Ma Kim trỏ ngón cái về phía Lisa rồi hỏi tên nhân viên đeo mặt nạ:
- À ở đây có bán trang phục không nhỉ? Không phải loại phân giai các kiểu nhé. Chỉ là y phục bình thường như vầy, có thể tùy biến lớn nhỏ ấy. Như cái bộ đồ Vô Diện tiền bối làm cho tiểu cô nương này này.
- Cửa tiệm này chủ yếu bày bán mặt nạ và một số kỳ trân dị bảo chứ không bán loại hàng quý giá đến như vậy thưa quý khách.
"Tên này bị cuồng Vô Diện à?" Ma Kim thầm nghĩ, hắn bèn hỏi:
- Thế thôi bọn ta đi tìm nơi khác. Tiền bối có thể gợi ý không ạ?
- Nghe nói ở phía Tây có một cửa tiệm tên Hoa Liên, chắc có lẽ ở đó có thứ các vị cần.
- Đa tạ tiền bối nhé! Bọn ta xin cáo lui.
- Để ta tiễn quý khách ra ngoài. Đi bằng đường cũ không được đâu.
Thế là họ lại đi vô một tấm gương khác và xuất hiện ở một nơi vắng vẻ cũng không cách xa cửa vào động phủ cũ lắm. Tên nhân viên căn dặn:
- Do tiệm bọn ta muốn đảm bảo riêng tư cho khách hàng, nên đã xây dựng trận pháp ở toàn bộ khu vực năm dặm quanh đây để làm lối ra vào. Nếu như quý khách muốn quay lại thì có thể bước qua tấm kính ẩn tại vị trí này. Đôi khi trên đường bắt gặp vài thứ dị hợm nhưng chúng chỉ là ảo ảnh thôi không sao đâu.
- Ra là vậy, bảo sao có nhiều lời đồn đại không hay. Xin cáo từ.
- Quý khách đi thong thả.
.
Ma Kim và các mỹ nhân cùng đi đến cửa hàng bán y phục nổi tiếng nhất Thượng giới, Hoa Liên quán. Nhìn từ bên ngoài đã thấy bầu không khí khá nhộn nhịp, không chỉ các nữ nhân mà các đấng nam nhi cũng tới lui nơi này thường xuyên. Người bước ra, kẻ đi vào đều sở hữu những món đồ rất sang trọng. Đến cả hai nữ nhân viên đứng tiếp khách tiền sảnh cũng khoác trên mình bộ cánh lộng lẫy.
Mộng Dao và Ly Ly cũng chưa từng đến nơi này vì nó chỉ mới được khánh thành khoảng năm năm trước. Bọn họ háo hức bước tới thì có một nhân viên liền tới phục vụ:
- Chào mừng quý khách ghé thăm Hoa Liên quán. Các vị có hẹn lịch trước không ạ?
Mộng Dao đại diện hỏi:
- Không, bộ nơi này cần lịch đặt trước khi vào sao?
- Quý khách là lần đầu đến đây sao?
- Đúng vậy.
- Thế thì tiểu nữ đây sẽ hướng dẫn sơ qua cho các vị. Cửa tiệm Hoa Liên phục vụ cho mọi loại đối tượng.
Nhân viên hướng tay về phía Lisa:
- Với yêu nhân có thân hình đặc biệt như quý cô nương đây thì y phục sẽ được may bởi các nghệ nhân của yêu tộc, tuy nhiên vì hạn chế về số lượng cho nên sẽ cần đặt lịch trước.
Mộng Dao bèn hỏi:
- Thế giờ muội muội ta không được vào sao?
- Tất nhiên là được vào rồi ạ. Tuy nhiên sẽ không có bày bán sẵn những trang phục đặc thù cho vị quan khách đây. Nếu muốn thì có thể tới quầy tiếp tân để đặt lịch ạ.
- Cảm ơn nhé.
- Mời quý khách vào trong, mong các vị sẽ có trải nghiệm thú vị tại Hoa Liên quán.
Ma Kim trong bộ dạng thiếu niên nhỏ bé, nhón chân, nghiêng đầu thắc mắc:
- À mà cho hỏi mức giá của các món hàng ở đây là bao nhiêu nhỉ?
- Các mặt hàng đang được trưng bày có giá tối thiểu là một linh thạch.
- Tối đa thì sao?
- Tùy theo yêu cầu của quý khách mà các nghệ nhân của tiệm sẽ đáp ứng nên không có mức giá cao nhất.
- Ờm, cảm ơn tỷ tỷ.
Sau khi đám người Ma Kim đi vào trong, hai nhân viên tiếp thị bên ngoài xì xầm với nhau:
- Sao muội lại cung kính thế. Trông bọn họ ăn mặc rách rưới thế kia, cơ thể thì chả tỏa ra tí khí chất cao quý nào, lại còn đeo mấy cái mặt nạ trông chả giống ai.
- Khách hàng là thượng đế mà, cơ mà bước vào đây mà ăn mặc như thế thì trông bần tiện thật. Nếu muội không tiếp đón như bình thường lỡ họ tự ái la lối ăn vạ thì sao.
- Ừ nhỉ, muội nói đúng đó, ai chứ đám người này dám lắm. Cái gì mà đặt riêng hàng của nghệ nhân yêu tộc, có mà mơ.
.
Mà công nhận hôm nay đám người Ma Kim ăn mặc giản dị thật, vì hôm qua là lần đầu ghé Tình Phủ chơi nên không đem theo tư trang, có mấy bộ đẹp nhất thì cũng bị rách nát sau trận chiến hồi tối nên dành dùng tạm đồ bộ mát mẻ. Bộ cánh độc nhất vô nhị của Lisa bị bung chỉ do sáng sớm quậy phá chưa kịp tinh chỉnh, lần trước nó bị Mộng Dao xẻ một đường mém tí là hỏng luôn công năng biến đổi.
Cơ mà nếu họ không đeo mặt nạ thì những bộ đồ "quê mùa" ấy cũng hóa thành những thứ thời thượng vì ngưỡng mị lực áp đảo. Tuy nhiên hôm nay đã cất công đi tới cửa tiệm thần bí và bỏ kha khá ngân lượng thì cũng phải tận dụng để trải nghiệm cảm giác bị đám vô danh tiểu tốt chê bai.
Bên trong cửa tiệm được trang trí khá là bắt mắt, nội thất hiện đại hơn đại đa số những nơi khác, sàn không làm bằng gỗ mà là đá thạch anh màu trắng trang nhã. Nhiều dãy trưng bày các mặt hàng sắp xếp thứ tự theo giá, tất nhiên là bọn họ đâm thẳng vào khu mắc nhất không cần lo nghĩ rồi, dù gì tỉ lệ cao bên đó có thứ họ cần.
Nhân viên đi theo tư vấn cho họ là một cô bé dễ thương, tuy có chút nhút nhát nhưng chuyên môn vẫn được đảm bảo. Lisa nghịch ngợm dùng đuôi quấn quanh dọa cho thiếu nữ sợ hãi, Ma Kim liền thẳng tay "làm mát" khí linh để cảnh cáo:
- Muốn chết à con rắn chết tiệt này!
Tuy nhiên ở phía bên kia, một sự kiện động trời xảy ra, đại mỹ nhân khuynh thành lần đầu tiên trong đời bị người khác trực tiếp dè bỉu về vẻ bề ngoài.
Chuyện là một đám tiên nhân đang xếp hàng kế bên phía khu đồ cao cấp. Vẻ bề ngoài là thứ tu ma và tu yêu chẳng coi trọng lắm, nhưng tu tiên lại khác, nếu như dung mạo càng đẹp thì càng dễ giúp họ tìm được bạn đời có thực lực cao cường để song tu, cùng nhau thăng tiến, cho nên các tụ điểm mỹ nghệ như này gặp gỡ người tu tiên là chủ yếu.
Mộng Dao như thói quen, chủ động đi tới bắt chuyện với họ, dù gì trước giờ ai ai cũng bị mị lực của nàng mê hoặc nên mấy chuyện ngoại giao như này quá là đơn giản:
- Cho ta hỏi mấy vị đang chờ đợi thứ gì sao?
Một nữ nhân trong đám lạ mặt kia trả lời bằng giọng xéo sắc:
- Ả ma nữ nhà ngươi lần đầu tới đây à?
Câu hỏi đó làm Mộng Dao có phần ngơ ngác:
- Hở? À đúng, ta đây là lần đầu ghé qua.
- Xem bộ dạng ngu ngốc của ả ta kìa, ôi nhìn xem cái đầm này là kiểu dáng của mấy trăm năm trước rồi nhỉ? Chắc là làm a hoàn cho gia tộc nào đấy. Thôi ngươi qua bên khu kia đi đừng có mà nhiều chuyện.
Kèm theo đó là tiếng cười đùa giễu cợt của đám người có mắt không tròng kia.
Mộng Dao cay cú đứng như trời trồng ở đó, đang phân vân không biết có nên tháo mặt nạ ra không: "Nếu như ta còn vải lụa thì ta chắc chắn sẽ siết cổ bọn ngươi chết, mà thôi, ta đây cho các ngươi biết thế nào là uy lực của Mị Cốt Thiên Thể."
Khi nàng vừa đưa tay tính tháo mặt nạ thì Ma Kim bước tới cản, tất nhiên là tặng kèm luồng sát khí nhè nhẹ khiến cho nàng bình tĩnh trở lại.
Một nữ nhân trong đám tu tiên bép xép:
- Ồ, tu ma các người có con cháu sớm nhỉ? Nhóc đây cũng đeo mặt nạ tính dọa ai thế hả? Hay là bị mù rồi? Thật tội nghiệp.
Mộng Dao tức giận bỏ đi, Ma Kim cũng chẳng chấp nhặt đám hạ đẳng.
Tử Nguyệt và Ly Ly đứng gần đó lựa đồ cũng nghe được một phần cuộc đối thoại, nhưng thấy Ma Kim dẫn đại tỷ về rồi nên cũng đành cắn răng bỏ qua.
Tử Nguyệt cầm một bộ y phục lên giơ trước mặt Ma Kim và hỏi:
- Cái này đẹp không đệ đệ?
- Cũng đẹp lắm.
- Cũng là như nào. Đẹp hay không?
Ma Kim cố tình nói lớn cho đám tu tiên kia nghe:
- Nương tử làm khó ta quá, nương tử gì mặc cũng đẹp hết. Nhưng mà cái giá mười linh thạch này, quả thật là rẻ mạt quá đi!
Tử Nguyệt cười nói:
- Đúng vậy đó, chắc họ lừa ta rồi, gian hàng cao cấp kiểu gì giá tối đa có năm linh thạch thế.
Lisa than thở:
- Thế thì nơi này chẳng có bộ đồ giống thứ ta đang mặc rồi.
Mộng Dao liền gọi nhân viên phục vụ:
- Tiểu cô nương ơi, ta hỏi tí nào!
Cô bé nhân viên nhỏ nhắn xinh xắn lon ton chạy đến, lễ phép hỏi:
- Quý khách cần sai bảo gì ạ?
- Hì hì, ở đây còn thứ gì đáng giá hơn không?
- Dạ, nếu như bày bán sẵn thì khu vực này là giá cao nhất rồi, tuy nhiên nếu quý khách muốn mua mặt hàng tốt hơn thì tiểu nữ đây kiến nghị đăng ký tham gia đấu giá ạ. Sắp sửa có một buổi đấu giá diễn ra á!
- Phải chỗ đám đứng bên kia không?
- Đúng ạ. Để tiểu nữ hướng dẫn quý khách.
Thế là năm người họ cũng tiến tới quầy đăng ký, đám tu tiên kia vừa hay đã hoàn tất thủ tục, tuy nhiên tính hiếu kỳ nên đứng lại hóng hớt. Nữ lễ tân liền hỏi:
- Quý khách đăng ký tham dự buổi đấu gia sao?
Mộng Dao ít nhiều gì cũng từng tham dự đấu giá nên có kinh nghiệm, dù rằng không phải tại cửa tiệm này:
- Vâng, năm người bọn ta, đăng ký chung một phòng riêng nhé.
Một tên nam nhân trong đám bép xép đó bắt đầu thể hiện:
- Ha ha, xem bọn họ kìa, đấu giá thời trang năm người chung một phòng, chắc tính góp ngân lượng vào mua.
Tử Nguyệt quay sang chửi bọn họ:
- Sủa gì đấy?
Tên thanh niên kia nghe vậy, bẽ mặt với đám nữ nhân nên trợn mắt lớn tiếng đe dọa:
- Con ma đầu nhà ngươi ỷ đây là Trung Tâm nên hỗn láo thế à?
- Ừ, ta thế đấy, ngươi làm được gì, giỏi thì tí hồi đấu giá, đứa nào thua ra đây sủa, chơi không?
- Ngươi mà cũng đòi so với bổn đại gia. Nay ta dẫn theo mỹ nhân đi mua sắm, không chấp nhặt lũ tu ma bọn ngươi.
- Ha ha, không dám chơi à?
Ma Kim thao tác tương tự khi nãy để trấn tĩnh Tử Nguyệt, kèm theo lời bông đùa:
-Thôi, tỷ tỷ đừng chọc giận thiếu gia tiểu thư bọn họ, gặp phiền phức đấy. Nếu tỷ muốn thì đệ kêu người biến chúng thành nguyên liệu cho tỷ luyện huyết nhé.
Tử Nguyệt cảm thấy tê tê lòng bàn tay nên đành nể mặt tiểu ma vương, giọng nói:
- Thôi không cần đâu. Mồm bọn này bẩn thế thì máu thịt cũng chả khá hơn.
Mặc dù đám tu tiên đó khinh thường đám người Tình Phủ, tuy nhiên sau khi nghe họ đề cập về việc luyện huyết, bọn chúng cũng e dè phần nào, đơn giản vì luyện huyết sư là một chức vụ không nhỏ trong các giáo phái tu ma. Thế là bọn chúng quyết định không dây dưa nữa và lẳng lặng quay người bỏ đi.
Ma Kim quay sang hỏi cô bé nhân viên vẫn luôn đứng kề cạnh nãy đến giờ:
- Tỷ tỷ gợi ý xem bọn ta nên dùng phòng loại nào đây?
- Có ba loại phòng, mỗi loại phòng đều phù hợp tùy theo nhu cầu. Phòng bình dân rẻ nhất có giá năm linh thạch, ở đó có sẵn trà, hoa quả, sáp hương. Tiếp đến là phòng cao cấp có hai nhân viên phục vụ, tùy theo yêu cầu mà số lượng nhân viên phục vụ sẽ được đáp ứng, giá phòng là hai mươi linh thạch, mỗi phục vụ thêm sẽ tốn thêm hai linh thạch, bên trong có những ma pháp phòng vệ đặc biệt giúp cho quý khách yên tâm về bảo mật. Phòng mắc nhất là phòng quý tộc, cần phải thiệp mời đặc biệt.
- Tiếc quá nhỉ, bọn ta không có thiệp mời, chỉ có hai tấm lệnh bài rách. Mà thôi. Lấy một phòng bình dân đi, đủ ghế cho sáu người không?
- Dạ đủ ạ. Tại buổi đấu giá y phục thường là nơi để một số người thể hiện tài lực nên họ thường đi ít chứ thật ra căn phòng ấy mười người cũng còn dư chỗ.
- Thế thì yên tâm rồi. Chỉ có bọn nghèo mới muốn thể hiện thôi. Mà này, ta yêu cầu tỷ tỷ làm phục vụ cho phòng ta nhé.
- Phòng bình dân thì thường sẽ có người phục vụ cố định, nếu muốn yêu cầu riêng thì phải bỏ thêm hai linh thạch ạ. Tốn kém lắm!
- Nguyệt tỷ, mau lấy bảy linh thạch chúng ta tiết kiệm nửa đời người mới có được thuê phòng đi.
Tử Nguyệt với giọng điều vô cùng đắn đo, xem ra đã học được cách diễn sâu của Ma Kim:
- Híc, đệ không xót sao?
Ma Kim tặc lưỡi rồi trả lời:
- Không sao cả, lâu lắm mới có người không khinh rẻ chúng ta.
Bé nhân viên vội vàng lắc đầu lẫn xua hai tay can ngăn:
- Các vị không cần vì tiểu nữ mà lãng phí đâu ạ.
Mộng Dao, Ly Ly và Lisa đứng bên cạnh chỉ có thể cố nhịn cười.