Nụ cười Liêu Phong Hương chợt cứng đờ. Cô ta hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Nhờ...? Cậu nhờ tôi?
Rồi chợt cô ta cười phá lên:
- Cậu nhờ tôi?? Cậu muốn nhờ tôi một cái gì đó? Hahaha!!! Cậu nghĩ gì thế hả?! Cậu quên đi chuyện năm đó rồi hay sao mà cậu còn nói vậy!! Cậu đây chính là không muốn cảm thấy áy náy và tội lỗi à?!
Liêu Phong Hương cười ngặt ngẽo, đứng muốn không vững, tay chống vào bức tường bên cạnh. Tôi cắn cắn môi dưới, lựa lời để đáp. Sau biến cố năm đó, có vẻ như đầu óc cô ta đã có chút lệch lạc, thế nên nếu như nói gì đó quá khích thì Liêu Phong Hương có thể làm gì đó với tôi.
- Tôi chưa từng quên vụ việc năm ấy.
Tôi chậm rãi nói.
- Tôi không có lí do gì để quên chuyện đó đi cả. Còn có...
Tôi thấy Liêu Phong Hương chợt ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn. Tôi quắc mắt nhìn thẳng vào cô ta.
- Từ trước đến giờ, tôi chưa từng cảm thấy áy náy hay tội lỗi với cậu.
...
Hai năm trước, thành phố Vân Nam, Trung Quốc.
Tại trường Trung học Cơ sở Vân Nam, các học sinh năm nhất đang nhận bài kiểm tra thường xuyên của mình.
- Oa! Tiểu Hương lại có điểm cao nhất lớp nữa kìa!!
Liêu Phong Hương mỉm cười, cầm bài kiểm tra của mình trên tay, được vây quanh bởi nhiều cô cậu, nhẹ nhàng nói:
- Không có gì đáng nói cả. Chẳng phải đợt này cũng có nhiều bạn khác điểm cao sao? Mọi người đừng chỉ nên tôn tớ lên, vì chưa chắc cách giải bài của tớ hay hơn so với những người khác.
Nhóm học sinh quây quanh mắt sáng rực, nhao nhao nói với nhau nào là câu này làm như thế nào, câu kia ra đáp án sao, Liêu Phong Hương thật xinh đẹp, Tiểu Hương cậu giỏi quá,....
Chỉ có trong góc lớp, có một nữ sinh đang cặm cụi cắn viết, tóc ngắn rũ xuống hết che cả mặt, dáng vẻ không màng tới nhân sinh.
- Tại sao câu hai làm như thế này là sai? Rõ ràng nó ra kết quả đúng mà, cách giải cũng đúng, bỏ qua một ít cũng đâu có ảnh hưởng...
Mai Túy Ngân vừa cắn viết, lẩm bà lẩm bẩm trong miệng, trên bàn là bài kiểm tra vừa phát. Có một câu bị đánh dấu lại bằng mực đỏ, ghi rằng làm thiếu, chỉ được chưa tới nửa điểm, nhưng mà cả bài kiểm tra đã được điểm rất cao rồi, vốn câu này không đáng để xem xét. Nhưng Mai Túy Ngân lại chỉ muốn nghĩ xem, câu này rốt cuộc là sai như thế nào mà bị mất điểm.
- Ngân Ngân, cậu làm sao thế?
Một giọng nói cất lên, Mai Túy Ngân ngẩn đầu, liền thấy Liêu Phong Hương đang đứng trước bàn mình. Náo nhiệt đã xong xuôi, mọi người liền ai nấy đi làm chuyện nấy, Liêu Phong Hương thoát rồi, liền qua hỏi han cô bạn không - ai - chơi của mình.
- Bài hôm nay có chỗ sai, nhưng tôi không biết là chỗ nào, loay hoay mãi chưa có đáp án.
Mai Túy Ngân cố gắng đáp ngắn gọn nhất có thể, đầu viết cũng đã bị cắn đến nát bấy. Liêu Phong Hương mới ngồi xuống bàn trước mặt Mai Túy Ngân, nói:
- Ai da, có phải là câu hai phần viết không? Tớ biết câu đấy, cậu lại bỏ qua mấy chỗ "không cần thiết" nữa chứ gì?
Liêu Phong Hương tỏ vẻ đắc ý nói, lấy ra bài kiểm tra của mình. Mai Túy Ngân gật nhẹ đầu, lại nghe Liêu Phong Hương nói tiếp:
- Ngân Ngân à, chỗ này không phải là chỗ không cần thiết đâu, mà là rất cần thiết luôn ấy! Cậu bỏ qua thì coi như là bị sai, thế nên cậu chỉ có nhiêu đó điểm. Vẫn cứ chứng nào tật nấy, cậu xem lần nào mất điểm cũng là vì bỏ qua mấy cái quan trọng này!
Vừa nói, Liêu Phong Hương vừa chỉ tay lên bài của mình và của Mai Túy Ngân, bắt đầu giảng giải lại cho cô bạn kì quặc này.
Mai Túy Ngân trong lớp không có ai để ý tới cả, ngoại hình không xuất sắc, tính cách thì khá im lìm, chỉ lo cặm cụi làm việc của mình, chả khi nào nói chuyện với người khác. Chỉ có Liêu Phong Hương sau khi phát hiện cô bạn này có điểm kiểm tra cũng vô cùng cao là hay chơi chung, còn lại chả ai quan tâm tới.
Học hành tốt mà tính cách không ra gì, ngoại hình không xinh đẹp, gia thế cũng chả đặc biệt, ai mà ngó ngàng!