Chereads / Chỉ Mình Tôi Nhìn Em. / Chapter 7 - Chương 07

Chapter 7 - Chương 07

Thế là hoạt động từ thiện vẫn tiếp tục trong bầu không khí quái lạ. Sau giờ ăn trưa là đến phần phân phát quần áo Tết cho từng đứa em trẻ. Trong lúc đưa quần áo cho các em, đầu tôi bị đảo lộn lên bởi hàng nghìn suy nghĩ và câu hỏi. Mặc dù tôi muốn giải thích cho Liên, nhưng bản thân tôi cũng không biết giải thích về cái gì cả. Rằng mọi thứ Trân nói là sai ư?

Tôi là người hiểu bản thân tôi rõ nhất, và tôi không thể chối cãi những gì Trân nói đều là sự thật. Tôi hoang mang khi phải nghĩ đến bước tiếp theo mình nên làm gì để cho phải. Liên đã biết về tình cảm của tôi rồi, cũng biết tôi là loại người như thế nào, và sau khi bị chỉa vào mặt như thế thì chắc chắn rằng, cô ấy cũng không muốn đến với một người như tôi.

Rồi còn vấn đề tiền quyên góp từ thiện nữa. Bây giờ Trân và Khánh không còn tham gia hoạt động từ thiện này nữa thì coi như một phần ba số tiền gây quỹ bị lấy luôn đi (bởi là người có điều kiện nhiều nhất trong tất cả nên Trân đã ra tay hào phóng nhất). Sau khi sự kiện này kết thúc thì tôi cũng đành lấy tiền dành dụm khởi nghiệp bù qua đắp lại thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không còn mặt mũi để tiếp cận Liên nữa. Sau khi phân phát quần áo mới cho các em, tôi cùng mọi người đi đến quảng trường nghe đôi lời phát biểu của quận ủy và người đại diện cho chương trình từ thiện này cho các em này. Lục đục một hồi sau, thì chị Trúc cũng bước lên sân khấu mở lời.

Tuy nhiên, chị chỉ nói được vài câu ngắn ngủi thì lại bước xuống nhường lại sân khấu cho Liên. Tôi ngạc nhiên nhìn Liên với tấm lưng thẳng tắp bước lên bục đặt giấy xuống, bởi lẽ trước đó, cô từng nói với tôi rằng cô chỉ tham gia chương trình này với tư cách là tình nguyện viên thôi, không phải một người nằm trong ban tổ chức.

Mắt tôi mở to nhìn lên người phụ nữ đứng rạng rỡ trên bục. Cô vẫy tay chào tất cả mọi người và được hưởng ứng với những tiếng hò hét, vỗ tay nhiệt liệt. Ngồi tại chỗ lắng nghe từng lời Liên phát biểu, tôi tưởng chừng mình đã bước ngược về thời niên thiếu. Những cảm xúc lẫn lộn ghen tuông và ái mộ đổ ập về. Tôi thẫn thờ nhìn Liên tự tin trên khán đài, và đã từ khi nào mọi âu lo đều bị bỏ quên.

Liên cười tươi phát biểu tiếp: "Mỗi một ngày tôi được sống và được cống hiến là mỗi một ngày tôi sẽ trân trọng. Ngày hôm nay cũng vậy. Bởi vì tôi được sự chào đón nồng nhiệt của các em nhỏ ở đây, bởi vì tôi được những đồng hữu cùng giúp đỡ tôi, bởi vì hôm nay là ngày chúng ta được gắn kết bên nhau, nên tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người, cho dù có mặc hay không có mặc ở đây, tôi đều vô cùng biết ơn."

Cô nói tiếp: "Tôi muốn cảm ơn quận ủy vì đã dành thời gian đến với chương trình gắn kết này, ban tổ chức, chị Trúc, anh Tuấn, bác Hiếu vì đã thành lập nên chương trình để mọi người đều có cơ hội được yêu thương nhau hơn nữa. Ngoài ra còn tất cả các tình nguyện viên đã góp sức làm chương trình này trở nên có thể. Và trên hết, là các em nhỏ ở đây, những người đã không ngừng hy vọng và cố gắng cho một tương lai tốt đẹp hơn. Tôi xin cảm ơn."

Lúc tôi đang vỗ tay thì bỗng nhiên tôi nghe tiếng: "Chị Liên giỏi quá ha?"

Tôi quay mặt qua thì nhận ra người ngồi bên cạnh mình là cậu em trêu tôi trên bàn ăn khi nãy. Tôi cũng tỏ vẻ tự nhiên mà gật đầu, đáp lại: "Ừ, lúc nào cũng như thế cả."

Ừ, thật sự lúc nào Liên cũng như thế. Nghĩ đến đây, tôi lại tự hỏi, còn mình thì sao?

Sau một tràng vỗ tay, quận ủy cùng chị Trúc đều bước lên sân khấu trao học bổng cho các em học giỏi với thành tích xuất sắc. Khi tôi tính nhẩm từng giải học bổng và số tiền đầu tư cho ngôi trường ở Gò Vấp này thì nhận ra tổng giá trị được quyên góp vẫn không thay đổi.

Tôi thầm nghĩ, quái lạ, không lẽ mấy người ở đây cộng trừ nhân chia tệ đến vậy sao?

Kết thúc sự kiện từ thiện, các em nhỏ được về sớm. Còn các tình nguyện viên cùng ban tổ chức đều phải ở lại để dọn dẹp từ sân khấu, bàn ghế, đến các dụng cụ chúng tôi đem theo để thực hiện chương trình. Khi dọn xong chỗ của tôi thì tôi bạo dạn đi đến chỗ chị Trúc, hỏi rằng tại sao số tiền quyên góp vẫn còn y nguyên. Chị thấy tôi quan tâm liền cười lộ răng, đáp:

"Em không cần phải lo đâu. Trước buổi phát biểu thì Liên nói với chị rằng đã may mắn tìm được một nhà tài trợ rồi."

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Trong vòng hai tiếng thôi ấy hả chị?"

Chị Trúc xua tay bảo: "Đâu có! Nhà tài trợ này tụi chị đã cố liên lạc từ trước rồi, chỉ là tới bây giờ ông ấy mới chịu đồng ý thôi."

"À, em hiểu rồi."

Bỗng nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nên cũng dồn sức vào phụ giúp những người khác dọn dẹp. Lúc đầu khi tôi tới gần bọn họ thì ai cũng dè chừng cả, nhưng từ từ rồi họ cũng không kiêng nể để tôi giúp họ, nên trong thoáng chốc, tôi cùng mọi người đều có thể nói chuyện suôn sẻ trở lại.

Lúc tôi đang bưng phụ mấy chồng ghế nhựa vào căn tin thì tôi thấy Liên đang lau dọn mớ thức ăn hỗn độn Trân tạo nên. Tôi để chồng ghế xuống xong liền với lấy một tấm khăn, chạy đến trước mặt cô, rồi quỳ xuống phụ dọn. Tôi ngập ngừng nói:

"Cô đừng dọn, để tôi làm cho. Dù gì cũng là lỗi của tôi nên mới thành ra vậy."

"Cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của cậu đâu. Chỉ là cô bạn kia tính tình nóng nảy thôi." Liên vẫn tiếp tục lượm lên từng hạt cơm.

"Cô… không giận tôi ư?" Tôi vẫn tiếp tục cúi đầu nhặt lên mấy cọng rau tươi, không dám nhìn biểu cảm của Liên.

Liên phì cười, hỏi lại: "Cậu có làm gì đâu mà tôi giận?"

"Cô cũng không giận Trân à?" Tôi như cảm nhận được niềm hy vọng len lỏi mà lập tức ngước đầu lên nhìn Liên. Cô dường như cũng cảm nhận được động tác của tôi nên cũng ngước lên, lắc đầu.

"Cô ta nói đúng hay sai, tự tôi biết. Đây, cậu cầm lấy đi rồi bỏ vào thùng làm cám kia kìa." Duỗi những hạt cơm qua tay tôi xong, Liên đứng lên rút ra tấm khăn lau treo lủng lẳng từ túi quần. Nhìn cô thuần thục như vậy khiến tôi cũng muốn ngầu theo, nên nhanh nhẹn gom mấy miếng thức ăn giục vào thùng rác.

Khi tôi quay người lại để lau vũng nước trên sàn thì Liên đang đứng khom lưng, chống tay trên bàn để lau. Tôi nhìn thấy vải quần jean đen ôm sát đường cong liền luýnh quýnh lên. Trong tích tắc, tôi ngồi thụp xuống chăm chỉ lau sàn. Mặt tôi nóng lên, đôi mắt thì dính chặt lấy tấm sàn. Trong đầu tôi rủa thầm từng câu về tội ác trong quá khứ của mình.

Khi chắc chắn rằng Liên đã lau bàn xong, tôi mới đứng lên để đi rửa khăn. Xong xuôi, tôi theo Liên đi ra ngoài phòng đến phòng họp để tập trung cùng mọi người. Mọi người vừa thấy tôi và Liên cùng đến thì lại cười ranh mãnh, lại bắt đầu thì thầm này nọ. Cậu em khi nãy vừa thấy tôi đi cùng Liên ra thì lại huýt sáo một cái. Liên vẫn tự nhiên như chả bị hề hấn gì cả. Còn tôi lại xấu hổ nhớ đến khoảnh khắc thằng nhóc thất hứa kia phản bội tôi, mặc dù tôi khá mừng vì cả đoàn vẫn còn hoan hênh tôi.

Chị Trúc thấy chúng tôi như vừa định nói cái gì thì lại cười toe toét. Chị ấy nhìn tôi với sự ẩn ý lạ thường khiến tôi bỗng chợt tăng cường cảnh giác lên. Chị Trúc nói: "Vừa hay cả đoàn đang khác nước, hay là Liên và Minh đi mua nước giùm cho mọi người đi nhỉ? Hai em cứ việc từ từ, mọi người có nhiều thời gian lắm."

Bây giờ, tôi thật sự bị thuyết phục rằng Liên chắc đã bị tê liệt cảm xúc ngượng ngùng rồi. Tôi chắc rằng trên đời tôi đã có không biết bao nhiêu người con gái đã mắc cỡ phụng phịu rồi, ngay cả tôi khi bị mọi người trêu chọc như vậy cũng thấy ngại muốn chết. Vậy mà tôi nhìn qua Liên thì lại thấy cô ta vẫn dửng dưng dạ với chị Trúc, rồi cùng tôi đi đến tiệm tạp hóa mua nước.

Trời lúc này đã chuyển tối.

Trong con xóm tôi cùng Liên đi qua thì con đường trở nên vô cùng nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một chiếc xe máy đi qua. Hai bên đường là những căn nhà èo ọt với mái tôn nâu sờn đang rỉ sét, căn nào cằn này cũng đều ép sát bên nhau. Một số nhà đầy đủ hơn thì còn được bảo vệ bởi những tấm cửa kéo sắt tróc sơn. Tuy nhiên đa số căn nhà dọc đường chỉ có một tấm gỗ với những góc cạnh mục nát đủ vừa để che đi lối vào.

Dưới ánh đèn chớp nháy, tôi gần như phải nhắm rồi mở mắt lại mới có thể thích ứng được mà nhìn xung quanh. Đi qua một dãy tường đầy mốc, tôi nhận ra trên nó là những đường sơn đen đỏ vẽ bậy bạ, đi qua được hai ba đường thì thấy một câu chửi tục. Cũng trên dãy tường đó in trây trét những dãy số điện thoại đỏ xanh và dán hàng chục tờ áp phích trắng vàng ngứa mắt.

Đi qua một cây cột điện thì tôi lại ngửi thấy mùi cháy của thuốc lá cùng mùi tanh hôi của nước tiểu. Liên vừa đi qua một cây cột điện thì với tay lấy một điếu thuốc lá, thảy xuống đường, dẫm lên cho tắt lửa, rồi lượm lên thảy vào bịch rác gần đó. Trước cảnh tượng thiếu thốn, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Tôi kinh tởm trước những cái nhơ nhét của con xóm này, và đồng thời cũng cảm thấy tội lỗi.

Tôi nhìn con đường chật hẹp mà nhớ đến con đường rộng sạch sẽ trong khu phố nhà mình. Tôi nghĩ đến những căn biệt thự cùng hàng loạt tòa chung cư cao cấp lấp kính, rồi lại nhìn những căn nhà dột mái.

Trong sự im lặng giữa tôi và Liên ẩn hiện một vòm trời hiện thực của xã hội tôi sống trong, vậy mà chưa bao giờ biết tới.

Đi qua được một hồi, tôi mới nhìn sang Liên. Cô không nhìn con đường hay những căn nhà như tôi. Cô nhìn vào cuộc sống của những con người sinh sống ở xóm này. Cô nhìn những đứa trẻ nhơ nhuốc đang chơi đùa quanh hẻm, người mẹ vẫn còn thẫn thờ ngay cửa bán đồ chơi, người cha đang cặm cụi lựa từng món ve chai sau hiên nhà, người ông người bác đang nhậu nhẹt om sòm dưới ánh đèn yếu ớt mặc cho tiếng còi inh ỏi và khói xe quấy nhiễu từ đằng xa.

Nhìn Liên, tôi mới nhận ra mình có thể thấy nhiều hơn trong cái ít ỏi. Bất thình lình, tôi níu lấy tay Liên. Cô nhìn xuống tay tôi, rồi nhìn tôi với sự khó hiểu.

"Tôi thích cô."

Tôi hồi hộp nhìn Liên không nói một lời nào. Tôi nói tiếp: "Tôi biết rằng cô không có ấn tượng tốt với tôi. Tôi cũng tự biết quá khứ của bản thân không đáng khen, nhưng tôi muốn rằng tôi thật sự nghiêm túc khi tôi nói tôi thích cô."

Thấy Liên mỉm cười, tôi liền vớt hết can đảm của mình lên: "Tôi… tôi có thể hẹn hò với cô không?"