"Đừng chọc cái gì?" Từ đâu xuất hiện Trân trong bộ quần ngắn và đôi giày thể thao trắng đế dày.
Tôi lập tức trả lời ngay: "Không chọc cái gì cả." Nói rồi tôi trộm một cái nhìn qua Liên khi cô đang nói chuyện với các cô cậu nhỏ tuổi hơn.
Tôi chưa nhìn được bao lâu thì Trân đã dúi vào tay tôi một lon xá xị. Tôi nhìn lên cô nói một câu cảm ơn. Tôi không hiểu sao đôi vai Trân lại hơi căng, nên bảo cô ta nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi.
Thằng Khánh nhìn Trân hồi nãy giờ cũng lên tiếng hỏi lon nước của mình ở đâu, Trân liền mỉm cười thân thiện, nói: "Phần của cậu ở quầy nước ấy. Tự mà mua đi."
Thằng Khánh mếu máo nhìn Trân ngồi xuống ngay giữa tụi tôi, rồi cũng vì lười quá nên cũng không tự giác đi mua thêm một lon để giải khát.
Ngồi nghỉ được năm mười phút, mọi người đều tập trung lại để chia thành năm tổ ở những địa điểm khác nhau. Một tổ quản lý những hoạt động dạy làm đồ thủ công, một tổ hướng dẫn những kỹ năng mềm như cách giao tiếp hay thuyết trình, ba tổ còn lại thì chủ yếu làm hoạt động vận động tay chân bao gồm chơi teambuilding hoặc trò chơi dân gian.
Các em cũng sẽ được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm sẽ vào một tổ khác nhau. Sau mỗi ba mươi phút, các nhóm sẽ đổi sang tổ khác cho đến khi tất cả đã trải nghiệm qua hết năm tổ. Lúc đầu tôi lén nhìn qua tổ của Liên thì nhận ra cả hai đều ở hai tổ khác nhau, thế nên tôi liền dò tìm người để đổi tổ. Khi tìm được người rồi thì tôi nhờ cô ta đổi chỗ với tôi với một tấm chụp tự sướng với cô ta cùng với một lon xá xị khi nãy. Chỉ có ra điều kiện như vậy cô ta mới chịu cho tôi đổi tờ giấy để đi qua tổ 5.
Vì số người đi tình nguyện là số lẻ, nên chỉ có tổ 5 của tôi và Liên có hai người (trong khi những tổ khác có ba người). Tổ 5 chúng tôi thì chơi mèo bắt chuột, tôi và Liên đứng xen kẽ trong vòng tròn còn mấy em trẻ thì chạy vòng quanh đuổi bắt nhau. Lúc ấy tôi thấy chơi mãi như vậy thì chán lắm, nên bày trò cho những người trong vòng tròn hát những bài hát dân gian để thêm kịch tính.
Bọn trẻ thì vô cùng năng động mà hưởng ứng, còn Liên thì cực kì thích thú mà hát theo bọn trẻ. Liên cùng tôi thay nhau làm bình luận viên cho mỗi cuộc rượt đuổi như thế, và từ khi nào tôi không rõ, tôi đã vẽ được cho bản thân thêm một mảnh tuổi thơ hạnh phúc. Trong đó có nụ cười của Liên, sự linh động của mấy em nhỏ, và một khoảnh khắc được quên đi sự khác biệt giữa người và người.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhìn lên Liên. Cô không nhận thấy ánh mắt của tôi, mà chỉ luôn mải mê nói chuyện và vui cười cùng mấy em nhỏ. Vẫn là phong cách giản dị ấy và niềm đam mê cô dành cho tất cả mọi người, nhưng tôi bỗng thấy thật dễ gần… và càng muốn gần gũi hơn.
Khi tới vòng luân phiên cuối, thì nhóm trẻ cuối đã kiệt sức rồi. Nên tôi cùng Liên thảo luận xong thì quyết định cho bọn trẻ chơi trốn tìm thay vì mèo bắt chuột. Trong một phạm vi nhất định, bọn trẻ cùng tôi đi trốn còn Liên sẽ là người đầu tiên đi tìm. Lúc tôi đang co ro ngồi trốn đằng sau một bụi cây thì xuất hiện một thằng nhóc trông có vẻ khá lanh lợi. Nó chui cùng một bụi cây với tôi, cái đầu như muốn thò ra để xem xem Liên có đến bắt nó hay không. Thấy vậy tôi bảo:
"Này! Để chú nhìn cho, con mà ló đầu ra ngoài hoài là cả hai bị bắt đó."
Vừa nghe 'bị bắt' là thằng nhóc liền rút đầu vô, nhìn tôi nín thở. Tôi nhìn nó phì cười, nhưng thằng bé nhanh tay bụm miệng tôi lại. Nó để một ngón trỏ trên môi mà suỵt một cái mà văng nước miếng tứ tóe, rồi còn trợn mắt cảnh báo: "Coi chừng chú bị bắt bây giờ!"
Tôi cũng đành nhắm mắt nhịn cười, gật đầu lia lịa tỏ ý nghe lời thằng nhóc. Trốn được một hồi thấy những đứa kia bị bắt ngồi buồn hiu thành vòng tròn còn mình thì chưa bị, thằng nhóc kia lại tò mò quay ra đằng sau nhìn tôi, hỏi:
"Chú đẹp trai ơi, chú đẹp trai."
"Ừ chú đẹp trai đây, con muốn hỏi cái gì?"
Thằng nhóc ngây ngô hỏi tôi: "Chú đẹp trai như vậy chú có bạn gái chưa?"
Tôi gần như bị sốc khi bị một đứa con nít chừng bảy tuổi hỏi tôi câu này. Tôi nhướng mày nhìn xuống thằng nhóc, hỏi: "Con có phải còn quá nhỏ để hỏi mấy câu như vậy không?"
Nghe vậy thằng nhóc liền vểnh môi dưới lên, tay khoanh lại tỏ vẻ người lớn, đáp: "À, chú không trả lời đàng hoàng nghĩa là chú có bạn gái rồi đúng không? Cháu biết những người lươn lẹo như chú mà."
Tôi kinh hoàng nói khẽ với nó: "Này này, nhóc con! Đừng nói bậy, chú chưa có bạn gái và chú cũng không có lươn lẹo."
Nghe vậy mắt nó sáng rực, hỏi: "Vậy chú có người chú thích chưa? Chú nói đi, con hứa là con sẽ không khai ra cho ai biết đâu."
Tôi nhìn thấy nó thành khẩn như vậy thì cũng đáp: "Ngóc nghéo không? Ngóc nghéo đi rồi chú mới bật mí."
Thằng nhóc gật đầu lia lịa, giơ ra ngón út tí tẹo trước mặt tôi. Ngóc nghéo xong, hai tay tôi che tai nó rồi nói: "Chú thích cô Liên."
Sau khi rời khỏi tai thằng nhóc, tôi thấy nó cực kỳ kích động. Mồm thì há rộng, tay thì bụm miệng, mà khóe miệng thì kéo gần đến máng tai. Thấy nó kích động như vậy tôi mới căn dặn: "Nhớ, đây là lời hứa chân chính giữa hai người đàn ông. Cho nên không được tiết lộ cho bất kỳ ai, hiểu chưa?"
Thằng nhóc nghe vậy thì lại tiếp tục gật đầu lia lịa, tay lấy ra nói cực kỳ chân thành: "Con nhớ rồi. Là lời hứa giữa hai người đàn ông nên không được tiết lộ cho bất kỳ ai cả."
Nghe nó nhắc lại lời như vậy tôi cũng yên tâm thả lỏng người hơn. Tôi vừa nhắm mắt thở phào một hơi, thì trong một giây, thằng nhóc biến mất. Nhìn không thấy thằng nhóc đó trốn ở đâu, tôi chợt nhìn khỏi bụi cây. Ngay đó, tôi thấy thằng nhóc kia vẫy tay chạy đến chỗ Liên, hét lên cho cả xóm làng nghe:
"Trời ơi cô Liên ơi! Con có bí mật kinh thiên động địa nè cô! Cô Liên ơi, chú Minh thích cô đó! Chú Minh thích cô Liên! Cô nghe chưa? Chú Minh thích cô đó, cô Liên ơi!"
Nó hét được câu đầu là tôi liền biến thành một thằng tâm thần xổng chuồng, một mạch chạy ra khỏi bụi cây, hai tay giơ ra, vừa chạy vừa muốn khóc với thằng nhóc phản hữu kia. Vậy mà chạy tức tốc đến cỡ nào thì cái mồm đó vẫn như chiếc đài radio premium cáp mạnh mà thông báo cho tất cả mọi người nghe. Lúc tôi vừa bắt được thằng nhóc thì lập tức che miệng nó lại, nhưng tôi thấy ánh mắt thằng nhóc không nhìn tôi mà nhìn thứ ở chính diện. Tôi vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt của Liên. Liên ngạc nhiên nhìn tôi, một lời cũng không thốt lên.
Mọi người ở những tổ khác nghe được thì đều nhìn về phía tôi. Một số người thì huýt sáo, một số người cười khoái chí như bắt được củ khoai lang nóng, còn một số người thì nhướng mày nhìn sang. Tụi con nít thì há hốc, đứa này đứa nọ xúm lại với nhau tám chuyện gì đó, mặt mỗi đứa đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên trước thước phim Hàn Quốc sống động này. Còn thằng nhóc mà tôi đang bế nách nó thì cố cựa quậy để cái miệng được giải thoát. Thoát xong, nó liền với về phía trước, níu níu tay áo của Liên rồi nhắc nhở: "Chú Minh thích cô Liên đó, cô biết không cô?"
Liên nhìn nó, rồi nhìn lên mặt tôi: "Vậy à…"
Lúc ấy, mặt tôi đỏ xuống gáy. Chỉ có ông Trời mới biết tôi lúc này, khao khát được đào hố trốn đi của tôi lớn tới chừng nào.
Đến giờ ăn trưa. Vì hai nhóm đầu tiên cần phải dọn dẹp nên ba nhóm vận động được ăn trước. Mọi người đều ngồi chung một dãy bàn để gần gũi hơn. Tôi vừa ngồi xuống với phần cơm của mình thì cậu em ngồi gần đó liền cười toe toét, châm chọc: "Em nghe nói anh cùng Liên học chung trường phổ thông, phải không anh? Vậy tính ra anh thích chị Liên được bao lâu rồi?"
Cô em bên ngồi bên cạnh cũng thêm vào một câu: "Đúng đó, anh! Hồi nãy thấy đứa bé kia la toáng lên là em cực kì tò mò luôn đó."
Tôi đỏ mặt liếc nhìn qua Liên, người đang ngồi ở phía bên kia của bàn, rồi nhanh chóng nhìn xuống khay cơm. Tôi vừa gắp thức ăn lên vừa đáp: "Không phải chuyện của mấy đứa."
"Trời ơi, Trời ơi! Coi ảnh đỏ mặt kìa!" Cô em kia liền múa tay gọi đứa bên cạnh.
"Lúc đầu thấy anh im im em còn tưởng anh lạnh lùng lắm. Ai ngờ lại là boy ngại ngùng!"
Thằng Khánh ngồi bên cạnh tôi khoái chí phụt cười. Nhìn tôi khổ sở nó hớn hở lắm. Liên thì vẫn từ tốn ăn cơm trưa của mình, thỉnh thoảng bàn chuyện gì đó với chị Trúc.
"Ối giời ơi, boy ngại ngùng!" Nó ghẹo tôi với giọng nói cao chót vót. Nói song nó càng cười sặc sụa. Tôi liếc nó một cái. Tôi cá chắc luôn, là chính cái thằng miệng rộng này đã rêu rao cho cả đoàn về chuyện tôi cùng Liên học chung một trường luôn.
Giữa lúc thằng Khánh đang cười sặc sụa thì bỗng nhiên rầm! Mọi người đều nhìn chỗ đối diện tôi.
Trân vừa đến bàn lập tức đã đập khay cơm lên bàn, khiến những hạt cơm văng tứ tóe. Nước thịt kho thì đổ lênh láng trên bàn anh. Mắt Trân trừng tôi sắc như dao cắt, mười móng tay dài sơn đỏ như móng vuốt cào xước mặt inox.
Ai cũng giật mình nhìn Trân với sự khó hiểu và bực dọc. Xung quanh bắt đầu xì xầm to nhỏ. Chị Trúc thấy vậy liền đứng lên, trầm giọng nói: "Sao cô lại phí phạm đồ ăn như thế? Nếu có giận thì hãy ra ngoài trút giận, đừng liên lụy người khác."
Trân quay phắt nhìn chị Trúc gầm gừ: "Cô là cái thá gì mà tôi phải để ý đến cô?"
Cả tập thể nhìn Trân với ánh mắt sững sờ, miệng há hốc. Cô gái hồi nãy trêu chọc tôi liền xì một cái, đảo mắt lẩm bẩm: "Đã phí phạm đồ ăn rồi mà còn hống hách với người ta nữa."
Trân nghe vậy liền hất cả khay vào mặt cô gái ấy. Trân cảm thấy hả hê khi nhìn cơm thịt đồ hết lên người cô gái kia. Tiếng inox vang chói tai trên sàn nhà.
Trân nhếch môi, khoanh tay nói: "Tôi dám phí đó, cô làm gì được tôi? Số đồ ăn ở đây còn không bằng một bữa cơm nhà tôi nữa."
Cô gái kia đỏ mắt nhìn Trân. Một vài người thấy mọi thứ trở nên hỗn độn thì bưng khay rời căn tin. Một trong số bọn họ lại quăng một câu "xấu bỏ mẹ mà còn vênh váo" cho hả giận.
Chị Trúc đến gần Trân nghiêm túc nói: "Mời cô ra ngoài. Đừng làm hỏng bữa ăn của mọi người nữa." Vậy mà Trân lại mặc kệ lời nói của chị Trúc rồi móc ra một xấp tiền, thảy lên bàn về phía chị. Chị Trúc thấy vậy liền nín lặng sững sờ nhìn Trân.
Tôi đứng lên nói: "Trân. Quậy phá vậy là đủ rồi."
Trân ngạc nhiên nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu: "Quậy phá? Cậu nghĩ tôi chỉ đơn giản quậy phá thôi sao? Tại sao trong mắt cậu, tôi chẳng khác gì những con đàn bà khác vậy?"
Nói giữa chừng thì Trân quay sang nhìn Liên, đôi mắt cô lóe lên một tia xanh lá.
"Con nhỏ đó có gì hơn tôi mà cậu mê nó như vậy hả? Cả người nó bốc mùi thất nghiệp đấy! Nó chỉ làm cái chỗ từ thiện này vì chả có công ty nào mướn nó cả! Nó còn xém rớt đại học! Cậu nhìn mình rồi nhìn nó đi!"
Tôi nhìn sang Liên thì thấy cô vẫn im lặng. Cô vẫn ăn từ tốn, nhưng lại phải ăn giữa những ánh nhìn soi mói. Họ lại xì xầm, vài người ngồi gần Liên nhích ra xa một chút, họ ghé tai nhau lí nhí, lén lút nhìn cô với sự phán xét, mỗi người định kiến theo một kiểu. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng giữ đều nhịp thở.
"Trân, tôi biết cậu không phải dạng người như thế này. Đừng nói vậy."
"Tôi không phải dạng người như thế này? Ý cậu là tôi phải vờ hiền dịu để rồi cậu cũng sẽ nhìn cô ta à! Từ xưa đến giờ lúc nào chả vậy. Ngay cả hồi phổ thông cậu lúc nào cũng nhìn Liên như vậy cả!" Nói đến đây, giọng Trân bắt đầu nghẹn lại. Từng lời nói dù cấu xé đến mức nào cũng rung rung.
"Không một lần, và cũng chưa một lần nào! Cậu chịu nhìn tôi như vậy cả. Còn bây giờ thì sao? Cậu cũng có khác gì tôi đâu? Cũng vờ làm trai tân để cô ta thích thôi! Hay là để tôi nói cho cô ta biết cậu từng chơi qua bao nhiêu cô nhé? Cậu mới là người thay đổi đấy! Từ khi nào mà cậu thích làm từ thiện thế?"
Tôi ngập ngừng không biết đáp trả như thế nào. Cảm giác gieo nhân nào gặt quả nấy như báu vào cổ họng của tôi. Ngay lúc ấy, Liên với khay cơm ăn sạch sẽ liền đứng lên rời khỏi căn tin. Thất vọng hay uất phẫn, tôi không biết cô đang nghĩ gì cả. Liên vừa cất bước là tôi đã muốn đuổi theo cô ta để giải thích, nhưng Trân lại với tay nắm tay tôi lại. Cô đe dọa:
"Cậu mà đuổi theo con nhỏ đó là tôi rút khỏi cái chỗ rách nát này đấy!" Tôi dừng lại nhìn Trân, người con gái hiện giờ đang rưng rưng nước mắt. Lần đầu tiên tôi nhìn rõ ra cô ta có đôi mắt nâu sô cô la, và cũng nhận ra lọn tóc uốn xoăn hôm nay trông đẹp mắt hơn ngày thường.
Tôi không biết nói gì, chỉ lấy tay kia của mình nhẹ gỡ tay của Trân ra khỏi tay tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt Trân, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi."
Bàn tay vừa bị gỡ ra khỏi liền khiến Trân sốc. Cô nhìn lên tôi với nỗi thất vọng đan xen sự mỉa mai hướng về bản thân mình. Nín lặng một hồi, Trân cũng xoay người đá chiếc ghế nhựa ra một bên. Cô vừa đi vừa quát:
"Vậy cậu đi mà cút với nó đi! Đã biết vậy tôi cũng không thèm đi tới cái chỗ nghèo nàn này rồi!"
Trân vừa đi thì thằng Khánh cũng đứng dậy. Nó không nói gì mà nhìn tôi lắc đầu, rồi bỏ đi, chạy theo Trân. Tôi đứng đó với cái đầu trống rỗng.
Những người xung quanh gượng gạo rời đi với khay thức ăn. Chỉ còn lại chị Trúc đang cầm lên mớ tiền Trân thảy khi nãy. Chị lượm lên rồi đi đến đứng đối diện với tôi. Đặt tiền xuống bàn, chị nói: "Cậu trả lại cho cô bạn cậu đi." Sau đó, cả chị cũng bỏ đi. Tiếng kèn inh ỏi của hai chiếc xe cũng dần lắng xuống.