp cùng nhau trở thành chủ để oanh tạc trên FB, Parm bị trêu nhiều tới nỗi không dám bén mảng tới CLB bơi, thay vào đó, cậu ta dính lấy CLB nấu ăn của mình.
Parm đưa chiếc hộp đồ ăn cho Dean mỉm cười.
"Sáng nay Del nhắn line cho em là anh chưa kịp ăn sáng..."
"Vì thế em làm cho anh đó Phi." Team chen vào hộ bạn " Em không biết phải làm thế nào P', cậu ta không muốn gặp P' đâu đó."
Win gật đầu "Anh muốn gặp em, trong đó có nhiều đồ ăn không?"
"Em có ít thời gian quá nên làm món gì đơn giản."
Parm vội vàng giải thích, lo lắng người nhận sẽ kỳ vọng quá nhiều.
Dean mở chiếc hộp nhựa và nhìn thấy món gì đó na ná như... Sandwich.
"Nói mình nghe cậu cần thời gian kiểu gì?" Team phàn nàn "thế đây là món sandwich?"
"Hey, chẳng phải chính cậu muốn tự mang thịt nguội, trứng, sandwich và salat rau xanh sao?" Parm chưa chịu đầu hàng và việc chuyển đồ ăn tới tay người nhận đã hoàn tất.
Có những hôm Parm chuẩn bị thực đơn cho vài ngày sau, tùy thuộc vào việc ai là người nhận món đồ ăn đó.
"Cái bánh này nhìn như túi thần kỳ của Doraemon nhỉ?" Win so sánh một cách hài hước. Cậu ta giả bộ như muốn cướp món đồ ăn từ tay thằng bạn thì nhanh chóng nhận lại được một cái tét tay bằng nắp hộp.
"Món bánh mì kẹp Pita giống như bánh mì KeyBab loại tròn mỏng cắt làm đôi. Xem này, em đã thử làm với thịt gà, tiêu đen và nấu cho...."
Parm giải thích cho tiền bối tóc vàng một cách đơn giản rồi quay sang chủ nhân của đôi mắt lấp lánh đang nhìn mình.
"Cám ơn."
Một câu nói ngắn gọn kèm theo một nụ cười. Dường như mỗi ngày qua Dean đang cười nhiều hơn.
Win nhận được một cái liếc nhìn từ đàn em năm nhất khi Team bất chợt quay sang như thể hai người có hẹn. Team, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí kỳ cục, hai gò má đang nóng lên, vò đầu bứt tai không biết giờ nên nhìn vào đâu mới phải.
"Err....ehem.....ăn nhanh đi mày, sắp vào học rồi." Win lên tiếng.
Chủ tịch CLB gật đầu, nhưng trước khi rời đi liền nhẹ nhàng nắm lấy tay Parm.
"Lát gặp ở Can-tin..."
Parm mỉm cười vui vẻ, gật đầu chớp mắt "Em đợi."
----------------------------------------------------------
"Em sẽ đợi!"
Câu nói của anh chàng gương mặt sáng láng đã lọt đến tai người đang cố gắng bỏ đi.
"Tôi không đến."
Korn trả lời một cách thẳng thắn. Đứa trẻ này đang đề nghị hai người cùng ăn trưa.
"Em sẽ đợi...tới khi anh đến."
Cậu ta vậy chào tạm biệt rồi quay về hướng Can-tin.
"INTOUCH!" Korn hét lớn "Chết đi!"
Thời điểm đó, Korn không hề nghĩ tới việc thay vì đi về nhà anh ta sẽ quay trở lại Can-tin vào lúc tám giờ tối để gặp thằng nhóc ngốc nghếch này, người sẽ đang ngồi ngái ngủ ở đó, tiếp tục đợi anh bên hai đĩa cơm nguyên vẹn nhưng đã nguội tự bao giờ.
--------------
Mặc dù không muốn tiến đến,
Mặc dù không muốn bị làm phiền,
Mặc dù biết rằng việc này thật điên rồ,
Nhưng trái tim đã chịu khuất phục.
------------------------------------------------------------
"IN!"
"Hey, thằng quần Dean!!"
Dean giật mình làm rơi chiếc hộp. Anh đảo mắt tìm kiếm xung quanh, trông vô cùng bối rối.
"Cái quần gì khiến mày đứng đây mà tao gọi hoài không đáp."
Win dường như đang không tin vào điều mình vừa nhìn thấy.
"Không có gì, tao đang mải nghĩ."
Dean xoa xoa hai thái dương. Tâm trí mập mờ điều gì đó, cậu cố gắng tưởng tượng ra nhưng không thể.
"Ăn trước khi vào lớp, còn có mười lăm phút nữa thôi."
Win một tay giúp cầm đống giấy tờ tay còn lại kéo thằng bạn dọc lối đi.
"Rồi sao? Chính xác là mày vừa làm sao vậy?"
Dean nhăn mặt "Tao làm sao?!?"
"IN."
Trái tim hẫng một nhịp như vừa ngộ ra điều gì.
"Mày nói là IN."
-------------------------------------------------------------
Khu vực Can-tin bữa trưa rất đông sinh viên. Manow khoác tay Del đi mua cơm, để hai cậu bạn ngồi lại ở bàn.
"Manow thân với Del ha." Team nhìn hai người bạn tay trong tay.
"Có gì lạ đâu, ngày nào bọn họ chẳng tập kịch cùng nhau, lại còn đóng vai chị em."
Parm vừa giải thích vừa nghịch điện thoại. Bây giờ, số lượng bạn bè trên FB của Parm tăng lên rất nhiều vì bức ảnh cậu bị chụp cùng P'Dean. Mặc dù bản thân không đăng gì trên FB, nhưng cậu cảm thấy không phải cho lắm nếu không chấp nhận những lời mời kết bạn của mọi người. Hơn nữa P'Oom cũng đã nói đây là cơ hội để đăng thông tin cho CLB, vì vậy đừng quên tag họ vào. Nghĩ rằng đây không phải là một ý kiến tồi, Parm đã kéo xuống tìm hình của một món tráng miệng: Leum Gleun và một vài bức hình mấy món tráng miệng cậu đã làm trước đó. Kết quả là những người bạn đã từng thấy bức hình chụp món tráng miệng Leum Gleun của P'Dean la hét không ngừng. Điều này khiến Parm ngắt điện thoại, giả chết với mạng xã hội trong nhiều ngày liền.
"Mọi người đây rồi."
Giọng nói hào sảng của vị phó chủ tịch câu lạc bộ bơi khiến hai chàng trai giật mình.
"Ai mời anh?" Team trêu chọc nhưng chủ nhân của mái tóc vàng nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
"Xê dịch ra chút đi nhóc?"
Win đá vào chân đàn em, khiến Team đồng ý nhường chỗ, nhưng mà là di chuyển sang ngồi bên phía đối diện, còn Win, thay vì ngồi xuống chỗ vừa được nhường, lại di chuyển sang ngồi cạnh người vừa rời đi.
Dean đang đứng ngay phía sau, nhìn theo thằng bạn rồi thả người ngồi xuống bên cạnh Parm, giờ là lựa chọn duy nhất còn lại.
"Sáng nay cám ơn nhiều."
Anh lấy chiếc hộp nhựa trao trả cho người bên cạnh, khiến cho chủ nhân của nó miệng tươi cười khi nhìn thấy bên trong đã hoàn toàn trống rỗng.
"Ôi, chẳng đủ để nó chia cho anh."
Win khiếu nại nhưng vô ích vì dường như anh chỉ muốn chọc cười chứ không phải cần sự thương cảm. Rồi Win còn cười lớn hơn khi Team nhạo nỗi đau của anh ta.
"Xin lỗi nhé P, nếu không phải là với P'Dean, thằng Parm độc ác hơn anh tưởng nhiều."
"Team!" Cái người đang được nhắc đến mặt đỏ tưng bừng nhưng mà là trước cả khi bị nói trúng tim đen.
"Oh, P'Dean, anh tới hả?"
Del mỉm cười khi quay trở lại bàn ăn. Trưa nay cô ăn cùng anh trai cả của mình, đứa em này tối về phải kể cho anh hai mới được.
Người anh lớn bất ngờ khi thấy cô em gái bưng dĩa cơm cùng với Manow xong rồi chợt nhớ ra hai đứa trở nên thân thiết từ sau buổi tập kịch nên chỉ lẳng lặng gật đầu. Sau bữa ăn, mọi người ngồi tám chuyện vui vẻ, đặc biệt là Del, người dường như rất yêu anh trai của mình và cũng đã từ rất lâu rồi, cô muốn làm việc này như thế. Trên môi mỗi người ai cũng nở nụ cười.
Parm có thể cảm nhận được bầu không khí dễ chịu của hai anh em, mặc dù Dean trông có vẻ vẫn còn lúng túng, nhưng quan hệ giữa họ đã tốt lên rất nhiều.
"hu???" Ai đó chạm vào đầu ngón tay cậu, Parm quay sang nhìn người bên cạnh. Những người còn lại vẫn đang vui vẻ tám chuyện. Parm mím môi, hai gò má nhanh chóng nóng dần lên.
"Có chuyện gì không?" Team hỏi.
"Không." Parm lắc đầu.
Hai đôi mắt chạm nhau. Bàn tay phải của Parm giấu dưới lớp áo đã được nắm chặt bởi một bàn tay lớn từ lúc nào không hay. Những ngón tay thon dài của Dean đan chặt những ngón tay của Parm. Hai bàn tay của họ quấn lấy nhau không rời.
Ấm áp...Dịu dàng...và
...thình thịch... (tim đập nhanh)
Mình chết mất....
Dean, vẫn đang chăm chú nghe Win kể chuyện về giáo viên, trong đầu lại toàn hình ảnh người con trai bên cạnh. Anh mỉm cười với gò má hồng và đôi mắt lấp lánh. Bàn tay anh đang nắm run rẩy, Dean siết chặt và không có ý định buông ra. Anh cố gắng kiềm chế hơi thở gấp gáp, buộc bản thân nắm bắt theo câu chuyện của mọi người.
Bình tĩnh nào.
"Parm, cậu sốt hả, mặt cậu đỏ quá." Manow rướn người sờ lên trán Parm.
Parm giật mình lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, mình ổn!"
Nếu nhìn sang đôi mắt ai kia, kết quả thậm chí làm cho cậu càng thêm phấn khích.
Chắc chết....
"Mọi người định làm gì vào sự kiện Open House tháng tới?" Del đề cập đến chủ đề mà hầu hết mọi người đang quan tâm ở thời điểm này. Tháng sau, trường đại học của họ sẽ tổ chức một ngày mở cửa cho học sinh cấp ba tới tìm hiểu ngành học bao gồm cả việc tới tham quan môi trường giảng dạy của các khoa khác nhau. Khi đó sinh viên của trường sẽ được nghỉ vì toàn bộ giảng đường sẽ là nơi đón tiếp học sinh tới tham gia.
"Thành viên của mỗi khoa sẽ có một buổi chuyên đề ở giảng đường chính. Giáo sư và những người đại diện cho khoa sẽ phải thuyết trình trước rất nhiều người. Trước tòa nhà mỗi khoa, sẽ có bốt thông tin và các hoạt động được tổ chức để tích lũy thông tin cơ bản cho việc thi cử sau này."
Team đang cố gắng nghĩ lại những thông tin mà giáo viên của họ cung cấp. Cá nhân Team, cậu ta đứng ngoài hoạt động của CLB bơi lội nên cũng không biết mọi người đang làm gì.
"À, CLB bơi sẽ có một buổi biểu diễn dạy bơi..." Win nhìn vị chủ tịch CLB nói "kiểu có một người ngã xuống nước..."
Dean nheo mắt "Mày tự nghĩ đi, trách nhiệm của mày mà. Buổi sáng tao phải giúp các thầy trong khoa trước, chiều mới quay sang CLB được."
"Hấp dẫn nhưng đáng sợ, để năm nhất là người bơi đi." Thành viên năm nhất của clb bơi ầm ĩ nhưng không có tác dụng.
CLB diễn xuất tất nhiên sẽ dùng danh tiếng của đội tạo ra sức hấp dẫn còn đối với các clb khác, sẽ có không ít những hoạt động thú vị.
"Đúng rồi, hôm trước mình thấy khoa kinh tế trao đổi với chủ tịch CLB nấu ăn."
Parm gật đầu "à, khoa kinh tế đề nghị bọn mình dựng quầy đồ ăn vặt, họ nghĩ đó là cách hay để thu hút lũ trẻ. CLB nấu ăn đã nghĩ đây là dịp để để quảng bá tên tuổi bằng cách làm Đại hội buffet luôn, món Thái, món Trung, món Hàn, món Nhật. Mình đang nghĩ tới việc không được về nhà luôn rồi đây."
"Thế cậu làm món gì N'Parm?"
Cặp mắt của Win lập tức trở nên lấp lánh.
"Tụi em đang bàn bạc làm món BuLanDanMek (món tráng miệng truyền thống của Thái làm từ bột gạo và lòng đỏ trứng ở giữa). Mà hôm nay chưa họp bàn lại nên chúng em vẫn còn đang bàn luận thêm xem làm món gì."
(Bu Lan Dan Mek)
"Làm Lookchup."
"eh..." Parm giật mình.
Win cười nham nhiểm "Làm hình ngôi sao nha!" Giọng điệu rõ ràng nhằm vào anh chàng đang ngại ngùng này. Parm càng lắc đầu anh Win càng cười khoái chí, rồi đá lông nheo với anh chàng đang hùa theo trò trêu chọc này.
"P'Dean, anh thích món tráng miệng nào?" Team ngoác miệng cười.
Dean nhướn mày và quay sang anh chàng ngồi bên cạnh, xiết lấy bàn tay đang nắm thêm chút nữa rồi từ tốn nói "Leum Gleun?"
"Oh" Del và Manow đồng thanh hét lên.
"Oopss, ha ha ha.." rồi đến lượt Team và Win
"P'Dean!"
Parm la lên định rút tay ra, nhưng nó lại càng được siết chặt. Anh chàng há hốc miệng trước khi quay đi, đưa mắt nhìn sang một hướng khác và không dám nhìn vào mắt bất cứ người nào nữa.
Nắm tay người ta mà lại đâm sau lưng người ta như vậy đó.
-------------------------------------------------------------
Chiếc xe ô tô màu đen lướt nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch. Hôm nay CLB bơi tổ chức buổi gặp mặt cho sự kiện ngày Open house tới tối muộn, để kịp hoàn thành những công đoạn cuối cùng. Chủ tịch CLB phải làm việc lâu hơn cả để chuẩn bị tài liệu gửi lên cho trường về những hạng mục cần hoàn thiện cho sự kiện. Chiếc điện thoại bên cạnh ghế lái mới chỉ vừa tắt màn sau cuộc nói chuyện của Dean và Parm, vì anh yêu cầu anh chàng Parm đi ngủ. Bản thân Parm mấy ngày vừa rồi cũng rất vất vả để chuẩn bị sự kiện cho CLB của mình, chỉ kịp ăn uống qua loa chút bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi từ sáng sớm.
Người đàn ông trẻ tuổi bẻ lái, rẽ vào khu vực nhà mình ở. Anh mơ màng tới nỗi phải tự vỗ vào má mình cho tỉnh. Một vài hình ảnh cận cảnh lờ mờ hiện ra dù không rõ nét nhanh chóng kéo anh chìm vào mộng tưởng.
----------------------------------------------------------
"Hey, tính đốt luôn căn bếp hả!!"
Korn la lên rồi giữ lấy người yêu: In, người cũng đang hét toáng lên trong nỗi sợ hãi với cái chảo trên bếp.
"Để thử làm món gà này, mình phải dùng nhiều dầu mà." In nắm hai tay nhìn hoang mang.
"Nhưng không phải là hết cả một chai dầu như vậy."
Chàng trai trẻ nhấc cái chảo lên rồi đẩy thân hình to lớn kia quay về ngồi lại ở Sofa. Korn khom người xuống trước mặt anh chàng nhỏ con, hai tay giữ lấy hai gò má "Em muốn làm một món thật ngon cho anh, na na na."
"Làm vào hôm khác sau khi anh dạy anh nấu đã nhé."
Nắm tay, dịu dàng siết nhẹ trước khi đan những ngón tay vào nhau.
In, cố tình khiêu khích để cho Korn tấn công cơ thể mình cho tới khi khuôn mặt cậu vùi trọn vào lồng ngực, hai chân hai tay quắp chặt lấy nhau.
Korn dùng hai tay đẩy In nằm lên Sofa "P'...In không thở nổi", nhưng dường như Korn chẳng nghe được gì nữa. Anh đưa mặt mình tiến lại gần In, thì thầm nói với người đối diện "Vậy...cho anh ăn gì đó trước đi?" cắn nhẹ vào tai rồi đặt lên môi In một nụ hôn thật sâu.
Korn mỉm cười, cẩn thận cởi bỏ lớp áo sơ mi mỏng manh trên người mình yêu khiến cho cơ thể bé nhỏ trong vòng tay anh khẽ co giật. Trêu chọc người yêu một chút cho đến khi toàn bộ quần áo trên người In bị ném xuống sàn, giọng rên rỉ đáp lại một cách nhiệt thành.
Nếu Korn biết rằng sau lần đó, cậu không còn cơ hội nào để ăn món In nấu nữa...Korn bằng lòng để cho người yêu mình đốt trụi căn bếp...
Nếu Korn biết rằng sau lần đó, họ không còn cơ hội nào để yêu nhau nữa... Korn sẽ ôm chặt lấy người yêu mình cả ngày lẫn đêm...
Nếu Korn biết rằng đó là lần cuối cùng họ bên nhau... Korn sẽ không buông người yêu mình ra...
"Anh yêu em nhiều lắm. Anh yêu In!"
-------------------------------------------------------------
Kiiiiiittttttttttttt (tiếng phanh xe)
Âm thanh của tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe đột ngột dừng lại cách bức tường chỉ vài inch thiếu chút nữa là tông phải. Hai tay Dean nắm chật lấy bánh lái, gương mặt tái nhợt đi, tim đập thình thịch, bàng hoàng.
ĐIÊN RỒI SAO.
Dean trấn tĩnh và gục đầu vào bánh lái. Cặp lông mày đậm nhíu lại, anh cắn môi, mồ hôi túa ra vì căng thẳng và lo lắng. Gương mặt của một ai đó bỗng trở nên rõ ràng hơn nhưng bộ não của anh lại từ chối tiếp nhận.
"Khun Dean!!!"
"P'....!!"
Nghe thấy tiếng kêu khóc, Dean nhìn ra ngoài gương xe, mò mẫm tìm cách mở cửa. Khi cánh cửa xe vừa bật ra, người giúp việc, người làm vườn và cả em trai của Dean gấp gáp hỏi.
"Anh có sao không?" Don giữ người anh trai, quay trái quay phải để kiểm tra. Lẽ ra Don đã đi ngủ, nhưng nghe thấy tiếng thắng gấp trước nhà, liền chạy ra ban công xem có chuyện gì. Vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của anh trai, Don đã vô cùng hoảng hốt, cứ thế chân trần chạy vội vã chạy ra khỏi nhà.
Dean lắc đầu, nhẽ nhàng vỗ vai em trấn an.
"Đừng lo, anh chỉ không được khỏe. Đau đầu quá."
Người làm vườn giúp Dean ra khỏi xe. Một lát sau khi anh đã cảm thấy tỉnh táo và ổn hơn, người giúp việc đề nghị "Cậu tới bệnh viện kiểm tra xem sao?" May là Del đã ngủ say nên không biết chuyện gì vừa diễn ra.
"Không, tôi ổn."
Dean xua tay vì không muốn phiền hà.
"Don, em cho xe vào ga-ra giúp anh...và..." Dean nhìn một lượt ba người bọn họ "Đừng nói với ai về việc này. Có lẽ anh cần ngủ một giấc thật say."
Mặc dù Dean đang rất căng thẳng nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó. Ba người còn lại nghe xong chỉ còn cách gật đầu. Dean được đưa vào ngồi nghỉ ở phòng ngủ, anh cũng từ chối uống thuốc hay bất cứ sự chăm sóc nào. Trong bóng tối, Dean thả cơ thể mệt mỏi nằm lên giường, vắt tay lên trán, mắt nhìn vô định lên trần nhà.
"IN...sao?"
"Lối này ạ, mọi người nên đi theo đoàn để không bị lạc nhé. Chào mừng tới với khoa Kinh tế trường đại học T."
Người đang cầm trên tay một tập tài liệu, hết quay trái lại quay phải nói với đoàn học sinh cấp ba với một chất giọng hào sảng.
Hôm nay là ngày Open House của trường Đại học, học sinh từ các trường cấp ba tụ tập lại đây vô cùng đông đúc. Parm chạy đi chạy lại để chuẩn bị sửa soạn cho CLB cho tới khi mệt nhoài. Ngay lúc này tại tầng trệt, một quầy đồ tráng miệng Thái nho nhỏ đã được dựng lên nhằm thu hút học sinh những người tới tham dự sự kiện. Suốt từ tối qua, cả CLB đã chuẩn bị từ hai đến sáu giờ sáng và vẫn còn đang làm đồ tráng miệng cho tới tận giờ này.
"Món gì vậy P'?"
Một cô nhóc dễ thương với mái tóc thắt bím gọn gàng đi cùng hai người bạn đang nhìn món tráng miệng Thái một cách lạ lẫm.
"Nó có phải món tráng miệng truyền thống không ạ? Nó có màu xanh biếc và nhân màu vàng ở giữa này."
Một cô bé khác theo thói quen rút điện thoại ra chụp hình để đăng lên mạng xã hội.
Parm cười trong khi dùng bàn xẻng nhấc món tráng miệng cho vào hộp giấy rồi đưa cho mấy cô bé.
"Đây là Bu Lan Dan Merk, tụi em không biết hả?"
Mấy đứa nhỏ lắc đầu, chúng nhìn mấy món ăn như thể đó không phải là đồ ăn của Thái Lan.
"Món ăn truyền thống lâu đời của Thái với phần nhân ở giữa là lòng đỏ trứng gà. Bu Lan nghĩa là mặt trăng. Món ăn biểu tượng cho mặt trăng giữa bầu trời. Thử đi."
Mấy cô gái nhìn nhau rồi đưa món đồ ăn trên tay lên cắn thử, ngay sau đó, họ nhìn nhau lần nữa tròn mắt "Heey!!! Món này ngon quá? Tụi em mua được ở đâu?"
"Ăn như là phần nhân trứng của bánh custard, ngon thiệt đó."
"Phần bột như là bánh xoài, oh, mình thích món này."
Tất cả các thành viên CLB đều nhìn họ mỉm cười hạnh phúc. Mặc dù họ tưởng chừng kiệt sức khi liên tục quay về phòng bếp CLB nấu ăn để hấp hàng trăm cốc tráng miệng nữa. Muốn làm Bu Lan Dan Merk phải căn thời gian thật hoàn hảo. Sau khi bột lỏng được nhào kỹ sẽ cho vào cốc, đồng thời phải tạo một lỗ tròn ở giữa để cho phần nhân lòng đỏ trứng. Lòng đỏ trứng sau khi được đánh với đường sẽ đổ vào lỗ nhỏ đó rồi đem hấp lên, thành phẩm là món tráng miệng đẹp mắt này. Khi hấp bánh cũng phải vô cùng cẩn thận, vì vậy có khi họ phải ngồi trông cả đêm tới nỗi mặt người nào người nấy thêm đầy những vết nhăn.
"Mỗi người được một cái nha, nếu tụi em muốn dùng thêm thì hãy tham gia trả lời nhanh các câu hỏi của khoa kinh tế nhé. Thắng phần thường sẽ là vé đổi thêm quà. Ở đây tụi chị có thêm cả món Phra Phai."
P' Giffi mang ra món tráng miệng dễ thương bên trong cốc giấy với rất nhiều màu sắc và nhân đậu ngọt bên trong.
Mấy cô gái thích thú như thể lần đầu tiên được nhìn thấy món tráng miệng dễ thương đến vậy và nhanh chóng tìm đường đến khoa kinh tế bởi lời đề nghị đầy mê hoặc của P'Giffy.
"Parm, nghỉ ngơi chút đi. Em đã nấu nướng cả đêm qua mà? Sẽ có thành viên khác thay cho em."
Vị chủ tịch CLB nấu ăn nói với thành viên năm nhất vì cô đã thấy Parm làm mấy món tráng miệng tới tận khuya rồi sáng lại dậy từ rất sớm để tiếp tục mà chỉ chợp mắt được chút xíu.
Anh chàng dụi mắt "Vậy em nghỉ một chút đã nhé, bye bye ạ!" và nói sẽ sớm quay trở lại.
Cậu còn xin phép tiền bối mang một ít đồ tráng miệng bỏ vào chiếc hộp nhựa mang đi cho mấy người bạn. Parm đi dọc theo tòa nhà, vừa đi vừa nhìn đồng hồ. Mới mười rưỡi, Parm quyết định đi gặp Manow và Del. Phòng thể chất hôm nay được sử dụng phục vụ cho sự kiện của CLB diễn xuất, rất đông thành viên của họ tập trung tại đây, ai nấy đều tất bật. Chiều nay họ sẽ có một vở diễn dành cho những em học sinh cấp ba. Parm nhìn thấy họ đang bận rộn chuẩn bị cho các phân cảnh, cậu liền lẳng lặng từ từ tiến tới chỗ hai người bạn đang đọc kịch bản.
"Huhhhh, tuyệt quá."
Parm ồ lên khi thấy hai cô gái đang mặc trang phục biểu diễn và trang điểm.
"Parmmmm, tuyệt quá." Manow và Del la lên " Tụi mình đang cần cái gì bỏ bụng ngay đây." Họ đọc được suy nghĩ của Parm hay sao chẳng biết.
Parm lắc đầu cười, cậu mở chiếc hộp đồ ăn khiến hai cô nàng phấn khích la lên. Họ ngay lập tức lấy điện thoại chụp hình rồi up lên mạng xã hội.
"Cái này cho Team phải không?" Manow chỉ vào chiếc hộp Parm đặt bên cạnh.
"Uh, nên đừng đụng vào nó nha."
"Của P'Dean đâu?"
"...Hộp bên cạnh đâ...Ôi!"
Hai cô gái khúc khích cười, nhất là Del. Cô nhấc chiếc hộp của P'Dean ra, chút một bức hình rồi chỉnh sửa.
Parm nghi hoặc "Cậu đang làm gì đó?"
Chỉnh ảnh xong, nhấn nút gửi rồi mới hướng chiếc điện thoại của mình về phía bạn để khoe thành quả "Đây!"
"Hey!!!!"
Bức hình chụp hộp đồ ăn có cả Parm phía sau làm nền đã được post lên FB cùng với dòng trạng thái tim bay phấp phới.
@Rattanon_Dean, P kha, có người gửi đồ tráng miệng cho anh nè💕💕💕💕💕
Không quên tag FB của Parm vào bức hình.
"Delllll!!!!!!!!!"
Mặt Parm đỏ như gấc, cậu vội vã xóa bỏ tên của mình bị gắn tag trong post nhưng cuối cùng vẫn chậm chân hơn một loạt like và bình luận của fan, những người luôn có mặt trên mạng xã hội 24/7.
Manow đập tay với cô bạn cười như điên. Có vẻ hai cô nàng gần đây đã trở nên cô cùng thân thiết.
"Ui, P'Dean trả lời này." Parm giật mình cố giấu ánh nhìn đi nơi khác.
"P' nói nếu cậu tìm ảnh thì tới tòa nhà khoa Quản Trị Kinh Doanh nha, ảnh còn ở đó tới chiều lận".
Hai cô gái quay sang nhìn nhau đôi mắt ánh lên niềm vui sướng rồi kết thúc bằng một tràng la hét trước khi Parm kịp bóp cổ hai cô nàng.
"Parm phải không?"
Anh chàng đang bị tròng ghẹo trong tuyệt vọng bỗng giật mình vì một bàn tay vỗ mạnh vào vai "Lại mang đồ ăn tới hả?"
Alex với tay nhón lấy món đồ tráng miệng trong chiếc hộp của hai cô gái bỏ vào miệng, mỉm cười đầy hài lòng với hương vị của chúng.
Parm nhấc bàn tay của người kia ra khỏi vai mình, khoác túi lên rồi đáp lại bằng một nụ cười khó chịu.
"Giờ đồ ăn còn thừa nhiều ở khoa đó ạ."
Alex lắc đầu "Giờ mà anh tới đó thì Parm đâu có ở đó đâu" Anh ta vừa nói vừa léo Parm lại gần "Em nghĩ sao?"
"Parm..." Manow lí nhí gọi.
Parm mỉm cười lắc đầu rồi gạt tay đàn anh ra một cách lịch sự.
"Em nhớ là mình đã từ chối rồi P'."
Cậu thanh niên mang hai dòng máu nhún vai "Nếu anh muốn em nghĩ lại thì sao?"
"Tại sao em lại phải tốn thời gian để nghĩ?" Parm mỉm cười trả lời "Trong khi em không có chút cảm giác nào với anh hết P'."
Alex tặc lưỡi nhếc mép cười, không ai có thể đoán được anh ta đang toan tính điều gì "Vì em thích người khác?"
"Đúng vậy."
Câu trả lời rõ ràng, dứt khoát của Parm khiến hai cô gái không chịu đựng nổi phải hét lên.
Alex cũng cười đáp trả "hmmmm, là Dean?" Anh ta không cợp nhả nữa vì Alex biết Dean, hai người học chung một khoa và cũng cùng khóa luôn.
Parm im lặng thở dài "Em có việc phải đi. Manow, Del, mình đi đây. Bye!" Parm nhỏm dậy với lấy túi xách và hộp đồ ăn, quay lưng rời khỏi nhà thể chất.
"Chưa chính thức đúng không, anh vẫn còn cơ hội?" Anh con lai hét to khiến Parm dừng bước, quay lại rồi mỉm cười "Làm sao anh biết là đã chính thức hay chưa?"
Parm vẫy tay tạm biệt, cậu vẫn nghe tiếng Del và Manow la hét ở phía sau, chân bước thật nhanh ra khỏi nhà thể chất. Vừa bước chân ra khỏi đó, anh chàng dũng cảm khi nãy ngồi bệt xuống, hai mắt nhắm nghiền
Shit!!!!
Xấu hổ...
Quá đi mất.......
-----------------
Tòa nhà khoa quản trị mười một giờ sáng, những người đến tham quan lúc này cũng chỉ còn lác đác. Có lẽ bởi vì đã đến giờ ăn trưa, lũ trẻ đã kiếm nơi nào đó để dùng bữa. Parm đứng trước tòa nhà sạch sẽ, cao lớn trước mặt, đang băn khoăn không biết nên vào luôn hay nhắn Line cho P'Dean rằng cậu mang đồ ăn tới.
"Oh, N'Parm."
Một bàn tay đặt lên vai cùng với lời chào hỏi làm Parm giật bắn. Cậu bắt đầu nhìn một lượt từ đầu tới chân cái người rõ ràng là không quen biết này.
...Ai ta???
Cậu đâu có biết người này.
"Tìm Dean hả? Anh có xem Facebook rồi, tới đưa đồ ăn đúng không?"
Anh ta vừa nói vừa kéo cổ tay áo Parm tới phòng chức năng của khoa trong khi anh chàng vẫn còn đang đứng ngây ra như phỗng với sự bối rối hiện đầy lên mặt.
"Dean, nhóc của ông tới rồi."
"Oiiii, P', không cần hét lên như vậy đâu."
Parm vội vã ngăn chặn tiếng la của tiền bối nhưng vô dụng vì tất cả mọi người xung quanh đã nhìn cậu chằm chằm. Cuối cùng, Parm đã bị tiền bối kéo tới quầy ghi danh, nơi có một nhóm sinh viên khoa Quản trị đeo bảng tên trên áo đang ngồi, ai nấy đều mỉm cười thân thiện. Cùng lúc ấy, người thật sự mà Parm đang kiếm như vừa hoàn thành một cuộc điện thoại, anh bỏ điện thoại đang cầm trên tay vào túi quần rồi quay sang nhìn Parm.
"Chào nha. Món tráng miệng mà tui nghe nói là mất rất nhiều thời gian để làm đâu nhỉ? Phải thử mới được."
Ai đó trong nhóm lên tiếng hỏi về món tráng miệng trước mặt mọi người mà không biết rằng chủ nhân của món đồ ăn đó đã vỡ mộng như thế nào. Dean vẫy tay gọi Parm, nhưng anh chàng chưa kịp tiến tới chỗ anh thì bạn Dean đã giữ cậu lại, khiến Dean chỉ còn nhìn thấy chỏm đầu của anh chàng. Anh chàng nhỏ con lúc này chỉ còn cách cười gượng gạo, lấy hộp tráng miệng ra cho mọi người rồi cả nhóm đã nhanh chóng mỗi người lấy một phần bánh. Parm cũng vội vã giữ lại một phần Bu land dan mek và Phra phai cho Dean vì chắc lát nữa sẽ chẳng còn lại một miếng nào.
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, tất cả những phần bánh đã không còn sót lại một cái nào, cùng với đó là sự thỏa mãn của tất cả những người được nếm chúng.
"Ngon quá!!!"
Dean gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, thật tệ vì tất cả món đồ tráng miệng của anh đã được các bạn của anh thủ tiêu hết sạch.
"Rất ngon, mềm nữa." Một người bạn thích thú kêu lên.
"Cậu không biết món này? Chưa thấy bao giờ luôn hả? Bánh tròn, làm bằng gạo nếp, nhân vừa ngọt vừa thơm vị nước cốt dừa. Một món tráng miệng truyền thống của Thái." Dean lên tiếng
"Đúng, màu sắc còn dễ thương nữa chứ. Để cốc giấy như vậy còn đáng yêu hơn nữa kìa." Một đàn chị đưa món đồ ăn lên chụp ảnh.
"Là Bu lan Dan mek."
Parm giật mình khi nghe thấy tiếng Dean. Cậu nhíu mày, P'Dean có vẻ biết khá rõ về các món tráng miệng truyền thống của Thái, khá là lạ với một anh chàng sinh viên năm ba khoa quản trị.
"Bà Nội anh, bà thích làm các món tráng miệng Thái." Dean đã nhanh miệng trả lời câu hỏi đã được viết sẵn trên mặt Parm trước khi nó kịp thốt ra thành lời.
Sau lời bình phẩm của Dean, mọi người ai nấy đều mở điện thoại ra tìm kiếm, khiến Parm ko khỏi mỉm cười.
"Mọi người đang làm gì đó ạ?"
Tất cả mọi người đang ngồi đằng sau một chiếc bàn lớn, tất nhiên cả P'Dean cũng ngồi đó nhưng điều làm Parm đang suy ngẫm ở đây đoạn dây.
Một sợi chỉ?
Sợi dây mảnh như sợi chỉ màu đỏ tươi được đặt thành hàng, một đầu buộc vào ngón tay út của mọi người, đầu còn lại được giấu dưới lớp khăn trải bàn.
"Oh, cái này hả?" đàn chị người ko có sợi chỉ buộc trên tay gọi hai bạn học sinh cấp ba lên đồng thời giải thích.
"Để tạo dựng mối liên kết giữa tiền bối và đàn em, cũng như là để hiểu rõ về khoa của mình hơn, tụi chị đã tạo ra người hướng dẫn, người sẽ được chọn để cùng tụi em khám phá một vòng từ trên xuống dưới khoa của chúng ta. Mỗi người trong số bọn chị sẽ dẫn khoảng từ một tới năm bạn, giờ tụi em sẽ chọn từng người một. Cách thức chọn vô cùng dễ, chúng ta sẽ dùng chính sợi chỉ đỏ này." Đàn chị lấy một sợ chỉ dưới lớp khăn.
"Tụi chỉ đã giấu tất cả đầu sợ chỉ dưới khăn, vì thế sẽ không biết ai là người sẽ được các em chọn. Mấy đàn anh đẹp trai ngồi đây chính là những người buộc tay ở đầu còn lại."
Các tiền bối đẹp trai vừa được nhắc tới nở nụ cười tươi tắn với lũ trẻ, ngoại trừ chủ tịch CLB bơi, người duy nhất làm khiến bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Một em học sinh cấp ba thử trước, thậm trí một số đứa còn chắp tay khấn vái trước khi rút sợi chỉ như mê tín vậy. Một cậu nhóc đã rút được sợ chị buộc tay một đàn chị xinh đẹp, cậu ta nhảy cẫng lên trước mặt bao nhiêu người, chứng tỏ đây hẳn là đàn chị được các em rất ngưỡng mộ.
"N'Parm có muốn thử không?" Chị gái vừa hướng dẫn ban nãy hỏi anh chàng nhỏ con đang cười cậu bé cấp ba khi cậu ta vừa rút được chiến lợi phẩm.
"Ehhh...em sao?" Parm chỉ vào mình "Em năm nhất rồi P'!"
"Nhưng em cũng cần biết về khoa Quản trị chứ. Đừng chối nha."
Cô vừa nói vừa đẩy Parm ra đứng trước bàn. Ngay lập tức, cả đám con trai con gái hét lên. Thậm chí, em gái đang muốn chọn Dean làm người điều hướng của mình còn lui ra xa để nhường chỗ cho Parm. Parm đứng im, băn khoăn tự hỏi không biết sợ dây nào trong số đó sẽ nối đến P'Dean, rồi mỉm cười và bắt đầu hành trình khám phá của riêng mình.
(chọn một sợi)
Parm chọn một sợi chỉ rồi nhanh chóng đưa cho tiền bối. Mọi người ở đâu kia của sợi chỉ quay sang nhìn nhau, không biết ai là người sẽ được chọn? Đàn chị kéo sợi chỉ trước mặt tất cả mọi người, đôi mắt chợt mở to hết cỡ, Choáng!
"...Kiếp trước cậu ta đi cứu thế giới sao?"
"Có đúng người đó không?"
"Ý mày là sao ạ?"
"Hai người... đúng trời sinh một cặp."
.... Mọi người la hét, một số còn lấy điện thoại chụp hình đăng lên mạng xã hội, nhất là mấy hủ, vừa ôm nhau vừa nhảy lên sung sướng.
Parm sững sờ.
...Với đầu dây còn lại của sợi chỉ đỏ buộc trên ngón tay út, Dean Rattanon, ngồi chết lặng, toàn thân đông cứng...Một người bạn đẩy cậu ta ra. Dean và Parm trở thành một cặp như số trời đã định. Mặc dù rất ngượng nhưng anh không phản kháng. Đàn chị sau đó cắt ngắn sợ chỉ lại, buộc nốt đầu kia vào ngón tay Parm.
"Bình thường đi hết một vòng chỉ mất ba mươi phút thôi, nhưng tớ khuyến mãi cho cậu bốn lăm phút nhé, vì cậu đã đối tốt với tớ nên giờ tới lúc tớ đền đáp cậu. Bốn lăm phút, oki? Cứ tận hưởng đi nhé." Cô bạn vỗ vai Dean rồi vẫy chào tạm biệt.
Dean trợn mắt với cô bạn rồi quay sang anh chàng vẫn đang đứng ngây như phỗng "Đi thôi nào..."
Ngay sau khi họ bước ra đi, tất cả những người bạn trong phòng với theo "Hạnh phúc nhé, có nhiều con cháu nhé! Lập cả một đội bóng luôn nhé!" 55555555
Chết tiệt!!!
Dean giơ ngón tay thối chửi thề lũ bạn nhưng cái miệng lại không thể ngừng mỉm cười. Ngay cả Parm cũng vậy, là một trong hai đối tượng bị tròng ghẹo, mà lại cười hạnh phúc thế kia.
-------
Tòa nhà của khoa Quản trị có hình chữ U, ở giữa là sân chức năng chung giờ đã được trưng dụng cho sự kiện. Dean chậm rãi dẫn Parm tham quan tòa nhà, từ phòng lớn tới phòng nhỏ, và cuối cùng là thư viện nơi có một cửa sổ lớn với một tầm nhìn rất đẹp ra khu vườn phía bên ngoài. Hai người dừng lại trước cửa sổ bằng kính nhìn ngắm không gian khu vườn.
"Parm, Khoa không nhỏ chút nào, còn có cả thư viện riêng nên tụi anh không cần phải tới thư viện chính. Nhìn tòa to nhất kia, những tiền bối tốt nghiệp ở đó hầu hết đều là những doanh nhân rồi."
Dean nói nhỏ rồi đợi cho người nghe tận hưởng khung cảnh bằng cả trái tim. Rồi họ đi sang những phòng khác nữa: phòng nghe-nhìn, phòng máy... vừa đi Dean vừa giải thích bằng chất giọng dịu dàng, trầm bổng khiến cho Parm lắng nghe vô cùng nghiêm túc. Khoảng cách giữa họ từ từ thu hẹp lại, cùng với sợ chỉ đỏ kết nối nơi ngón tay.
"Đợi thăm quan lớp học xong, rồi mình đi kiếm cái gì đó để ăn." Dean mỉm cười nói với người đi bên cạnh. Parm gật đầu đáp lại. Chủ đề ngay sau đó được chuyển sang đồ ăn.
"Em sẽ mang đồ ăn cho anh vào buổi chiều không cả hết mất." Nghĩ tới người bạn thân nhất giờ này chắc đang bận rộn với CLB bơi lội, không có đồ ăn, cậu ta chắc sẽ chết đói. "Đúng rồi, em sẽ mang cả cho P'Win."
"Kệ cậu ta, đó là Win mà." Dean cười lớn nói. Tất nhiên anh biết, bởi vì chiều này anh cũng sẽ có mặt ở CLB "Vậy sao em không làm Phrai Phai nhỉ?"
"Oh.... món đó có ý nghĩa đặc biệt...vì thế... em muốn dành cho anh ăn." Parm cúi đầu đáp.
Dean nhướn mày "Muốn anh ăn sao? Ý nghĩa của nó là gì?"
Mặc dù Dean biết về món ăn này, nhưng cậu không biết về ý nghĩa của nó.
"Phra Phai là món ăn dùng trong ngày cưới."
"...vì nó được làm từ bột gạo nếp loại gạo đại diện cho...tình yêu."
Parm cúi gằm rồi chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp đang nhìn cậu nãy giờ. Gò má Parm nóng bừng.
"Nhân đậu ngọt bên trong có nghĩa là....tình yêu ngọt ngào."
Thình thịch....thình thịch....
Nhịp tim của Dean bắt đầu tăng tốc, anh thở hắt ra, nhắm mắt lại rồi nhíu mày bất chấp "Ai dạy em đáng yêu như vậy?"
"Sa...o? Bỏ em ra..."
Parm la lên khi đột ngột bị Dean kéo đi thật nhanh. Cậu đứng ngây dại khi bị dồn vào một nơi nào đó. Parm ngoảnh lại ngay sát sau lưng là một ô cửa sổ lớn đã được che phủ bởi tấm rèm. Họ đang ở trong một phòng học không một bóng người. Khuôn mặt của Parm đã hoàn toàn đỏ ửng, vô cùng bối rối, không biết phải đối phó như thế nào với người đàn ông tên Dean lúc này.
Dean ngượng ngùng kiềm chế. Anh tháo sợi chỉ đỏ đang buộc ngón tay hai người nhưng điều này nhằm mục đích khác, Dean thò tay lấy điện thoại, mở khóa màn hình rồi giơ lên cho Parm xem.
Có chuyện gì vậy?
Đó là Clip mà cậu khẩu chiến với P'Alex.
"Del gửi cho anh cái này ngay trước khi em tới khoa."
Ánh mắt Dean lấp lánh, âm thanh từ đoạn video vang khắp cả căn phòng. Từng từ một phát ra một cách rõ ràng, nhất là câu trả lời của Parm khi quay lưng bỏ đi, từ chối người tiền bối nổi tiếng trong CLB diễn xuất.
["hmmmm, là Dean?"
"Xin lỗi, Em có việc phải đi. Manow, Del, mình đi đây. Bye"
"Chưa chính thức đúng không, anh vẫn còn cơ hội?"
"Làm sao anh biết là đã chính thức hay chưa?" ]
Đoạn clip kế thúc bằng tiếng thét của Manow và Del. Ngay lúc này không chỉ có khuôn mặt Parm mà cả người cậu đã chuyển thành màu đỏ.
"Pảm!"
Dean tiến lại gần Parm, vội vã giữ lấy tấm rèm đang che đi khuôn mặt cậu. Dean cười thành tiếng khi thấy cả cổ và tai Parm đỏ lừ.
"N'Parrm!"
Dean gọi tên cậu lần nữa, nắm lấy bàn tay đang cố bấu vào tấm rèm cửa "Rèm bẩn đó!"
Dean khỏe hơn Parm nên tấm rèm cửa nhanh chóng được lôi ra, nhưng Parm vẫn chưa chịu đầu hàng.
"Không không... Đừng nhìn....!!!"
Cậu đưa cả hai bàn tay lên che mặt nhưng bất thành, Dean đã gỡ hai bàn tay đó ra. Chưa bao giờ Parm cảm thấy xấu hổ muốn chết như lúc này đây.
Dean tiến lại gần hơn nữa cùng với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, nhấp nháy với đôi mắt ướt đã hoe đỏ của Parm.
"Chỉ đứng gần vậy thôi mà em đã xấu hổ đỏ mặt rồi, huh?" Dean trêu ghẹo.
"P'Deannnnn!!!"
Parm không thể chối cãi thêm được lời nào, chỉ biết kêu to tên của Dean để chống trả.
"Anh hạnh phúc...khi nghe em trả lời hắn ta như vậy..." Dean thì thầm
Parm mím chặt môi, nghe những lời thổ lộ chân thành của Dean khiến hai chân cậu run lên.
"Lần tới, hắn tán tỉnh em...." Dean ghé sát vào tai Parm thì thào "Anh và em..là người yêu của nhau... rõ chưa?"
Parm chỉ biết thở thật mạnh ra rồi gật đầu, mọi khả năng chống đỡ đã biến mất. Nhưng Dean không vì thế mà buông Parm ra, anh siết chặt cổ tay đối phương.
"Trả lời anh." Đầu mũi khẽ chạm vào thái dương cậu rồi đặt lên đó một nụ hôn mạnh mẽ, mạnh tới nỗi Parm chỉ kịp phản xạ bằng giọng mơ màng
"...hiểu....ạ..."
Parm chầm chậm đưa bàn tay bấu chặt lấy khủy tay Dean. Hơi thở ấm nóng, cái chạm nhẹ gò má quá đỗi dịu dàng khiến cậu tan chảy.
"...Hiểu...?" Dean di chuyển đôi môi xuống gò má nóng bỏng.
"...Hiểu là...." Parm cựa quậy một cách yếu ớt, đôi môi run rẩy.
...
...
...
"...chúng ta là người yêu....
...uhmhhhhh...."
Vừa dứt lời, đôi môi Dean đã khóa chặt lấy môi cậu, hòa quyện vào nhau, sít sao và mềm mại. Dean như muốn nuốt trọn lấy cánh môi mỏng manh kia. Cả hai trở nên hổn hển vì sự đụng chạm dịu dàng và nóng bỏng của hai cơ thể. Dean khẽ kéo lớp áo của Parm lên, áp chặt vòng eo của đối phương vào cơ thể mình, hai chân dường như không còn sức lực.
"..ahhhhahhhh...."
Dean rời đôi môi ra một chút để thở, ngón tay cái vuốt một vòng lên đôi môi ẩm ướt, mềm mại của đối phương một cách hết sức dịu dàng, mơn trớn...sau đó đặt môi lên một lần nữa.
Không chỉ còn là môi chạm môi mà còn hơn thế nữa. Bàn tay Parm chậm rãi di chuyển từ cánh tay lên cổ Dean. Parm khẽ mở miệng cho đầu lưỡi ấm nóng của Dean xâm nhập vào. Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau cho tới khi âm thanh đáng xấu hổ vang lên. Dư vị ngọt ngào của món tráng miệng còn đọng lại trong khoang miệng.
Phra Phai...tình yêu ngọt ngào....
Phải rất lâu sau đó, Dean mới nghĩ tới việc mở miệng để hít thở chút không khí, thậm chí là cả khi đã rời khỏi nụ hôn nỏng bỏng ít lâu, rồi anh lại siết chặt lấy vòng eo Parm vì toàn thân cậu đang không ngừng run rẩy. Dean chạm đầu mũi vào gò má cậu, hôn lên đó cho thỏa lòng rồi tiếp tục hôn lên thái dương, sau cùng là dịu dàng chỉnh trang lại quần áo đang nhàu nhĩ của Parm vì hành động của mình khi nãy.
...
"Ổn không?"
Dean hỏi vì lúc này Parm vẫn đang vùi mặt vào ngực anh, tay nắm chặt lấy mép áo anh không rời. Parm không ngẩng mặt lên, chỉ khẽ lắc đầu. Bên nhau như vậy, thật khiến cậu xấu hổ vô cùng.
"Hey, nhìn anh này."
Dean cố gắng kéo Parm ra khỏi lồng ngực, nhưng Parm cứng đầu hơn anh tưởng. Cuối cùng, chủ tịch CLB bơi chỉ còn cách cắn vào tai Parm mới khiến anh chàng ngẩng lên theo phản xạ. Dean lập tức nhướn mày cười.
"Trả lời anh trước đã."
"..Ổn..rồi.."
Parm lắp bắp, cảm thấy chưa bao giờ kích động như lúc này. Cậu cố gắng hít một hơi dài rồi thở hắt ra nhưng ngay khi ngước mặt và chạm phải ánh mắt của Dean, mọi cảm xúc về nụ hôn khi nãy lại ùa về. Parm giả làm bộ mặt cáu kỉnh vì lý do Dean đã kéo cậu vào phòng học không người, để cho "người hướng dẫn" của cậu cảm thấy an tâm là cậu đã ổn...
------------------------------------
Hôm nay can-tin đông người. Dean nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa. Anh nói Parm ngồi đợi để mình đi gọi món. Bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất vào đám đông. Còn Parm, thực ra là lôi điện thoại để chơi game nhưng khi nhìn thấy ứng dụng màu xanh nhạt liên tục thông báo, cậu buộc lòng mở ra xem.
"huh???"
Cậu há hốc mồm, hét toáng lên chửi thề như muốn thổi bay cả cái can-tin. Một lần nữa, cậu bị tấn công bởi hàng trăm bình luận trên FB vì một người nào đó đã đăng hình cậu và Dean ở chung một nhóm.
Bức hình cậu mang đồ tráng miệng cho Dean...
Bức hình cậu cầm một đầu sợ chỉ đỏ, đầu còn lại được buộc trên ngón tay của Dean...
Bức hình cậu và Dean cùng nhau đi lên tòa nhà với hai ngón tay được buộc vào nhau bằng sợ chỉ đỏ...
Và cuối cùng là bức hình cả hai nắm tay bên trong tòa nhà...
Hey, đợi đã. Họ chụp khi nào vậy, ai đã chia sẻ chúng vậy? Điên mất!!!!!
"Có chuyện gì thế?"
Dean đặt dĩa cơm và nước lạnh lên bàn, nghiêm nghị nhìn khuôn mặt như đang muốn khóc.
"P'..." Parm buồn bã đưa điện thoại cho Dean nhìn.
Dean nheo mắt nhìn những bức hình, khuôn mặt hiện ra một cảm xúc hoàn toàn trái ngược.
"Đẹp quá." Sau đó trả điện thoại và ngồi xuống bên cạnh Pảm.
"Anh thích bức hình lúc em chọn sợi chỉ."
"Nhưng P'..." Parm rúc đầu vào hai cánh tay trên mặt bàn gào thét. Dean chỉ cười.
"Miễn là bọn họ không làm gì quá đáng, anh thấy không sao cả." Dean vừa nói vừa xúc một thìa cơm cho Parm
"Đôi khi cũng nên để cho người nào đó biết..." Dean nhìn bằng đôi mắt sắc bén "...rằng không được đụng vào người của anh..."
Phải rồi... Parm nhìn thấy bóng dáng Alex lướt qua chỏm đầu của Dean, làm cảm giác lo lắng khi nãy chuyển thành xấu hổ. Parm sững sờ. Dean gõ gõ lên đĩa, nhắc anh chàng nên ăn cơm rồi. Cuối cùng, anh chàng ngại ngùng chỉ còn biết xúc cơm mà không dám ngước lên nhìn Dean thêm một lần nào thêm nữa.
Sau bữa trưa, hai chàng trai đi bộ qua tiền sảnh của một vài khoa khác thêm đôi chút trước khi tách nhau ra mỗi người một việc. Parm từ chối không cho Dean vào trong khoa vì sợ bị mọi người trêu chọc. Cậu thấy thông báo mới của CLB Thái Desert trên Facebook liền mở ra kiểm tra và không khỏi ngạc nhiên. Cậu nhận được rất nhiều lời khen do khoa Kinh Tế năm nay đã thu hút một lượng lớn học sinh tới tham quan, nhiều hơn hẳn những năm trước. Parm tiếp tục kéo màn hình thì tìm thấy một vài bức ảnh của mình và P'Dean vô tình được chụp lại... cậu bí mật lưu vào điện thoại để có thể ngắm chúng một mình.
Parm bỏ điện thoại vào túi quần vừa lúc nhận được tin nhắn Line của P'Giffi gọi cậu về CLB, vì vậy cậu đổi hướng từ tòa nhà của khoa sang đường khác. Vừa bước chân vào phòng bếp của CLB nấu ăn đã nghe thấy tiếng của chủ tịch CLB nói với bạn mình "cậu vất vả rồi, về ngủ đi". Parm bỏ ba lô xuống rồi rửa tay, bây giờ cậu hẳn là thành chủ đề tiêu khiển của mọi người trong CLB.
"Theo tiếng gọi con tim, tay trong tay cùng nhau đó hử?" Một người lên tiếng.
"Chủ nhiệm, chúng ta nên đòi hồi môn bao nhiêu cho đứa trẻ này nhỉ?"
"Độc quyền cung cấp đồ ăn thì sao nà?"
Anh chàng lúc này chỉ biết cúi đầu, giả vờ ko quan tâm tới những lời trêu chọc của tiền bối nhưng cả mặt và cổ đã nóng bừng bừng tố cáo, khiến cho mọi người ai nấy đều cười hạnh phúc.
"Ohhh, Parm không cần phải đỏ mặt như thế đâu."
Chị gái nhanh chóng túm lấy hai gò má cậu trai trẻ đang cố gắng bảo vệ chính mình. Anh chàng đang bức bối muốn chết, sau mới được tha liền trốn ngay đi nhào bột. Nếu mọi người biết giữa họ còn nhiều hơn là cầm tay thì chắc chắn sự trêu chọc không đơn giản là dừng lại ở đấy thôi đâu.
Nghĩ tới sự tiếp xúc nóng bỏng vừa mới xảy ra ít phút trước, Parm vô thức đưa tay sờ lên môi. Dường như hơi ấm từ bờ môi của Dean vẫn còn đọng lại, bao gồm cả dư vị ngọt ngào từ sự quấn quýt nơi đầu lưỡi...
Parm cúi gằm, nhìn chằm chằm nắm bột đã nắn viền sẵn để cho nhân trên bàn tay.
aaaaahhhhhhhhhh
"P'Oom ạ!!"
"Uh." P'Oom đang cầm nắp vung trên tay, chuẩn bị hấp đồ ăn đã được xếp đầy trong chõ.
"Mình chuyển sang làm Bu lan Dan Meck được không?"
Parm đề nghị thay cho món tráng miệng Phra Phai vì giờ này nó chỉ làm cho cậu nhớ tới P'Dean và nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cậu sẽ chết.
Vị tiền bối làm mặt khó hiểu, nhưng khi nhìn đôi mắt nài nỉ cùng với lời đề nghị của đàn em, cuối cùng cô cũng đồng ý. Parm tới lấy cây cán bột rồi nghiền mỏng phần bột nhào. May cho cậu, hơi nóng từ chõ hấp giúp cậu che giấu khuôn mặt đang nóng bừng cùng với cảm xúc thực sự diễn ra trong lòng.
-----
-----
"In, Em ra ngoài thiệt đó hả?" Người phụ nữ gần ba mươi hỏi đứa em trai kém cô xấp xỉ mười tuổi "Nếu cha biết thì..."
"P' sẽ giúp em giấu cha mà, phải không ạ?"
Cậu trai ngắt lời cùng với ánh mắt nũng nịu.
"Nửa ngày thôi, em muốn gặp P'Korn".
Kể từ khi mối quan hệ của cậu và Korn trở thành vấn đề tranh cãi lớn của cả hai bên gia đình, In bị cấm túc nhiều tháng trời. Hôm nay là một ngày may mắn, cả ba mẹ đều không có nhà, vừa hay để trốn đi gặp người yêu.
Ankita thở dài với đứa em cứng đầu "Đừng về muộn quá, cha sẽ gọi để kiểm tra xem em có nhà hay không."
"Uhm, em sẽ về sớm."
In vội vã buộc dây giày rồi quay sang vò đầu đứa cháu gái bảy tuổi.
"Cậu In đi đâu đó ạ?"
Cô bé một tay ôm con búp bê, một tay bấu chặt váy mẹ nhìn cậu chăm chú.
"Cậu đi có chút việc, cậu sẽ về thật sớm, Alin giúp cậu chăm sóc mẹ nha, ok!"
In rất yêu cháu gái, tên cô bé là Alin "Cháu của cậu xinh như búp bê, má hồng này!"
Nhìn hai cậu cháu trêu đùa nhau đáng nhẽ Ankita phải cảm thấy hạnh phúc nhưng cô không có chút tinh thần nào để cảm nhận điều đó. Khi đứa em trai đứng dậy và chuẩn bị ra khỏi nhà, cô bỗng ôm nó vào lòng.
"Tối nay muốn ăn gì, Phi làm cho?"
In cười, nhẽ nhàng vỗ về chị gái "Thế thì chị làm Hamburger size lớn với sốt Chom som Chaom nhé."(Sốt chua ngọt với trứng và cà ri)
Ankita cười, menu hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của cô, thực chất hamburger là món ăn yêu thích của con gái Alin, In thực chất là đang yêu cầu theo khẩu vị cháu gái.
"Okay, chị sẽ làm cho."
"Yêu chị, bye."
Chàng trai vẫy tay tạm biệt rồi vội vã rời khỏi nhà. Chị và cháu gái vẫn nhìn theo bóng cậu cho tới khi khuất hẳn.
"Mẹ, mẹ sao thế ạ?" Cô gái nhỏ kéo váy mẹ hỏi "Sao mẹ khóc?"
Nước mắt cứ thế rơi chẳng vì một lý do nào cả.
Antika khóc, không phải xấu hổ vì đứa em trai. Cô xoa xoa cánh tay tự an ủi mình rồi nhìn cô con gái nhỏ.
"Mẹ không sao. Giờ mình đi cầu nguyện nào rồi chiều nay mẹ con mình đi siêu thị, mua đồ làm món ăn thật ngon cho cậu In nhé."
"Yeah..!!!" Alin nhảy lên sung sướng.
Ngày hôm đó, Antika không ngờ rằng, chiếc bánh Humburger ngon lành với nước sốt Chom Som Chaom....
....
...đứa em trai yêu dấu của cô sẽ mãi mãi không bao giờ được nếm...
....
....
----------
"Mùi chua?" (Mùi sốt Chom som) Parm nói trong vô thức.
"Hey!!!, Sao em có thể ngửi mùi Bu lan dan mek thành mùi chua được?"
Mọi người trong CLB giật mình, một số chạy đến ngó qua món đồ ngọt vừa được lấy ra từ chõ hấp, rõ ràng là mùi thơm rất ngọt ngào. Parm dụi dụi mũi rồi nhăn mặt, sau đó lại hít hít ngửi ngửi, đúng là không có mùi sốt Chom som.
"Không biết có phải bị cảm không nữa?" Parm lẩm nhẩm.
"Thôi được rồi, chắc em cảm rồi đó. Chờ sau khi xong mẻ bánh này chuyển đến khoa em nghỉ ngơi đi, phần còn lại để mọi người lo. Parm nghỉ chút đi nhé."
P'Oom lấy một chiếc hộp nhựa đưa cho Parm vì cô biết cậu sẽ đem đồ ăn cho bạn mình.
"Của em đấy, tới chỗ bạn trai & đồng bọn hay tới gặp người em muốn đi"
"P'Oom!!!'
Mặt Parm đỏ bừng. Không biết có nên quay lại chỗ bạn trai hay không? Thái độ của mọi người như biết tỏng hết những chuyện đã xảy ra hay là họ chỉ giả vờ như vậy thôi???
"Đi đi, gần ba giờ chiều rồi."
Đàn chị đã bỏ đầy đồ ăn vào trong chiếc hộp, nhét vào tay Parm rồi đẩy cậu ra ngoài. Cảm thấy hơi trống trải, cậu trai trẻ đứng giữa khuôn viên của trường, thử mở Line thì thấy tin nhắn của Team báo vẫn đang luyện tập ở CLB bơi, cậu lập tức quyết định đến tìm bạn ở CLB.
Tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng cả ngoài khu vực bể bơi. Thêm vào đó là tấm biển cổ động được thiết kế ngay ở lối ra vào thu hút hầu hết mọi người đi qua khu vực này, khiến họ phải chú ý. Parm đi vào bên trong, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, dần dần lách qua đám đông trước mặt.
Có vẻ như buổi diễn tập bơi đã kết thúc, chỉ còn lại một vài thành viên nhỏ tuổi vẫn còn đang ngâm mình dưới nước. Thay vì bồn nước, họ sử dụng bể bơi cỡ tiêu chuẩn với ba nhịp cầu được dựng bên thành bể. Những quả bóng được viết chữ lên trên làm công cụ luyện tập. Cách thức như là nếu ai bắt được quả bóng mà phần chìm dưới nước có hình con bướm thì người đó phải thực hiện động tác bơi bướm một vòng hồ bơi. Có vẻ đây là ý tưởng thực hành của vị phó chủ tịch CLB.
Parm mỉm cười khi nhìn thấy Team ra khỏi hồ bơi, đến giờ giải lao của cậu ấy. Cậu vẫy tay hi vọng người bạn thân nhìn thấy mình, nhưng trời không chiều lòng người khi P'Win mới là người quay lại nhìn cậu chằm chằm.
"Ohhhhh, N'Parm!!!"
Vị phó chủ tịch cố tình gọi lớn một cách không cần thiết. Team, đang dùng khăn tắm lau mặt liền dừng lại, cũng như tất cả những thành viên đang ở đó ngỡ ngàng, cùng lúc quay đầu nhìn về phía người vừa bước vào. Parm im bặt, lủi dần chuẩn bị đào tẩu.
"Đồ ăn!!!" Team vội vàng túm bạn lại, mắt sáng lên "Đồ ăn đâu rồi?"
Parm lập tức đưa cho bạn hộp đồ ăn, cộng thêm một hộp lớn nữa "Cái này của Team, cái này cho mọi người trong CLB."
OWHHHH
Các thành viên khác la hét, nhìn người vừa tới không khác nào thiên thần, quá hạnh phúc khi ai nấy đều đói. Phó chủ tịch CLB nắm lấy cánh tay còn lại của đàn em, hào hứng nhận hộp đồ ăn từ cậu.
"Cám ơn, tốt quá. Thằng Dean vừa mới đi vào phòng CLB, chờ chút nha."
Cậu liền lắc đầu "Em chỉ ghé qua đưa đồ ăn cho Team và mọi người thôi."
"Có thể lấy lý do là mang cho P' thay vì cho Team có được không?" Win hỏi bằng giọng điệu nũng nịu.
"Vâng, đây ạ." Parm đưa túi đồ cho xem.
Team giả bộ hỏi "Rồi của P'Dean....?"
"P'Dean đã ăn rồi." Parm trả lời cậu bạn.
"Aww, vậy là giờ không có phần của anh?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Parm xoay người và thấy Dean trong bộ đồ bơi, trên cổ vắt ngang chiếc khăn tắm, đầu ướt sũng, đôi mắt tuyệt đẹp đang nhìn cậu đầy niềm vui thích.
"Đây ạ, em có mang tới."
Parm nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp khác đưa cho anh khiến cho người bạn thân nhất của cậu và P'Win phá lên cười.
"Lại đây nào, mọi người đứng đó làm gì? Lại ăn đi."
Các thành viên túm tụm lại lấy món đồ tráng miệng và xử lý chúng một cách nhanh gọn.
"Mày thích Phra Phai hả?"
Win hỏi với một miệng nhét đầy đồ ăn khi Dean lấy ba miếng tráng miệng tròn tròn, màu sắc dễ thương bỏ vào miệng. Ngoài việc chúng thực sự rất ngon, thì cá nhân Dean lại thích chúng vì một ý nghĩa khác. Dean nhún vai đáp lại bạn, đôi mắt liếc nhìn về phía Parm.
"Giờ tao bị ấn tượng bởi món tráng miệng Phra Phai này." Tiếp tục ăn thêm miếng nữa.
"Ngọt ngào..."
Gò má Parm nóng bừng, nhìn Dean không chớp, trốn tránh ánh mắt của mọi người xung quanh, nói bằng giọng thì thầm đủ để Dean nghe thấy và mỉm cười mãn nguyện.
"P'Dean, hư quá..."
"Đợi tập xong đi ăn cùng nhau."
Win đề nghị sau khi nuốt trọn món tráng miệng. Các thành viên năm nhất của CLB đang thu dọn bãi chiến trường và dọn dẹp hồ bơi. Dean nhíu mày, quay sang nhìn người bên cạnh chăm chú khiến anh chàng ngớ người đưa tay lên trỏ vào mình.
"Hỏi em sao?"
"Không, anh hỏi cậu ta, nhưng có vẻ cậu ra trao quyền quyết định cho em rồi Parm." Win phá lên cười.
Uiiiiiiiiiii
Tiêng la hét của các thành viên CLB bơi vang lên xung quanh họ vì câu nói của vị phó chủ tịch khi nãy không hề nhỏ giọng chút nào, khiến cho tất cả những người đang dọn dẹp xung quanh đều nghe thấy rất rõ. Mỗi lần cậu sinh viên năm nhất của CLB Thai Desert tới hồ bơi đều mang lại cho mọi người niềm vui, nụ cười và những ánh mắt thích thú, đó là lý do Parm chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng các thành viên nơi đây. Trong khi bản thân Parm còn chưa biết trưng ra bộ mặt như thế nào thì vị chủ tịch CLB bơi đã thể hiện trước, ám chỉ việc dù Parm có quyết định thế nào thì ảnh cũng sẽ theo.
"Haeeeee, trở thành người có quyền quyết định kìa!!!!"
Team huých nhẹ vào thằng bạn nhưng nhanh chóng bị Parm phản đòn bằng tất cả sức mạnh làm anh chàng la oai oái. Team quên mất là khi bị làm cho ngượng, bạn cậu ta sẽ trở nên vô cùng xấu xa.
"Đợi MaNow và Del trước đã."
Parm nhớ tới hai cô bạn đang sắp kết thúc buổi tập kịch. Cậu xấu hổ tới nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt bạn mình.
"Bảo bọn họ đi luôn, càng đông càng vui." Team đề xuất.
Parm gật đầu, kết quả là tối này tất cả mọi người sẽ đi ăn cùng nhau.
------
Sau một hồi cãi vã về việc ai sẽ đi đón hai cô nàng, cả đám người bọn họ lại làm những người đang ở phòng thể chất của CLB diễn xuất la hét không ngừng. Bởi vì thật hiếm khi chủ tịch CLB bơi lại đến đây, cộng thêm cả anh phó chủ tịch ưa nhìn luôn bật chế độ tự động mỉm cười với tất cả mọi người đã tạo nên một sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ, hài hòa còn hơn cả bắp rang đi cùng rạp chiếu phim nữa. Mất gần một tiếng đồng hồ lái xe cuối cùng cả sáu người đã tới khu mua sắm ở trung tâm thành phố, ai nấy đều hạnh phúc như bắt được vàng.
Dean, Parm, Win, MaNow, Del và Team vừa đi vừa bàn luận xem họ nên ăn gì. Win đề nghị ăn đồ Thái trong khi các cô gái lại thích đồ ăn có phomai. Cuối cùng họ chọn lẩu Shabu. Quyết định xong, Dean tiến lên phía trước dẫn đường, phía sau là Del và MaNow vừa đi vừa bàn tán về vở kịch vừa công diễn, sau cùng là Win và Team.
"Uiiii, Del...nhìn kìa!"
MaNow giật giật vạt áo bạn cùng với tông giọng phấn khích.
Del nhìn theo hướng MaNow chỉ. Lúc đầu anh trai cô đi khá nhanh nhưng sau khi quay lại nhìn Parm liền bước chậm lại, Dean chậm dần cho tới khi bằng tốc độ di chuyển của Parm, hai người sánh bước bên nhau. Anh cúi xuống nói gì đó khiến cho Parm khẽ hét lên, tay cậu túm lấy vạt áo anh trai cô, và nở một nụ cười cùng ánh mắt vô cùng ấm áp. Dường như...
"Tốt rồi."
"Rất tốt!" Manow mỉm cười, lén chụt một bức hình gửi vào nhóm Line chat bí mật.
Del khúc khích cười, tự hỏi sao ý nghĩa của từ Tốt giữa mình và MaNow lại khác nhau
.... Uhm...Thật tốt... vì anh trai cô đã tìm được người thực sự quan trọng với mình.
"Delll!!" Manow nắm lấy tay cô bạn thân "Tuyệt chưa, nhìn tận mắt nha, quá tuyệt vời."
Những gì Del nhìn thấy từ hành động của anh trai làm hai gò má cũng nóng lên theo. Chính lúc ấy, bàn tay đang nắm vạt áo Dean đã bị chính chủ nhân của nó kéo ra rồi nắm chặt. Parm đỏ mặt xấu hổ, mắt nhìn xuống sàn, cố gắng nói điều gì đó và rút bàn tay ra nhưng Dean chỉ lắc đầu, giữ đôi bàn tay đối phương lại chặt hơn, không chịu để nó rời đi. Kết quả, làm Parm mím chặt môi mà cố tình nhìn sang hướng khác. Từ chỗ Del nhìn lại, rõ ràng thấy hai người họ cố giấu đi nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt Parm dù dán xuống sàn nhưng cậu đã bằng lòng để Dean nắm tay dắt đi trong khi anh trai lớn của cô khóe môi cũng lấp lánh nụ cười. Một hành động nhỏ đã bắn trúng tim hai cô gái đang lén nhìn trộm cặp đôi này.
Gò má Del nóng ran, liếc nhìn sang MaNow thì thấy cô nàng đang bụm miệng la hét, đôi mắt rưng rưng.
...Okay, chấp nhận là ....
Del có thích thú, nhưng so với trình độ của MaNow, cô chị đạt một nửa mà thôi.
-----------------------------------------------
Nước dùng trong nồi lẩu đã sôi, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Sáu người, hai nồi lẩu, họ bắt đầu bữa tối một cách vui vẻ. Team nhanh chóng thả những miếng thịt vào trong nồi khua một vòng để nấu chín rồi gắp tiếp thả vào bát nước chấm được pha chế bởi thành viên của CLB Thái Desert. Thực ra thì không có lý do gì đặc biệt, chỉ là Team tin tưởng tuyệt đối vào tay nghề của Parm, bất cứ món nào người bạn thân của cậu làm ra, nó chắc chắn sẽ ngon.
Khi nói ra điều này, tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn Parm với cùng một ánh mắt tin tưởng như vậy vì cuối cùng Parm là người chế nước chấm cho tất cả mọi người.
"Hôm nay, tụi mình diễn vở kịch về tình yêu định mệnh. Người anh hùng trong câu chuyện thức dậy với một sợ dây đỏ buộc ở ngón tay. Vì vậy anh ta quyết định đi tìm đầu kia của sợ chỉ, nơi mà..." MaNow bắt đầu câu chuyện. Trên bàn ăn, cô ngồi đối diện với Del, bên cạnh là Win rồi đến Team. Phía bên kia, bên cạnh Del là Dean rồi đến Parm.
"Có chuyện gì với sợi chỉ vậy? Bình thường nếu là anh, thức dậy với sợi chỉ đó anh sẽ cắt nó ngay tức khắc." Win vừa nói vừa nhét cơm vào trong miệng, một thìa gần hết cả bát cơm.
"Ngớ ngẩn, anh chẳng lãng mạn gì hết trơn?" Manow hươ đôi đũa rồi bắt đầu giải thích.
"Người Nhật tin rằng, những người yêu nhau buộc sợi chỉ đỏ vào ngón út bàn tay trái với nhau giống như mạch máu chạy từ tim, đó là được buộc với định mệnh của đời mình."
Team gật đầu, cậu ta đã từng đọc câu chuyện đó. Nhưng khi nhìn thấy đàn anh trong CLB đang trưng ra vẻ mặt bối rối như chó con lạc chủ, cậu ta liền lấy điện thoại, vẽ ba đường để mở khóa rồi đặt ra giữa bàn ăn "Như vậy này."
Mọi người nhìn theo cậu ta rồi đồng loạt kêu lên "Ui...."
"Hey, Teammmm!!!"
Parm la lớn, vội vã nắm lấy tay bạn nhưng ko kịp. Team lập tức gửi cho Dean.
"Ahaaa, hiểu rồi, như vậy hả."
Win nhòm bức hình rồi cười anh chàng năm nhất còn lại, người giờ đang bực bội bằng chết.
"Cậu nhớ đó."
Parm giữ thái độ hờn mát với cả thằng bạn thân trời đánh và cả Win, người đang ngoác mồm ra cười cậu.
...Đó là bức hình chụp Parm và Dean được buộc với nhau bằng một sợi chỉ đỏ...
Dean chỉ lắc đầu. Anh gắp cho cô em gái một miếng thịt lớn, tự bảo vệ mình trước trò trêu chọc của mọi người bằng khuôn mặt tĩnh lặng, rồi gắp thêm một miếng thịt khác cho người đặc biệt ngồi bên cạnh, đôi mắt ánh lên niềm vui khi thấy người này đã đỏ hết cả mặt lẫn tai.
Cái biểu hiện này... thật không tốt cho tim chút nào... thực sự không tốt...
Del nhai miếng thịt anh trai gắp cho mình trong miệng, lên tiếng đổi chủ đề.
"Oh, lúc tập kịch, Del có ghe một truyền thuyết khác của người Trung quốc về sợ chỉ đỏ đó."
Vừa nói Del vừa bỏ miếng thịt thái mỏng vào trong nồi lẩu cho chín tái rồi nhanh chóng gắp lên khi thớ thịt còn mềm.
"Khác truyền thuyết của Nhật không?" Win đã tiếp tục chén thứ hai. Trong khi chờ đợi, Win quay sang chôm luôn miếng thịt trên chén của đàn em bên cạnh, vì mải nghe chuyện, anh chàng đang dừng ăn mà quên mất nó. Và thế là Team chuyển mục tiêu sang chén của Manow. Không may, cô nàng đã xử lý nhanh gọn trước khi nó bị đánh cắp.
"Bên Nhật, sợi chỉ được buộc vào ngón út bàn tay trái đúng ko? Nhưng bên Trung họ lại tin rằng những người là định mệnh của nhau sẽ buộc sợi chỉ đỏ vào mỗi bên cổ chân."
"Các cậu đã nghe chuyện này bao giờ chưa?"
Team bắt đầu hỏi bằng giọng cảm xúc "Những cặp tình nhân không được toại nguyện trong tình yêu, họ sẽ cùng nhau buộc cổ tay bằng sợ chỉ đỏ rồi tự vẫn. Làm như vậy sợi chỉ sẽ là vật kết nối để kiếp sau họ có thể tìm được nhau."
Thịch...thịch... (tim đập mạnh)
Trong khi hai cô cái còn đang càu nhàu vì câu chuyện có phần ngớ ngẩn của Team thì một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong chính bản thân Parm.
Thịch...thịch...
"Và khi được đầu thai, họ sẽ cảm thấy biết nhau từ rất lâu rồi, họ sẽ đợi đối phương bằng cả cuộc đời."
Giọng nói của Team như xa như gần.
Thịch...thịch...
"Họ sẽ cảm thấy như thế nào khi gặp được nhau?" Giọng nói của Manow còn xa vời hơn nữa.
...
...
Cảm thấy... ấm áp... khao khát mạnh liệt nơi con tim...
[Hứa với em, chúng ta sẽ tìm nhau...cho tới khi gặp lại...]
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống không vì lý do gì cả.
[uhm..., anh hứa]
...
...
Huh!!!!
Parm ngỡ ngàng, chợt nhận ra khuôn mặt mình lúc này bỗng ngọt ngào quá đỗi. Tim đập mạnh như thể gặp chuyện gì bất ngờ lắm. Cậu hít một hơi thật sâu. Dường như mọi người không ai để ý đến biểu hiện này của cậu, trừ một người...
"P'Dean." Parm gọi một cách mơ hồ.
Đôi mắt tuyệt đẹp đang nhìn cậu, một cái nhìn chìm đắm, dõi theo như tìm kiếm điều gì đó, tay nắm chặt lấy tay cậu thay cho câu trả lời.
Nếu Dean không giữ lấy tay cậu và siết chặt nó theo cách ấy, không biết ý thức của Parm sẽ trôi đi về đâu. Hai người đột nhiên nhìn nhau như muốn nói điều gì nhưng không thốt ra thành lời rồi đột nhiên cùng nói trong vô thức.
"Hứa."/ "Hứa."
Hứa điều gì? Sao lại hứa?
Dean cau mày, một cơn đau đầu xộc đến, hơn cả lần trước khi anh suýt lái xe đâm vào tường nhà.
"Hai người đang hứa cái gì vậy?"
Win lên tiếng hỏi về lời của hai người vừa phát ngôn ít phút trước. Parm vội vã rời mắt nhìn chăm chăm vào chén cơm.
"À, tao hứa đưa Parm về nhà."
Dean gật đầu trả lời. Parm mở to mắt, nhìn sang người đàn ông kế bên, không hiểu chuyện gì hết.
Đợi đã??? Anh hứa vậy khi nào vậy P????
"Au, vậy cũng phải nói." Team giả bộ khùng khùng. Chỉ cần nhìn vẻ mặt lúc này của tên bạn thân, cậu ta đã biết ngay vị chủ tịch CLB bị dính thính rồi. Là một thành viên tốt, nên ủng hộ họ mới đúng.
"Vậy lái xe an toàn nha P, chở Parm về tận nhà nhé. Del có lái xe rồi với lại sẽ ghé nhà Manow trước để lấy ít đồ bỏ quên ở đó nữa."
Del đóng vai là một đứa trẻ ngoan nhưng thực tế là cô nàng phải quay lại nhà của Manow vì tối qua lỡ bỏ quên kịch bản, phần cuối của vỡ diễn ở đó.
Parm hết quay phải lại quay trái, chăm chú theo những lời đề xuất của bạn. Hôm nay đúng là cậu không có lái xe vì nghĩ bãi đậu kiểu gì cũng sẽ quá tải vì thế cậu đi cùng xe với Team và dự định sẽ về cùng nhau.
"Okay, chốt lại vậy." Win đã chuyển sang chén cơm thứ ba "Ăn nhanh đi còn đồ tráng miệng nữa."
Gã đàn ông với dạ giày sắt đá có ý định chôm luôn thức ăn trên chén của chủ tịch CLB nhưng nhanh chóng bị tét tay đến nỗi đũa rơi luôn xuống bàn.
Tiếng cười vang lên lớn dần, lấp đầy cảm xúc lạ lùng của Parm khi nãy. Ít phút sau, chủ đề từ câu chuyện tình yêu lãng mạn đã chuyển sang món tráng miệng Bing-su: cửa hàng nào bán ngon? và trở thành đề tài sôi nổi.
Dean nhìn chàng trai nhỏ bé mỉm cười, tai vẫn nghe bạn bè bàn tán. Bàn tay họ nắm lấy nhau không muốn rời ra. Có một thứ cảm giác vô cùng thân thuộc, mặc dù đây không phải lần đầu họ nắm tay nhau nên không có gì là lạ lẫm, nhưng thân thuộc đến nỗi tưởng chừng đã nắm tay nhau cả nhiều năm về trước.
Sợi chỉ đỏ... tâm hồn đồng điệu...
Người đàn ông trẻ tuổi thở dài, lấy điện thoại của mình ta và tìm kiếm gì đó. Một điều... có thể lý giải được những nghi hoặc của anh? *
----------
Khi chiếc ô tô ra tới quốc lộ thì trời đã tối, nó nhanh chóng rẽ vào khu chung cư quen thuộc. Dean đi thẳng tới lối vào để Parm có thể lấy đồ dễ hơn.
"Đúng rồi P'Dean, hôm nay em lại nằm mơ giữa ban ngày." Parm vừa nhặt sách vở vừa nói.
"Huh, nằm mơ giữa ban ngày?" Dean nhướn mày "Em đã ngủ lúc nào?"
"Em không ngủ." Parm cười vui vẻ.
"Giải thích sao ta, giống như là một hình ảnh mơ hồ đột ngột hiện ra trong đầu." Cậu chỉ vào đầu mình minh họa "Khi em làm món tráng miệng, em cảm thấy như mình có một đứa cháu gái."
"Cháu gái? Em có cháu gái thiệt không?"
Parm lắc đầu.
"Mẹ em chỉ có một người họ hàng đang sống bên Mỹ, người đó không có gia đình. Còn họ hàng bên phía ba, đã lâu lắm rồi em không gặp họ, suốt từ hồi ba cắt đứt mọi liên lạc với gia đình nội, nên em chẳng nhớ gì về họ cả. Còn người cuối cùng là em trai em, nó mới mười lăm tuổi thì ko có lý nào em có cháu gái được."
"Liệu có phải em đang muốn nói với anh là em muốn có một đứa trẻ không?" Dean gối đầu lên tay cười trêu ghẹo.
"Không, không có ý đó." Parm vội vã hét lên.
"Ngạc nhiên hơn là em không chỉ cảm thấy mình có cháu gái mà còn có thêm một người chị gái nữa."
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi đang cười lớn một cách sảng khoái. Anh yêu thương vò đầu cậu trai nhỏ.
"Do em thiếu ngủ rồi. Em cần phải đi ngủ. Sau giờ là phải đi ngủ ngay nhé."
"Ui, nói như thể em bị mộng du ấy." Parm vỗ nhẽ lên bàn tay to lớn rồi thu hết đồ đạc ôm vào lòng và nói "Anh về đi, cám ơn vì đã trở em về."
"........"
Chủ tịch CLB bơi tháo đai an toàn. Mỗi ngày trôi qua, anh không nào thể kháng cự trước nụ cười này, thậm chí ngay cả khi anh đã thưởng thức vị ngọt của bờ môi ấy, nó vẫn không giúp ích được gì nhiều...
"Cho anh nhiều hơn một lời cám ơn?" Đôi mắt anh dán chặt lấy chàng trai trẻ.
"Ehhh????" Parm mở to hai mắt
"Nếu anh muốn nhiều hơn thế, liệu anh có thể...?"
Chàng trai trẻ hoàng hốt, run rẩy, lưng như muốn dán luôn vào cửa xe trong khi người đàn ông còn lại đã nhanh tay tháo chốt đai an toàn của cậu và di chuyển càng lúc càng gần...
"Ah...P...P..." Parm lắp bắp.
Mọi suy nghĩ của Parm bị ngưng trệ, cậu không ngừng run rẩy khi khuôn mặt đẹp trai tiến lại gần hơn. Nhịp tim tăng tốc như thể lên cơn đột quỵ. Nhìn vào tình thế lúc này, khi mà cậu không còn cách nào để trốn, anh chàng sinh viên năm nhất khoa kinh tế đối diện với vấn đề bằng cách... từ từ nhắm mắt lại.
Và rồi... chuyện xảy ra tiếp theo...
Hôn
Nhẹ nhàng đặt đôi môi mềm lên trán, làm nạn nhân cảm thấy như vừa bị ghẹo. Parm đưa tay chạm lên trán mình rồi ngây ra nhìn.
Hôn... trán?
Dean nín cười trong cổ họng, nhìn Parm đầy hài hước, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào mũi Pảm.
"Ngủ ngon, Parm."
Dean mở cửa xe, nhìn chàng trai trẻ bước xuống, cố gắng điều chỉnh hơi thở của bản thân. Thật lòng mà nói, Dean đã cố gắng hết sức kiềm chế, ngăn không bắt nạt anh chàng nhỏ con nhiều hơn một cách tiếc nuối, nhưng bởi phản ứng của Parm quá ư là dễ thương, càng lúc càng thúc đẩy ý nghĩ hư hỏng đó.
Đôi mắt sắc sảo nhìn theo bóng dáng đang từ từ xa dần, một hình ảnh nhạt nhòa bắt đầu hiện ra cùng với một cảm giác ghen tuông dâng lên trong lồng ngực.
Thân hình mảnh khảnh, cao hơn Parm một chút, tóc dài hơn....
Parm ư? Ai vậy....? Rất giống Parm nhưng không phải Parm...
Dean nhíu chặt lông mày, cơn đau đầu lại ập đến.
[P...P'Korn]
"P'Dean!"
Người đàn ông với đôi mắt màu ghi xám pha một chút xanh lá ngỡ ngàng. Không biết từ lúc nào, người vừa rời đi khi nãy đã quay trở lại.
"Pa...."
Chưa kịp nói hết câu, đôi môi mềm mại của ai đó đã khóa chặt môi anh lại. Rung động, ghì chặt cho tới khi anh cảm nhận được sự ngọt ngào. Mãi tới khi chầm chậm rời cánh môi ra, khuôn mặt của người kia đã hoàn toàn đỏ rựng, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Mơ đẹp."
Giọng nói nhẹ tựa lông hồng cất lên trước khi chạy như bay về phía chung cư, để lại đối phương vẫn đang ngồi ngây ngẩn.
Thôi rồi Dean ơi.
Parm khiến Dean chửi thầm trong tim, hai bàn tay to lớn vỗ mạnh vào má. Anh cười. Sự ấm áp làm khoảng khắc này như tan chảy. Anh khẽ đặt tay lên miệng, tiếc nuối giá mà níu giữ thêm một chút, sẽ không chỉ dừng lại ở việc môi chạm môi.
Dean mỉm cười thở dài, thắt đai oan toàn, tay nắm lấy vô lăng. Anh phát hiện ra màn hình thiết bị chỉ đường vẫn đang ở nguyên điểm đến anh chọn từ bữa tối. Dean lắc đầu, chạm vào màn hình màu xanh rồi sang số, chuẩn bị về nhà.
Parm là Parm, còn có thể là ai khác.
*Màn hình điện thoại của Dean: bức hình với dòng chữ: Súng của Intouch cướp cò...