Khi Liên vừa đến trường thì tôi cùng cô chọn đi lên lầu vào mấy lớp học cũ để thăm thầy cô. Khi đi lên thang bộ, cô hỏi tôi đến từ khi nào mà sớm thế, cô tưởng rằng cô đến mười phút trước giờ cả hai quyết định là đã sớm lắm rồi. Tôi quơ tay bảo rằng tôi cũng chỉ mới đến thôi, nhưng thực ra tôi đã đến đây từ nửa tiếng trước rồi. Chủ yếu là bởi vì hôm nay tôi hớn hở quá mà sáng sớm, chuông chưa reng là tôi đã đánh răng rửa mặt rồi. Mà ai lại dám đi nói thế với người mình thích chứ? Cứ nói rằng là mình mới đến đi cho Liên đỡ ngại.
Khi tôi cùng Liên vừa vào lớp học thì lại thấy một cô giáo đứng tuổi với mái tóc đan xen cọng bạc búi gọn ra sau. Cô giáo ấy đeo gọng kính đen trắng, nhưng tròng kính thì không có viền xung quanh. Cô đang sắp xếp một xấp tài liệu trong một chiếc áo dài tím nhạt, một mảnh ngay tà áo còn thêu tranh nước phố cổ Hội An.
"Cô Ngân ơi, tụi con đến rồi nè!" Liên reo lên là cô giáo kia liền ngước lên nhìn. Cô giáo vừa thấy Liên là khuôn mặt đang nghiêm nghị liền giãn ra rồi phấn chấn lên.
"Trời, đợi con từ hồi bảy giờ thì bây giờ mới ló mặt. Ủa, bạn đi cùng con là ai đây?" Cô Ngân đi đến gần Liên cùng tôi, rồi ngó nhìn qua tôi.
"Đây là Minh, bạn ấy học ở lớp kế bên đó cô. Minh, còn nhớ cô giám thị của mình không? Cô Ngân đó, nhưng bây giờ cô ấy đang làm hiệu trưởng của trường."
Liên xoay sang tôi hớn hở chờ đợi tôi hồi đáp, nhưng tôi thật sự không nhớ được mấy giáo viên trông như thế nào hay tên là gì cả. Thật ra thì có chút hổ thẹn là bởi vì khi tôi còn học phổ thông và ngay cả khi tốt nghiệp, tôi cũng không có quan tâm việc giữ liên lạc với thầy cô hay ghé thăm họ gì cả. Chỉ đâm đầu vào con đường hào nhoáng và rong chơi với bạn bè à.
Cô Ngân nhìn sang tôi lại nói: "Minh ấy hả? Có phải em là cậu học sinh cuối năm nhảy từ hạng trăm năm mươi mấy tới hạng ba toàn trường đúng không? Có phải ba là chủ tập đoàn ViFay không?"
Tôi ngạc nhiên nhìn cô. Tôi lạ lẫm hỏi: "Cô biết con ư?"
Cô Ngân quơ tay, cười nói: "Đương nhiên cô nhớ con rồi. Con là cái cậu học sinh mà mấy thầy cô nhắc về nhiều nhất sau khi đợt tốt nghiệp của tụi con đó. Lúc nhận được kết quả của con, cả trường còn không ngờ luôn mà."
Tôi gật đầu, khách sáo nói lời cảm ơn. Thật ra tôi có chút bất ngờ bởi vì hồi đó giờ tôi chỉ cho rằng thầy cô sẽ ít khi mà nhớ nhiều thứ về học sinh cũ của mình như thế. Đặc biệt là những đứa học sinh cho tới lớp 11 mà vẫn còn chơi bời như tôi.
Cô Ngân rồi di chuyển sự chú ý đến Liên. Sau vài lời hỏi thăm, cô lại hỏi: "Giờ tụi con làm gì rồi? Minh, Liên?"
Tôi đáp: "Bây giờ con đang làm giám đốc tài chính bên Anh ạ."
Liên cười trừ, đáp rằng: "Hiện tại… con không có đi làm."
Cô Ngân vừa nghe xong thì liền trợn mắt lên, chống tay lên hông, hỏi: "Đừng nói với cô là con lại đi gây chuyện với mấy ông sếp rồi nha!"
Liên cũng ngượng ngùng gật đầu, lén nhìn qua tôi. Tôi thật sự lúc ấy cũng không ngờ rằng Liên sẽ đáp thành thật như vậy, mà cái mà tôi còn không ngờ hơn nữa là sự phản ứng của cô Ngân. Người bình thường sẽ tỏ ra hụt hẫng hoặc cố gắng chuyển đề tài khi một ai đó nói như vậy, nhưng ai ngờ đâu, cô ấy còn lên giọng giận dữ như thế.
Liên gãi tóc, cũng chỉ đành cười gượng gạo: "A. ha. ha. Cô đoán cũng đúng đâu đó rồi đó."
Cô Ngân nghe xong thì lại muốn thở không ra hơi. Cô chống tay lên trán lắc đầu, rồi nhìn qua tôi nói: "Con tin nó không? Khi còn làm hội đồng học sinh, tình huống tương tự cũng xảy ra như vậy. Ôi trời đất ơi, hồi đó, Liên giỏi lắm, nhưng mà cũng cứng đầu lắm. Mỗi lần cậu bạn chủ tịch đưa ra ý kiến, thì nó lúc nào cũng phản bác để đẩy lên ý kiến tốt hơn."
"Làm mãi rồi ai cũng ghim em ấy cả, đến nỗi người ta chèn ép không cho Liên lên làm chủ tịch kế nhiệm nữa, cứ bị mắc mãi ở chức thành viên thôi. Ngay cả cô không làm việc trực tiếp với hội đồng cũng thấy xót giùm cho. Thiệt tình, đến bây giờ cái nết cứng đầu cũng không bỏ nỗi."
Cô hì hục kể chuyện cho Liên và tôi nghe. Liên thì thấy hơi ngượng, nhưng cũng chỉ còn biết cười vâng vâng dạ dạ nói con sẽ sửa sai. Còn tôi thì vừa nghe thì càng thấy có chút mới mẻ, có lẽ vì tôi cũng giải đáp được phần nào thắc mắc về sự thất nghiệp của Liên. Thấy Liên cũng chịu hứa sẽ cải thiện bản thân thì cô Ngân mới chịu tha cho. Sau đó, cô lại hỏi tiếp:
"Vậy bây giờ cổ chân con sao rồi? Có được nhảy lại không?"
Nghe đến đây, tôi lại có hơi khó hiểu. Liên nói: "Cổ chân con bây giờ yếu rồi, nên cũng hạn chế nhảy lắm. Nhưng mà cảm ơn cô nhiều, con cũng không sao đâu."
Thấy tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô Ngân lại thở dài, giải thích: "Thì em Liên ấy, cuối năm lớp 11 thì bị trật chân. Nhưng cứ làm lơ lời y tá dặn mà cứ cứng đầu mà tập nhảy, nên bây giờ em ấy không thể nhảy nữa."
Sau khi Liên và tôi tạm biệt cô Ngân, tôi lại băn khoăn về cổ chân của Liên. Tôi hơi lo lắng nhìn xuống. Chân cô vẫn đi bình thường, không có chút dấu hiệu cố gắng đi cho khập khiễng. Thế là tôi mới yên tâm hơn mà thở phào ra. Tôi hỏi Liên cô có thực sự ổn không, khi mà hồi đó cô thích nhảy đến vậy, mà bây giờ lại không được nhảy nữa. Liên cười nói:
"Không sao đâu, chuyện cũng qua lâu rồi. Cảm ơn vì đã quan tâm nhé." Nghe đến đây thì tôi vẫn còn đọng lại vài câu hỏi, nhưng nghĩ rằng Liên đã nói vậy thì có lẽ cô cũng không còn bị bận tâm bởi quá khứ nữa, nên cũng gác chuyện ấy sau đầu.
Lúc nói chuyện với cô Ngân, thì Liên cùng tôi được biết là tất cả thầy cô đã tập hợp lại ở dưới quảng trường để chuẩn bị trang trí cho lễ hội văn nghệ rồi, nên khỏi phải đứng ở trên lớp đợi. Cho nên khi tạm biệt nhau, Liên cùng tôi đã đi xuống lầu trước để đi đến phụ thầy cô dựng sân khấu.
Khi Liên cùng tôi xuống, một lần nữa tôi lại nhận ra Liên được thầy cô yêu mến đến cỡ nào. Cái sự yêu mến khiến ngay cả tôi của quá khứ cũng phải đố kị. Tuy nhiên, vào thời điểm này, trong lòng tôi lại chan chứa nỗi tự hào khi thấy người phụ nữ mình thích đang đứng trong sự sum họp này. Lúc tôi đứng riêng lẻ đằng sau thì Liên lại quay người ra phía sau gọi tôi vào cùng để có dịp bắt chuyện với thầy cô. Bằng một cách nào đó, các thầy cô vẫn chào đón tôi vô cùng thân thiện. Cũng từ đó mà việc giúp đỡ nhau chuẩn bị cho lễ hội cũng diễn ra suôn sẻ.
Trong giờ nghỉ giải lao, tôi cùng Liên ra phía sau trường rửa mặt cho bớt bụi bẩn. Rửa mặt xong thì cô lại đứng xoay ra sau nhìn bãi cỏ dại mọc chênh nhau, trải dài đến hàng rào kẽm. Khi cảm giác quen thuộc ùa về, Liên kể cho tôi đây là nơi mà cô và những thành viên đội nhảy tập luyện cho các cuộc thi nhảy hay sự kiện của trường. Tôi không tin được mà hỏi: "Thật vậy ư?"
Bởi lẽ trong một môi trường không đầy đủ như vậy mà bọn họ lại có thể nhảy đẹp đến vậy, lại khiến tôi ngừng thở trong bất ngờ.
"Ừ, ghê chưa?" Liên cười nhìn qua tôi, nhẹ nhàng gật đầu. Cô kể rằng vì trường không có phòng dành riêng cho họ tập nhảy, quảng trường thì dành cho mọi người chơi thể thao, mà chỗ đủ rộng rãi, gần nhất, và ít người nhất là bãi cỏ sau trường này. Khi ấy vì để tiết kiệm thời gian, mà cô và nhóm cô lúc nào cũng hối hả tới đây vào giờ trưa và sau giờ học để tập nhảy.
Cô kể lúc ấy mặc dù cực nhọc nhưng mọi người cố gắng lắm, mà cũng say sưa vào việc tập nhảy lắm, nên mỗi lần diễn xong là đứa nào đứa nấy cũng ăn mừng cả. Tuy nhiên, tới đầu năm lớp 12 thì Liên bị ép phải nghỉ nhảy bởi vì cổ chân bị tổn hại quá nặng. Lúc ấy cô hơi suy sụp vì lúc ấy, cô chỉ nghĩ rằng con đường tương lai của mình cũng chỉ có nhảy thôi. Lúc không còn nhảy được nữa, cô cũng không còn cách để tiếp tục nhảy cùng mọi người nữa.
Ánh mắt Liên dán lên những đầu ngón tay của cô đang cựa quậy vào nhau. Tôi nghe rõ sự tiếc nuối và nỗi buồn còn vấn vương trong lời cô kể. Liên từ từ nhìn sang tôi. Trong ánh nhìn mờ mịt, tôi lại cảm nhận cô không còn nhìn tôi nữa, mà đang nhìn về khoảng không nín lặng của kỷ niệm cũ.
Tôi nghiêm túc cúi nhìn Liên, trầm giọng nói: "Tôi từng thấy cô nhảy rồi. Cô nhảy đẹp lắm. Tất cả buổi biểu diễn của cô, khán giả ai ai cũng thích cả. Nên cô đừng buồn, ai cũng biết rằng cô luôn nỗ lực để nhảy tốt nhất có thể mà."
Liên mỉm cười, rồi ừm một tiếng. Thấy cô như còn muốn tâm sự gì đó, tôi bảo nếu cô không màng, cô hãy nói hết những vướng bận trong lòng với tôi đi. Ít ra, cô cũng có người để chia sẻ nữa.
Liên gật đầu kể tiếp hồi lớp 12 về chuyện gia đình của cô. Cô nói còn chưa đến học kì một là gia đình cô đã sụp đổ trong một cái chớp mắt. Những cô người tình của ba cô xuất hiện và dằn vặt mẹ cô, cho đến khi bà sốc đến xỉu mới thôi. Theo đó, việc ăn chơi của ba cô với những cô gái trẻ cũng kéo theo những khoảng nợ khổng lồ buộc ba cô phải bán đi công ty và vô số tài sản của mình.
Lúc ấy, Liên được bác sĩ chẩn đoán cho mẹ bị bệnh trầm cảm trầm trọng, cần phải được người thân chăm sóc về tinh thần thật kỹ lưỡng. Liên thương mẹ nên dẫn bà về quê ở chung với mấy cô dì để tĩnh dưỡng, còn mình thì quay về Sài Gòn đi học tiếp. Sau khi bán công ty và một mớ tài sản thì cô cùng ba cô chuyến đến một căn nhà trọ để sống tiếp. Sở dĩ không dùng số tiền ba kiếm được khi bán tài sản để mua một căn nhà mới nhỏ hơn, là do học phí đắt đỏ cùng với dự định du học của Liên.
Tán gia bại sản cùng thân bại danh liệt khiến tất cả mọi người đều ghét bỏ ba Liên. Từ bạn bè đến mấy cô người tình, tất cả bọn họ đều quay lưng với ông ấy. Cũng từ đó mà ông ấy đâm ra thói quen uống rượu giải sầu, rồi dần dà trở thành một con nghiện rượu luôn. Trong một ngày Liên bận rộn với công việc làm thêm, thì ba Liên đang say rượu lại bị đột quỵ rồi qua đời tại nhà.
Cô kể rằng lúc ấy vô cùng căng thẳng và tuyệt vọng, khi chỉ trong vài tháng, cô đã lăn lộn xuống dốc. Tất cả sóng gió đều ập vào người cô một cách đột ngột khiến cô gần như không có cách để xoay trở. Bằng một cách nào đó, cô vừa đi học, vừa đi làm thêm, vừa hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ, vừa phải trả tiền thuê nhà đúng hạn. Vì còn trẻ người non dạ, nên cô bị người thân cùng một vài người tự xưng là người thân quen với ba mẹ lừa hết một mớ tiền dự trù. Thế là cô lại phải đi tìm xin thêm việc làm để bù cho con số mất đi.
Chỉ trong một tháng, kết quả học tập của cô rớt thê thảm. Cô nói rằng cũng may rằng lúc ấy cô vùi đầu vào những việc này nên cũng không có thời gian để buồn hay giận. Tôi nghe đến đây lại thấy vô cùng xót, mà cũng tức giận khi nhớ lại khoảng thời gian ganh đua với Liên lúc trước. Tôi cáu giận nói:
"Vậy mà cô còn dám đi lo cho người khác nữa à? Sao cô không ráng dành dụm lo cho cái thân của cô đi?"
Liên nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, rồi mi mắt lại rũ xuống, dừng một chút, lại hướng lên nhìn tôi. Cô tựa đầu lên vai tôi, giọng nói từ tốn đan xen hơi thở dài: "Ừ, tại sao ha?"
Tôi cáu giận nhưng chả dám quát, nên chỉ đành để cô tựa đầu lên vai tôi, liếc sang một bên lầm bầm: "Tại vì cô lúc nào cũng tốt bụng với mọi người một cách ngớ ngẩn cả. Đến nỗi người ta đối xử cô tệ bạc mà cô cũng cười được. Ngốc đến khiến tôi cũng phát bực nữa."
Liên nghe vậy thì lại ngẩng đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên mỉm cười. Đôi mắt cô khôi phục lại sự rạng rỡ tôi yêu thích. Cô hỏi: "Trông ngốc tới vậy à?"
Nhận ra Liên lại khoác lên cái nụ cười chọc ghẹo đó thì tim tôi lại gõ trống lên lồng ngực. Một nửa muốn giận, một nửa muốn cười khiến tôi chỉ có thể lắp bắp: "À, cũng không hẳn… Cô trông, cũng không có ngốc tới vậy."
Khi Liên cùng tôi quay lại với thầy cô thì cũng chỉ còn vài ba chỗ để trang trí là xong. Sau khi tất cả mọi người dọn dẹp xong thì tôi cùng Liên lại trò chuyện thêm với thầy cô. Xong, tôi và cô lên đường đi về. Lúc đi ngang qua khu thư viện thì tôi bỗng dừng lại ngắm nhìn nó.
Tôi thì thầm: "Vẫn như ngày nào nhỉ?"
Liên thấy tôi đứng lại thì cũng dừng theo. Cô mỉm cười: "Cậu đến thư viện thường xuyên ư?"
Tôi lắc đầu bảo không, nhưng tôi lại nhớ cái ngày tôi và Liên ngồi đối diện nhau trong khu thư viện của trường nguyên một ngày để ôn thi. Liên thấy tôi chăm chú nhìn khu thư viện như vậy thì cũng bước vào để ngắm xem. Tôi tự nhiên cũng bước theo tôi. Lúc tôi cùng Liên đi vào thì cách bố trí cùng dãy bàn hồi đó vẫn giống y chang trong kí ức của tôi vậy. Khu thư viện ấy vẫn trống vắng bóng người, và cũng thoang thoảng mùi giấy cũ.
Liên bước đến cái bàn cuối cùng bên ô cửa sổ còn tôi thì ngồi xuống ở cái bàn đối diện. Giữa Liên và tôi lại cách một cái bàn, y hệt như cái ngày trước ngày thi ba hôm. Tuy nhiên lúc này Liên và tôi đang nhìn nhau. Tôi cảm nhận được lần này cô mới thật sự nhìn tôi như tôi đang ở trong tầm nhìn của cô.
Tôi cất tiếng: "Trong năm nay, cô có còn làm từ thiện gì nữa không? Nếu có, tôi có thể đi cùng cô không?"
Liên nhìn tôi từ phía đối diện. Cô hỏi tôi: "Chẳng phải cậu còn phải về Anh à?"
Khóe môi tôi cong lên. Tôi khoanh tay trên bàn, rồi gác đầu lên chúng. Tôi bảo: "Cũng đúng thế. Nhưng Tết này, được cùng cô làm những hoạt động khác nhau khiến tôi cảm thấy như mình còn hiểu biết quá ít về đất nước này. Tôi muốn được cùng cô khám phá thêm."
Liên mỉm cười nhìn tôi: "Vậy công việc của cậu thì sao?"
"Mặc dù tôi dự định cuối năm sau về nước, nhưng tôi đã quyết định gửi email xin nghỉ việc từ tối hôm qua rồi." Nghe tôi nói tới đây, Liên lại ngồi thẳng lưng lên.
Cô hỏi tôi: "Và cậu ở đây là vì…?"
Tôi chắc nịch trả lời: "Vì tôi thích cô. Tôi muốn được ở bên cô."
Lúc ấy Liên lại nghiêm mặt lại, nói thẳng thừng: "Không được. Cậu bay về Anh hoàn thành xong kế hoạch ban đầu của cậu đi."
Nói xong, Liên lại đứng lên rồi bước ra khỏi thư viện.
Còn tưởng đâu Liên sẽ vui vẻ khi tôi sẵn sàng bỏ công việc bên Anh để được bên cô, thì tôi liền bị ăn một vố tức giận của Liên. Khi bị vỡ mộng, tôi lại hoang mang không hiểu tại sao cô lại từ chối như thế, nên tôi vội đứng lên để đi theo.
Tôi vừa đi bên cạnh cô vừa nhìn bên mặt của cô, hỏi: "Liên này! Tôi thật sự muốn về nước sớm để--"
Mặt Liên lạnh tanh mà vẫn nhìn phía trước, không đoái hoài tới tôi, mà nói: "Tôi không quan tâm. Cậu về Anh đi."
Thế là tôi bực dọc lại chạy lên chặn đường cô. Tôi bảo: "Liền này! Khoan đã! Tôi thật sự không hiểu tại sao cô lại tức giận khi tôi nói vậy cả. Tại sao cô lại không vui khi tôi sẽ về nước sớm chứ?"
Liên nhìn tôi lạnh lùng, cơn giận như mùa đông bao trùm lấy đôi mắt đen của cô. Liên khoanh tay ngước mặt lên nhìn tôi, nói: "Tại sao tôi lại vui khi cậu lại sẵn sàng bỏ công việc của cậu cho tôi chứ? Cậu dễ dàng bỏ đi công sức cùng kế hoạch của chính mình chỉ vì tình cảm nhất thời đến vậy ư?"
Tôi đến gần Liên, lớn giọng: "Tôi không hề bỏ ngang công việc của mình chỉ để theo đuổi tình cảm nhất thời. Tôi thích cô từ hồi phổ thông rồi. Tôi chỉ làm vậy vì người tôi thích là cô! Tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy với ai cả!"
Tôi cố gắng thuyết phục Liên rằng tình cảm của mình vô cùng chân thật, rằng tình cảm này đáng được tôi sẵn sàng hi sinh công việc của mình. Bầu không khí trong thư viện nặng trĩu với sự im lặng dằn xé này. Tôi vẫn nhìn cô với sự chân thành và nghiêm túc.
Liên rũ mắt xuống, rồi nhìn lên. Cô nói: "Một là cậu về Anh và hoàn thành kế hoạch vốn dĩ của mình. Hai là đừng nói lời tỏ tình của cậu, đến mặt cậu tôi cũng sẽ không thèm đếm xỉa đến. Tôi nói đến đây thôi. Tự cậu quyết định."