Cả hai đều biến mất rồi.
Đó là tin mà tôi nhận được từ cảnh sát sau khi tôi nhờ họ tìm ba mẹ tôi.
Theo lời cảnh sát, người ở nhà thuốc đã thấy sau khi ba tôi gặp mẹ tôi ở tiệm, cả hai đi về hướng công viên thành phố. Khi cảnh sát đến tìm thì họ đã biến mất, chỉ còn tán dù nằm lăn lóc trên lề đường. Sau hơn một tiếng tìm kiếm, thì cũng chả còn manh mối gì cả, như thể ba mẹ tôi đã tự bốc hơi đi vậy.
Mai Hỏa Tam đã khỏe hơn vào sáng hôm sau, tôi vẫn chưa nói với nó về cuộc nói chuyện giữa cảnh sát vào hồi giữa đêm qua, nhưng có vẻ là tôi đã biểu lộ cái gì đó ra mặt. Thế nên sáng nay, lúc tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó, nó đã hỏi tôi với vẻ lo lắng:
- Ngân Ngân, tỷ có sao không vậy?
Tôi im lặng nhìn nó, rồi lắc đầu, nói:
- Tỷ không sao. Đệ ăn từ từ thôi, tỷ đã gọi cho giáo viên xin nghỉ hôm nay, ăn xong đệ có thể lên lầu tập viết chữ.
Mai Hỏa Tam nghe vậy thì lại nhanh chóng nói:
- Vậy còn tỷ? Tỷ sẽ làm gì? Tỷ cũng xin nghỉ hay sao?
Tôi không đáp lại nó mà lấy cho mình một gói cà phê pha sẵn rồi đổ vào ly cùng với nước sôi, rồi lại rót thêm sữa vào. Mai Hỏa Tam cũng kiên nhẫn chờ tôi trả lời, nhưng được một hồi, thấy tôi cứ khuấy ly cà phê mãi mà không nói, nó cuối cùng vẫn hỏi:
- Tỷ, sao tỷ không nói gì đi? Tỷ định sẽ làm gì vào sáng nay hả? Còn có, ba với mẹ ở đâu? Tại sao họ vẫn chưa về?
Tôi cuối cùng thở dài, nói:
- Ba và mẹ... Hai người họ tối qua có việc đột xuất, của công ty ba đang làm, thế nên họ đã trong đêm bay qua New Zealand rồi...
Tôi vẫn không dám nói với nó biết sự thật, mặc dầu đã chín tuổi, nhưng do ở chung với mẹ nhiều hơn ba - trái ngược với tôi - nên nó khá là ngây thơ. Lúc trước, mẹ tôi thường hay đi công tác ở nước ngoài, nên người đảm nhiệm việc chăm sóc tôi là ba tôi, ông dành cả buổi sáng và chiều tối để ở cạnh tôi, còn khi bận thì tôi sẽ lại đến nhà trẻ. Sau này mẹ tôi sinh Mai Hỏa Tam rồi, bên công ty cũng thông cảm, không bắt ba mẹ tôi đi công tác xa nhà nữa, chỉ là phải làm việc nhiều hơn một chút. Tính cách ba tôi mặc dù vui vẻ nhưng nghiêm túc, trong khi mẹ tôi lại thích cười đùa và ngây thơ hơn nhiều, tôi và Mai Hỏa Tam bị ảnh hưởng kha khá từ hai người ấy.
Mai Hỏa Tam có vẻ còn nghi ngờ lời nói của tôi, nhưng nó không dợm hỏi nữa, mà chỉ ra vẻ bất mãn ngồi ăn bát mì của nó. Tôi để ly cà phê vào trong tủ lạnh, rồi đi qua cất mì trong nồi còn dư vào tủ. Mai Hỏa Tam thấy vậy thì hỏi:
- Ngân Ngân, tỷ không ăn sáng hả? Không ăn thì làm sao đi học được?
Tôi quay đầu lại, ngập ngừng chút rồi mỉm cười nói:
- Đệ cứ ăn đi, rồi lên lầu làm gì đó, tỷ đi ra ngoài có chút công chuyện, chắc cũng sẽ ăn ở ngoài luôn.
....
Tôi bước đi xuyên qua một con hẻm nhỏ, đeo chiếc ba lô nặng trịch, tim đập thình thịch ở trong lòng ngực. Trong hẻm chỉ có vài tia sáng lẻ loi, mùi ẩm mốc bốc lên từ tứ phía, và xác động vật vươn vãi khắp mọi nơi. Tôi cố gắng ra vẻ không để ý đến những thứ đó, nhưng có vẻ không khả thi cho lắm, cứ lỡ chân đạp vào một mớ rêu hay xác thịt thối rữa nào đó thì tôi cứ thấy ớn lạnh và da gà cứ nổi lên đầy người.
- A, chẳng phải đây là họ Mai bị "ức hiếp" đây sao?
Một giọng nói vang lên từ bên trái, tôi liền quay đầu lại, hơi mở to mắt. Một cô gái đứng ở ngã rẽ, mái tóc đen ngắn được buộc ra sau, và môi nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo.
- Liêu Phong Hương..
Tôi lẩm bẩm trong miệng.
- Ái chà, ra là cậu còn nhớ tên tôi? Vậy là cậu còn nhớ chuyện khi đó à?
Liêu Phong Hương tiến lên hai bước, nụ cười càng mở rộng ra, trông cô ta có chút điên loạn. Tôi tỏ vẻ không để ý đến lời nói của cô ta, nhưng tâm có chút xao động, chuyện năm đó tôi không muốn nhớ tới, nên chuyển chủ đề:
- Liêu Phong Hương, tôi muốn nhờ cậu và băng đảng của cậu một chuyện.