Trong lớp, cũng chỉ có Liêu Phong Hương rất thích chơi với Mai Túy Ngân, hoặc đúng hơn là tìm Mai Túy Ngân để phiếm quần về đủ thứ. Mai Túy Ngân là người duy nhất không chủ động tìm La Phong Hương để trò chuyện, không quấn lấy La Phong Hương khi cô đạt điểm tối đa trong kì thi, không có ánh sáng ngưỡng mộ trong mắt khi La Phong Hương trổ tài,....
Thế nên, nếu muốn La Phong Hương chú ý, thì đừng chú ý La Phong Hương!!
Mai Túy Ngân rất vô cảm với mọi thứ xung quanh chính là đánh giá đầu tiên của mọi người khi được hỏi về nó, nhưng thật sự không phải vậy. Mai Túy Ngân quá trưởng thành, thành ra có chút cách biệt với lứa tuổi mới lớn, cũng chỉ có La Phong Hương kiên trì mỗi ngày tìm đến hỏi xem lại thắc mắc bài toán nào. Nên Mai Túy Ngân cũng cảm thấy có chút thiện cảm với La Phong Hương, mặc dù không nhiều lắm.
Hôm đó, Mai Túy Ngân đi về nhà, nơi có bữa cơm được mẹ dọn ra sẵn đợi nó về ăn cùng đứa em trai chỉ mới bắt đầu tập viết của nó. Hôm nay ba đã cùng một vị khách hàng đi ăn tối để bàn về công chuyện nên không về. Mai Túy Ngân cảm thấy không có gì quá đáng cả, vì nếu như ba nó không đi ăn thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ, nhà nó cũng sẽ khó còn bữa cơm nào nữa, nhưng Mai Hỏa Tam lại không hiểu, cứ cho rằng ba hết thương nó rồi.
- Thưa mẹ con mới về.
Mai Túy Ngân đẩy cửa, nói vọng vào sau nhà. Ngay lập tức, bóng dáng của Mai Hỏa Tam xuất hiện từ trong phòng, nhảy ra ôm chầm lấy Mai Túy Ngân, hỏi với vẻ mặt như lo lắng gì đó:
- Chị hai! Hôm nay chị có mua gì về không?
- Làm sao thế?
Mai Túy Ngân cười cười, xoa xoa đầu của Mai Hỏa Tam, vừa xoa vừa cởi giày. Bình thường cậu nhóc sẽ không hỏi thế mà chỉ cần đợi trong bếp thôi chứ không cần chạy ra hỏi Mai Túy Ngân như thế này. Mai Hỏa Tam buông chị mình ra, huơ tay múa chân nói:
- Mẹ nói sẽ nấu một bữa tráng miệng siêu ngon á, nên em sợ chị lại mua thêm tráng miệng, ăn không nổi ngày mai sẽ hư hết.
- Không sao. - Mai Túy Ngân để cặp xuống tựa vào tường rồi ra sau bếp. - Chị hôm nay không mua bánh về, sợ em ăn nhiều quá lại hư hết răng, cuối cùng chị là người bị mắng.
- Ái chà?
Trong bếp vang lên tiếng thốt khe khẽ.
- Hóa ra con cũng biết nếu cứ mua đồ ngọt như thế thì Tam Nhi sẽ bị hư răng à?
Mai Túy Ngân bước vào bếp, thấy mẹ mình - Dư Lạp - đang dọn măm cơm, liền cười tươi rói, đáp:
- Con biết mà, chỉ là Tam Tam hay làm nũng, chịu không nổi, nên phải mua thôi.
Dư Lạp cười khúc khích, nhắc hai đứa con mình rửa tay xong liền ngồi vào bàn cơm. Tối hôm đó bọn họ ăn uống rất vui vẻ, nhưng vẫn còn nhớ phải chừa cho ông xã Dư Lạp một phần tráng miệng, thế là thi nhau viết chữ lên bánh rồi mới cất.
Mai Hỏa Tam viết "Ba mau về, con bùn".
Dư Lạp viết "Ngon không anh? Tấm lòng của em đó".
Mai Túy Ngân thì viết "Tối nay con sẽ ăn cái bánh cho ba khỏi ăn".
Viết xong, bọn họ liền cười phá lên, cất lại bánh vào trong tủ lạnh. Đó là một trong những ngày rất đỗi bình thường của gia đình Mai Túy Ngân ở thành phố Vân Nam, cũng là phút ít thời gian Mai Túy Ngân có thể thân thiện với người khác.
Liêu Phong Hương không biết là Mai Túy Ngân cũng có thể cười đùa như thế, thành ra cứ tưởng cô bạn của mình bị bệnh về tâm lí, rất lo lắng. Cô đã từng đọc về một số triệu chứng bệnh tâm lí ảnh hưởng đến con người rất tồi tệ, thậm chí có thể dẫn tới cái chết. Mặc dù có thể Mai Túy Ngân không bị gì, nhưng Liêu Phong Hương cảm thấy vẫn nên xác nhận lại cho chắc ăn.
Một tuần sau đó. Lớp của Mai Túy Ngân nhận được bảng tổng kết thành tích của tháng và nguyên một năm học. Liêu Phong Hương như thường lệ, được giáo viên chủ nhiệm đọc to lên để làm gương cho lớp.
- Điểm thành tích phong trào: Tốt —— Điểm hạnh kiểm tháng: Tốt — Trực nhật tháng: Tốt.....
Mai Túy Ngân không tỏ vẻ hứng thú với tờ giấy báo cáo tháng này. Bình thường thì các giáo viên sẽ đánh giá tốt cho nó, ngoại trừ các mục tương tự như đạo đức. Nó thường được phê mấy cái dạng như "Không được hòa đồng", "Cần năng nổ hơn",... Và tờ giấy này sẽ, à không, luôn luôn được đem vứt vào thùng rác.
Giờ nghỉ trưa, Liêu Phong Hương từ chối nhóm bạn nữ thân thiết của mình, cầm khay thức ăn đến ngồi với Mai Túy Ngân.
- Ngân Ngân, cậu nhận được lời phê gì trong mục "Đạo đức" vậy?
Liêu Phong Hương hỏi, rồi tự trả lời:
- Có phải lại là "Cần năng nổ hơn với bạn bè trong lớp" không? Hay là "Không được hòa đồng với bạn bè cùng khóa"?
Mai Túy Ngân đáp cho qua:
- Cần năng nổ.
Liêu Phong Hương ngập ngừng chút, rồi mới hỏi:
- À mà, Ngân Ngân này. Dạo này cậu có mất ngủ gì không? Hay là tâm trạng xuống dốc cảm thấy mệt mỏi?
- Hửm?
Mai Túy Ngân ngước mặt khỏi khay cơm, nheo mắt nhìn Liêu Phong Hương.
- Cậu hỏi thế là sao?
Liêu Phong Hương thấy thái độ của Mai Túy Ngân trở nên có chút gay gắt, thành ra đành xua tay loạn xạ:
- Không... không có gì đâu! Chỉ là... cậu có triệu chứng nào như trên không?
Mai Túy Ngân nghĩ trong 2 giây rồi quyết định đáp cho qua chuyện:
- Nói chung là thỉnh thoảng cũng không ngủ được, lâu lâu cũng hơi buồn nhưng cũng không tệ lắm.
Sau đó lại tiếp tục với khay thức ăn của mình. Liêu Phong Hương mở to mắt, rồi nắm lấy tay của Mai Túy Ngân, lắp bắp hỏi:
- Cậu... cậu nói thật chứ?
- Tất nhiên, tôi lừa cậu làm gì?
Mai Túy Ngân nhìn với vẻ không tin được. Liêu Phong Hương cắn cắn môi, trông rất khó xử, rồi mới nói:
- Nếu cậu có những triệu chứng đó. Có khi... có khi cậu đã bị bệnh tâm lí rồi...
Một cái nhíu mày cực sâu hiện ra trên mặt của Mai Túy Ngân, tới nỗi lông mày của nó muốn dính lại với nhau như quét keo lên đó.