Dù gì cũng đã nhận lệnh từ giáo chủ nên bọn họ quyết định ưu tiên tìm cho Ma Kim chiếc mặt nạ dự phòng, và cho cả những mỹ nhân khuynh thành này nữa.
Đơn giản là vì mỗi lần các nàng đi đến bất cứ đâu dù là nơi đông người hay vắng người đều tỏa ra sức hấp dẫn không thể chối từ. Tuy Mị Cốt Thiên Thể của Mộng Dao đã bị Ma Kim dùng sát khí kiềm hãm, nhưng mà dung mạo và thần thái của bốn vị cô nương đây quá mỹ miều, chưa kể giờ đây có con rắn đỏng đà đỏng đảnh Lisa khoe ra cả cái cơ bụng trắng trẻo.
.
Hỏi thăm bọn tu ma dọc đường đi thì đám người Ma Kim được chỉ đến một cửa hàng bí ẩn chuyên làm mặt nạ cho những cường giả.
- Nó nằm trong một động phủ nhỏ ở ngoài rìa Nơi Giao Lưu, mà cửa tiệm đó lạ lắm, ta từng cố vào nhiều lần nhưng không được.
- Ta nghe nói ở đó có ma quỷ.
- Từng có một lần ta theo một đám người đi tới, gặp phải một tấm gương chặn đường, đến lục giai còn không phá được. Mãi sau mới có một vị ngũ giai bị mù đi xuyên qua thì mới phát hiện một điều là phải dùng thần thức mới vào được.
- Nhưng mà nghe bảo sau đó còn thử thách gì khác. Đúng là một nơi quái dị!
.
Nơi Giao Lưu là khu vực bán kính hai mươi dặm nằm giữa tam đại thế lực tiên ma yêu, tuy nhiên tâm của đường tròn này không cố định mà thay đổi vị trí theo những lần phân chia lại giữa các phe ở Trung Tâm.
Đúng như cái gọi là cửa tiệm bí ẩn, nhìn từ bên ngoài thì nó chẳng khác gì một cái hang động tự nhiên nằm trên núi, dù vẫn nằm trong Nơi Giao Lưu nhưng xung quanh đây vắng tanh.
Tử Nguyệt liền đề xuất:
- Hay bọn mình đi nơi khác được không?
Lisa cũng hùa theo:
- Đúng vậy, chúng ta bay tới chỗ khác thôi!
Ma Kim quát nạt Lisa khi con khí linh này dám tùy tiện chạy trước:
- Ta chặt đầu ngươi bây giờ con rắn này, quay lại đây mau.
.
Dưới sự thuyết phục của Ma Kim, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào động phủ hoang vắng như miêu tả, nơi đây chẳng có nhân viên nào ra đón tiếp cả.
Năm người họ cứ đi bộ sâu vào một đoạn đường có chút tăm tối, Lisa lúc này muốn hóa thành vũ khí lắm nhưng Ma Kim đã dặn không được tùy ý đổi dạng nên chỉ đành làm một ngọn đuốc di động thông qua mái tóc xanh lục rực sáng.
Dọc đường đi phía trên có những cái lỗ lớn khiến họ khá tò mò, Lisa thả đom đóm lên vài lỗ thì thấy nó dẫn lên phía trên cao hút.
Họ đi được một lúc thì nhìn trước mặt thấy có năm tên đang tiến tới, liền mừng rỡ tính lại chào hỏi nhưng tới gần thì mới phát hiện... đó là hình ảnh phản chiếu của bản thân.
Ở đây dựng một tấm kính lớn ngăn họ lại.
Lisa thắc mắc:
- Làm sao để đi qua đây?
Để xoa dịu sự rụt rè của các nữ nhân, Ma Kim vờ khen ngợi:
- Trông mọi người đẹp quá đi!
Ly Ly nghi hoặc nói:
- Có khi mấy tên tu ma lúc này lừa tỷ muội chúng ta không?
Mộng Dao cũng thắc mắc:
- Cũng có thể, mà sao lần này ta thấy đệ không có đề phòng vậy?
Ma Kim điềm đạm trả lời:
- Nơi này... một vị bằng hữu đáng tin cậy dưới Địa Ngục cũng từng nói cho ta biết. Ban nãy hỏi đường thật ra chỉ là xác nhận lại cho chắc thôi.
.
Lisa kê sát miệng hét to vào tấm kính, ngốc nghếch hỏi:
- Có ai trong đó không? Bọn ta tới để làm mặt nạ.
Đương nhiên chẳng ai hồi đáp, tuy nhiên tầm vài giây ngắn ngủi sau đó liền có âm thanh vang vọng lại.
Tử Nguyệt nhận xét:
- Đây có vẻ là thử thách cửa tiệm thần bí mà những tu ma kia nói. Thực sự là ngũ giai mới qua được.
Ly Ly dựa vào lý thuyết mà hỏi:
- Chúng ta không có thần thức thì phải làm sao?
Ma Kim sực nhớ lại điều gì đó, liền ngẩng cao đầu, nhắm mắt đi xuyên qua một cách dễ dàng.
Đám nữ nhân ngơ ngác, Mộng Dao liền gọi hắn quay trở lại:
- Đệ đệ chờ bọn tỷ với! Đệ đệ!
Ma Kim bất ngờ thò đầu ra từ trong gương dọa cho cả đám một phen. Hắn đắc ý nói:
- Nào làm y như ta là được!
Sau đó Ma Kim lại lặn biệt tăm, thật ra thì hắn đứng ở bên kia tấm gương một chiều quan sát biểu cảm của các mỹ nữ.
"Trông mọi người bối rối thật dễ thương quá đi!"
Lisa lớn tiếng mắng chửi, thật ra thì nàng không phải đang giận hắn mà sợ hắn ở phía bên kia gặp phải nguy hiểm:
- Tên khốn khiếp này có thôi không hả? Mau quay lại đây!
- Hình như ta hiểu ra rồi!
Mộng Dao cúi đầu xuống nhíu mắt mỉm cười nhìn như muốn chứng tỏ cho tên nhóc bên kia thấy nàng giải câu đố thành công.
Ma Kim lại lần nữa đột ngột thò người qua tấm kính, nhón chân lên một tí để chạm môi của Mộng Dao rồi kéo tỷ ấy xuyên qua trước sự ngỡ ngàng của ba vị cô nương còn lại.
Ma Kim sảng khoái cười lớn:
- Ha ha, tỷ xem họ kia!
- Ơ, đệ đệ vừa làm gì đấy hả?
Mộng Dao đỏ mặt vì cái chạm môi của hắn.
- Muốn ghẹo bọn họ một tí thôi mà.
- Ta không nói chuyện đó, mà thôi, bỏ đi.
- Tỷ xem, tấm gương này hình như làm bằng linh pháp, không chỉ hình ảnh mà âm thanh cũng chỉ có một chiều.
- Có lẽ là vậy...
Lisa phía bên kia chóng nạnh cáu gắt nói:
- Này Mộng tỷ, quay lại đây giúp bọn muội với! Tỷ về phe tên nhóc chết bằm đó à.
Tử Nguyệt mắc dù cũng có tí khó chịu nhưng giả vờ không quan tâm:
- Im lặng nào, Ma Kim tên đó chắc chắn không cho Mộng tỷ tiết lộ đâu, chúng ta hãy nhớ lại xem hắn đã làm cách nào.
Ly Ly bỗng lên tiếng:
- Là hôn hả?
Lisa thấy có lý, đang đứng sát tấm gương nên cũng thử chu mỏ chạm thử nhưng kết quả vẫn là bị cản lại.
Chụt.
Ma Kim nhân cơ hội hôn môi Lisa ở phía bên kia khiến nàng hét toáng lên:
- Aaaa, tên độc ác biến thái vô liêm sỉ.
Ly Ly không rõ chuyện gì, liền lo lắng hỏi:
- Sao đó?
- Tên đó cưỡng hôn muội.
Tử Nguyệt thì trêu chọc:
- Chả phải muội chu môi phồng má chờ hắn sao.
Lisa xấu hổ lớn tiếng phủ nhận:
- Không phải mà!
Ly Ly thất vọng nói:
- Thế thì chẳng phải là hôn sao.
Tử Nguyệt lại tiếp tục ghẹo:
- Này, hai người thử hôn nhau đi, ta ở đây xem thử có vấn đề gì không?
Lisa nhanh nhảu đáp:
- Được đó, chủ nhân, à nhầm, tỷ tỷ, tụi mình hôn nhau nào.
Ly Ly ngoan ngoãn nghe theo:
- Ờ ờm, được thôi.
Khi hai nữ nhân vừa nhắm mắt, khẽ chu môi ra thì Tử Nguyệt lấy tay bịt mồm Lisa lại rồi ôn tồn giải thích:
- Ta hiểu rồi. Chỉ cần nhắm mắt là đi qua thôi. Nãy Ma Kim đi qua cũng nhắm mắt, hắn bất ngờ hôn Mộng Dao khiến tỷ ấy phản xạ nhắm mắt lại nên dễ dàng lôi tỉ ấy qua.
Dứt lời, Tử Nguyệt thản nhiên bước xuyên qua tấm gương.
- Thế chúng ta còn cần hôn nhau nữa không tỷ tỷ?
Lisa vẫn muốn níu kéo chút gì đó nhưng Ly Ly thì không.
- Ta cũng đi qua đây.
- Đợi muội với!!!
Qua được cửa ải đó, Tử Nguyệt liền nhéo tai Ma Kim tra hỏi:
- Sao đệ biết dùng phương pháp này hả? Được người khác chỉ phải không?
- Không có. Đệ nhớ lại lời của bọn tu ma kia là có một kẻ bị mù đi qua đầu tiên, mà mù thì có hai đặc điểm, một là dùng thần thức để quan sát cảnh vật xung quanh, điều này khiến cho những kẻ khác nghĩ rằng chỉ ngũ giai mới có thể làm việc này, còn đặc điểm còn lại đơn giản là vì hắn không nhìn thấy gì thôi, mà không thấy thì tới một sinh vật hạ đẳng còn làm được mà. Cho nên đệ nhắm mắt thử, ai dè qua luôn.
Thật ra đây là một loại trận pháp cực phẩm hiếm có, nó dựa trên hồn lực của chính đối tượng để tác động lên đối tượng, khi dùng mắt quan sát qua gương, trong đầu nghĩ đó sẽ ước chừng có một vật thể đằng trước, như vậy hồn lực sẽ vô tình tiết ra để thu nạp thông tin và trận pháp hấp thụ lượng hồn lực đó để biến nó thành năng lượng. Nếu như một người không có thị giác đứng trước gương sẽ không thể hình dung ra cái gương, như vậy sẽ không xảy ra hiện tượng trên, trận pháp vì vậy mà phá giải, khi nhắm mắt cũng tương tự.
Tử Nguyệt ghen tuông chất vấn:
- Hừ, thế tại sao không dẫn ta qua trước mà dẫn Mộng tỷ?
- Vì tỷ ấy tìm ra cách giải rồi, lâu lâu phải để mọi người động não tí mới thú vị chứ.
- Hứ, ngươi thật là... bực thật, không thèm nói với ngươi nữa.
Mộng Dao đứng bên nghe cuộc đối thoại đó liền cảm thấy áy náy "Thật ra khi nãy ta nghĩ rằng hắn trong thể xác nhỏ bé mới chui qua nên muốn cúi xuống thử nghiệm, ai dè khiến hắn hiểu nhầm..."
Tiếp theo còn một thử thách nữa đó cơ mà bước đi tầm chục bước họ đã tới ngõ cụt, ở đó một tấm biển mũi tên lên trên kèm dòng chữ "Xin chào quý khách!".
Lisa lại là người hỏi ngu đầu tiên:
- Ủa rốt cuộc là sao?
Ma Kim nhún vai đáp:
- Chịu, quan sát xung quanh xem có gì đặc biệt không.
Bọn họ cứ thế loay hoay ở chỗ đấy tìm kiếm nhưng không phát hiện gì khác cả.
- Thật là, ngoại trừ không có mấy cái lỗ tròn khó chịu ra thì nó có khác gì phía bên kia tấm gương đâu.
Tử Nguyệt thở dài nói, nhưng điều này dường như đã gợi mở cho Mộng Dao điều gì đó:
- Khoan đã, muội nói mấy cái đường thông lên trên sao?
- Vâng. Ở đây đâu có đâu, nếu có thì muội đã thử bay lên rồi.
- Hay là chúng ta thử quay về phía bên kia tấm gương rồi bay lên đó đi.
Lisa bèn nói:
- Nhưng mà nó có nhiều lỗ lắm, bay từng cái thì tới mai mất.
Mộng Dao đề xuất:
- Thế thì thử xem, dù gì ở đây cũng chẳng có gì.
Ma Kim nhanh chân bước trước và hối thúc:
- Được thôi. Mọi người cùng đi nào!
Thế là bọn họ đi về hướng ngược lại. Mộng Dao cột hờ một đầu sợi chỉ vào tấm biển. Điều này làm Ly Ly hiếu kỳ:
- Tỷ tỷ làm gì đó?
-Ta tính thử điều này, nếu may mắn thì thành công, không thì thôi.
.
Vừa đi tới chỗ tấm gương, Mộng Dao lập tức thu sợi chỉ lại và ghim một cây kim xuống đất, sau đó lại cố định một đầu sợi chỉ từ đây.
Khi bước tới cái lỗ thông đầu tiên, Lisa hỏi:
- Chúng ta chia ra bay lên nhỉ?
Mộng Dao liền ngăn cản:
- Khoan đã, cùng tỷ đến chỗ này đi.
Thế là đại mỹ nhân dẫn bọn họ tiếp tục đi cho tới khi sợi chỉ căng ra rồi thì mới chịu dừng lại và nói:
- Để tỷ bay lên kiểm tra. Đợi xíu nhé!
Ma Kim nắm tay Mộng Dao giữ lại rồi nói:
- Cái lỗ tiếp theo cơ.
- Sao đệ biết?
- Nãy buộc đoạn chỉ ở cái bảng không trừ hao hai vòng ra sao?
- Ừa nhỉ, tỷ quên mất, cảm ơn đệ... Mà khoan đã, đệ đã biết rồi sao?
- Vâng, từ lúc nương tử nhắc về cái lỗ ở trên thì đệ đã biết rồi. Đếm bước chân là được rồi tỷ cần gì buộc chỉ chi cho rườm rà.
- Hừ. Không thèm nói với đệ nữa.
- Ơ.
.
Thế là bọn họ cùng bay lên trên, đúng như dự đoán, sau một quãng thì họ lại thấy thấy một bức màn y chang hồi nãy, lại phải nhắm mắt mới xuyên qua được để đi vào cửa tiệm thần bí.
Một căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi vô số tấm gương khiến cho mấy người bọn họ ngạc nhiên.
"Quen mắt thật." Ma Kim nhớ lại nơi ở của Vô Diện dưới Địa Ngục.
Một kẻ đeo mặt nạ bất ngờ xuất hiện:
- Quý khách muốn mua thứ gì?
Ma Kim dõng dạc nói:
- Nghe nói ở đây có bán mặt nạ chất lượng cao.
- Nếu là loại mặt nạ thất giai như công tử đang mang thì bọn ta không có sẵn hàng.
- Thế à, vậy thì lấy tạm loại lục giai cũng được.
- Mời quý khách đi phía này.
Vừa đi Ma Kim vừa nghĩ "Vô Diện tiền bối, nếu ngài là nữ nhân thì ta yêu ngài mất, đến cái miếng vải che mắt này cũng là loại thất giai. Thật là hào phóng mà!"
Tên nhân viên đeo mặt nạ dẫn bọn họ đi xuyên qua một tấm gương để tới gian hàng mặt nạ.
Nơi đây có trưng bày khá nhiều sản phẩm bắt mắt. Tên nhân viên nhiệt tình nói:
- Quý khách cứ tự nhiên chọn lựa, phía này là hàng tứ giai, kia là ngũ giai, còn bên kia là lục giai.
Những mỹ nhân rất phấn khích, cùng nhau đi dạo một vòng xung quanh ngắm nghía.
Ma Kim tiến đến bên tên nhân viên hỏi thăm:
- Không biết quý danh của tiền bối đây là gì?
- Tiệm bọn ta chỉ được phép trao đổi về hàng hóa. Rất tiếc không thể trả lời quý khách.
- Thứ lỗi cho ta đây nông cạn.
- Quý khách không có lỗi, do ta đây thiếu xót chưa nói về quy tắc này trước.
- Vậy tiền bối đây có thể giải thích cho ta về cấp bậc của mặt nạ có ý nghĩa gì không?
- Tất nhiên rồi, mặt nạ cũng chia làm cửu giai, nhất giai đến tứ giai, hầu như giống nhau chỉ khác biệt ở mức độ che giấu thực lực, tới ngũ giai thì có thể tùy biến ẩn hiện với đối tượng cụ thể, lục giai thì có cải trang thành dung nhan khác bao gồm cả giọng nói, thất giai thì có thể ngăn kẻ khác dùng thần thức nhìn thấu, bát giai thì có khả năng dung hợp làm một với cơ thể, tức lúc này không ai khác có thể cởi nó ra khỏi dù cho chủ nhân của chiếc mặt nạ đã chết, cửu giai thì theo một số tài liệu lưu giữ là giúp cho người đeo có một thân thể mới, giả mạo tu vi, nếu có hậu bối thì huyết mạch đấy cũng sẽ thừa hưởng dung nhan. Và còn một điểm nữa, mặt nạ có thể khảm thêm một số vật phẩm đặc biệt giúp tăng cường thuộc tính.
- Ra là vậy, đa tạ tiền bối, à nhân tiện cho tại hạ hỏi là mặt nạ lục giai giá bao nhiêu vậy. Lỡ không cầm đủ linh thạch theo thì hỏng.
- Hàng ở đây được quy đổi với hiện vật, thường là nguyên liệu của chính vật phẩm đó. Ngài có thể dùng linh thạch để mua rồi đem tới đây.
- Ra là vậy sao? Vậy ta phải mất công đi thêm một chuyến rồi. Ta là bằng hữu của Vô Diện tiền bối, có được ưu tiên gì không?
- Sao công tử không nói sớm. Thuộc hạ đây nhìn mặt nạ thất giai này đã đoán mò ra được rồi mà không dám tùy ý hỏi.
- Sao thế? Có thể nói sơ qua về người đó cho ta không?
- Tiếc quá, nếu như Vô Diện đại nhân muốn thì sẽ chủ động nói với công tử chứ thuộc hạ đây không dám tiết lộ.
- Vị tiền bối đó chỉ nói ta thử ghé thăm nhà của y thôi. Sau này ta sẽ hỏi thêm vậy. Nhưng mà nói nhỏ này, Vô Diện tiền bối là nam hay nữ thế.
- Thuộc hạ cũng không biết rõ nữa, Vô Diện đại nhân có vẻ chưa từng để lộ diện mạo thực sự.
- Thế à, cảm ơn tiền bối nhé. Ta lại kia lựa chung với mấy tỷ tỷ.
- Để thuộc hạ đi theo tư vấn giúp mấy vị đây.
.
Sau khoảng nửa canh giờ, bọn họ cũng lựa ra được bốn chiếc mặt nạ lục giai dành cho bốn vị mỹ nhân xinh đẹp và một cái cho Ma Kim. Với chức năng tùy biến dung nhan, họ có thể dễ dàng làm bản thân xấu đi.
Ma Kim thắc mắc:
- Này, mấy tỷ có thực sự đã cố làm bản thân xấu đi sao?
Tử Nguyệt chỉ tay lên mặt và nói:
- Ta thêm cả nốt ruồi đây nè.
Lisa cũng tương tự:
- Không thấy cục mụn sao?
Mộng Dao thì dùng cách khác:
- Ta, ta làm cho môi nhợt nhạt một tí rồi.
Chỉ có Ly Ly là bá đạo nhất:
- Mẹ xóa luôn cả hàng lông mày và lông mi mà.
Ma Kim chống nạnh bất lực nói:
- Thôi thôi, không nỡ tự làm bản thân xấu xí thì nói một tiếng. Còn mẹ yêu của con thì vẫn đẹp, nhưng trông dị quá.
Mộng Dao nũng nịu nói:
- Híc, không chịu đâu, nếu ai biết được ta đây xấu đi thì sẽ đồn khắp nơi mất. Đệ nỡ để bọn tỷ như vậy sao?
Ma Kim rất nhanh bị mỹ nhân làm cho xiêu lòng:
- Thôi chỉ cần đeo mặt nạ là được rồi. Khỏi điều chỉnh dung nhan. Dù gì cũng mất thời gian lựa mà.
Các nàng vui vẻ đồng thanh nói:
- Đồng ý!!!
Các thuộc tính bổ trợ từ việc điều hòa nhiệt độ, dưỡng nhan, tăng cường khả năng hấp thụ linh khí, che giấu mị lực,... đều được khảm vào mặt nạ. Giá để mua nguyên liệu quy đổi mỗi cái ước chừng gần một trăm linh thạch. Nhưng mà vì là người quen của Vô Diện nên bọn họ được miễn phí toàn bộ.
Ma Kim lập tức từ chối:
- Sao mà như thế được chứ!
Tên nhân viên giải thích:
- Không sao, chỉ là mấy món đồ nhỏ, nếu ta thu ngân lượng của mấy vị thì đại nhân trách mắng ta mất.
- Này, đáng nhẽ bọn ta đây phải tốn công mua nguyên liệu, đằng này chỉ cần để lại linh thạch đã là đặc quyền lớn nhất rồi. Năm trăm này coi như bao gồm cả công của tiền bối đi mua nguyên liệu thay ta. Dù gì tận năm cái phủ Mộng Dao, há có thể lấy không. Nếu ngài không cầm lấy thì ta sẽ trả hàng đấy.
- Nếu như quý khách đây có lòng thì ta xin nhận, coi như ta sẽ dùng toàn bộ số linh thạch này thu mua lại nguyên liệu cho đúng quy trình.
- Đấy, làm như thế thì đôi bên đỡ khó xử không.