Chereads / hya / Chapter 17 - 24

Chapter 17 - 24

Chương 24 KHÚC CA NGƯỜI CHINH PHỤC (4)

Utah Tụng Hương vẫn đứng nguyên tại chỗ, Kim Jena là người đầu tiên lùi ra sau chừng non nửa bước. Nhờ vậy, cô ta từ vị trí đứng kề vai Utah Tụng Hương chuyển thành đứng sau anh.

Tô Thâm Tuyết nhìn Utah Tụng Hương. Nét mặt người đàn ông vừa hái hoa cho cô gái khác không hề có chút áy náy. Không bối rối thì thôi cũng được, nhưng không thấy áy náy chút nào sao?

Lúc hái đóa hoa đó, ngài Thủ tướng không hề nghĩ rằng anh chưa từng tự tay hái hoa cho phu nhân của mình, dù là một bông hoa dại ven đường sao?

Ồ, cô giáo ạ, em không hề giận dỗi ấm ức gì đâu. Em chỉ đang nói đùa thôi mà, xem như là đang tự trào phúng. Là Nữ hoàng, tự trào phúng một cách hợp lý có thể kéo gần khoảng cách với dân chúng hơn.

Tô Thâm Tuyết đưa bó hoa cô bé tặng đến trước mặt Utah Tụng Hương.

Lý Khánh Châu nhận hoa thay anh. Utah Tụng Hương ghét phấn hoa, nhưng anh lại vừa hái hoa lan, người đàn ông này…

Cô không muốn để ba người kia nghĩ cô đang muốn nịnh nọt anh. Cô lạnh lùng nói: "Cô bé ngoài cửa nhờ tặng ngài Thủ tướng."

"Anh biết." Utah Tụng Hương không buồn nhìn bó hoa, đôi chân dài tiến lên một bước.

Tô Thâm Tuyết lùi ra sau, tránh né bàn tay Utah Tụng Hương đang định ôm cô. Thấy Utah Tụng Hương nhướng mày, cô nói thêm: "Bó hoa được cô bé hái lúc nửa đêm."

Tay Utah Tụng Hương vẫn còn lơ lửng.

Được rồi, không thể để Thủ tướng mất mặt trước hai cấp dưới được.

"Người em dính phấn hoa." Cô tốt bụng nhắc nhở.

Vì người cô dính phấn hoa nên không để anh chạm vào. Giải thích như vậy đã đủ chu đáo chưa?

"Sáng thứ Hai" và "Tiếng nói Goran" là hai tòa báo lớn nhất Goran. "Sáng thứ Hai" có tiếng là người phát ngôn của số Một đường Jose, còn "Tiếng nói Goran" lại chú trọng đời sống chốn Hoàng gia. Hai tòa báo này đến trang trại trước họ nửa tiếng.

Số báo năm mới của "Sáng thứ Hai" lấy chủ đề ấm áp, cho người dân Goran thấy cuộc sống đời thường của Thủ tướng trẻ và cấp dưới. Ví dụ như bây giờ, anh đang ăn trưa với hai cấp dưới.

Mấy chiếc máy quay đặt ở bốn góc, ống kính chĩa thẳng vào bàn ăn.

Bữa trưa của Thủ tướng có nguyên liệu chính là bí đỏ. Đây là ý tưởng của Ban cố vấn đứng ở hậu trường, mục đích là để quảng bá cho bí đỏ của South Central.

"Qua bàn tay khéo léo của đầu bếp, bí đỏ có thể chế biến thành nhiều món phong phú trên bàn ăn, nhìn hình thức không hề thua sơn hào hải vị. Ngài Thủ tướng và Nữ hoàng vừa nhìn đã thích bữa trưa bí đỏ. Thủ tướng đang uống thức uống làm từ bí đỏ, Nữ hoàng đã bắt đầu ăn miếng bánh bí đỏ thứ hai. Trông họ thật đẹp đôi. Đây là Thư ký công vụ của Thủ tướng, anh ta vẫn thường xuất hiện

trước ống kính. Mặc trang phục thường ngày, trông anh trẻ hơn rất nhiều. Bất ngờ hơn là sự có mặt của Cố vấn Thủ tướng thứ nhất. Cô ấy là một người đẹp lạnh lùng. Không ngờ người đẹp lạnh lùng xõa tóc lại quyến rũ đến thế. Nữ hoàng phải lo lắng mất thôi. Được rồi, tôi đùa thôi. Là công dân của Goran, tôi rất vui khi được chứng kiến thời khắc này. Những dịp thế này có thể cho phép tôi đến gần Thủ tướng và Nữ hoàng hơn. Bây giờ tình yêu của tôi dành cho Goran còn nồng nhiệt hơn nữa, cũng cảm thấy tự hào vì Goran có Thủ tướng và Nữ hoàng trẻ trung như vậy. Nhìn Nữ hoàng và Thủ tướng ăn ngon miệng thế kia, bây giờ tôi chỉ muốn đi siêu thị ngay và luôn, mua một đống bí đỏ về nấu bữa trưa. Dĩ nhiên, bí đỏ nhất định phải mua, nhưng phải để tôi xem hết hình ảnh này đã."

Sau khi hình ảnh trên được phát sóng, ý kiến của đại đa số người dân Goran sẽ là mục đích mà Ban cố vấn phía sau muốn đạt tới. Năm mới bắt đầu, cuộc khảo sát trưng cầu dân ý mới đang bừng bừng khí thế.

Còn năm phút nữa là kết thúc, Lý Khánh Châu đang cho Kim Jena xem ảnh hồi bé của anh. Utah Tụng Hương vừa lướt mạng xã hội vừa uống nước bí đỏ. Còn Tô Thâm Tuyết đã ăn hết chiếc bánh bí đỏ thứ hai.

Cô không hề miễn cưỡng khi ăn bánh bí đỏ, ít nhất cô không hề ghét mùi vị của nó. Còn Utah Tụng Hương thì đang uống nước bí đỏ với thái độ rất gượng ép.

Utah Tụng Hương ghét tất cả các món liên quan đến bí đỏ. Trước khi đầu bếp nhà Utah đến làm việc đều nhận được một danh sách, bí đỏ là một trong những món không thể xuất hiện trên bàn ăn.

Dĩ nhiên, thứ mà máy quay cho người dân Goran thấy là Ngài Thủ tướng rất thích nước bí đỏ. Mọi người xem đi, anh ấy đã uống hết cả bình rồi.

Bình nước cạn đáy có thể được xem là cống hiến vì sự nghiệp làm Thủ tướng của con trai trưởng nhà Utah không?

Tô Thâm Tuyết rót sẵn một cốc nước soda, đợi quay xong sẽ đưa cho Utah Tụng Hương. Nước soda có thể thanh lọc vị giác.

Cảnh quay kết thúc.

Người đưa nước soda cho Utah Tụng Hương trước không phải là cô, mà từ Kim Jena ngồi gần anh hơn.

Chỗ ngồi của Utah Tụng Hương và Kim Jena đã gần nhau như vậy từ khi nào thế? Rõ ràng ban đầu người ngồi gần anh là cô mà.

Nhìn kỹ hơn chút, vị trí Tô Thâm Tuyết vẫn như cũ, thứ thay đổi là vị trí của Utah Tụng Hương. Chiếc ghế đã di chuyển. Có lẽ trong lúc thể hiện sự gần gũi giữa mình với cấp dưới, Utah Tụng Hương đã dịch ghế đến gần Kim Jena.

Cũng đúng, đoạn phim tài liệu này cho người dân Goran thấy sự gần gũi giữa Thủ tướng và cấp dưới trong cuộc sống thường nhật, không phải tình yêu say đắm giữa Thủ tướng và Nữ hoàng.

Động tác của người đưa nước soda hết sức tự nhiên, người nhận nước soda cũng tự nhiên không kém. Tất cả mọi việc đều diễn ra ngay trước mắt Tô Thâm Tuyết.

Cặp đôi oan gia vui vẻ này giảng hòa vì bóng đá. Phải chăng hình ảnh thế này không chỉ diễn ra một lần trên thảm cỏ nào đó ở London?

Cô đã dùng xong cơm trưa, không cần thiết ở lại đây thêm nữa, còn có công việc khác chờ cô. Nghĩ đến công việc, cô đột ngột đứng lên.

Cô đứng lên quá mạnh, làm chiếc ghế nghiêng ngả.

Có vẻ như bây giờ Utah Tụng Hương mới nhớ ra bên cạnh còn có người. Anh nhìn cô, cốc soda đã được anh uống hết một nửa.

"Em phải chuẩn bị cho buổi quay chiều." Tô Thâm Tuyết nói.

"Cần anh giúp không? Ví dụ như che ô cho Nữ hoàng bệ hạ chẳng hạn." Anh hờ hững nói, dựa lưng lên chiếc ghế gỗ, nét mặt mãn nguyện.

Che ô cho cô ư? Thôi đi!

Họ dùng bữa trưa dưới bóng râm của cây đại thụ. Gió mát thổi nhè nhẹ, phóng tầm mắt nhìn ra xa, vườn cây, trời xanh, thảm cỏ và… người đẹp quyến rũ ngồi cạnh, anh nỡ rời đi mới là lạ.

"Không cần." Giọng điệu của cô vẫn như bình thường, bước chân rời khỏi bàn ăn cũng không có gì khác lạ.

Đi được vài bước, Tô Thâm Tuyết quay lại, đặt bó hoa cô bé tặng trước mặt Utah Tụng Hương.

Trước đó nó được đặt trên xe đồ ăn. Utah Tụng Hương không buồn liếc mắt nhìn lấy một lần.

"Nhớ mang nó về phòng."

"Ừ." Câu trả lời hết sức thờ ơ.

"Tìm bình hoa bỏ vào."

"Ừ."

Tô Thâm Tuyết đi một đoạn đường ngắn, vẫn không dằn được mà quay đầu lại.

Dưới tán cây, chồng bí ngô vàng au và bàn ăn gỗ phong cách cổ bao quanh hơn mười người. Trong số những người đó, đôi nam nữ mặc đồ nhạt màu trông bắt mắt nhất, mọi cử chỉ đều như phát sáng.

Ekip "Tiếng nói Goran" đã chờ trong phòng hóa trang từ sớm.

Trước kia, trang trại này là tài sản của gia tộc Utah. Ngoài việc tổ chức săn bắn vào ngày nghỉ, trong trang trại còn trồng nho, có hồ nước có thể câu cá, du thuyền. Sau này, nó trở thành quà cưới dành cho Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương.

Nói cách khác, trang trại này giống sính lễ mà nhà trai tặng nhà gái. Vì thân phận đặc biệt của cô, quản lý trang trại này là Hoàng gia Goran.

Sau khi Hoàng gia Goran tiếp nhận trang trại đã cải tạo qua. Họ thuê mấy chuyên gia nông nghiệp cải tạo vườn nho thành nông trường hữu cơ đang thịnh hành bây giờ.

Thành viên Hoàng gia Đan Mạch là khách quý đầu tiên của Cung điện Jose được nếm hoa quả đến từ nông trường hữu cơ. Nhật ký Goran do công chúa nhỏ Đan Mạch viết đã nhiều lần nhắc đến nho cô được ăn ở Cung điện Jose to như quả mận, vị còn ngọt mát hơn cả đào mật.

Nho của Cung điện Jose lập tức trở nên nổi tiếng.

"Trong thời gian nghỉ ngơi, Nữ hoàng không hề lười biếng. Cô và công nhân cùng làm việc tại vườn nho." Chủ đề này đã được quyết định từ nửa tháng trước. "Tiếng nói Goran" chịu trách nhiệm đưa chủ đề này đến với thế giới bên ngoài.

Ngày nghỉ vừa kết thúc, người dân Goran có thể thấy hình ảnh Nữ hoàng và công nhân vui vẻ làm việc tại vườn nho trên trang nhất báo "Tiếng nói Goran." "Gần gũi với thiên nhiên" là một trong những danh hiệu được yêu thích nhất trong tài liệu về Nữ hoàng.

"Yêu thiên nhiên, không thích lộ mặt trước công chúng, thư mời VIP tham dự chương trình năm và quý của các thương hiệu nổi tiếng cũng lười xử lý, một năm tích được cả kí. Đây chính là Nữ hoàng Thâm Tuyết của chúng ta." Dân chúng Goran hay nói như vậy.

Cô giáo ơi, cô xem đi, em đang sống trong cái bong bóng khổng lồ như vậy đấy.

Tô Thâm Tuyết không rõ bản thân mình có yêu thiên nhiên hay không. Nhưng quả thật cô ghét lộ mặt trước công chúng. Chuyện không thèm mở những lá thư mời đẹp đẽ cũng là sự thật. Nhưng điều này không có nghĩa là cuộc sống của cô không phải là một bong bóng khổng lồ.

Để trông có vẻ "gần gũi với thiên nhiên", Tô Thâm Tuyết đã phải vật lộn gần hai tiếng.

Cô mặc trang phục đặc trưng của vùng South Central, đội chiếc mũ rơm mua ở chợ gần đấy, đi đôi ủng lấm bùn công nhân đưa. Soi vào gương, Nữ hoàng đâu còn nữa, rõ ràng đây là con gái vùng Nam Trung Bộ rồi.

Đây là hiệu quả mà Ban kế hoạch Hoàng gia và ekip quay phim mong muốn. Xưa nay đẹp không phải là điều quan trọng nhất.

Hà Tinh Tinh và bốn thị vệ cũng mặc đồ công nhân.

Nhóm người rời khỏi phòng hóa trang. Quản lý trang trại thông báo với Tô Thâm Tuyết, ngài Thủ tướng đã về phòng nghỉ ngơi từ bốn mươi phút trước. Hai trợ lý của ngài Thủ tướng cũng đã cầm chìa khóa về phòng của mình.

Cũng không biết vì sao, Tô Thâm Tuyết lại hỏi quản lý trang trại một câu, có thể sắp xếp phòng trợ lý Thủ tướng cách xa phòng Thủ tướng không?

Giọng điệu và câu hỏi này rõ ràng là của một người vợ ghen bóng ghen gió.

Quản lý cũng sửng sốt.

Tô Thâm Tuyết lập tức cho quản lý một cái nháy mắt xinh đẹp: "Thưa ông, trông tôi có giống con gái vùng South Central có ông chồng đẹp trai không?"

Quản lý lập tức hiểu ra: "Cực kỳ giống."

Cô mỉm cười vẫy tay.

Đi được vài bước, cô nghe tiếng quản lý gọi lại từ phía sau:

"Thưa cô, cô không phải lo đâu, phòng anh chồng điển trai của cô ở xa phòng cô trợ lý kia lắm. Hơn nữa, cô à, cô đáng yêu hơn trợ lý của anh chồng điển trai ấy nhiều."

Ba giờ chiều, trời nắng chói chang, một giàn nho thẳng hàng ngay lối chạy dọc từ sườn núi xuống, trông hệt như đường vân xanh trên đất đỏ.

Tiếng chụp ảnh tanh tách không ngừng vang lên trong vườn nho tươi tốt.

Tô Thâm Tuyết không buồn quan tâm đến góc chết của ống kính nữa. Dù sao người chụp cũng sẽ xóa hết những tấm ảnh xấu, chỉ giữ lại những tấm có thể tôn lên ưu điểm của Nữ hoàng. Ví dụ như tấm trông như học sinh lớp lớn, tấm là chị gái nhà bên. Còn tấm này, là dáng vẻ trưởng thành của con gái nhà người ta. Tấm này là nụ cười ngọt ngào, còn tấm này biểu cảm chuyên tâm.

Lỡ như chụp được tấm ảnh không vướng khói bụi trần gian cũng phải xóa sạch. Bởi vì mọi người sẽ nói, không giống Thâm Tuyết chút nào.

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Chiều hôm ấy, việc Tô Thâm Tuyết phải làm là kiểm tra từng cây nho, nhìn xem thân cây có bị sâu đục hay không. Nếu có, cô phải dùng bút ký hiệu lại, để công nhân chuyên trách đến xử lý lỗ sâu.

Thời tiết South Central thay đổi đột ngột. Mới quay được một nửa, bầu trời giây trước còn xanh ngắt như nhuộm màu, mà giây sau đã giăng đầy mây đen.

Ánh sáng này không thích hợp để quay chụp. Cũng may công nhân làm lâu năm ở đây bảo đảm, không đến nửa tiếng sau, mặt trời sẽ quay trở lại.

Nghỉ quay, đương nhiên cô cũng không cần làm bộ làm tịch tìm lỗ sâu đục nữa rồi.

Hà Tinh Tinh đặt một chiếc ghế xếp dưới gốc cây, lấy nước hoa quả và thuốc chống côn trùng từ trong hộp ra.

Tô Thâm Tuyết ngồi xuống ghế xếp, nhận đồ uống giải khát Hà Tinh Tinh đưa đến. Bốn thị vệ đưa cô và nhân viên quay phim đi về hai hướng khác nhau. Cho dù vậy, vẫn có một hai người thi thoảng nhìn về phía cô. Nhân viên "Tiếng nói Goran" chụp ảnh cô suốt một thời gian dài đã không còn lạ lẫm gì nữa. Một vài người nhìn về phía cô là nhân viên mới. Chắc chắn họ đều tò mò, dáng vẻ Nữ hoàng trước màn ảnh và Nữ hoàng sau ống kính có gì khác biệt không.

Buổi chiều, vùng ngoại ô South Central ở Goran yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng chim vỗ cánh.

Tô Thâm Tuyết đeo kính râm, cơn buồn ngủ ập tới trong tiếng chim vẫy cánh và dưới tác dụng của đồ uống an thần.

Trong lúc mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười. Là kiểu muốn cười lớn nhưng lại nơm nớp kìm nén. Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự vui vẻ đến từ tiếng cười đứt quãng ấy.

Đã bao lâu rồi cô chưa được cười vui vẻ như thế.

Cô ư?

Cô đang cười đấy ư?

Sờ lên khóe môi, miệng cô đang nhoẻn ra, cô đang cười.

Có một người cũng nghe thấy tiếng cười của cô, hỏi: "Tô Thâm Tuyết, em cười gì thế?"

"Cười anh đấy, cười bộ tem lưu niệm sân vận động Old Trafford đấy." Cô bật thốt lên như vậy.

Con chim đập cánh trên đỉnh đầu, anh cầm chiếc hộp đựng bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford. Hộp vẫn chưa mở, anh cũng không kể về vụ khó xử mình gặp phải lúc mua tem, nhưng miệng cô đã không khép lại được rồi.

Chắc gặp chuyện khó xử rồi chứ gì, chắc chắn là vậy. Cô quan sát mặt anh, khuôn mặt ấy đang viết chữ bất mãn kia kìa. Dù là vậy, anh vẫn mang bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford đến trước mặt cô. Khóe miệng cô không kiềm chế nổi nữa, bật cười khẽ một tiếng rồi cười vang từng hồi. Cô chìa tay ra: "Đưa em đi."

"Đưa em cái gì?" Anh hỏi.

"Tem, tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford."

Hơi thở ấm áp trên mặt cô xa dần.

Vẫn chưa đưa cô tem lưu niệm đã muốn đi, không có cửa đâu. Cô vươn tay quờ phải khoảng không, rồi rơi mạnh lên đầu gối.

Mi mắt run rẩy lên rồi hé mở. Trước mắt cô là bầu trời màu lam nhạt hòa với sắc lục mướt mát dưới đất. Một bóng dáng cao gầy xen giữa sắc lam và lục. Cô ngồi trên ghế xếp, còn anh đưa lưng về ánh sáng.