Chereads / Chỉ Mình Tôi Nhìn Em. / Chapter 8 - Chương 08

Chapter 8 - Chương 08

Liên nhìn tôi đắn đo một hồi. Xong sau đó, cô ấy nhìn tôi mỉm cười đáp lại: "Xin lỗi, nhưng không."

Vừa nghe xong, tôi đứng hình nhìn Liên mỉm cười. Tất cả dũng khí tôi vớt lên được bao nhiêu thì sự tự tin của tôi càng thu nhỏ đi bấy nhiêu. Thôi cũng đúng, cũng đáng đời tôi, ai biểu trước đó là một thằng ăn chơi làm chi. Hồi xưa tôi khiến bao nhiêu người bị tổn thương thì bây giờ gậy ông đập lưng ông thôi.

Liên nhìn tôi sốc mà thương cảm. Cô an ủi: "Này đừng buồn chứ. Cậu vừa bảnh trai, vừa tài giỏi như thế, rồi còn làm giám đốc tài chính nữa, tôi chắc rằng vẫn còn nhiều cô xếp hàng dài đằng đẵng chờ cậu mà."

Nghe thế tôi càng giận. Tôi khoanh tay, nén nước mắt nhìn ra chỗ khác, lí nhí: "Có đẹp hay giỏi thì cô cũng đâu có ngó tôi đâu."

Liên tủm tỉm: "Đã khen như vậy rồi mà còn không chịu nữa à? Thôi, đến nơi rồi. Đừng dỗi nữa."

Sau khi cô bán hàng đưa cho chúng tôi mười bốn chai nước suối mát, tôi liền giành trả tiền. Trên đường đi, tôi chờ ngay lúc Liên không để ý thì liền giựt lấy bao ni lông trong tay cô ra. Liên nhìn hai tay đều xách bịch nặng thì lên tiếng: "Tôi xách một bịch cũng được mà. Tôi đâu có yếu tới vậy đâu."

Tôi hậm hực trả lời: "Không muốn."

Liên chỉ đành dở khóc dở cười nhìn tôi. Rồi cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu nhiều."

Dù vẫn không thèm nhìn mặt cô, lòng tôi thoáng chốc trở nên lâng lâng.

Trên đường về, tôi lại trầm tĩnh lại. Tôi xoay người đứng trước mặt Liên, cất tiếng: "Tôi thật sự nghiêm túc với cô đấy. Có thể nào xem xét lại lời tỏ tình của tôi không?"

Liên mỉm cười quả quyết: "Tôi vẫn sẽ từ chối." Liên nhích qua một bên rồi đi lướt qua tôi như vẫn không mảy may chuyện gì. Tôi ngay lập tức chạy vượt qua Liên rồi xoay người lại, dang chân dang tay chặn đường cô lại.

Tôi nghiêm túc nhìn cô: "Vậy ít nhất, cô nói cho tôi tại sao được không?"

Liên đút tay vào túi quần, tấm lưng vẫn thẳng tắp. Không một chút dao động, cô nói: "Vì cậu và tôi thuộc hai tầng lớp khác nhau."

Nghe vậy, máu tôi sôi sùng sục. Tôi nghiêm giọng khẳng định: "Tiền bạc, tầng lớp, nghề nghiệp. Đối với tôi những thứ đó không quan trọng để tôi thích cô."

Liên nghiêm mặt nói tiếp: "Khi tôi nói về tầng lớp, tôi còn nghĩ đến cả tương lai. Đâu chỉ là cái hiện tại là cậu có thích tôi hay không."

"Cậu sẽ làm sao khi gặp khó khăn, mà người đứng bên cạnh cậu lại không thể chia sẻ gánh nặng cơm áo gạo nước với cậu? Cậu sẽ làm sao khi mỗi lần muốn tâm sự với họ trong khi đó họ chẳng thông cảm được? Cậu sẽ làm sao khi ba mẹ không chấp nhận người đó? Cậu có thể bảo bọc người đó suốt đời được không?"

Cổ họng tôi rỗng tuếch không một câu trả lời. Tôi lúc ấy chỉ biết nghe từng câu chất vấn Liên hỏi mà cứ cứng họng. Thấy Liên lại cất bước tôi liền rút người lại, dơ tay ra dừng Liên lại. Vừa nghĩ vừa nói, tôi liền bộc bạch:

"Có thể, ngay tại thời điểm này tôi chưa tìm được câu trả lời chính xác. Tôi biết rằng cô không có việc làm và đi đâu, mọi người cũng sẽ phán xét chúng ta, nhưng tôi đã nhìn cô từ hồi phổ thông rồi, tôi là người đã tận mắt thấy thực lực của cô như thế nào rồi."

"Cô vô cùng xuất chúng, từ nhảy đến hùng biện, đến học thức đến ý thức, đến tình yêu thương cô dành cho tất cả mọi người, tất cả đều khiến tôi lúc nào cũng ngưỡng mộ cả. Cho dù là thế nào, tôi vẫn nghĩ tôi mới là người may mắn khi được tiếp cận cô cả. Mặc cho người khác có nói cô tệ như thế nào, tôi tin rằng sau này cô cũng sẽ vượt bậc hơn tất cả. Tôi không tin rằng tôi và cô sẽ dễ dàng bị chia cắt bởi tầng lớp cả."

Liên gật đầu hiểu ý tôi. Rồi cô nói: "Ừ. Nhưng nói tóm lại cậu vẫn không có câu trả lời đúng không? Rồi, về thôi."

Bị chọc quê tôi lại dỗi. Lúc lẽo đẽo theo Liên quay lại trường thì tôi cũng không chịu thua mà đệm thêm: "Giàu hay nghèo, tôi vẫn cứ thích cô đấy. Cô làm gì được tôi?"

Liên đắc ý nhìn tôi: "Tôi từ chối cậu được."

Thế là hết cả quãng đường còn lại, tôi không thèm nhìn mặt Liên hay nói chuyện với cô nữa. Cũng không thèm cho cô ta xách bịch nước luôn!

Khi quay lại, tôi và Liên nhanh nhảu phát nước cho mỗi người trong đoàn. Tôi bảo mọi người khỏi cần trả tiền, tôi bao cho. Vừa nói xong thì bọn họ liền nhe răng cười, một người hỏi sao hôm nay tôi đẹp trai thế. Tôi liền nhếch môi bảo họ dẻo miệng quá. Bầu không khí giữa mọi người với nhau trông thật dễ chịu.

Tôi nhìn qua Liên thì thấy cô cũng vui vẻ với mọi người. Tuy nhiên, lúc Liên đưa nước cho một cô bác khá lớn tuổi thì cô bác ấy lại vờ như không thấy Liên. Cô bác cứ tiếp tục huyên thuyên với những người bên cạnh. Liên kiên nhẫn mà nhẹ gọi bác hai ba lần, nhưng cô bác ấy lại tiếp tục không để ý đến Liên. Phải đến khi Liên vỗ nhẹ lên vai cô bác thì bác ấy mới chịu quay qua nhận chai nước. Nhận lấy chai nước xong cũng không một lời cảm ơn mà quay đi nói chuyện tiếp.

Vài người cũng lặp lại thái độ như vậy nhưng Liên vẫn như không bị hề hấn gì. Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi lườm về phía những con người phán xét kia, nhưng vì nhớ lại Liên cũng không màng đến họ, nên nhanh chóng nhận thức bản thân cũng phải trưởng thành hơn.

Do đó, tích tắc trôi qua tôi liền ép bản thân mình khôi phục lại thái độ ban đầu rồi hòa nhập vào đoàn. Sau khi chị Trúc hướng dẫn sơ qua những bước cuối mọi người cần làm, tất cả đều lên xe đò để đi thẳng về nhà. Chỉ có tôi cùng Liên thì ngồi cạnh nhau trong thùng xe tải, nơi mà bên trong còn chất một số dụng cụ dùng trong chương trình hôm nay cần được trả lại.

Lý do là do mình chỉ người lái xe tải là người ban tổ chức thuê từ bên ngoài, chị sợ trục trặc dễ xảy ra nên mới nhờ Liên đi theo (bởi dù gì Liên vừa còn trẻ mà vừa biết rõ nguồn gốc của tất cả dụng cụ). Mà chị ấy lại e ngại để Liên đi một mình như vậy, mà bản thân chị lại còn phải lo về nhà với chồng con, nên cứ mãi đắn đo. Tôi thấy được cơ hội của mình liền xung phong đi cùng Liên để trả đồ. Chị Trúc nghe vậy liền nhảy lên xe đò, mừng rỡ vẫy tay tạm biệt tôi cùng Liên.

Bởi vì không có nhiều chỗ trống trên thùng xe nên tôi cùng Liên ngồi cạnh nhau ngắm con đường xe đi. Ra con đường chính cũng không khác con đường nhỏ tôi cùng cô đi qua lúc trước, những căn nhà vẫn khập khiễng như vậy. Trong thùng xe tải không nóc, khi một luồng gió lướt qua mái tóc của Liên, tôi mới quay sang hỏi:

"Liên. Trước đó, cô có nhắc tới việc ghé thăm trường đó. Nếu cô không màng, tôi có thể ghé thăm thầy cô cùng cô được không?"

Liên nhìn tôi hơi ngạc nhiên, rồi hỏi lại: "Ủa? Không dỗi nữa à?"

Tôi liền ngượng chín mặt. Tôi gãi đầu chuyển ánh nhìn xuống khỏi ánh mắt của Liên, cuối cùng cũng lí nhí ra: "Tôi... hết dỗi rồi."

Liên tủm tỉm cười, nói: "Thế à?"

Tôi vô cùng hối lỗi mà gật đầu thừa nhận. Thấy mắt Liên sáng long lanh lên như muốn dày vò tôi thêm, tôi liền giơ mu bàn tay lên che mặt, nói: "Liên à, tôi biết lỗi rồi, cô đừng hỏi nữa."

Nghe thế Liên mới chịu bỏ qua cho tôi. Cô nói với tôi: "Ừ thì, tôi định về trường giúp cô Ngân chuẩn bị cho lễ hội văn nghệ trước khi học sinh quay lại trường. Sẵn tiện ghé thăm thầy cô luôn."

Rồi cô ấy nhìn tôi, khóe miệng kéo lên: "Mà cậu đi để chi?"

Bị hỏi đột ngột như vậy tôi liền không suy nghĩ mà nói ra: "Để bảo vệ tính mạng của cô." Vừa nói xong tôi liền hối hận ngay, nhưng bởi vì lời lỡ nói thì không lấy lại được, nên tôi cũng đành vờ nghiêm túc. Thật ra lúc ấy tôi nói vậy vì đang suy nghĩ đến chuyện tôi muốn được đi bên cạnh Liên để bảo vệ cô khỏi mấy kẻ lúc nào cũng thích chà đạp cô cả; ít ra tôi còn có làm chỗ dựa tinh thần cho cô ấy. Thôi, lỡ phóng lao thì phải theo lao.

Lòng đập thình thịch mong chờ câu đồng ý của cô.

Liên nhướng mày nhìn tôi, nhưng rồi cũng nói: "Vậy hai ngày nữa cậu về trường nhé. Gặp nhau lúc tám giờ sáng được không?"

Tôi gật đầu đồng ý. Rồi tôi chợt nhớ ra cái gì đó, tôi liền móc ra chiếc điện thoại hỏi cô: "Để tiện liên lạc, cô cho tôi số điện thoại được không?"

Liên gật đầu. Sau khi có số của Liên rồi, tôi vô cùng mừng rỡ mà ăn mừng trong bụng. Khi bác tài xế dừng xe trước cửa hàng, tôi liền mở khóa thùng xe rồi nhảy xuống. Với cơn uể oải thấm người, Liên chậm chạp duỗi chân định bước xuống thùng xe. Khi phủi đất trên quần xong, tôi lại đi đến thùng xe, nói: "Cô ngồi ở đây trông xe được không? Để tôi cùng bác tài xế khiêng đồ cho."

Sau khoảng hai ba giây, Liên mới mở miệng đáp ứng. Trong lúc cô ngồi trong lòng thùng xe nghỉ ngơi, tôi cùng bác tài xế hì hục khiêng từng thùng carton vào trong cửa hàng. Trong lúc khiêng, hai bác cháu vừa thở vừa rên, chật vật hết một hồi thì lại cười ghẹo nhau. Xong xuôi, tôi đến quán nước mua ba lon cà phê. Tôi tặng cho bác một lon để giúp bác tỉnh táo trên dọc đường về và bác ấy cảm ơn. Bác hỏi rằng tôi cùng Liên ở đâu. Thấy tiện đường đi nên bác ấy chở tôi cùng Liên về chợ Bàn Cờ luôn.

Khi quay lại thùng xe ngồi bên cạnh Liên, tôi mời cô lon cà phê kia. Cô lắc đầu nói cảm ơn, nhưng bảo rằng cô không uống được cà phê. Tôi hơi hụt hẫng rút lại lon cà phê lại cất vào ba lô.

"Cậu có định rủ bạn cậu cùng ghé thăm trường không?" Liên xoay đầu sang hỏi.

"Không. Tôi nghĩ bọn họ cũng bận bịu, nên mình tôi đi được rồi." Đương nhiên, tôi lại ngu gì lại rủ thêm mấy thằng đực rựa để tụi nó chen chân giữa tôi và Liên? Nhưng rồi tôi lại nhìn cô, hỏi: "Sao cô lại hỏi thế?"

Liên đinh nói gì đó, nhưng hình như lại đổi ý. Cô nhoẻn miệng cười, đáp: "Ai mà biết? Tôi chỉ tưởng mình cần thêm người bảo vệ tính mạng khi đến trường thôi."

Tôi nghe vậy lại ôm đầu xoay ra thành xe, chỉ muốn nhảy xuống để biến mất khỏi thế gian này. Tôi rầu rĩ: "Liên à, cô đừng chọc tôi nữa. Nguyên ngày hôm nay tôi đã muốn trốn đi hết bao nhiêu lần rồi đó! Ít ra cô hãy tội nghiệp tôi một chút mà đừng làm tôi nhớ lại nữa được không?"

Thấy tôi không dám ngước mặt lên nữa thì Liên mới cười khúc khích, vỗ tay lên lưng tôi bảo: "Được rồi tôi không ghẹo cậu nữa. Tôi xin lỗi."

Tôi cùng Liên nói chuyện về thứ này thứ nọ cho đến khi chiếc xe tải nhỏ con này đến chợ Bàn Cờ. Tôi nhận ra tôi cùng Liên nói chuyện vô cùng ăn ý. Tôi kể cho Liên những câu chuyện lặt vặt từ hồi thổ phông, rồi tôi cùng Liên lại nói về nền kinh tế lẫn cả chính trị hiện nay, về sự phát triển phồn vinh của đất nước hiện nay, những vấn đề xã hội cần giải quyết.

Sau đó, tôi nhận ra mặc dù quan điểm của Liên và tôi mang sắc thái khác nhau, nhưng cô ấy và tôi đều có nhiều tư tưởng trùng lắp. Ngay cả khi nói chuyện với bạn bè, đối tác, hay đồng nghiệp, họ cũng không mang đến cho tôi cảm giác trọn vẹn như thế. Càng nói chuyện với nhau, tôi càng nhận ra mình đã phung phí ngần ấy thời gian.

Có lẽ nếu tôi đã mạnh dạn hơn và chịu khó suy nghĩ chững chạc như Liên, thì tôi đã có thể tìm được một tri kỷ từ sớm rồi.

Tuy nhiên, càng nói chuyện với Liên tôi càng băn khoăn vì sao cô lại không có việc làm. Là do người khác không cho cô việc làm hay là cô không muốn đi làm? Vì lý do gì mà cô lại không muốn tìm việc làm? Chắc rằng cô cũng rõ rằng bản thân mình có thể thành đạt trong giới kinh doanh đúng không?

Vô vàn câu hỏi như thế mà tôi cũng không có cơ hội để tìm câu trả lời. Lúc tôi muốn hỏi Liên thì xe tải đã dừng ở bên đường của chợ Bàn Cờ. Tôi nhảy xuống trước mở khóa thùng xe, rồi đưa tay để giúp Liên đi xuống. Liên nắm lấy tay tôi, rồi cẩn thận nhảy xuống xe tải. Nhìn qua nhìn lại xem xem Liên có vướng hay quên cái gì trên xe không, rồi tôi mới an tâm thả tay cô ra, cùng cô vẫy tay chào bác tài xế.

Tôi tạm biệt Liên rồi rẽ hướng khác. Cũng như lần trước, tôi đợi bóng cô khuất đi rồi mới gọi taxi về nhà.