Hôm đó là một ngày mưa rào xối xả, ba tôi đi làm ở công ty chưa về, còn Mai Hỏa Tam thì vẫn phát sốt. Mẹ tôi cảm thấy thay khăn nhúng nước như này không phải là cách tốt nhất để hạ sốt, đành nói với tôi:
- Mẹ đi ra tiệm, mua cho Tam Nhi chút thuốc, rồi sẽ về ngay. Con đừng chạy lung tung ra ngoài nhé...
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, phụ trách chuyện thay khăn cho Mai Hỏa Tam, đứng ở cửa nhìn mẹ bung dù rồi vẫy vẫy tay chào. Tôi đóng cửa cái lại, chừa cửa rào để lát mẹ về thì còn có thể đứng ở dưới giàn hiên trú mưa lúc đợi tôi mở cửa, rồi sau đó quay vào phòng.
Mai Hỏa Tam vẫn còn sốt, nhưng sau một lát thì đã đỡ hơn, ít nhất có thể nhìn thấy trong phòng chỉ có tôi mà không có mẹ. Nó hổn hển hỏi:
- Ngân Ngân, mẹ đâu?
Tôi đáp:
- Mẹ đi mua thuốc cho đệ rồi.
Sau đó nó không nói gì cả, nhưng tôi thấy môi nó mấp máy.
"Xin lỗi"
Tôi cũng không nói gì nhưng lúc thay khăn, tôi xoa nhẹ đầu nó. Mai Hỏa Tam là một đứa trẻ ngoan, nó biết trời đang mưa tầm tã, và mẹ nó phải đi mua thuốc cho nó. Nó biết ngày mai chị nó có bài kiểm tra, nhưng vẫn phải ở đây chăm sóc cho nó. Thế nên nó mới nói xin lỗi.
Tôi thì cảm thấy nó không có lỗi gì cả, việc bị bệnh này không phải lỗi của ai cả, đối với tôi. Các vi khuẩn xâm nhập cơ thể là chuyện bình thường, nếu nó quanh năm suốt tháng không bị bệnh gì thì tôi mới lo sốt vó lên, chứ như này là ổn rồi. Bài kiểm tra ngày mai tôi đọc lướt qua là nhớ, không có gì khó cả.
Mai Hỏa Tam có vẻ như đã mệt, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Tôi thấy nước đã hết lạnh, liền đi ra sau bếp lấy một viên đã khác để vào thao, đem để lên bàn, rồi lại quay ra sau bếp. Tôi lấy sữa đặc trong tủ ra cho vào ly, chế nước sôi vào, rồi lấy vài viên đá ra cho vào ly khuấy lên. Mai Hỏa Tam chỉ mới chín tuổi, và nó thích uống sữa đặc pha lỏng, nhưng cũng không thích uống nóng quá, nên phải để ít đá cho nó.
Tôi đem ly sữa vào phòng, vỗ vỗ mặt của Mai Hỏa Tam cho nó tỉnh.
- Đệ, đệ, tỉnh dậy, uống sữa đi này.
Mai Hỏa Tam lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nó đã hạ sốt lắm rồi, nên tôi đỡ nó dậy, lấy gối kê sau lưng nó, cho nó dựa vào thành giường, rồi có ý định giúp nó uống sữa nhưng bị chặn lại.
- Tỷ à, đệ lớn rồi, không cần tỷ giúp, đệ tự uống là được.
Mai Hỏa Tam cầm lấy ly sữa, rồi từ từ uống, lúc này, tôi mới để ý tới cái đồng hồ treo tường. Tôi nhìn đăm đăm nó, rồi bỗng cảm thấy một cảm xúc kì lạ nổi lên trong ngực tôi. Có gì đó không đúng.
- Tam Tam, đệ nhìn xem, bây giờ đã mấy giờ rồi?
Tôi hỏi, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
- Hả... Bây giờ là mười giờ... mười giờ rưỡi?? Trễ tới vậy rồi?
Mai Hỏa Tam nhìn đồng hồ, có chút mơ màng há hốc mồm, nó nói nhanh:
- Ngân Ngân, tỷ đi ngủ đi, trễ lắm rồi đấy, một lát là mẹ sẽ về--
- Không phải.
Tôi lắc đầu, chặn giọng nó.
- Bình thường ba tan làm lúc chín giờ rưỡi và sẽ về nhà lúc chín giờ năm mươi. Đó giờ ông ấy chưa bao giờ về quá trễ mười phút. Và mẹ cũng đã ra khỏi nhà từ lúc chín giờ kém năm. Từ nhà chúng ta cho đến tiệm thuốc chỉ khoảng hai mươi phút cả đi lẫn về.
Tôi thấy khuôn mặt của Mai Hỏa Tam tái mét, tôi không muốn nó như thế, nhưng tôi chợt nhận ra rằng tôi không thể nào dừng nói được. Tôi nghe thấy giọng tôi thật lạ thường.
- Ba với mẹ đi đâu rồi?