Nghiêm Lục Khiết theo bản năng quay đầu, phát hiện một trái bóng đang lao thẳng tới với vận tốc bàn thờ! Cậu theo phản xạ đưa tay che đầu, mắt nhắm chặt lại, phen này về nhà khỏi kỳ kèo với mẹ rồi.
Bộp!!!
Đợi nửa ngày cũng không cảm giác được bóng đập va chạm vào mình, cũng không cảm thấy đau ở đâu. Nghiêm Lục Khiết bèn mở mắt ra, lại phát hiện một thân hình cao cao đang đứng chắn trước mặt mình.
Người này đỡ cho mình?!
"Cảm ơn...xin lỗi cậu có sao không?"
Người nọ quay lại nhìn Nghiêm Lục Khiết, Nghiêm Lục Khiết ngược lại mở to mắt hết cỡ.
"Đội trưởng?!!!"
Tần Nhã trên dưới đánh giá Nghiêm Lục Khiết một lượt, sau đó giống như không yên tâm lại hỏi.
"Có sao không?"
Nghiêm Lục Khiết sợ ngây người. Đối diện với ánh mắt Tần Nhã, Nghiêm Lục Khiết rốt cuộc cũng thành thật trả lời.
"Em không sao." Trông thấy cái áo thun màu trắng của người nào đó in một vệt đen do bóng đập trúng để lại, Nghiêm Lục Khiết ngập ngừng hỏi. "Cái kia, anh có sao không?"
Đội trưởng a đừng khiến em cảm động rớt mồ hôi.
Tiêu Duệ Đình đang uống nước từ bên chỗ Trình Cảnh, thấy vậy lập tức nhào tới, "Đội trưởng, có sao không?"
"Không..." Giống như suy nghĩ gì đó, Tần Nhã liếm môi sửa lời. "...biết."
"Bị bóng đập trúng sao, trùng hợp, tớ có thuốc bôi."
Trình Cảnh phối hợp lên tiếng, đồng thời đi đến bên cái túi hiệu LV phiên bản giới hạn của mình lôi ra một tuýp thuốc, trực tiếp đặt vào tay Nghiêm Lục Khiết.
Nghiêm Lục Khiết: ahaha.
Này là muốn cậu tự tay bôi thuốc cho Tần Nhã đúng không?
Nhưng mà người ta đỡ bóng cho mình, phải thật biết điều, không được ăn cháo đá bát, không được hàm hồ, phải thật ngoan ngoãn đúng không?
Nghiêm Lục Khiết làm xong công tác tự vả, lúc này mới đi theo Tần Nhã ra ghế trống bôi thuốc cho hắn.
Tần Nhã ngồi tựa vào thành ghế, hắn vén áo lên cao đến vai, Nghiêm Lục Khiết nhìn thấy một vệt đỏ bầm trước ngực Tần Nhã, đủ biết lực đạo trái bóng ban nãy như thế nào, Tần Nhã chắc cũng phải ăn đau cú vừa rồi.
Mọi người xung quanh nhìn ngực Tần Nhã liền hít một ngụm khí lạnh, trái bóng này là ai ném tới, khí lực cũng thật trâu bò, trong công viên có nhiều người như vậy sẽ không sợ gây ra tai nạn nghiêm trọng sao? Phải biết bọn họ chơi bóng rổ ở đây đập bóng rất là nhẹ nhàng biết không!
Tần Nhã đối diện sắc mặt của mọi người, vẫn bình thản để mặc Nghiêm Lục Khiết tuỳ tiện bôi thuốc cho mình. Nghiêm Lục Khiết đưa ngón tay thon dài lấy một ít kem thuốc bôi lên giữa ngực Tần Nhã, sau đó dùng hai ngón tay xoa xoa đều, mùi thuốc toả ra ngào ngạt.
Nghiêm Lục Khiết nhịn không được nhìn cơ ngực của Tần đội trưởng, trong lòng len lén rủa thầm, mịe nó, cơ ngực thật là săn chắc vạm vỡ, mình cũng có tập qua nhưng tại sao không được như hắn, công lý nằm ở đâu?
Đang miên man theo dòng suy nghĩ của mình, đột nhiên một loại thanh âm trầm ấm truyền đến bên tai y.
"Còn muốn ngắm nữa sao?"
Nghiêm Lục Khiết bị bắt tại trận, vội đỏ mặt đóng nắp thuốc lại thảy về phía Tần Nhã.
"Xong rồi." Cảm thấy mình thất thố bèn nói tiếp. "Ban nãy thực sự là cảm ơn anh."
Tần Nhã nhìn người đang đỏ mặt trước mặt, liếm môi cười.
"Không có gì, cũng may là quả bóng đập trúng tôi nên mới dính ngực. Nếu đập trúng cậu thì không biết bây giờ còn mấy cái răng."
Nghiêm Lục Khiết giật giật khoé môi. Ý là chê cậu lùn??!!!
Lùn có tội sao? Lùn sẽ ăn hết gia sản nhà mấy người sao? Mấy người cao thì hay lắm sao? Cao như vậy sẽ bị sỏi thận đó có được không hả!
Không hiểu tại sao ban nãy còn sinh ra cảm giác áy náy cảm động, hiện tại bây giờ đều đã bay hết rồi.
Tần Nhã được bôi thuốc xong mặc lại cái áo trắng bị dính bẩn, mắt nhìn theo trái bóng ban nãy đập trúng mình, hắn đi tới nâng trái bóng lên, còn chưa kịp nói gì bên cạnh đã truyền tới một thanh âm ngang ngược.
"Thằng kia trả bóng đây, thấy trái bóng đẹp nên tính ăn cắp hả?!"
Mọi người đồng loạt quay về phía phát ra tiếng nói, liền thấy tới là mấy người mặc đồng phục trường Hồng Kính, ánh mắt khinh khỉnh nhìn đám người Tần Nhã.
Trường trung học cơ sở Hồng Kính này cách trường An Dĩ bọn họ mấy cây, mà cái công viên này lại là điểm chính giữa của hai trường, cho nên việc trông thấy hai trường này tụ tập ở cùng một cái công viên cũng là chuyện bình thường.
Có điều trường Hồng Kính này là một ngôi trường dân lập hạng nhất trong thành phố, tập hợp đầy đủ các thể loại thiếu gia tiểu thư con nhà giàu, gia thế khủng, là điển hình của thuộc tính con ông cháu cha nắm giữ mạch kinh tế cả nước trong truyền thuyết.
Đám người Hồng Kính này nổi tiếng không xem các trường khác ra gì, đối với trường khác liền thấy không vừa mắt.
Mà bọn Tần Nhã học ở trường An Dĩ, mặc dù cơ sở vật chất không bằng ở Hồng Kính, nhưng cũng là một trong những trường công lập danh tiếng nhất nhì thành phố, chất lượng giảng dạy cũng thuộc hạng top quốc gia, những kỳ thi học sinh giỏi cấp quốc gia trường bọn họ đều góp mặt, cho nên bọn họ cũng chẳng thèm để ý cái gì gọi là Hồng Kính.
"Ai ui!" Một tên trong đám người Hồng Kinh đi tới, "Thảo nào từ xa đã ngửi thấy có mùi, đến gần mới nhận ra chính là mùi của sự nghèo khổ nha."
Cả đám Hồng Kính ha ha cười.
Một nam sinh tóc mái hơi dài nhếch miệng nói.
"Quế Tham, trái bóng rổ của chúng ta đang nằm trong tay người nọ, làm sao đây?"
Người được gọi Quế Tham quét mắt đến chỗ Tần Nhã, khinh bỉ nói. "E là thấy trái bóng được ký tên bởi Lebron cho nên mới sinh lòng tham xuống tay ăn cắp, không may bị chúng ta bắt tại trận."
Mọi người xung quanh hít một ngụm khí, Lebron đã ký tên lên trái bóng này sao? Đã ký tên lên bóng rồi còn có thể đem ra đây chơi được sao? Không phải sẽ để trưng trong tủ kính sao? Có biết Lebron là siêu sao bóng rổ thế giới không hả? Còn có thể làm màu tới cỡ này hả?
Tần Nhã nghe đến đây cũng khựng một chút, xoay trái bóng tìm kiếm, xác thực trên bóng đúng là có chữ ký của siêu sao Lebron.
"Đừng có ăn nói bậy bạ." Tiêu Duệ Đình gắt gao lên tiếng. "Ban nãy là ai ném trái bóng này mạnh đến nỗi làm cho người của bọn tôi bị thương, bọn tôi còn đang tính tìm chủ nhân trái bóng này tính sổ đây!"
Đám người An Dĩ đồng loạt gật đầu, phải nha, người bị ném trúng lại là đội trưởng của bọn họ, bọn họ không đi tìm người tính sổ có phải là quá hiền rồi không!
Quế Tham đảo mắt nói. "Ban nãy rõ ràng tao để trái bóng ở trên ghế, xoay đi xoay lại liền không thấy bóng đâu, bọn tao đi tìm khắp nơi mới phát hiện đám bọn mày ăn cắp. Hiện tại vừa ăn cắp vừa la làng à?"
Đám người này không biết ở đâu ra kiếm chuyện, rõ ràng trái bóng từ xa bay tới, lại đổ lỗi cho bọn Tiêu Duệ Đình ăn cắp, này rõ ràng là mượn cớ gây sự, còn có chút thể diện không hả.
Lúc này sắc mặt đám người trường An Dĩ khó coi cực kỳ, Tiêu Duệ Đình hung hăng đáp trả.
"Lòng dạ tiểu nhân thì cũng đừng xem người khác cũng tiểu nhân như mình. Bóng của các người đập trúng vào người của bọn tôi, thương tích vẫn còn, có thể đem ra đối chứng. Còn các người la làng mất cắp, bằng chứng đâu?"
Đám người Hồng Kính hai mắt nhìn nhau, còn đang chưa biết phản bác ra sao, đột nhiên một giọng nói tách đám người đó ra hai bên.
Người đến cũng mặc đồng phục Hồng Kính, dáng dấp cao to, vai rộng chân dài. Ống quần thể dục được hắn xắn lên để lộ một đôi chân hữu lực.
"Chuyện gì vậy?"
Đám người Hồng Kính nhao nhao. "Đội trưởng, đám này ăn cắp trái bóng của chúng ta."
Phe Tiêu Duệ Đình nhìn thủ lĩnh của đám Hồng Kính xuất hiện, trong lòng có chút nghẹn. Người này lớn lên cũng thật cao to, xấp xỉ 2m như vậy, đây sẽ là học sinh cấp ba sao, sẽ đánh lại sao?
Có điều bọn họ không biết rằng, khoảnh khắc vừa trông thấy người đội trưởng trường nọ, da đầu Nghiêm Lục Khiết lập tức tê rần, cơ thể không tự chủ được mà có chút run rẩy thoái lui về phía sau. Không ngờ lưng cậu chạm đến một chỗ địa phương vững chắc. Nghiêm Lục Khiết hơi quay đầu nhìn, phát hiện tầm mắt mình quét tới vệt đen chói mắt trên chiếc áo trắng của người nào đó. Nghiêm Lục Khiết ngẩng đầu lên, trực tiếp bị cặp mắt của người nọ bắt lại.
"Đội trưởng..."
Tần Nhã cẩn thận đánh giá Nghiêm Lục Khiết, ánh mắt y giống như là chịu cái gì uỷ khuất, nhưng gương mặt vẫn cố làm ra vẻ không có gì. Hắn thu hết hình ảnh của người trước mặt vào trong mắt, liếm môi cười hỏi. "Sợ?"
Nghiêm Lục Khiết nghiến răng. Trông thấy kẻ hai năm trước một đạp đạp gãy tay mình, Tần đội trưởng xin hỏi cơ mặt nên dùng biểu cảm thế nào?
Trình Cảnh đứng bên cạnh Tần Nhã thắc mắc. "Nghiêm Lục Khiết, người này..." hắn quan sát sắc mặt Nghiêm Lục Khiết, do dự một chút. "Người này có phải là Mạc Huy Cẩn?"
Nghiêm Lục Khiết cố gắng giữ cho cơ mặt mình không méo mó, gật đầu.
Tần Nhã hướng Trình Cảnh hỏi lại. "Là ai?"
Trình Cảnh bất đắc dĩ ghé sát bên tai Tần Nhã nói. "Chính là người năm đó đã gây thương tích cho cánh tay Nghiêm Lục Khiết. Hiện tại ở trường Hồng Kính làm đội trưởng đội bóng rổ, còn được gọi với tên Quái vật."
Tần Nhã nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, liếc mắt đánh giá Mạc Huy Cẩn, sau đó thu hồi ánh mắt lại hỏi. "Tại sao tên này đội trưởng trường Hồng Kính, trước kia thi đấu tớ lại không có nhận thức qua hắn?"
Trình Cảnh: "Bởi vì hắn vừa chuyển trường đến có mấy tháng."
Tiêu Duệ Đình không biết ở đâu chen vào. "Mới vài tháng đã lên tới chức đội trưởng sao? Tên này phải như thế nào? Quái vật thật sao?
"Quái vật hay không, cũng chỉ là cái đứa chơi bẩn."
Tần Nhã đề cao thanh âm, đánh động mọi người an tĩnh. Mạc Huy Cẩn nhíu mày, nhìn từ trong đám người tách ra để lộ một người bộ dáng vô cùng bắt mắt. Người nọ gương mặt lạnh như băng đi tới, bên cạnh còn đang kéo theo một người nữa. Tỉ mỉ quan sát, Mạc Huy Cẩn kinh ngạc phát hiện, người bên cạnh này thế mà lại là người quen!
Nghiêm Lục Khiết rủa thầm, mịe nó, đánh nhau không nhất thiết phải lôi cậu theo có được không? Cậu trên có mẹ già dưới còn có... tuy là dưới không có ai nhưng mà tính mạng rất quan trọng biết không hả! Kéo theo người nào giá trị vũ lực hơn không được sao? Kéo theo cậu làm cái vẹo gì đi à?
"Ồ, Đây không phải huyền thoại của Ý Văn năm đó sao? Tên là cái gì Nghiêm cái gì đó nhỉ." Mạc Huy Cẩn nhếch miệng, trên dưới đánh giá Nghiêm Lục Khiết.
Nghiêm Lục Khiết giữ gương mặt bình tĩnh đối diện Mạc Huy Cẩn, hình ảnh năm đó tận mắt trông thấy cánh tay mình bị một đôi chân thô to nặng nề dẫm nát lại ào ào hiện về. Nhớ lại hình ảnh, vết thương cũ trên cánh tay lại ẩn ẩn có chút nhói.
Mạc Huy Cẩn khà khà cười. "Tao nói này, với cái cánh tay phế vật của mày còn có thể chơi bóng rổ sao? Hay là quên chuyện năm đó rồi? Có cần tao lại đạp cho mày một cái để nhớ lại không?"
Đám người Tiêu Duệ Đình lập tức tối sầm mặt, mịe nó thì ra tên này chính là thằng đạp lên tay tiểu Khiết sao! Tiểu Khiết nhà chúng ta có thể để cho mấy người bắt nạt như vậy sao? Thật muốn đánh gã một cái!
Nghiêm Lục Khiết mấp máy môi, đột nhiên cậu cảm nhận cánh tay bị ai đó cầm lấy, tiếp đó cả người Nghiêm Lục Khiết được kéo ra sau một tấm lưng thẳng rộng lớn. Tần Nhã đứng chắn trước mặt Nghiêm Lục Khiết, trực tiếp đối mặt với Mạc Huy Cẩn.
Gã và mọi người đồng loạt cảm thấy nhiệt độ bỗng dưng thấp đến đáng sợ, tại sao cảm giác sau lưng rét lạnh vậy nha.
Mạc Huy Cẩn hoàn hồn, cảm thấy mình vừa rồi hơi mất mặt liền ngạo mạn nói.
"Đây đích thị là đội trưởng trường An Dĩ đi. Tưởng thế nào chung quy dáng người cũng chỉ nhỏ bé như thế, chơi chung với Nghiêm Lục Khiết phế vật kia, cũng không có gì ngạc nhiên nha."
Nghiêm Lục Khiết ghét bỏ nói nhỏ. "Chính mình bộ dáng thô to kệch cỡm muốn chết, lại nói đội trưởng nhà ta nhỏ bé." Nhìn xem Tần đội trưởng thân cao trên mét 8, lưng dài vai rộng, cơ ngực cơ bụng săn chắc có chỗ nào nhỏ bé!
Đúng là Nghiêm Lục Khiết đối với Tần Nhã có vẻ không đội trời chung, nhưng trong lúc những tình huống thế này nên về chung một đội đúng không!
Nghiêm Lục Khiết nói chính là để cho chính mình nghe, có điều hiện tại Nghiêm Lục Khiết kề sát bên lưng Tần Nhã, cho nên Tần Nhã ngoài dự liệu cũng có thể nghe được. Hắn đem câu nói vừa rồi của Nghiêm Lục Khiết toàn bộ thâu vào tai, loáng thoáng còn có thể nghe câu "nhà ta" "nhà ta" "nhà ta" nối đuôi nhau vọng lại ở trong đầu, Tần nào đó liền trực tiếp ngẩn người.
Hàn khí xung quanh Tần Nhã bỗng chốc tiêu biến sạch sẽ không còn sót lại cái gì.
Đám người Trình Cảnh: Vừa rồi ban nãy không phải sắc mặt còn lạnh như băng sao? Bây giờ tủm tỉm kiềm nén cong khoé môi là cái vẹo gì!!!
Đội trưởng dừng! Mau tỉnh mau tỉnh!!! Lúc cần ngầu thì làm ơn đừng ngẩn người, cầu ngầu nghiêm túc, xin cảm ơn!!!
Có thể tiếng lòng mọi người quá mãnh liệt, Tần Nhã nghe hiểu được trong lòng mọi người, thoáng chốc gương mặt lạnh như băng trở lại.
Hắn mở miệng trực tiếp nói một câu.
"Cút."
Mạc Huy Cảnh: "..."
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Mọi người: nó phải như thế!
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ