"Anh về rồi...". Tôi nói với em ấy, đưa miệng tới hôn trán của Yo để xác nhận rằng tôi thật sự đã về. "Xin lỗi nhé, có trễ quá không..."
Yo không trả lời gì tôi... Ngủ sâu muốn chết... Tôi mỉm cười với em ấy trước khi tôi cầm lấy tài liệu và đi ra khỏi phòng.
.
.
Nhưng rồi tôi quay lại nhìn Yo với sự thắc mắc, Yo là người trắng trẻo làm cho tôi thấy sự bất thường một cách dễ dàng.
.
.
Cái vết màu đỏ trên cổ đó... Có thật là do tôi làm không?...
************************************************
Tại sao phải kiểm tra nhiều như vậy?
Cái được học ngày hôm nay cũng phải đem đi kiểm. Ôi, cuộc đời Phana thiệt là. Hôm nay chắc là xui cả ngày. Học đã nặng, vợ lại không chịu bắt máy, không chịu trả lời LINE. Thật sự không bình thường rồi đó.
Tôi nhìn chằm chằm đồng hồ còn hơn nhìn giảng viên bác già nữa (Lại là môn của giảng viên bác già nữa rồi). Thần trí của tôi không còn ở trong người nữa khi mà cố gắng liên lạc với Yo bao nhiêu Yo cũng không chịu liên lạc lại cho tôi. Sự căng thẳng của tôi được tỏa ra làm cho bạn bè ở bên cạnh nó cũng biết. Không cần nói tới nguyên do làm cho tôi bực bội cho tụi nó nghe đâu, nhìn tự dáng vẻ của tôi là biết. Yo không chịu bắt máy, Yo không chịu trả lời LINE.
Trưa nay sẽ xông vào khoa Khoa học.
Tụi nó cũng tốt bụng, xông vào với tôi... Thế nên tôi đếm thời gian cho tới giờ nghỉ trưa ít ỏi. Không lâu sau... ông trời cũng đã thuận lòng tôi khi giảng viên bác già cuối cùng cũng thả cho đi ăn trưa.
Nói luôn rằng tôi đi nhanh hơn 2 đứa bạn của tôi rất nhiều. Tụi nó phải phải chạy mới theo kịp. Tôi cảm thấy nóng lòng tới mức nóng cực kỳ, sợ rằng xảy ra chuyện không hay. Tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu tới như vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
.
"Pha chết tiệt, bình tĩnh. Tụi tao theo không kịp.". Thằng Beam phàn nàn sau khi lên xe thằng Kit xong. Nhưng tôi là người lái.
.
.
"Từ hồi không còn làm công, tụi bây yếu đuối liền ngay lập tức nhỉ?". Tôi nói với giọng bình thường. Nhưng điều đó làm cho thằng Beam xị mặt ngay tức thì. Thế nên Kit ra hiệu cho Beam đừng chấp nhất tôi. Và nó cũng không có chấp nhất đâu, chỉ là nó vẫn chưa chấp nhận được sự thật thì đúng hơn.
Hôm nay khoa Khoa học giống như ở xa khác biệt thế giới với khoa Y. Cho tới khi tôi đem xe đậu được thì cũng qua giờ nghỉ nhiều rồi.
Giờ này có lẽ Yo và bạn bè ở nhà ăn. Nhưng trước khi tôi tới nơi, nhiều tờ giấy bay khắp nơi cứ như lao công khoa Khoa học không làm vệ sinh.
.
.
"Chết tiệt!". Thằng Kit cầm lên xem rồi nhìn mặt tôi.
"Nghiệp chướng!". Tiếng thằng Beam. Hai đứa tụi nó cầm lên xem xong rồi đồng lòng nhìn mặt tôi.
.
.
Sao vậy... Tôi cầm lấy xem từ tay tụi nó... Chỉ vậy thôi... Thần trí tôi đã mất đi tới nỗi tôi không biết rằng tôi đang nghĩ gì.
Là hình ảnh Yo đang cởi trần phần trên, mắt nhắm như đang có 'hứng'. Là hình ảnh giống như được cắt ra từ clip nên nhìn nó có vẻ không rõ ràng. Nhưng có thể biết ngay rằng người trong clip đang ở có 'hứng' kiểu nào.
Tôi cảm giác giống như có nghìn mũi dao đâm vào giữa trái tim... Hai đứa bạn quay qua nhìn tôi, làm vẻ mặt như có câu hỏi...
.
.
Tao quan hệ với Yo... Tao chưa từng quay clip.
.
Ra là đống giấy đó là hình ảnh Yo trần trụi phần trên. Nó phát tán và bay khắp nơi tới nỗi bây giờ cả khoa đều biết. Hên xui... có thể là khắp trường đại học trong thời gian gần đây thôi.
Tôi cảm thấy tay run rẩy... thân thể run rẩy... không kiểm soát được cảm xúc của bản thân... Cảm xúc nào đang ở trong đầu của tôi, bây giờ tôi còn không biết nữa là... Tôi nắm chặt tờ giấy đó và bỏ nó xuống đất.
.
.
.
"Gom lại... và đem tất cả đốt bỏ hết!"
Tôi nói với bạn bè và tụi nó nhận lệnh... Và nhanh chóng làm theo ngay lập tức.
.
.
"Anh Kit!". Thằng Ming gấp gáp chạy hồng hộc tới chỗ bạn tôi và quay qua nhìn mặt tôi. Nó cũng đang gom đống giấy đó và đã tới đây trước rồi. Ming quay qua nhìn mặt tôi rồi mặt trắng bệch ở mức cảm thấy rất tồi tệ. "Anh Pha có biết ai làm không?"
.
Tôi gồng chặt nắm tay...
.
"Bây giờ Yo đang ở đâu?"
"Không biết nữa anh. Không ai biết."
"Em ấy định đi đâu!" Tôi bắt đầu nóng lòng.
"Hỏi bạn Yo rồi ạ. Bạn Yo nói rằng đống giấy này không biết được dán lên từ lúc nào. Yo nó thấy lúc nó học tiết sáng xong. Montri nói là khi nó nhìn thấy thì bỏ chạy đi đâu đó không biết. Cố gắng hủy đi nhưng giống như hủy hoài không hết. Cứ như được dán lên liên tục..."
.
.
.
Tao sắp bị điên...
.
"Tìm thấy người yêu của anh cho bằng được...". Tôi nói với Ming bằng giọng lạnh lùng.
"Rồi anh Pha định đi đâu..."
.
.
.
Tôi nhìn tòa nhà khoa Khoa học phía trên với ánh mắt quả quyết... "Đi xử lý cái tên làm chứ gì."
************************************************
Tôi tìm được nó không khó.
Tình cờ nó là người quen biết rộng rãi ở đây. Tôi dựa vào mặt mũi của bản thân lừa hỏi các cô gái quanh đó thì biết ngành Vật lý ở tầng mấy. May là nó đã lên đợi tới giờ học buổi chiều trong giảng đường cỡ lớn. Tôi bước rộng như kiếm người đánh nhau vào trong phòng. Tụi năm nhất đang nói chuyện léo nhéo quay qua nhìn tôi một cách kinh ngạc nhưng tôi không quan tâm.
Tôi thấp thoáng thấy đầu thằng Park. Tôi nắm đầu nó đè xuống đập vào bàn thật mạnh mà không hề thương cảm.
Mọi người đứng lên, kéo nhau ngạc nhiên. Còn tôi thì... nổi giận tới nỗi không biết rằng có gì ở xung quanh.
Thằng Park chảy máu ngay lập tức. Bạn nó làm ra vẻ giống như định xông vào tôi. Một số người thì thào kêu đi đóng cửa phòng để giảng viên không vào nhìn thấy được.
.
"Thằng khốn nạn!". Tôi đấm thằng Park không nương sức. Không cho nó phản xạ, đạp thêm cái nữa mà không quan tâm gì hết. "Mày có thật là thích Yo không vậy, thằng trâu bò!"
"Trời, mày giữ nó lại đi. Nó sắp giết thằng Park rồi kìa."
Bạn nó định tiến tới bắt tôi lại... Nhưng không biết sao dù thế nào cũng không tới được chỗ tôi...
Tôi quay sang nhìn... Thấy thằng Beam... với khoa Kỹ thuật của chồng nó... Tới đông quá trời.
.
"Mày nghĩ rằng một mình mày mà lo liệu được sao, Pha?". Forth vừa nói, vừa giữ thằng nhóc xấc xược định xen vào kéo ra khỏi đường đi. "Yo cũng là em tao..."
Tôi mỉm cười ở khóe miệng... Vào lúc đó thằng Park chơi lại tôi lúc lơ là... Nó đấm tới, nhưng giống như tôi không còn sự đau đớn nào trong cơ thể nữa.
Tôi vừa giận... vừa lo lắng cho Yo...
.
.
"Có nói bậy không vậy?... Nghĩ rằng tao làm à?"
Đây là giọng từ miệng thằng Park...
.
"KHÔNG PHẢI MÀY THÌ LÀ AI?". Tôi hét lên, đạp, đá, đấm không nương sức tới nỗi bàn ghế hỏng tan nát. Không ai dám tới đụng vào tôi, không ai dám tới cản tôi xử lý thằng Park. Lúc này tôi bắt đầu không nhìn thấy mặt nó rồi, bởi vì mặt nó chỉ toàn là máu, máu, máu và máu.
"Mày có nghĩ tới việc Yo sẽ xấu hổ tới mức nào? Mày bêu xấu Yo như vậy, hơn nữa mày còn...". Tôi không muốn nói hay nghĩ tới những từ này. "...lén làm gì Yo nữa. Thằng khốn kiếp, cha già mày đi chết đi!"
"Ai bảo nó láo lếu bỏ tao lại trong rạp phim như vậy mặc dù nói là sẽ đi với tao!". Thằng Park cũng bắt đầu nổi máu, tôi khựng lại... "Nó khốn khiếp, cứ cho người khác hy vọng!"
"Nói gì đó..."
"Không chịu tao, thì tao sẽ làm cho xấu hổ. Hết chuyện chưa!"
"Cha già mày hết thì có!"
.
Tôi đạp mặt nó áp xuống sàn. Giờ phút này đừng nghĩ rằng tôi sẽ thương cảm người như nó gì hết. Nó thật sự không có tình cảm gì với Yo, chỉ muốn có được và Yo không cho...
Cái mà nó diễn với Yo ra là diễn một màn kịch hay. Thật sự thì... nó quá khốn nạn để Yo có thể biết.
Và bây giờ có thể Yo biết rồi...
.
"Pha... giảng viên tới rồi.". Beam tiến tới kéo người tôi... "Một hồi mày tiêu giờ."
"BUÔNG TAO RA!!!!". Tôi vẫn còn đang muốn giết nó.
"Tao không buông, thằng quần! Tỉnh táo lại đi, một chút nữa là mày giết nó rồi đó."
"Thì tao định giết nó!"
"Người khốn nạn như nó không xứng với cái chân mày đâu."
Phải có thằng Forth và thằng Beam kéo tay tôi mỗi người một bên, tôi mới chịu ra khỏi phòng. Tôi vùng vẫy giống như người khát máu thằng Park dữ dội. Tôi không cảm thấy gì hết ngoại trừ thù hận thằng Park tới mức muốn đầu của nó chìm xuống đất...
.
.
...Nó làm người yêu của tôi xấu hổ... Nó sàm sỡ người yêu của tôi.
Bao lâu nay Yo gặp chuyện chưa đủ hay sao vậy?
Đám sinh viên quanh đó đều nhìn tôi. Bây giờ tất cả những người không biết cũng phải biết rằng Yo và tôi là gì với nhau (Bây giờ con trâu nó còn nhìn ra). Mọi người xì xào bàn tán, suy diễn ra chuyện này chuyện kia. Tôi không quan tâm. Bây giờ điều mà tôi quan tâm chỉ có một mà thôi.
.
.
Yo đang ở đâu...
Thằng Ming vừa cúp máy xong đi tới chỗ tôi... Khuôn mặt của nó nhìn nhẹ nhõm một cách bất thường...
.
.
"Anh Pha, thôi đi được rồi. Không cần xử lý nó nữa.". Thằng Ming nói.
"Nghĩa là sao..."
Nó chỉ tay về phía nhiều chiếc xe hơi vừa mới đậu kề nhau. Vào lúc đó, một đám đàn ông mặt đồ vest từ đâu đó không biết kéo nhau vây tòa nhà khoa Kỹ thuật như phim hành động...
.
.
.
.
.
"...Yo ở chỗ ba. Chuyện này tới tai ba của Yo rồi..."
{ = Phana = }
"Tội nghiệp em Yo nhỉ."
"Đừng lo mà. Ba Yo xử lý một chút thôi, thằng Park bị tống cổ chắc luôn."
"Sinh ra làm Nam khôi đúng là lắm chuyện thiệt."
"Em đây đâu thấy lắm chuyện gì đâu."
"Thì tao đâu có ý nói mày..."
"Kit, đừng la lối mà."
"Tao không có la lối!"
"Đem ra hôn bây giờ."
"Thằng chết tiệt, câm miệng đi."
.
.
Giống như đang cãi nhau, nhưng tụi nó cuối cùng lại ngọt ngào với nhau cho được. Ờ, đúng rồi, cái tụi người yêu không có bỏ trốn... Điên muốn chết. Sau khi tôi đóng cảnh hành động ở khoa Khoa học tới nỗi thằng Park máu chảy đầm đìa thì tôi sai thằng Ming lái xe đưa tôi tới nhà Yo (tôi và thằng Kit cúp học chiều) bởi vì nóng lòng, muốn nói chuyện với Yo. Bởi vì giờ này Yo vẫn chưa chịu liên lạc với tôi.
Tại sao tôi lại không biết rằng em ấy nghĩ gì. Cảm thấy tội lỗi mặc dù bản thân không hề có lỗi. Tránh mặt tôi bởi vì nghĩ rằng tôi sẽ xấu hổ vì có người yêu như em ấy. Nói luôn rằng không... Không đời nào tôi nghĩ như vậy... Ngược lại... em ấy là người mà tôi tự hào khi sánh đôi. Nhưng mà bây giờ...
.
Em yêu làm ơn nhận cuộc gọi của anh một chút đi, không được sao T_T
.
"Sắp tới rồi đó, anh Pha.". Thằng Ming nói. "Thẳng cuối ngõ này, cái nhà lớn nhất đó."
.
Suýt chút nữa quên rằng Yo là hậu duệ của dòng họ Panichayasawat... chủ nhân công việc kinh doanh nhập khẩu bộ phận xe hơi... giàu hàng top của Thái Lan. Hèn gì, thằng Ming lại nói rằng chuyện tới tai ba rồi thì tôi yên tâm giao phó đi. Mọi chuyện xảy ra hôm nay sẽ bị xóa đi giống như chưa bao giờ xảy ra.
.
.
Tim tôi đập liên hồi. Mặc dù vừa mới gặp Yo tối qua nhưng tại sao lại hồi hộp không biết nữa. Có thể là vì đây là lần đầu tôi tới nhà Yo, không thì chắc là tôi lo lắng rằng Yo sẽ nghĩ nhiều tới cỡ nào.
Thằng Ming đậu ngay trước nhà... Cửa hàng rào và ngôi nhà xa nhau lắm luôn, chắc chết.
Nó mở cửa, bước xuống tới chỗ... vệ sĩ... Khoan đã... Tôi dụi mắt lần nữa. Trời đất! Nhà Yo có vệ sĩ nữa. Đây là cậu chủ từ bộ phim nào vào vậy! Tôi tưởng rằng chỉ là ngôi nhà có nhà và chó thôi.
.
"Anh!". Thằng Ming quay lại cùng với mặt xanh xao. "Yo nó không chịu cho ai vào nhà, ngay cả em."
"Sao?..."
Tôi xuống xe... Dù cho kinh ngạc với số lượng vệ sĩ đi qua đi lại, nhưng cũng phải điều chỉnh tâm lý để đấu với hổ. Tôi là người yêu của con trai nhà này mà. Tại sao lại không vào trong được chứ?
.
"Tôi tới tìm Yo.". Tôi nói với vệ sĩ quanh đó. Mẹ nó, mặt mũi dữ tợn quá đi...
"Cậu tên gì?"
"Tôi hả?"
"Vâng."
.
Cần đổi thẻ Chứng minh nhân dân để vào trong luôn không?... "Pha ạ, Phana Kongthanin."
.
.
Vệ sĩ nhìn mặt tôi rồi làm vẻ mặt lãnh đạm. "Cậu chủ không đón tiếp ai hết, ngay cả cậu Mingkwan. Và quan trọng hơn thế nữa, cậu chủ đặc biệt căn dặn, nói rằng tuyệt đối cấm mở cửa, nhất là với người có tên Phana Kongthanin."
.
.
Yo... Yo chọc anh hả?... Anh không mắc cười đâu đó...
.
"Anh nghe nhầm rồi."
"Không nhầm. Tên của cậu có đánh dấu hoa thị cỡ hơn 20 dấu.". Anh ta cho xe danh sách cấm mà Yo cấm không cho vào nhà. Có mình tên của tôi bị đánh dấu hoa thị, hơn nữa còn nhiều nhất.
.
.
Yo... Anh thật sự không có mắc cười đâu.
.
"Tôi sẽ vào...". Hôm nay chắc sẽ được đánh nhau sáng chiều chắc luôn. Tôi đang vượt qua dàn vệ sĩ để vào trong, nhưng họ giữ tôi lại và đẩy tôi ra xa khỏi cánh cửa.
"Không được là không được. Xin lỗi!"
"Chắc chết! Tôi đây, người yêu của cậu chủ các người!". Tao nổi nóng rồi đó, thằng quần...
"Cậu đẹp trai hơn trong hình nữa đó.". Vệ sĩ nói. "Nhưng dù thế nào cũng không được vào."
"Tôi sẽ vào."
"Không được."
"Cho tao vào!"
"Không được."
"Ôiiiiii !"
.
Romeo và Juliet hay sao vậy... Tại sao phải bị ngăn cấm chứ... Không biết hay sao rằng bây giờ cậu chủ tụi bây đang nghĩ nhiều, tự suy diễn chuyện này chuyện kia tới nỗi không đón tiếp tao đó... Tôi muốn đấm vào mặt tụi nó từng đứa một, nhưng thanh niên đang còn trẻ như tôi làm sao mà đấu lại vệ sĩ chuyên nghiệp được.
Chỉ có thể nhìn vào trong nhà không rời mắt... mà tôi vừa thấy rèm cửa từ một căn phòng được đóng lại giống như vừa được mở ra lén nhìn tôi.
.
.
Yo định chơi trò chơi với anh sao?...
.
"Ok, không vào thì không vào. Tôi sẽ đợi ở quanh đây."
.
Tôi nói... làm vẻ mặt cau có với vệ sĩ rồi quay lại chỗ Kit và Ming đang đứng đợi.
.
"Cái mẹ gì vậy! Tao tưởng rằng chỉ có trong phim.". Tôi bực bội tới cực độ. Thằng Ming bật cười một chút trong khi Kit thúc hông của nó. Nhìn cũng đủ biết rằng vợ nó đứng về phía tôi thấy rõ.
"Pha nó nghiêm túc đó."
"Nhà Yo là vậy đó... Cho tới khi nó được học cùng trường đại học với anh, nó phải nài nỉ ba nó suýt chết... Con trai duy nhất là vậy, ba nó giữ kỹ còn hơn từng đồng baht, từng mảnh tài sản.". Ming kể cho nghe. "Anh Pha định thế nào? Định đợi ở đây thiệt hả? Thằng Yo đánh dấu hoa thị tên anh tới như vậy, dù thế nào cũng không chịu cho vào nhà dễ dàng đâu."
.
"Rồi em ấy sẽ mềm lòng với tao.". Tôi tin như vậy.
"Em thấy kì này khó.". Ming thở dài. "Đúng là thằng Yo nó yêu anh nhiềuuuuu. Nhưng chính bởi vì nó yêu anh nhiều, nó mới phải cứng rắn không chịu gặp anh. Bởi vì nó đã trải qua chuyện chết tiệt như vậy."
.
.
Tôi nhìn về phía rèm cửa mà bây giờ đã đóng kín...
.
"Lỗi của tao.". Tôi nói với giọng buồn bã. "Tao nên ở cạnh Yo, không nên ra ngoài đi đâu hết."
"Anh không có lỗi đâu ạ... Ba nói rằng thằng Park nó cạy cửa vào rồi đánh thuốc mê thằng Yo nữa."
"Cho chết đi!!!"
"Thằng Park nó đang chuẩn bị chết rồi. Em không biết nó sẽ bị đày ra thuộc địa nào..."
"Cũng tốt, cho nó chết luôn đi càng tốt."
"Em nói rồi mà. Thằng Park chết tiệt nó nhất định không phải kẻ xấu tầm thường... Nó nhất định là kẻ rất xấu xa."
.
Tôi chỉ có thể gồng nắm đấm... và nhìn về phía rèm cửa rất ư là yên tĩnh, không hề chuyển động...
.
"Tại vì chiều nay em có kiểm tra vấn đáp, em phải quay về...". Thằng Ming nói một cách không chắc chắn. "...Dù sao thì giúp em trông coi nó một chút nhé, anh Pha."
"Mày không cần phải nói chuyện này với tao đâu."
.
Thằng Kit lắc đầu nhè nhẹ với tôi, vỗ vai tôi nhè nhẹ trước khi ngồi lên xe mà thằng Ming mở cửa cho. Thế là giờ chỉ còn lại tôi trong bộ đồ sinh viên mà trong túi quần chỉ có điện thoại (gấp quá, quên cầm lấy ví tiền theo...) đứng dang chân đối mặt với nhà Panichayasawat mà chủ nhà không muốn cho tôi vào gặp mặt...
**************************************************
Tôi đứng dãi nắng một mình lâu ơi là lâu... Một lúc sau, giấy A4 được dán trên kính cửa sổ có rèm cửa mà tôi lúc nào cũng nhìn. Phòng đó nhất định là phòng của Yo.
Mấy tờ A4 đó được in ra cùng với từ có font chữ to, mỗi tờ một từ... Yo chỉ ló ra cái tay dùng để dán, không chịu ló mặt ra cho tôi thấy gì hết.
.
.
QUAY - VỀ - ĐI - Ạ
.
.
Nội dung nó là như vậy. Thật ra thì em ấy vẫn lo cho tôi... dù cho vẫn chưa sẵn sàng để gặp mặt tôi đi chăng nữa.
Tôi bấm tin nhắn gửi cho em ấy một cách nhanh trí.
.
.
.
.
Sau đó không có sự liên lạc trở lại từ Wayo. Tôi thở dài, ngắm nhìn phòng có cửa sổ được trang trí bởi hoa văn giấy A4 'Quay về đi ạ' một cách lu mờ.
.
Định để cho anh đợi bao lâu nữa... Anh lo lắng đó...
**************************************************
Tôi nể sự cố gắng của bản thân...
Trước nhà Yo, nắng chiếu xuống từ trưa cho tới chiều. Bây giờ cảm thấy chín khắp cả người mặc dù bản thân không phải xúc xích Smokey Bites. Mồ hôi của tôi toát ra từ đầu cho tới chân... Nóng tới độ giống như mặt trời ở cách trước mặt chỉ một bàn tay thôi. Và từ trưa cho tới chiều... Wayo vẫn không chịu mềm lòng với tôi.
Tin nhắn của tôi được gửi đi cả triệu tin... Cố gắng thuyết phục thế này thế kia, cái thật cái không để cho Yo ra ngoài nói chuyện nhưng em ấy vẫn không chịu. Chắc là đúng như Ming nó nói, chuyện này Yo rất xem trọng và xem trọng hơn tất cả mọi chuyện mà tôi từng thấy.
.
.
.
.
.
Mỗi tin nhắn tôi đều cố gắng làm cho em ấy đồng cảm... Cái 'Không còn yêu anh nữa hả?' nó phản ánh sự tủi thân cực kỳ và nó không phải thật như vậy. Tôi chỉ cố gắng cho em ấy đồng cảm rồi chịu gặp mặt nhưng nó cũng không hiệu quả.
Tới lúc Yo cứng rắn thì lại cực kỳ cứng rắn... Tôi vã cả mồ hôi luôn.
.
.
Bây giờ chắc vệ sĩ thân thiết với tôi luôn rồi quá. Họ thường hay la lên kêu tôi về đi được rồi, muốn ăn cái gì không. Tôi chỉ có thể lắc đầu nói rằng chỉ muốn tìm Yo thôi. Bọn họ cứ nói rằng không chống lại lệnh cậu chủ được...
Thế nên cứ như vậy cho tới bây giờ, tôi vẫn cứ đứng quanh khu đó, thỉnh thoảng cử động đi qua đi lại nhưng cũng không chịu tránh xa trước nhà Panichayasawat dù chỉ một chút.
Nếu Yo định chơi trò chơi với anh, anh chịu thua Yo cũng được... Anh chịu thua... nhưng anh sẽ không rút lui đâu đó...
Tôi giật nảy cả người lúc vệ sĩ bắt đầu cảnh giác. Đột nhiên 1 chiếc xe châu Âu màu đen đang chuẩn bị lái vào trong nhà...
Đừng nói đám vệ sĩ đó, tôi cũng vậy. Người tôi cừng đờ luôn, cứ như học quân sự sợ thầy huấn luyện phạt lúc ra lệnh thẳng hàng.
.
Ba của Yo mở cửa kính... và quay qua nhìn tôi.
Chết cha... dựng tóc gáy... Tôi gấp rút vái một cách đẹp nhất mà tôi có thể vái.
Ba của Yo không nói gì... cứ nhìn mặt của tôi... Ông ấy thật sự giống Yo. Nhưng biết luôn rằng Yo giống mẹ nhiều hơn. Ba Yo nhìn giống như người giàu có tốt bụng nhưng lúc nghiêm túc thì đúng đáng sợ, cái gì đó đại loại vậy...
.
Ông ấy không nói gì với tôi, đóng cửa kính và ngồi xe có người lái cho vào trong nhà.
Có phải ba không thích bản mặt của tôi không?... Kì này chuyện để suy nghĩ lại tăng thêm một chuyện... Hôm nay là ngày điên rồ gì của tôi vậy... Tới khi kịch tính thì kịch tính kéo tới ào ạt tới nỗi suýt nữa không kiểm soát được.
.
.
Chuyện lớn hơn chuyện Yo không chịu nhìn mặt tôi chính là chuyện ba của Yo không thích bản mặt của tôi đây.
Ờ... Tan nát cho lắm vào...
**************************************************
Bụng của tôi bắt đầu kêu rọc rọc rọc lúc trời bắt đầu tối dần. Anh vệ sĩ vẫn cứ làm việc một cách siêng năng, chăm chỉ dù cho có đổi ca. Muỗi bắt đầu cắn người đổ đầy mô hôi như tôi nhưng tôi vẫn không từ bỏ quyết tâm muốn gặp Wayo...
.
Không lâu sau... cửa hàng rào được mở ra. Lúc đầu tôi vui mừng nghĩ rằng có thể là Yo mềm lòng với tôi rồi. Nhưng không hề... Người đó cao cấp hơn Yo biết bao...
Chính là ba của Yo.
Tôi đứng thẳng người lần nữa (Quân sự tới). Ba của Yo trong bộ đồ giản dị thoải mái, áo thun, quần sọt giống như vừa đi tắm ra. Đây là hình ảnh khá là hài, vệ sĩ trong bộ đồ vest kính chào người thư thả mặc quần sọt.
Nhưng bắt đầu không thư thả ở chỗ ba của Yo đi thẳng tới chỗ tôi.
Tôi nghẹn lời kinh ngạc...
.
.
"Sao rồi...". Ba của Yo chào hỏi.
Tôi nhanh chóng đưa tay lên vái. "Xin chào ạ."
.
"Ừm, lớn lên rồi mặt mũi đẹp hơn nhiều dữ."
Tôi chớp mắt lia lịa. "Ba... ới... Ngài..."
"Gọi ba đi."
"Ba từng thấy con hả?"
"Sao lại chưa từng? Con của ba chỉ có 1 đứa.". Ba buông người ngồi xuống lề đường, đúng bình dân. Tôi ngồi theo. "Ba biết tất cả mọi chuyện liên quan tới nó. Ở đâu, với ai... và quen với ai."
.
Nói rồi mà... Hèn gì... vệ sĩ lại biết tôi.
.
"Nhưng thật ra thì ba biết con từ hồi Yo học trung học. Nó hay kêu ba chậm xe lại lúc thấy con đi mua thịt viên trước trường." Hả?..... "Khi làm thường xuyên thì biết luôn rằng con của ba nó thích con, không thích con gái."
.
Tôi cười bẽn lẽn... Đây là người ba khá là thoải mái. Nhưng mà tôi vẫn sợ... tóc gáy vẫn đang dựng đứng.
.
"Chuyện hôm nay ba hết hồn dữ lắm luôn đó, biết không? Ai đời mà... làm như vậy với con của ba.". Tôi thấy ba gồng nắm đấm, bực bội không khác gì tôi. "Cảm ơn Pha nhiều vì đã xử lý thằng khốn nạn đó nát bét dưới chân. Nếu ba không bận việc thì chắc sẽ đi giúp 1, 2 đạp..."
.
Dữ tợn quá...
.
Người thật sự dữ tợn, họ nói chuyện thư thả nhưng nếu làm thì làm thật giống như ba của Yo đây.
.
. Tôi đây không dám không chung thủy với Wayo luôn
.
"Nó đã nhận được quả báo rồi... Việc kinh doanh nhà nó, ba cho người đi xử lý tới gần phá sản hoặc phá sản luôn rồi... Người làm hại đến Panichayasawat, nó phải bị cái gì đó giống vậy.". Ba giãn nắm đấm rồi quay qua nhìn tôi. "Mà con... đợi từ trưa luôn hả?... Tại sao không chịu thua rồi bỏ về đi?... Đâu phải lỗi của con chút nào đâu. Không cần phải dỗ con của ba đâu."
"Dù sao thì cũng mặc kệ ạ, thưa ba. Con muốn nói chuyện với em ấy...". Tôi nhanh chóng nói. "Bây giờ con của ba chắc chắn là suy nghĩ vẩn vơ rồi. Con muốn nói với em ấy rằng điều mà em ấy nghĩ có thể không đúng."
"Nghĩ rằng con sẽ ghê tởm nó ấy hả?"
"Dạ..."
"Nghĩ rằng con sẽ xấu hổ khi quen với nó?"
"Nói nữa thì lại đúng nữa ạ..."
"Rồi con có xấu hổ không?"
"Ôi, ba. Con của ba đó, mặt mũi đẹp, tính cũng tốt, suy nghĩ cũng hay. Dù cho ghẹo gan...". Tôi nhanh chóng ngậm miệng ngay lập tức trước khi nói gì nhiều hơn thế nữa. "...Tin con đi ạ... Con đợi nói chuyện với em ấy tới như vậy, con chắc chắn không đời nào ghê tởm hay xấu hổ vì em ấy."
"Haizzz... Tại sao chuyện của con, thằng Yo nó hay giỏi tự mình suy diễn ghê."
.
Ba thở dài... trước khi đứng dậy... Tôi đứng dậy theo.
.
"Nó lưỡng lự trước cửa nhà lâu ơi là lâu, ra vẻ giống như định đi ra nhưng cũng không đi ra cho rồi. Khi mà nó không ra...". Ba nhướng mày với tôi. "Thì con phải đi vào..."
.
Tôi đã biết rồi rằng Yo tuyệt vời như vậy bởi vì ai. Tôi mỉm cười với ba... vái cảm ơn trước khi vượt qua dàn vệ sĩ đang mở đường cho tôi đi vào trong nhà mà cậu chủ của ngôi nhà không chịu chào đón tôi.
.
.
.
Không cần phải mô tả gì hết rằng nhà Yo lớn và hiện đại tới cỡ nào.
Chuyện đó kệ nó trước đi. Bởi vì ngay khi tôi vào trong nhà thì tôi thấy cái tên rắc rối chạy lên cầu thang. Tôi kịp thấp thoáng nhìn thấy cái lưng cùng với việc la lên trách ba của mình.
.
"Ba! Đã nói là đừng để cho anh ấy vào. Ba không chịu nghe Yo gì hết!"
.
Ba làm vẻ mặt giống như nhận lời la lối của con trai mình một cách thong thả trước khi vẫy tay kêu tôi lên cầu thang tìm Yo...
.
.
Không quên chỉ mặt đe dọa tôi... "Đừng làm bậy bạ trong nhà ba đó."
.
Tôi gật đầu... vái cảm ơn ba của Yo trước khi lên cầu thang tới phòng của Wayo ở cuối hành lang tầng 2... Làm sao biết được ấy hả? Áp phích One Piece kia kìa...
.
*Cốc Cốc Cốc*
.
"Yo ơi, mở cửa cho anh chút đi."
"Đi cho khuất mắt."
.
Nếu như mở cửa cho tôi dễ dàng thì chắc tôi không cần phải đợi tới nỗi người nhớt mồ hôi như vậy.
.
"Ok, vậy anh đợi trước phòng nhé..."
.
Tôi nói một cách đơn giản, buông người xuống ngồi, đem lưng dựa vào cửa phòng Yo cùng với phát ra tiếng mệt mỏi. Đúng vậy, tôi thật sự mệt nhưng tôi chịu nổi. Máy lạnh trong nhà làm cho tôi cảm thấy thoải mái liền luôn...
.
"Anh Pha... Đi ra!"
.
Tiếng không rõ ràng... giống như vang lên cách đây không gần không xa... Yo nhất định là đang ngồi dựa cửa như tôi đang làm lúc này.
.
"Nếu anh không đi ra thì sao..."
"..."
"Chắc chắn là muốn anh đi ra thật sao?"
.
.
.
Im lặng... Tôi nhìn cánh cửa cứ như cánh cửa là khuôn mặt của Yo... Ba ló ra từ đâu đó không biết, ném chìa khóa cho tôi ngang xương luôn. Cảm ơn nhiều ạ...
Tôi từ từ đút chìa khóa vào tay cầm rồi xoay nó nhè nhẹ... Cánh cửa phòng ngủ của Yo mở ra, Wayo không còn dựa vào cửa giống như tôi nghĩ nữa...
Em ấy đang ngồi ôm đầu gối khóc ở bên cửa sổ.
Thật sự khóc, tôi không hề nói dối...
.
"Yo...". Tôi thốt ra... đi ngang qua không biết là mấy trăm tờ giấy bị chà đạp. Đó là lời mà Yo in ra định rằng sẽ dán lên cho tôi đọc nhưng em ấy lại không dán, làm cho tôi biết rằng suốt buổi trưa Yo cũng bận rộn cỡ cỡ như tôi trong việc nhìn ngắm tôi mà không cho tôi nhận ra.
.
Cơ thể của Yo run rẩy... Lấy gối che mặt cứ như không muốn cho tôi thấy mặt... Wayo, người yếu đuối biết bao, xuất hiện trước ánh mắt của Phana lần đầu tiên...
Tôi với tay tới đụng vào em ấy... Nó bị hất bỏ đi ngay lập tức.
.
"Đừng có đụng."
"Yo..."
"Giống như Yo đã dơ bẩn rồi.". Yo vẫn cứ khóc. "...Giống như Yo không còn xứng đáng với anh Pha nữa rồi."
.
Chắc chết, sao em ấy lại nghĩ như vậy chứ...
.
"Wayo!". Tôi cố gắng nắm tay em ấy, Yo không chịu cho tôi nắm. Định ôm, em ấy cũng không chịu cho ôm.
.
Nhưng bạn tin không rằng cuối cùng em ấy cũng không thể nào chống lại sức của tôi... Tôi ôm lấy em ấy để em ấy ở trong vòng tay. Hơn nữa còn thơm và hôn nhấn mạnh rằng không hề chê bai, ghê tởm như em ấy nghĩ dù chỉ một chút.
Nói rồi... Tôi và Yo phải nói chuyện với nhau... Bởi vì nếu không nói chuyện... Yo chắc chắn sẽ tự suy diễn chuyện này chuyện kia.
.
"Yêu anh nhiều lắm, phải không? Em là nàng rắn hả?"
.
Tôi né cái tay Yo đánh tới... Ok, không giỡn nữa cũng được.
.
"Bởi vì yêu anh nhiều lắm phải không? Nên mới giữ kỹ thân mình tới như vậy.". Tôi thì thầm bên tai em ấy...
"Anh Pha, Yo thật sự không biết... Không biết chuyện gì hết... Hình như Yo bị gài thuốc và ai đó tới làm cái gì Yo cũng không biết gì hết."
"Bình tĩnh nhé. Không sao đâu, không sao.". Tôi ôm dỗ dành em ấy, cố gắng làm cho Yo cảm thấy thoải mái.
.
.
.
"Nhưng mà nó không có đem... vào trong... Thật đó..."
.
Tôi biết rằng Yo muốn nói cái gì. Thiệt là... Nhóc nhỏ của tôi giữ mình kỹ thật, giống như tôi phải cho bạn đi chung lúc đi đón Pring vậy.
Nhắc tới Pring... Tôi quên nghĩ tới một chuyện.
Tại sao nó lại vừa khớp với nhau tới như vậy?... Tôi đi đón Pring, thằng Park lại lên kiếm Yo ngay lập tức.
.
Tôi gồng chặt nắm tay... Người phụ nữ đó dù là làm bạn với tôi, tôi cũng không cho làm...
.
"Yo nghe anh nhé...". Tôi nói từ từ. Yo bị tôi ôm đã yên lặng rồi. Bây giờ đang ngẩng mặt lên nhìn vào mắt tôi cùng với nước mắt. "Yo không cần phải ghê tởm chính bản thân mình. Không cần phải nghĩ rằng anh sẽ ghê tởm Yo nữa. Chuyện như vậy, 2 chúng ta không ai muốn cho nó xảy ra hết. Bây giờ người làm nó đang chuẩn bị nhận hình phạt. Và lúc này 2 chúng ta vẫn yêu nhau, không hề thay đổi. Chính vì vậy... Yo đừng nghĩ nhiều, có được không?"
"Nhưng mà... bây giờ Yo..."
"Sao nào?"
"... Người trong cả trường nhìn Yo tệ đi rồi... Nếu anh Pha quen với Yo, anh Pha sẽ bị mang tiếng chung đó..."
.
.
Từng có ai nói với Yo chưa rằng cái Nam khôi trường này, tôi chưa bao giờ tình nguyện làm.
Chính vì vậy, ai nghĩ gì với tôi, tôi cũng đều không hề quan tâm...
.
"Anh không quan tâm gì hết... Anh chỉ quan tâm một mình Yo..."
"Nhưng mà, anh Pha..."
"Sao vậy? Hay là Yo quan tâm tới những người đó?... Danh hiệu Nam khôi nó cũng chỉ là một danh hiệu dùng để khoe khoang rằng trường đại học có người mặt mũi đẹp vậy thôi. Yo đâu cần phải phải quan tâm."
"Anh Pha, anh Pha sẽ mang tiếng chung thiệt đó."
.
.
"Anh - không - quan - tâm.". Tôi nhắc lại cho Yo nghe lần nữa... "Và ngày mai anh sẽ cặp Yo đi học chung. Kì này, tất cả mọi người sẽ biết rằng 2 chúng ta thật sự quen nhau, không phải chỉ là tin đồn trong page Cute Boys."
.
.
Yo lấy tay che mặt... Bây giờ chắc là em ấy cảm thấy tồi tệ, tồi tệ rất nhiều. Tôi chỉ có thể nắm tay và ôm trao động lực cho em ấy. Ít ra chuyện của tôi cũng làm cho Yo yên lòng một phần.
.
.
.
.
Thằng lùn đeo mắt kính... cậu nhóc mà tôi lén nhìn từ hồi nó học lớp 7... Gặp bấy nhiêu chuyện thôi, tưởng rằng sẽ làm cho tôi ngừng thích hay ngừng yêu nó được thật sao?...
**************************************************
Tối đó không hề có chuyện bậy bạ xảy ra trong phòng theo như ba của Yo yêu cầu. Cho tới khi Yo ngủ thì đã 3 giờ sáng rồi. Tôi vẫn chưa ngủ, đang gọi điện nói chuyện với nhóm Thiên thần của Yo...
.
.
Đang xin các em ấy... để các em ấy giúp...
Miệng truyền miệng có lẽ cũng nhanh giống như tin đồn mang tiếng xấu thôi. Kì này là chuyện thật, mong rằng nó sẽ lan nhanh và có nhiều người tin giống như đống tin đồn đó vậy.
Người yêu của người nào thì người đó cũng đều yêu... Tôi không muốn em ấy mang tiếng.
"Mon, đem sự thật kể cho người khác nghe với nhé. Anh xin..."
"Được chứ, anh Pha... Anh Pha đã xin vậy mà, không đúng... con đũy Yo nó cũng là bạn của em mà."
.
.
.
.
..
"...Giúp anh, giúp người yêu của anh với."
{ = Phana = }
Yo kì kèo không chịu tới trường tận mấy ngày nên tôi phải đi học trước. Tôi phải lòng vòng giữa trường và nhà của Yo tới nỗi bây giờ nhớ được mặt của tất cả vệ sĩ rồi. Yo không chịu đi học và mỗi lần tôi nhìn thấy em ấy, em ấy cứ đem cái gì đó không biết lên che mặt. Còn không khi ở không thì làm vẻ mặt như đã gây ra chuyện lỗi lầm...
Phía tôi thì không bị nhiều đâu... Có người xì xào, bàn tán thì cứ cho nói... Tôi quen rồi... Tôi thường hay được người ta nhắc tới, nhưng bây giờ điều mà họ nhắc tới có tên Wayo đính kèm theo... Có nghĩa là bây giờ cả trường đã biết rằng 'Mặt trăng đeo đuổi mặt trăng' là có thật... 'Mặt trăng' làm người yêu với nhau là có thật.
Sáng hôm nay là ngày mà Yo cuối cùng cũng chịu đi học... Em ấy cứ xoa thái dương suốt trên đường đi từ nhà tới trường... Tôi chỉ có thể liên tục cổ vũ và Yo nghe tiếp nhận nhưng cũng không hết suy nghĩ nhiều.
Tôi bóp chặt tay Yo ngay khi xe đậu trước khoa Khoa học.
.
"Anh Pha... Yo gọi taxi về nhé.". Yo nói tức thì. "Anh Pha cứ đi học đi."
"Không được.". Tôi nắm lại tay Yo. "Yo nghỉ học nhiều ngày rồi. Sắp cuối kì rồi đó."
.
Yo làm bộ mặt thiểu não... Em ấy nhìn mặt tôi cứ như muốn tôi thay đổi ý định.
.
"Yo... Chuyện đã xảy ra rồi thì nó là chuyện đã xảy ra, Yo không thể sửa đổi nó được nữa. Bây giờ Yo phải mạnh mẽ và đối mặt với nó dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hiểu không?". Tôi nói cho em ấy nghe một cách nghiêm túc. "Người yêu Yo đẹp trai tới như vậy... Chỉ bấy nhiêu thôi, cuộc đời Yo đã tốt hơn gần hết số người của đất nước rồi... Cho nên tệ một chút xíu chút xiu... không có sao đâu, đúng không nào?"
.
Có thể là nghe muốn ói, nhưng cũng làm cho Yo cao hứng hơn. Em ấy nắm tay tôi và bóp nhè nhẹ, sau đó em ấy hít một hơi thật sâu, bước chân xuống đi học sau khi nghỉ nhiều ngày.
Tôi nhìn theo tấm lưng cao cao gầy gầy đó... Chắc chết... Nóng lòng còn hơn đưa con đi học mẫu giáo ngày đầu tiên... Tôi xuống theo đi xem thì hơn...
Người ta nhìn Yo giống như Yo là cái loài gì đó không biết, nhìn còn hơn lúc Yo được làm Nam khôi khoa nữa kìa... Tôi ôm lấy vai Yo ngay lập tức cùng với chọt vào má (Tao không quan tâm đó, có gì không?). Yo nhìn tôi một cách sửng sốt, sau đó mỉm cười và định chọt lại tôi nhưng tôi né kịp.
.
.
"Con đũyyyyyyyy Yo, con đũyyyyyy!". Thiên thần bạn Yo tới một băng luôn. Tôi nhường đường ngay lập tức (Ra vẻ giống như sợ lạc đạn qua đây).
"Tao nhớ! Con khốn, mày ra vẻ giống như định bỏ tụi tao đi học chỗ khác!"
Em mập mập làm ra vẻ lau nước mắt... nhìn Yo với ánh mắt tủi thân. "Nếu mày đi... ai sẽ là thần tượng trong việc chưng diện xinh đẹp của tao chứ... Hic, hic."
"Khoan, xinh đẹp cái khỉ gì? Tụi mày thiệt.". Yo nhanh chóng kêu lên chửi. "Lớn tiếng quá rồi đó."
"Thì tụi tao nhớ. Mày biết không... toàn là người tới hỏi kiếm mày từ tụi tao đó.". Người này chắc là trưởng nhóm, tên Montri...
.
"Muốn thấy mặt người trong tờ giấy đó chứ gì.". Yo làm vẻ mặt ủ rũ.
"Không phải. Người ta hỏi kiếm bởi vì người ta lo lắng.". Montri ra vẻ định đánh đầu Yo, nhưng hình như là ngại tôi một chút nên không làm. "Mày nghĩ rằng người trí thức học đại học không có khả năng tự mình nhiều chuyện để biết rằng cái nào chuyện thật, cái nào chuyện bịa sao? Hả! Một số người ta đều biết rằng thằng khốn từ ngành đó muốn có được mày tới run người."
"Đủ rồi, đủ rồi!". Tôi can ngăn và các em Thiên thần nhanh chóng cúi mặt cúi mũi nhận lời ngay lập tức.
"Tóm lại mày đi học đi. Thầy cô họ hỏi kiếm mày.". Người da ngăm ngăm ôm cổ Yo. "Anh Pha ơi... Đi nhé... Buổi chiều tới đón Yo phải không?... Gặp lại sau nhé! *Chụt*"
.
"Anh nhờ các em nhé."
Tôi nói với tất cả bạn của Yo... Các nàng mỉm cười với tôi nhưng cũng trao ánh mắt thấy ghét cho Yo... Yo nhìn về phía tôi cho tới cuối đường trước khi lên học trên tòa nhà...
Bây giờ... mong rằng hôm nay Yo sẽ không có ai tới đụng chạm, tới gây rối hoặc làm cho em ấy cảm thấy tồi tệ...
Tôi mong rằng nó sẽ như vậy...
**************************************************
Tôi không nhìn mặt Pring tính từ ngày hôm đó.
Bây giờ Pring giống như không khí đối với tôi... Lúc cô ấy cố gắng tới nói chuyện... tôi bỏ đi... Lúc cô ấy cố gắng chạy tới gặp... thì tôi lại bỏ đi nữa... Biểu hiện của tôi làm cho cô ấy biết rằng tôi không muốn quen biết cô ấy với bất kì vai trò gì nữa, ngay cả bạn bè. Đây là điều mà cô ấy nên được nhận từ tôi.
Và nhìn có vẻ như đó là hình phạt khá là nặng nề đối với cô ấy. Kit và Beam nói rằng Pring uống rượu mỗi ngày tới nỗi bây giờ mất hết vẻ đẹp, không còn dấu vết nàng tiên Hoa khôi trường đại học nữa
.
.
.
.
Tôi hỏi thăm người yêu ngay khi rảnh. Em ấy đọc rồi trả lời tôi nhanh lắm, không giống lúc tránh mặt tôi gì hết.
.
.
.
"Mày, em nó ra sao rồi?"
"Em nó sao rồi?"
.
Ngoại trừ tôi lo cho Yo, 2 đứa bạn của tôi cũng lo lắng cho Yo. Thế nên tôi nói với tụi nó rằng em ấy khá là ổn, không sao. Tụi nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người lo cho Yo... Thằng Kit nó từng nói rằng không biết Yo có gì trong người, tất cả những người quen biết đều yêu thương. Chỉ cần em nó xị mặt thì nhất định có người sẵn sàng làm cho Yo cảm thấy đỡ hơn, giống như công chúa gì gì đó, đại loại vậy. Nghe thấy thì mắc cười, nếu Yo mà nghe thấy chắc chắn sẽ la lối...
Buổi trưa, tôi định đi 'đánh sập' khoa Khoa học, khoa mà tôi bắt đầu tới rất ư thường xuyên...
Và thằng Beam với thằng Kit tụi nó cũng không khỏi muốn đi theo...
**************************************************
Nhà ăn khoa Khoa học.
"Tới hết như vậy thì nổi chết.". Tới nỗi Yo làm ầm lên khi thấy tụi tôi. Tôi nhún vai không quan tâm buông người xuống ngồi sát cạnh Yo. Hai thằng còn lại ngồi bên cạnh tôi. Tụi nó mỉm cười với Yo giống như tụi trăng hoa tới nỗi tôi phải đánh đầu tụi nó từng đứa một.
.
.
...Có chồng rồi còn không biết chừng mực.
.
"Mày ơi... Tao thấy nổi hơn vậy nữa."
.
Montri nói lên lúc quay qua nhìn sau lưng. Chưa kịp dứt từ 'nổi' từ miệng Montri, thì cái tụi Nam khôi khoa Kỹ thuật đã sánh ngang bước vào nhà ăn khoa Khoa học, tới kèm cặp vợ tụi nó từng đứa một tới nỗi bàn của Yo nổi bật tới nỗi không biết nên nổi bật thế nào luôn...
.
"Sinh nhật ai vậy trời!". Nhóc nhỏ của tôi chỉ có thể than thở như vậy. Tôi xoa đầu em ấy rồi mỉm cười nhẹ. Mọi người kéo tới như vậy bởi vì đều lo lắng cho Yo.
"Ôi, chết rồi! Hôm nay chắc tao dùng hết công đức rồi quá.". Em voi (gọi theo Yo) ra vẻ sắp xỉu. "Trang điểm một chút..."
"Tao nữa.". Em quạ (cái này lại gọi theo Yo nữa) cầm phấn lên và cũng trang điểm thêm.
"Kéo tới đủ đại biểu như vậy, có gì không?". Tôi nói khắp bàn. Tụi nó cứ lắc đầu... "Không cần phải lo cho vợ tao. Một mình tao lo là đủ."
.
"Hoét hoétttt..."
"Thằng cha Pha, không cần nói cũng được.". Yo mắng tôi.
"Uống sữa đá không? Anh đi mua cho."
"Không sao.". Yo nhanh chóng nói.
.
"Khi mà có mặt đông đủ như vậy, tao có ý tưởng tuyệt vời.". Thằng Forth nói lên, lớn tiếng tới nỗi bàn khác phải quay lại nhìn. Thằng đàn anh giáo dục tương lại... Thằng lắm sức! "Đi chơi du lịch đi."
"Ờ, ờ"
"Tốt"
"Em Yo đi đâu thì anh đi đó."
.
Câu sau nhất định là của một thằng bác sĩ man rợ, thằng vợ nào đó... Có chồng rồi còn không biết chừng mực, tụi điên.
.
"Sau khi thi cuối kì, ok không, Pha?"
"Yo thấy sao?". Tao không biết, tao chiều lòng vợ tao...
"Anh Pha thấy sao?". Thấy chưa... Vợ ủng hộ sự gia chủ.
Thế nên tôi nhún vai trước khi trả lời rằng: "Tao ok"
.
.
"Sau khi thi cuối kì, tụi em bận đi cổ vũ Miss Tiffany. Nhịn!!!!"
(Miss Tiffany = Cuộc thi hoa hậu chuyển giới)
"Tại sao người đẹp trai hay nhẫn tâm! Tại sao không đi hôm nay hay ngày mai luôn đi!"
.
Dàn Thiên thần la lối om sòm. Nhưng dù vậy, Miss Tiffany vẫn quan trọng với các em ấy hơn tụi tôi. Thành ra ý tưởng này làm cho Yo mỉm cười... Nhưng tôi nghĩ rằng việc đi chơi hết với nhau như vậy có lẽ không phải là do Wayo.
Cái tụi khoa Kỹ thuật nó nhất định là kiếm chuyện dẫn bạn tôi đi ngọt ngào thì có. Tụi này gian manh dữ... Hên đó, khi mà người yêu của Yo không phải khoa Kỹ thuật... và cũng không gian manh.
.
.
.
"Anh nên mang theo bao nhiêu bao cao su đây?"
.
.
*Pốc*! Bị Yo gõ đầu... Chắc là việc mà tôi không gian manh... Yo không đồng ý về việc đó.
**************************************************
Xin chào mừng đến với... bầu không khí thi cuối kì...
Tôi và bạn bè cảm thấy giống như sắp chết. Môn này nội dung lớn lao, hoành tráng tới nỗi học 7 đêm liên tục cũng không biết kịp hay không. Tôi học tới nỗi quên ăn cơm, uống nước... Yo phải đem thức ăn tới cho tôi, tới chăm sóc tận tình dù cho em ấy cũng phải học bài. Nhưng em ấy phán rằng em ấy học kiểu mà những người bình thường họ học. Tụi học bác sĩ thì không bình thường, học suốt tới nỗi giống người bị đắm chìm.
Làm sao mà không đắm chìm được? Thì cứ mải lo cho ai đó nên giờ mới phải học chạy theo cho kịp như vậy nè...
Tôi học bên bàn học trong phòng, có vận động viên bóng rổ thần tượng nhìn chằm chằm tôi trong khi Yo nằm lăn lộn trên giường của tôi. Hết nghỉ ngơi rồi lại nghỉ ngơi bởi sự mệt mỏi từ vô vàn nội dung bài học, nhiều hơn hồi trung học biết bao...
.
"Không học nữa!". Yo ném bỏ tài liệu.
"Không được, học liền đi."
"Anh Pha, nó khóóóóóó! Anh có biết rằng nó khóóóóóó!"
"Thích Sinh học mà không phải sao? Học tiếp đi."
"Không học nữa! Không học nữa!"
.
Yo bắt đầu nổi điên... Tôi đặt xuống tài liệu của tôi... buông người xuống nằm trên giường cùng lúc chọc ghẹo Yo tới nỗi Yo cười khúc khích.
.
"Ờ nè, anh Pha...". Yo nói lên, giọng điệu đột nhiên khá là nghiêm túc.
"Hử?"
"Hôm nay có người tới nói rằng Yo không xứng với anh."
"..."
"Không phải chỉ có hôm nay, thật ra thì nghe thấy lâu rồi, từ nhiều ngày trước."
.
Tại sao tôi lại không biết chuyện này chứ. Có người xung quanh mà tôi quen biết khác khoa đi ngang qua nói chuyện với tôi từng ngày từng giờ rằng tôi quen với Wayo – Nam khôi năm nhất khoa Khoa học thiệt hả. Và khi tôi trả lời là thiệt, tụi nó kéo nhau tự tiện cảnh báo tôi ngang xương rằng tôi suy nghĩ kỹ rồi hả...
Tôi có quan tâm đâu
.
"Cũng đúng, Yo không xứng với anh.". Tôi nói giỡn với em ấy. "Anh đẹp trai tới vậy, còn Yo... Hờ hờ."
"Anh Pha, đang nghiêm túc đây nè.". Mặt Yo bắt đầu ủ rũ. "Có thể là do hình trong clip đó."
"Chuyện nó đã qua rồi, ai nghĩ gì thì cứ kệ họ đi."
"Nói rồi... Yo sẽ làm cho anh mang tiếng chung."
"Yo... Anh nói rằng đừng nghĩ nhiều chuyện này rồi mà rồi."
"..."
"Hay là sợ anh sẽ dao động với lời nói của đám người đó."
.
Em ấy không trả lời tôi... Làm vẻ mặt ủ rũ hơn trước... Tôi muốn biết quá đi rằng em ấy nghe thấy cái gì. Chắc là làm cho em ấy cảm thấy tồi tệ dữ lắm. Việc có hình lọt ra như vậy, đâu phải chỉ có toàn người thấu hiểu và biết ai là người xấu đâu. Một số người chỉ biết bề nổi thì lại phán xét rằng Yo là người không tốt rồi...
Cuộc đời đúng tàn nhẫn
.
.
"Anh không dao động đâu. Đừng quên rằng anh ngắm nhìn Yo từ lâu rồi. Chỉ vì bấy nhiêu chuyện mà sẽ làm cho anh thay đổi với Yo ấy hả? Không đời nào."
.
Tôi nói để trao sự tự tin cho em ấy... Nhìn Yo có vẻ đánh mất sự tự tin rất nhiều sau sự việc điên rồ lần đó. Giờ này, cái tên nguyên do có lẽ là đã ở chỗ nào đó trên thế giới rất xa chỗ mà Yo sống. Nhưng dù vậy, rõ ràng cũng là do nó, Yo mới phải lo âu về sự việc đã trôi qua như vậy.
Sự việc đó thật sự đã minh chứng trái tim của tôi dành cho Yo.
Hên xui, có khi nó còn minh chứng trái tim của Yo dành cho tôi nữa... rằng em ấy yêu tôi đủ nhiều để không phải cảm thấy tội lỗi và chia tay với tôi.
Giống như đó là một chướng ngại mà cặp đôi của tôi phải vượt qua nó cho bằng được. Và cặp đôi của tôi lại là cặp đôi mà nhiều người trong trường đại học để mắt dòm ngó. Đôi khi chán từ 'Nam khôi' (Mặt trăng) bám dính trên người tôi và bám dính trên người Yo thiệt đó.
.
"Ba nói rằng ba thích anh Pha.". Yo kể cho nghe. Chắc là bây giờ khoảng thời gian nghiêm trọng đã trôi qua rồi (Thật sự muốn hỏi em ấy, thi cuối kì còn chưa đủ nghiêm trọng hả... TT). "Ba nói rằng anh Pha lớn lên đẹp trai hơn người."
"Cứ nói vậy hoài.". Thầm mắc cỡ... Ba vợ khen lận mà, hahaha.
"Nhưng cái mà ba thích không phải bởi vì anh Pha đẹp trai đâu. Ba thích sự chịu đựng của anh Pha thì đúng hơn."
"..."
"Nó sẽ làm cho anh chịu đựng sự được điên điên khùng khùng của Yo. Ba nói như vậy đó."
"Anh đang yêu người điên điên khùng khùng đây sao?". Tôi khóa cổ Yo rồi chọc lét Yo bằng miệng của tôi... Cổ của Yo lúc nào cũng là điểm yếu nhỉ.
"Anh Pha... đi học bài đi."
"Yo thú vị hơn bài học nhiều lắm luôn đó..."
"Ai vừa kêu Yo đi học bài vậy? Tại sao lại tự mình hư hỏng chứ? Đi học tiếp đi."
.
Yo đẩy mặt tôi giống như ghê tởm tôi lắm. Tôi cười lớn và rồi ngừng trêu chọc em ấy...
Trong khoảng thời gian Yo đang học bài tiếp, tôi nhấn vào facebook kiểm tra tin tức (Còn có thời gian kiểm tra nữa). Phần lớn người ta đều đăng status chuyện thi cử, dù cho học trường đại học nào... Nhưng tôi không quan tâm mấy cái status đó.
Tôi vào page Cute Boys mà Yo thường hay nhắc tới. 8 kiếp tôi mới vào xem. Đó là page đăng hình các chàng trai mặt mũi đẹp trai trong trường và Yo nói rằng tôi được đăng thường xuyên nhất. Thật ra thì tôi không có vào kiểm tra hình tôi đâu.
.
Tôi vào kiểm tra hình của Yo thì có...
Like hết mọi hình... Admin đúng là ca tụng người yêu tôi thiệt mặc dù đã có tin lộ hình. Nhìn có vẻ như ba của Yo xử lý nhanh chóng dữ lắm. Một số người còn không biết rằng Yo có tin tức mang tiếng xấu, vẫn còn tới gào thét dưới mấy tấm hình. Nhưng cũng có một số bình luận nói rằng Yo phóng túng.
Cha già mày...
Người yêu tôi cũng đâu có nổi tiếng tới nỗi là người của dân chúng và mọi người có quyền lên tiếng phê phán đâu. Tôi gồng chặt nắm đấm trong khi nhìn ảnh đại diện của cái người chửi Yo. Nhưng khi nhìn hình của tôi, bình luận dưới hình của tôi thì người này gào thét, cuồng tôi dữ lắm.
Biết luôn rằng đây là fanclub Phana, nhưng anti Wayo...
Tại sao không thích cả đôi luôn đi!
Thay vì vậy sao tôi không bị anti rồi mọi người vây quanh chiều chuộng Yo... Tôi nghĩ rằng như vậy có lẽ sẽ đúng với nguyên tắc quốc tế hơn (?). Nhưng cái này là sao? Mọi người vây quanh gào thét tôi, ca tụng tôi và trù cho tôi chia tay với Yo bởi vì Yo không xứng với tôi.
.
Quá đáng lắm rồi...
Làm thế nào người ta mới nhìn Yo tốt lên đây...
Tôi không quan tâm suy nghĩ của người khác, nhưng tôi không thích cho ai chửi mắng người yêu của tôi. Bởi vì tôi biết thật ra Yo là người thế nào.
.
.
Phóng túng cái quái gì... Ngủ với một mình tao mỗi đêm!
.
Bây giờ cái người đầu bác sĩ như Phana không nghĩ ra gì hết, nhìn về phía Wayo đang học bài một cách căng thẳng... Và rồi cậu ta thành công nghĩ ra được diệu kế.
Mong rằng sẽ giúp được không nhiều thì ít...
.
.
.
Tôi từ từ khéo léo lén chụp hình Yo nằm dài (chân dài gợi cảm muốn chết). Là hình selfie của tôi (bình thường không có dễ dàng chụp selfie đâu, xin nói trước). Hờ hờ, mặt đẹp trai giúp ích rất nhiều, 1 tấm thôi là duyệt.
Tôi upload lên cùng với caption, không quên tag người trong hình.
Nhìn thành quả của bản thân cùng lúc len lén tự hào mỉm cười trong lòng... Rồi định thần lại thì nhận ra tao đang làm cái quái gì vậy... Tại sao không học bài!
Cái người bị lén chụp hình và không nhận ra vẫn cứ tiếp tục chìm vào đống thực vật trong tài liệu... Điện thoại của tôi thông báo lúc có bình luận dưới hình... Hey, trời đất! Trôi qua 2 phút, 327 like...
Tôi nổi tiếng tới như vậy sao?
Đây là bình luận trong facebook mà tôi được nhận...
.
.
Beam: Ôiiii, chân em Yo T_________T
Kit: Em Yo của tao đó, thằng Pha. Mày tránh ra!
Bạn số 1: SWEET SHIP HAAI (Ngọt ngào thấy mẹ!)
Thằng Ming: Yo nhìn nó có vẻ mệt mệt nhỉ...
Bạn số 2: Tao thấy mày không có hứng học bài, học vở đâu.
Thằng Forth: Chân em Yo làm sao hả, Beam...
Ai đó không biết 1: ...Giẫy giẫy với sự phê.
Ai đó không biết 2: Dễ thương ghê!
Ai đó không biết 3: Tụi anh là người yêu với nhau hả?
Blah, blah, blah...
.
.
Rốt cuộc đó là tốt hay không tốt vậy... Tôi có giúp cho người ta bớt mắng chửi Yo chút nào không? Yo cười khúc khích làm cho tôi phải quay lại nhìn. Nhìn có vẻ như đương sự vừa mới làm gì đó...
Hình như bị tag trong hình mà ai đó vừa mới upload... Xảy ra sự trả thù phải không, Wayo! Rồi chụp đúng thấy gớm. Lúc này tôi đang mặc áo bóng rổ và boxer. Hơn nữa còn cột một chùm tóc mà Yo là người cột giùm. Bộ dạng tệ hại cực kỳ. Yo lén chụp tôi học bài, thấy được một bên khuôn mặt hồi nào đó không biết.
Bây giờ hơn 100 like rồi...
Hay là tôi và Yo thật sự trở thành người của dân chúng rồi ta? Bắt đầu không dám chắc rồi...
.
.
"Vui lắm không...". Tôi hỏi em ấy. Nhưng thấy em ấy mỉm cười thì tôi cũng thấy vui. Đây rõ ràng là đại chiến facebook mà.
"Cũng khá là vui... Nhìn đi, tụi Thiên thần vào gào thét anh Pha quá trời. Hahaha."
**************************************************
Tối đó, chuyện mà tôi và Yo đã làm... Đó là chuyện tốt... Nhưng tôi không biết.
Và đây là điều mà tôi với Yo không hề biết... Khi page Cute Boys của trường đại học tôi, người trên Twitter, người trên pantip kéo nhau đem đi share hình tôi với Yo đăng trêu chọc nhau. Và bọn họ kéo nhau đào hình tôi với Yo đi đăng quá trời.
.
.
"Dễ thương ghê... Thấy tiếc nhưng mà phê tới nổ tung."
"Anh Yo thì mình từng thấy ở sân vận động. Người thật đẹp trai lắmmmm, trắng lắmmmmm."
"Yo thì nghe thấy bạn bè kể, thấy có lộ clip nữa mà."
"Không đâu... Lộ hình từ clip mà thôi."
"Xin clip Wayo với."
"Anh Pha đẹp trai quá trời!!!"
"'Đùm' của bác sĩ Pha quá tuyệt."
"Tôi xin phép chỉ rõ, dựa vào việc tôi là bạn cùng ngành với Wayo nhé. Wayo tốt tính lắm và là người yêu chung thủy cực kỳ. Có lộ clip là bởi vì có người chơi xấu. Bây giờ clip đó không còn trên đời này nữa rồi (Người lớn ra lệnh xóa rồi). Chính vì vậy, không cần phải tìm nhé. Mến yêu, những người xin clip. P/s: Đùm của bác sĩ Pha tuyệt thật, xin xác nhận. Lén nhìn mỗi ngày khi anh ấy tới đón con Yo... ới... Wayo về."
"Từ người bạn của thằng Yo chết tiệt hồi trung học phổ thông... Nó không hay nói chuyện, ngoan hiền muốn chết. Làm sao mà nó phóng túng, dâm loạn được? Suy nghĩ đi, suy nghĩ!"
"Cả 2 đều là Nam khôi (Mặt trăng) kìa! 'Mặt trăng đeo đuổi mặt trăng' hả..."
"Rõ ràng là cùng một rừng."
(Đầy đủ là 'Cây từ một rừng' = Chỉ người cùng giới yêu nhau, và tên của Phana có nghĩa là rừng nữa nên họ dùng câu này để ví von, mỉa mai)
"Em thích... Có facebook hay IG của mấy anh ấy không?"
"Mình là bạn cùng khoa với Wayo... Mình thấy cặp này đẹp đó... Nghe tin rằng anh Pha không quan tâm việc Yo lộ hình gì hết mà còn yêu nhau nhiều hơn nữa... Anh Pha sáng đưa chiều đón... Còn Yo ăn ở tốt, xử sự tốt lắm, ở với bạn bè suốt... Đâu thấy giống như những người khác nói rằng thích quyến rũ người này người kia đâu... Mình xin khẳng định lần nữa rằng Yo là người tốt, tính tình tốt và cặp đôi này yêu nhau nhiều lắm nữa. Cho nên nếu muốn phê dài dài thì hãy ủng hộ cặp đôi này. Mình tin rằng họ sẽ yêu nhau cho tới khi con cái đi tu luôn đó..."
"Muốn họ yêu nhau thật lâu... Muốn ngắm như vậy thật lâu... Đẹp trai cả đôi T^T"
.
.
.
.
"Đôi này nhìn nhau lâu lắm rồi... Tôi tin rằng họ không dễ dàng buông nhau ra đâu. / Tên đăng nhập: Kit – Bác sĩ man rợ."
Sau khi thi xong 1 ngày.
*Păng* *Păng* *Păng*
"Yo chết tiệt, dậy đi!"
.
Tôi cảm thấy cửa phòng tôi muốn sập. Giọng như vậy, hành động lỗ mãng như vậy, đừng gọi nó là Nam khôi trường nữa. Mất hết danh tiếng trường tôi!
Người nhịn ngủ học bài từ lâu như tôi, rất ư là bực bội vì bị đánh thức bằng đồng hồ lớn tiếng quá tiêu chuẩn như thằng Ming. Dù là vậy tôi vẫn cố gắng đứng dậy đi mở cửa cho đứa bạn, bởi vì sợ rằng có chuyện sống chết gì đó.
.
"Cái mẹ gì vậy?". Mặt tôi bây giờ chắc là lôi thôi lắm, mắt híp lại hoàn toàn. Chưa kịp để ý rằng có ai khác ngoài thằng Ming đang đứng trước cửa.
Anh Forth nữa kìa.
"Ơ, anh! Kéo tới đây làm gì từ sáng sớm vậy? Tòa nhà khoa Kỹ thuật ở bên kia."
.
*Pặc* Tiếng thằng Ming chết tiệt đánh đầu tôi. Nó thật sự vang lên như vậy đó. Pặc...
.
"Chỉ cũng chỉ sai. Mày thiệt là thế nào vậy!". Thằng Ming làm ầm. "Tắm rửa được rồi đó. Quên rằng chúng ta sắp đi chơi hả?"
.
Đi chơi? Tôi làm vẻ mặt không hiểu một lúc. "Đi chơi hả?"
.
"Ờ, tối qua Kit gọi nói với anh Pha rằng hẹn nhau 7 giờ sáng rồi. Anh ấy không có nói với mày hả hay thế nào?"
.
Tôi chớp mắt lia lịa, cố gắng nghĩ rằng anh Pha nói với tôi hồi nào. Lúc thi xong, ăn tối với nhau xong cỡ 9 giờ tối, ai nấy đều tách ra về phòng của mình và ngủ nghỉ. Tôi và anh Pha trước khi thi cả 2 đều thiếu ngủ, hơn nữa thời gian còn không xác định nữa. Lúc thì 4 giờ sáng, lúc thì 6 giờ sáng rồi đi thi lúc 9 giờ. Đồng hồ sinh học cực kỳ lệch lạc.
Tôi khá là chắc chắn rằng thằng cha Pha không có nói với tôi.
.
"Anh Kit gọi cho anh Pha khi nào?"
"Ừm, chắc là cỡ 12 giờ - 1 giờ sáng."
"Trời đất! Chắc là lơ mơ bắt máy rồi, nghe không ra chuyện gì đâu."
"Ơ~~~~". Hai chàng đẹp trai khoa Kỹ thuật đoàn kết kêu lên như vậy luôn. "Rồi làm sao giờ? Xe chờ ở phía dưới rồi đó."
.
Tôi nghe thấy tiếng động lớn vang từ phía cầu thang. Thằng cha Pha trong bộ đồ ngủ, đầu tóc bù xù cực kỳ đang hồng hộc chạy lên. Hình như vừa nhớ ra rằng người ta hẹn ngày hôm nay.
.
Ôi, phát đạt...
.
"Ơ, dậy rồi hả?". Anh Pha gãi đầu. "Chuẩn bị đi chơi nhé, hẹn gặp ở dưới."
.
Nói xong liền chạy lại xuống phòng của mình. Phải như vậy chứ...
.
"Cho thời gian 15 phút nhé.". Anh Forth nhìn đồng hồ đeo tay. "Nếu khởi hành trễ hơn thế, tới nơi sẽ không kịp check in khách sạn."
"Dạ, anh."
.
Anh Forth mỗi khi nghiêm túc thì đáng sợ cực. Ngay khi anh ấy khuất tầm mắt thì tôi kéo thân hình cao lớn của thằng Ming vào trong phòng.
.
"Cái quái gì?"
"Thu xếp hành lí cho tao chút.". Tôi nói với nó. "Tao không kịp rồi đây."
"Đúng là nghiệp chướng. Tao cũng chả phải chồng mày."
"Đừng than thở được không, thằng quần!"
.
Có thể gọi đây là một buổi sáng sau khi thi khá hỗn loạn. Đừng gọi là tôi tắm rửa gì hết, hãy gọi là chạy ngang qua nước đi thì hơn. Thằng Ming sắp xếp hành lí cũng rối cỡ cỡ như nhau, không biết cầm lấy cái gì để nhét vào balô của tôi rồi.
.
.
.
Và tôi với Ming chạy xuống phía dưới trước khu trọ kịp chuẩn thời gian 15 phút. Tôi vái chào anh Kit, anh Beam đang có vẻ thư thả, không gấp gáp gì giống anh Forth. Bạn biết không? Điều mà tôi sốc nhất không phải các anh ấy.
.
Mà là người yêu tôi... có thời gian bằng nhau, mà tại sao lại có thể ăn diện đẹp trai tới mức này được chứ.
.
Quần áo thằng cha Pha thuộc giao diện đi biển (nhìn cũng đủ biết). Quần sọt, áo thun, dép lào, mắt kính Super đời mới nhất (chính tôi dẫn đi mua). Nhìn chung chung thì quá là bình thường nhưng đừng bắt tôi phải nói tới hào quang. Chỉ nhìn thôi mắt tôi đã phải híp lại. Không biết là do nắng rọi hay hào quang của anh ấy chói mắt tôi nữa không biết. Đẹp trai muốn chết.
"Tóc chưa khô nữa sao.". Anh Pha giành balô của tôi để xách. "Không sao, anh thổi cho."
"Như vậy khô được chắc.". Không nhịn được mà nói mỉa, cái tội hắn đẹp trai hơn tôi. "Xe của ai vậy ạ?"
"Xe của nhà chú thằng Pha.". Anh Forth trả lời giùm. À... nhà mà tôi đi tập piano ấy hả. "Anh và Ming lái xe đi lấy hồi sáng, khi mà cháu của họ ngủ không dậy."
Đôi mắt đằng sau mắt kính của anh Pha chắc là đang nhìn gắt về phía anh Forth. "Thằng chết tiệt này đâm chọt giỏi quá vậy."
"Đi được chưa ạ?". Anh Kit cắt ngang. "Sao nói là sợ không kịp check in mà?"
"Vâng ạ. Gấp rồi, gấp rồi.". Có mình thằng Ming hăng hái, nhiệt tình (rất nhiều) bởi câu nói của anh Kit. Anh Pha kéo tôi lên ngồi bên cạnh. Thằng Ming đi vòng ra sau lưng ngồi với anh Kit. Còn phía trước là người lái xe, anh Forth và bên cạnh là anh Beam.
Chúng tôi đang chuẩn bị đi... Koh Larn.
(Một đảo du lịch thuộc tỉnh Pattaya)
************************************************
Bạn có tin không rằng trên xe toàn là bác sĩ man rợ la lên nói chuyện với nhau?
Tôi đang ngủ tựa vai anh Pha phải giật mình dậy mỗi khi thằng thủ lĩnh la lên nói chuyện với bạn bè tới nỗi tôi không nhịn được mà nghĩ rằng: Ngài ấy nhịn ngủ đi thi như tôi thiệt sao? Tại sao nhìn sức lực sung mãn tới như vậy? Trong khi người bị phiền khi đang ngủ như tôi chỉ muốn ngủ, muốn ngủ và muốn ngủ mà thôi.
.
"Đói không?". Tôi nghe thấy tiếng anh Beam nói chuyện với anh Forth. Tình cờ tôi và anh Pha ngồi gần bọn họ nên nghe thấy.
"Không đói cho lắm."
"Lái nổi không? Hay là đổi tay để tao lái?"
"Không sao.". Nghe giọng cũng đủ biết rằng anh Forth đang mỉm cười.
.
"Em cười cái gì vậy?". Tôi ngạc nhiên một chút. Giờ mới biết anh Pha đang nhìn tôi. "Mơ giấc mơ đẹp hả? Chắc không đâu nhỉ, vẫn chưa ngủ được mà."
"Đâu có gì đâu."...Cười không thôi cũng không được.
"Đói không? Vẫn chưa ăn gì mà, không phải sao?"
"Anh Pha cũng vậy mà, không phải sao?"
"Hey, Forth!". Tự nhiên anh Pha nói lớn tiếng. "Ghé trạm xăng một chút được không? Vợ tao đói."
"Chưa có nói gì mà!". Tôi la lối vào tai anh Pha.
"Ơ, vậy hả? Đợi chút nhé, Yo."
.
Chắc hắn tự mình đói quá. Tại sao phải ném qua cho tôi chứ? Tôi dậy khỏi vai anh Pha để ngồi bình thường. Khi tôi rời ra xa người anh Pha thì anh ấy với tay tới nắm lấy tay tôi. Có thể gọi là phải có gì đó trên người tôi tiếp xúc với anh ấy. Chẳng biết anh ấy bị cái gì.
Tôi liếc nhìn sau lưng bởi vì muốn biết rằng tại sao cặp đôi MingKit có vẻ im lặng. Trong suy nghĩ của tôi là có lẽ anh Kit ngủ, còn thằng Ming ngồi yên. Nhưng mà không hề! Anh Kit ngồi yên, thằng Ming... ngủ. Nó đang đeo tai nghe nghe nhạc và tai nghe bên còn lại đeo vào tai của anh Kit nữa. Nó thấy tôi nhìn thì nó gật đầu giống như hỏi rằng: Mày có chuyện chết tiệt gì sao?
.
Tao không có!!!
.
Có lẽ đây là sự nghỉ ngơi của băng bác sĩ man rợ bao gồm cả tôi, thằng Ming, anh Forth nữa. Tụi tôi không có phiền muộn, căng thẳng gì hết. Thiệt đó...
.
.
.
Chỉ cho tới khi xe đậu ở trạm xăng thôi.
.
Tôi dính chặt người thằng Ming. Anh Kit không xuống xe nhưng mà nhờ thằng Ming mua đồ. Anh Beam biến mất đi mua cái gì ở quán cafe Amazon đó không biết. Anh Pha với anh Forth mất tích. Còn tôi mua bánh kẹo đầy 2 tay, thằng Ming cũng vậy. Và chúng tôi đang đứng đợi những người khác ở trước 7Eleven.
.
"Đây là lần du lịch đầu tiên của tao và Kit lận đó.". Thằng Ming vừa hút nước vừa nói. "Nó nhất định sẽ rất là lãng mạn."
"Sao biết được? Có thể là không đâu.". Tôi cười nói.
"Cái quái gì của mày?"
"Chính tao đây sẽ cản trở."
.
Thằng Ming ra vẻ định đánh tôi. Còn tôi đánh nó trước bằng cây kem vẫn chưa bóc bao ngoài trong tay.
.
"Trời, trời.". Đột nhiên tôi kêu lên. "Bên tay phải kìa mày... 3 người đi tới, đúng tỏa sáng."
.
Hehe... Không phải cái gì đâu... Tôi thấy các cô gái đó. Tại vì cả 3 đều đẹp nên gọi thằng Ming cùng nhau nhìn (bản năng giống đực). Nó nhìn xong thì nó gật đầu đồng ý đúng là sáng thiệt bởi vì trắng, đẹp, giàu có, nhìn có vẻ thượng lưu lắm. Mang vẻ giống giống như Nhật Bản, Hàn Quốc nhưng mà là người Thái đó. Tôi và thằng Ming nhìn và rồi không nhìn nữa cho tới khi có nguyên do làm cho phải nhìn một lần nữa.
Tôi thấy anh Forth và anh Pha đi qua đi lại chỗ các cô gái đó.
.
"Cái gì vậy?". Tôi hỏi đứa bạn. Nó lắc đầu không biết. Anh Beam đang đi tới nhập bọn cũng nhìn một cách khó hiểu giống như nhau rằng thằng cha Pha và anh Forth làm cái gì với tụi con gái đó, tới nỗi anh Kit cũng phải bước xuống nhìn với sự thắc mắc.
Khi tôi và những người khác đi tới gần thì biết luôn rằng 2 người đó đang giúp các cô gái đó sửa xe. Trời phật... Không phải chỉ có 3 người tỏa sáng, tôi nghĩ rằng 5, 6 người luôn, ai nấy đều sáng rực.
Nhưng mà bớt tỏa sáng ở chỗ nhìn anh Pha không rời mắt luôn kìa, thằng cha Forth cũng bị... Eh, hay là ai cũng bị ngoại trừ tôi nhỉ? Tại sao cảm giác giống như mọi người xung quanh bị nhắm vào.
.
Suýt chút nữa quên rằng đi với nhiều Nam khôi...
.
.
"Có chuyện gì vậy anh?". Thằng Ming hỏi một cách thắc mắc.
"Xe của họ bị bể bánh, chắc phải sửa một chút.". Anh Forth nói. "Mày đi lấy dụng cụ trên xe tới đây đi. Tao có đem theo."
"À, dạ.". Thằng Ming gãi đầu lúng túng, đi theo lời anh Forth ra lệnh. Trong khi những người khác đang lấy tay che mắt nhìn tình huống trước mặt, bao gồm cả tôi.
.
Nước lạnh lạnh được áp vào trán tôi. Ra là nước lọc từ tay anh Pha.
.
"Nóng thì vào trong chỗ bóng mát đi nhé.". Anh Pha nói với tôi. "Đợi một chút, giúp thằng Forth sửa xong là đi liền."
Tôi gật đầu. Anh Beam với anh Kit kéo tay tôi vào trong chỗ mát, nhìn thằng Ming, anh Forth và anh Pha giúp phụ nữ sửa xe.
.
.
"Tại sao không gọi thợ chứ?". Anh Kit nói vu vơ. "Đây nè, đi bộ chắc chưa tới 10 bước nữa là."
"Thằng Forth muốn khoe mẽ chứ sao, là như vậy đó.". Anh Beam nói thầm trong họng... Tôi thấy đáng sợ đó.
.
Tôi tưởng là sẽ xong nhanh nữa chứ. Nó ăn thời gian nhiều lắm bởi vì không biết các cô gái lái chiếc xe này cán trúng cái gì nữa. Lúc đầu anh Pha đứng vã mồ hôi, bây giờ áo thun của anh ấy chắc là đẫm ướt hết do mồ hôi rồi. Tôi nhìn chai nước lọc chưa được mở trong tay trước khi quyết định đi đưa cho anh ấy.
.
.
Nhưng rồi một trong các cô gái đưa nước cho anh ấy trước... hơn nữa còn quạt cho. Tận tụy chăm lo giống như các cô nhân viên chăm sóc cho nghệ sĩ, thần tượng khi vừa xuống sân khấu.
.
Cảm thấy giống như ghế dài có cái gì đó kéo tôi ngồi xuống tới nỗi va đập mạnh. Đau...
.
"Anh thấy con nhỏ nơ đỏ này nhất định là thích bạn anh chắc luôn.". Anh Kit cười nói, giống như là đang chọc tôi chơi chơi. Không biết là chọc tôi hay là giả vờ kiếm chuyện cho anh Pha nữa.
.
Tôi cười khô khan cùng với nhún vai. Giờ mới để ý rằng anh Beam im lặng, không nói không rằng gì hết.
Tôi cố gắng tự nhìn tìm nguyên do... Biết luôn... Còn bởi vì ai nữa chứ, nhất định là vì anh Forth rồi, người có vai trò nhiều nhất trong lần sửa xe này. Nhìn có vẻ như là người được các cô gái của cả xe yêu thích nữa. Bởi vì mỗi khi xoay tua vít, tiếng gào thét sẽ kèm theo cùng với tiếng cổ vũ, vỗ tay cũng vang lên. Trong khi thằng cha Pha dù chỉ là trợ giúp, nhưng cũng là người được ngưỡng mộ không kém gì (Khả năng thì không có, đem cái bản mặt ra đọ).
Kệ đi, tôi cũng nghĩ rằng tôi bắt đầu bực bội. Vấn đề chính là thời tiết cũng nóng nữa (Không biết có liên quan hay không).
.
"Ơ... Xin lỗi nhé.". Tôi ngẩng lên theo tiếng gọi. Lấp lánh... Tự nhiên có từ 'lấp lánh' bay vào trong đầu khi thấy mặt của cô ấy với một người bạn. Xinh đẹp, trắng trẻo có đủ. Là một người trong băng tỏa sáng mà xe bị bể bánh đó. Tôi thấy cô ấy xuống xe và đi vào 7Eleven mới nãy.
"Vâng?". Tôi trả lời cô ấy.
"Định đi chơi hả?"
.
Anh Kit nhìn khuôn mặt của tôi và những người khác. Chắc là đang nghĩ trong lòng rằng đang chuẩn bị họp hội thảo cực căng thẳng, gay go ở tỉnh.
.
"Ơ... Vâng. Đang đi chơi.". Tôi mắc cười với ánh mắt của anh Kit dữ lắm.
"Vậy hả? Rồi đi chỗ nào nè? Ging và bạn bè cũng đang đi chơi."
Thiệt là, nhìn cũng đủ biết rồi. "Koh Larn, một hồi lái xe rồi ngồi tàu đi tiếp."
"Đi cùng một chỗ luôn!". Giọng lớn lên bất thường làm cho tôi hết hồn một chút.
"Vâng?"
"Tình cờ là Ging và bạn bè cũng đang đi Koh Larn.". Cô ấy mỉm cười tới nỗi những bông hoa xung quanh héo tàn hết. "Có việc muốn làm phiền một chút."
.
"Việc gì ạ?"
"Tại vì Pha...". Cô ấy chỉ tay về phía anh Pha đang nhìn về phía tôi qua cái mắt kính. "...cậu ấy nói rằng nếu muốn có số của cậu ấy thì phải xin thông qua... Phải gọi là em phải không? Tại vì chị đang học năm 2."
.
Nếu biết tên tới như vậy, tại sao không biết số luôn đi... Đáng lẽ nên hỏi thằng cha Pha nhỉ? Bởi vì tên đã nói rồi thì đọc số luôn đi.
Tôi loáng thoáng thấy nụ cười gian tà xuất hiện trên khuôn mặt của tên hào quang. Hắn đang thách thức tôi... Bộ đang thấy chuyến đi chơi này chán quá hay sao vậy? Tại sao phải gây chuyện chứ?
Chơi với ai không chơi, đi chơi với tôi... thằng cha Pha.
.
"Yo, bình tĩnh đi.". Anh Kit nói thầm. "Anh thấy chắc là Pha nó có ý rằng nếu muốn tán tỉnh nó thì phải qua cửa chủ nhân như Yo trước, không có ý thách thức để chơi trò chơi gì đâu."
"Anh, nhìn mặt thằng cha Pha đi...". Tôi phản đối. "Chắc đang nghĩ rằng bản thân quyến rũ lắm nhỉ, nên mới kêu con gái tới hỏi em như vậy."
"Ơ..."
"083-XXXXXXX ạ."
.
Số thật của anh Pha được tiết lộ bởi tôi. Cô gái đó vui mừng quá trời lúc tôi cho. Có vẻ cô ấy không có vướng mắc gì, chắc là mê anh Pha tới nỗi không ngóc đầu lên được. Trong khi tôi bắt đầu cảm thấy rằng điều mà tôi làm có thể không phải là điều tốt nhất.
.
.
Không biết nữa... Tôi cảm thấy rằng tôi đang bực mình. Thời tiết nóng lắm, thật sự nóng lắm, chỉ vậy thôi.
************************************************
"Beam..."
"..."
"...Bị gì? Không nói năng gì hết."
"Phê lắm không?"
"Phê?"
"Đúng vậy. Phê lắm phải không? Tao thấy mắt mày nổi cườm luôn."
(Cườm mắt – Glaucoma: căn bệnh có triệu chứng mắt mờ, nước mắt chảy đọng lại như hạt đường = Thường chỉ người nhìn say đắm tới mờ mắt).
"Cườm? Cườm gì? Không có bỏ đường."
"Còn ở đó mà nói giỡn nữa."
"Không có say đắm gì hết. Nếu mờ thì chắc là vì đổ mồ hôi. Nhìn đi, tắm nắng một chút mà đen rồi nè."
"Đừng có mà đánh trống lảng."
"Cái gì vậy trời?"
"Mày đúng là trăng hoa không bao giờ thay đổi."
"Trăng hoa gì chứ!"
"Nếu họ không xinh, mày có giúp họ không?"
"Giúp chứ. Đang nghĩ nhiều cái gì vậy nè?"
"Không có nghĩ nhiều!"
"Ghen? Ghen thì nói là ghen."
"Tao không có ghen!!!!"
.
.
Không có định nhiều chuyện đâu, thề luôn. Thì chỉ là người lái xe với người yêu của anh ấy cãi nhau vang khắp xe thôi mà. Tôi nghe thấy cặp đôi sau lưng cười quá trời. Cho tới khi chúng tôi có thể đi khỏi trạm xăng thì đã ăn thời gian mất nhiều phút. Chuyện check in kịp hay không kịp thì để cho nó là chuyện của tương lai đi vậy...
.
Điện thoại anh Pha rung... Là tin nhắn LINE từ ai đó không biết add anh ấy. Anh Pha nhìn rồi quay qua nhìn mặt tôi ngay lập tức.
.
"Cái gì? Yo đem số anh cho họ hả?". Anh Pha làm ầm lên.
"Thì người ta xin.". Tôi nhướng mày.
"Ôi~, anh kêu họ đi nói chuyện với Yo để cho thấy khuôn mặt xinh đẹp của vợ anh rồi chịu đầu hàng mà.". Có vẻ anh Pha nghiêm túc với lời nói lắm. "Chắc là không phải không chịu đầu hàng rồi bởi vì vợ anh chơi đem số anh đi bán cho cô gái khác như vậy."
"Khùng hả? Thấy hot, nên giúp thúc đẩy.". Thật ra thì tôi hoàn toàn mỉa mai.
"Haizzz....". Anh Pha không trả lời LINE gì hết, nhìn xong rồi thì nhét cất vào trong túi. "...Vui lắm không?"
"Vui cái gì?"
"Chơi khăm anh đó."
"Đâu có. Yo tưởng rằng anh Pha chơi khăm Yo trước."
"Ôi, vậy cũng nghĩ được.". Anh Pha lấy tay vò đầu tôi. "Nghe nói là họ sẽ đi Koh Larn. Nếu gặp nữa, Yo phải hôn anh cho họ xem để chuộc tội."
"Mắc gì? Tại sao phải làm như vậy chứ?"
"Thì Yo đem anh dâng cho họ. Đó là chuyện mà vợ phải làm sao?". Vò thôi chưa đủ, còn lấy tay gãi sau gáy tôi chơi chơi nữa. "Quậy quá để anh xử cho hết quậy.". Câu cuối thì thầm bên tai tôi.
.
.
"Thì thầm cái quái gì? Tao nghe thấy đó.". Là lời nói của anh Kit, người đang đem bánh chắn ngang mặt anh Pha và tôi cho cách xa nhau. "Không biết đâu, chuyến đi này mày không được mạnh bạo với em Yo."
"Câm miệng đi. Đừng để cho người khác có chủ nghĩa 'không độc thân nhưng còn zin' như mày.". Anh Pha giật lấy bánh mở ra ăn.
"Không còn zin nữa ạ!". Thằng Ming kêu lên.
.
.
.
.
.
Trong xe im lặng... trước khi anh Pha kêu lên. "Ming, mày nói gì đó?"
.
"Ưa... Ưa... Ưaaaaa.". Có lẽ nó giải thích được 'tận cảm xúc' dữ lắm nhỉ. Tôi thì nước mắt muốn chảy, nghe không hiểu gì hết! Anh Kit lấy tay bịt miệng thằng Ming lại.
"Hồi nào vậy? Hồi nào? Ming chết tiệt cưỡng bức bạn tao hả? Hảảả?". Thằng cha Pha định vượt qua băng ghế đấm bạn tôi ngay lập tức.
"Chết tiệt, mày cũng đừng nói với người khác chứ.". Anh Kit chửi thằng Ming.
"Thì không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta không phải là của nhau.". Ngay khi anh Kit buông nó ra, thằng Ming nói liền lập tức. "Không còn zin nữa anh, thiệt đó."
"Thằng quần!". Kì này anh Kit có lẽ sẽ không để cho thằng Ming tiếp tục nói chuyện trên giường của anh ấy và nó với khuôn mặt không cảm xúc nữa. Bằng cách ôm lấy cổ nó rồi gõ đầu giống như Misae gõ đầu Shin-chan vậy. Khá là hài...
(Nhân vật trong cậu bé bút chì)
.
.
"Sao không vạm hỏi nó từ người cha của nó như tao đây trước vậy hả? Muốn làm cái gì thì làm sao?". Thằng cha Pha bắt bẻ một cách nghiêm túc. Tên này thì giữ kỹ bạn không đâu vào đâu.
.
.
"Lúc tao làm Beam, tao đâu thấy cần phải xin mày đâu.". Âm thanh bay tới từ người lái xe làm cho anh Pha phải quay ngoắt trong khi người bên cạnh anh ấy gõ đầu anh ấy một cái.
.
Quá là rối tung, hỗn loạn... Sự bực bội giống như đã bay mất vào trong không khí khi mọi người bắt đầu cãi nhau qua lại, dù cho là với cặp đôi của mình hay là qua cặp khác để đào bới chuyện của người khác như anh Pha.
************************************************
Cho tới khi tới điểm đến, bến tàu Bali Hai Pier. Tôi và những người khác giúp nhau khiêng đồ xuống để đợi cùng nhau lên tàu. Gặp rất nhiều người tây và quan trọng là gặp nhóm các cô gái đó nữa (Xin gọi ngắn gọn là nhóm tỏa sáng). Các cô ấy vẫy tay với tụi tôi.
Bởi vì tất cả mọi người ai cũng ga lăng, nên giúp xách đồ cho các cô ấy mỗi người một tay. Cô gái nơ đỏ với chị Ging lãng vãng quanh anh Pha không rời luôn, thiệt đó. Có vẻ là thật sự thích.
Nếu như tán cho vui thì có lẽ tôi không nghĩ nhiều đâu. Nhưng mà cả 2 đều xinh đẹp tới mờ mắt nên tôi sợ cái tên Nam khôi trường năm ngoái sẽ thật sự mất phương hướng.
.
"Ngồi cùng một chuyến tàu nữa.". Tiếng í éo vang lên không xa không gần chỗ tôi, là chị Ging đó. Chị ấy đang nói với anh Pha. "Nghỉ trọ ở đâu vậy?"
.
Anh Pha nhìn mặt tôi, làm ra vẻ như bị câm tạm thời, không chịu trả lời gì hết. Thế nên tôi phải trả lời thay anh ấy để không phải mất lịch sự.
.
"Khu nghĩ dưỡng XYZ ạ."
"Cùng một chỗ luôn!". Hả? Lại nữa hả? "Tình cờ ghê vậy đó."
.
Cô ấy cứ nhìn anh Pha rồi mỉm cười. Còn chế nơ đỏ thì không có khác biệt gì... Chuyến đi này công tử Phana chắc là khó sống rồi.
.
.
"Xin lỗi nhé.". Anh Pha đi xa khỏi các cô ấy rồi tới gần tôi. "Nặng không?"
"Không đi giúp các cô gái nữa hả?". Tôi giả vờ nói giỡn.
"Giúp vợ trước. Vợ phải là số 1.". Anh Pha nói với khuôn mặt chai lì. "Nặng không vậy? Nổi không? Trời lại nóng nữa."
"Nổi mà, nổi."
"Có bất ngờ cho em xem nữa đó..."
"Bất ngờ?"
"Đúng vậy, để lên tàu đã. Anh sẽ giới thiệu một người cho em biết."
.
.
Anh ấy bị cái gì vậy?... Tôi dẹp đi sự thắc mắc trước khi từ từ lên tàu để lên đường tới Koh Larn. Tôi ngồi dính tại chỗ ngồi và có anh Pha đã rời xa được các cô gái (hay là ngay từ đầu đã không để ý nữa không biết), buông người ngồi xuống bên cạnh và lấy cái gì đó ra khỏi túi.
.
"Đây nè, người cho em làm quen.". Anh Pha giơ cái gì đó cho tôi xem. "Yaya..."
.
Máy ảnh cơ cùng với len mới toanh. Có vẻ là mới cỡ cỡ với cái mắt kính. Không biết là lén tậu từ hồi nào.
.
"Urasaya?". Tôi giỡn theo anh ấy.
"Không, không. Yaya [ยาย่า], là y [ย] trong yak (khổng lồ), còn người ta là Yaya [ญาญ่า], y [ญ] trong ying (phụ nữ).". Anh Pha nói. "Đem tên Yo gộp chung với anh đó. Yo và Pha thành Yaya, máy ảnh này là con gái."
(Yaya Urassaya: nữ diễn viên nổi tiếng. Chữ y trong tên đó khác với chữ y trong tên Yo)
.
Trời phật... Đây là suy nghĩ của người học bác sĩ năm 2 thiệt hả? Tôi không nhịn được mà cười lớn, nhưng cũng không chống đối gì. Có vẻ anh ấy thật sự khắc sâu vào trong lòng cái tên Yaya rồi.
*Chát*!
Tiếng máy chụp vang lên lúc tôi vô ý. Thằng cha Pha chụp hình tôi mà tôi không nhận ra.
.
"Còn chưa kịp làm dáng nữa.". Tôi càm ràm lí nhí.
"Mắc công không được tự nhiên."
"Thiên nhiên trừng phạt sẵn rồi đây nè."
"Vợ anh xinh, anh dám chắc.". *Chát*! Thằng cha Pha lại bấm mà không quan tâm tiếng phản đối từ tôi. "Không biết hình có đẹp không nhỉ? Vừa mới học hỏi, thấy dạo này họ nổi phong trào chụp hình cho người yêu..."
.
Tôi mỉm cười...
"Đang cười với máy ảnh hay cười với người đằng sau máy ảnh?"
"Cái gì chứ!!!"
.
.
.
*Chát* *Chát* *Chát*
Có vẻ như đang có người đang đã tay với 'Yaya' trong tay, chụp không ngừng luôn. Vấn đề là toàn chụp tôi, không chịu chụp thứ gì khác hết...
.
"Tốt rồi, người yêu dấu có chồng là bác sĩ thôi chưa đủ, còn có chồng là nhiếp ảnh nữa. Cuộc đời tốt đẹp ơi là tốt đẹp nhỉ!"
Toàn là tự biên tự diễn...
.
.
.
.
Nhưng mà tôi cũng đồng ý đó... Giơ 2 ngón tay với máy ảnh của thằng cha Pha một chút để khẳng định.