Chereads / Chỉ Mình Tôi Nhìn Em. / Chapter 2 - Chương 02

Chapter 2 - Chương 02

Sau khi kết quả thi giữa kỳ được phát ra, tôi thực sự hớn hở muốn khoe bạn bè. Lúc định đi ăn mừng với mấy thằng bạn thân sau trường thì tôi thấy em lết rũ rượi trên quảng trường chuẩn bị đi ra cổng trường. Tôi nhếch môi, thầm vui mừng trên nỗi buồn của em. Chắc thi tệ quá nên mới vậy đó.

Tốt nghiệp. Tôi được xếp vào top 5 học sinh học giỏi nhất của trường. Ai cũng nhìn tôi với cặp mắt óng ánh sự ngưỡng mộ hoặc ghen tị, và tôi hài lòng với việc ấy. Em cũng dần khuất đi trong phòng kho trí nhớ của tôi.

Lên đại học, ra đời, tìm việc làm, đạt chức vị cao trong tập đoàn nước ngoài. Tôi trở thành một người thành đạt trong vỏn vẹn bốn năm ra làm ăn. Tôi thu hút vô số cô gái mọi nơi tôi đi. Đồng nghiệp bảo tôi là một người đàn ông hoàn hảo mà ai cũng hằng mơ mộng về. Bạn bè đều hết lòng khen ngợi tôi.

Ban đầu thì tôi cảm thấy cực kỳ hài lòng với cách sống này. Tuy nhiên càng về sau, tôi nhìn thấy người người bu lấy tôi như kiến bu lấy mật. Những cặp mắt của họ luôn sáng rực màu đồng tiền cùng với ngoại hình của tôi. Càng về sau tôi lại cảm thấy chán nản. Một bữa nọ, sau một ngày làm việc mệt nhoài, tôi nằm gục trên giường. Tôi tự hỏi: Đã có ai chưa bao giờ quan tâm mình bởi những thứ đó hay không?

Quay ngược lại thước phim kỷ niệm, tôi chợt nhớ đến gọng kính hồng sến súa. Khuôn mặt mơ hồ cùng đôi mắt đen tĩnh lặng ẩn hiện trong tâm trí. Đột nhiên, tôi muốn quay về nước xem quê hương đã thay đổi như thế nào.

Tết âm lịch năm hai mươi sáu tuổi, tôi bay về nước. Vừa bước xuống máy bay luồng gió Sài Gòn mát dịu liền quấn lấy tôi. Tôi nhanh chóng làm thủ tục nhập cảnh, rồi gọi taxi về nhà sum vầy với gia đình.

Trùng hợp thay, mấy đứa bạn cũ rủ mọi người đi họp lớp tại nhà hàng buffet đâu đó ở trung tâm thành phố.

Đến buổi họp lớp (thật ra thì giống họp khối hơn), ai ai cũng khoác những bộ vest lịch lãm và những chiếc đầm lung linh. Họ trang điểm và chải tóc nhìn vô cùng kiêu sa. Tôi cũng vậy, cũng diện lên bộ vest đen đẹp nhất và đôi giày da được đánh bóng nhoáng. Đang trò chuyện với thằng Khánh, người vừa mới được thăng lên chức trưởng phòng, thì nó lại ngó qua một bên rồi cười khẩy. Tôi cũng nhìn theo.

Ở một phía khác trong phòng, có một cô gái mặc áo sơ mi xăng tay cùng quần tây đen giản dị. Không một miếng trang sức, cũng không trang điểm mấy, trên ngực còn đeo thẻ nhân viên. Vậy mà dáng vóc lại thẳng tắp, đôi mắt đen ánh lên vầng sáng khi nói chuyện với hai ba nam nữ sang trọng xung quanh.

Thằng Khánh thích thú: "Hình như có người đi lộn tiệc rồi thì phải?"

Vừa quay qua tôi đã lập tức nhận ra cô gái ấy chính là Liên. Mặc dù không còn đeo gọng kính hồng sến súa nữa, nhưng cánh mũi không cao không thấp, đôi môi nhàn nhạt màu hường, và đôi mắt đen ôn hòa kia đã nói lên hết cho tôi cô gái kia là ai.

"Tao nghe từ thằng Toàn cuối năm lớp 12, hình như nhỏ đó, nhỏ Liên ấy, điểm tệ cực luôn. Suýt nữa không đậu được đại học luôn."

Tôi vẫn nhìn phía bên kia cùng thằng Khánh, hỏi: "Thật à?"

"Thì chắc là thiệt! Ai chả nói tin đồn thường là những thứ có thiệt hay sao?"

Tôi lặng thinh nhìn về hướng kia. Khi chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì có một nhóm người khác đến chỗ chúng tôi chào hỏi rồi cụng ly uống rượu cùng tôi. Tôi nhận ra ngay là những bạn bè cũ. Người đầu tiên là Trân, kia là Bảo, và người còn lại là Hiền. Bọn họ đều là những người nằm trong tầng lớp xã hội cao. Ai cũng thích huênh hoang về kiến thức hiểu biết của mình rồi kể từng thành tựu mình đạt được.

Nói một hồi tôi cũng mệt mỏi, mà thằng Khánh thì nghe có vẻ khoái chí. Có lẽ vì tìm được một bọn giống nó, nên cứ hăng hái nói luyên thuyên mãi. Còn tôi thì liếc mắt nhìn xung quanh. Vừa hay có khu ban công trống người.

Trong lúc tụi nó mải mê trò chuyện, tôi thành thục trốn ra ban công. Vậy mà vừa khép cửa ban công lại thì tôi lại thấy có một bóng người lấp ló đằng sau giàn cây hoa giấy. Tôi giật bắn mình, quơ tay định động thủ. Người đó thấy vậy lại khúc khích cười tươi, lắc hai tay trấn an tôi.

"Này, này khoan đã anh bạn! Làm gì mà căng thế?" Chất giọng trẻ trung ấy cất lên, vừa lúc, người đằng sau lùm cây cũng hiện ra.

Tôi đỏ mặt khi nhận ra người đứng trước mặt mình là Liên. Nhưng rồi nhớ ra mình chả có gì phải ngại cả, nên tôi hắng giọng rồi sửa lại vóc đứng của mình cho tự nhiên hơn.

Liên thấy vậy cũng bắt tay, nói: "Tôi là Liên, học lớp 12A. Có vẻ như cậu không thích họp lớp lắm nhỉ?"

Tôi nhếch môi, hỏi lại: "Có vẻ như cô cũng như vậy nhỉ?"

Liên nghe vậy mỉm cười, đáp lại: "Cũng không hẳn là như thế. Chỉ là trùng hợp đêm nay trời đẹp. Nếu không ngắm thì thấy uổng lắm."

Tôi nghe vậy cũng gật đầu. Rõ ràng cũng thuộc chung với mấy dạng người kia, chỉ toàn biện hộ thôi.

Liên lại quay đầu đi ra góc bên phải của ban công, đằng sau giàn cây hoa giấy bên cạnh cửa ban công rồi đứng dựa lên lan can lục bình. Cô nhìn lên bầu trời lấp lánh đầy sao. Đúng là thật hiếm khi trời tối ở Sài Gòn được đẹp như vậy.

Tôi đi đến đứng bên cạnh Liên. Thấy cô ta nhìn qua với cái nhếch mép không kìm được, tôi lập tức hắng giọng nói:

"Đừng hiểu lầm, tôi cũng thấy không ngắm đêm nay thì phí thôi."

Liên mỉm cười rồi quay đầu về phía trước, nói: "Ừ, tôi sẽ không hiểu lầm đâu."

Tôi nhìn theo hướng cô ta nhìn thì thấy một căn nhà nổi xa xa cất trên bờ sông. Đằng sau căn nhà ấy là một hàng cây và lùm cỏ cao hoang dại. Nhà nổi nhìn rách thê thảm, như một miếng vải được chắp vá với vài vải vụn khác nhau, mà bần hàn hơn là xung quanh căn nhà ấy chống chất đầy rác.

Trên dòng sông soi bóng ánh trăng, là một vật thể nho nhỏ nhúc nhích lên xuống qua lại. Tôi nheo mắt nhìn đến phía kia.

"Là một cậu bé đang tắm sông. Thương nhỉ?" Liên giải thích.

Tôi nhìn sang cô gái đứng bên cạnh mình. Đáy mắt cô xót xa nhìn đứa trẻ đang đùa nghịch trên sông, vậy mà cứ nhìn mãi rồi nhìn mãi. Chẳng một chút đoái hoài gì đến tôi.

Lúc ấy tôi cảm thấy lúng túng không biết nói gì hay làm gì cho phải. Tôi ít khi gặp những tình huống như thế này, có gặp thì cũng viện cớ tránh né thôi. Tôi đứng trong khoảng lặng ở đó như một cậu bé cho đến khi một cơn gió lạnh phả lên mặt. Thấy Liên đứng đó một mình như vậy, tôi nghĩ rằng hay là mình cứ cởi áo khoác ra vẻ đàn ông một chút đi.

Khi tôi vừa đắp áo vest mình lên vai Liên thì cô ngẩng đầu qua. Vẫn là nụ cười lung linh ấy, rồi cô nói: "Cảm ơn anh, nhưng tôi không lạnh."

Cô ta vừa nói xong thì trả lại áo khoác cho tôi, khiến tôi sượng sùng nhận lại áo. Tôi đỏ mặt khoác lên áo khoác. Biết vậy tôi cũng không tỏ ra ga lăng cho cô rồi!

"Cậu tên Minh đúng không?" Liên quay người lại hỏi tôi. Vừa nghe như vậy lưng tôi ưỡn thẳng hơn. Tôi tự tin gật đầu ừ, nghĩ rằng thì ra cô ta cũng biết tôi là ai.

"Tôi có nghe nói từ Toàn rằng cậu đã lên chức COO trong tập đoàn Fallei. Chúc mừng nhé! Khiến tôi cũng phải ngưỡng mộ đấy. Chỉ tiếc rằng tôi không có ly rượu để mời cậu."

Cô ta mỉm cười tít mắt. Trong luồng gió phả mạnh vào mặt, đôi tay dường như thong thả đút vào túi quần. Khi thấy đôi vai cô ta có vẻ căng cứng lên, tôi mới bĩu môi trong lòng, rõ ràng lạnh cóng mà còn làm giá nữa.

"Không có rượu cũng được. Chúc mừng như vậy là tôi cũng vui rồi." Tôi cũng cười theo cho qua chuyện.

"Vậy à? Vậy mà sao trông cậu không vui lắm nhỉ?"

Tôi nghe mà chỉ muốn liếc cô ta. Cô ta ăn mặc như nhân viên quèn như vậy mà sao nhạy thế? Thật sự cô ta khiến tôi chỉ muốn chọc cô ta cho bỏ ghét thôi.

Vừa lúc đó, cửa ban công mở toan ra.

Từ cửa ban công xuất hiện nhóm người Khánh, Trân, Bảo, Hiền hồi nãy cùng với thêm hai ba khuôn mặt mới nữa. Họ cười khanh khách rồi sôi nổi nói chuyện, tiếng ồn lấn át đi khoảng không trầm lặng của trời đêm. Tôi và Liên nhìn nhau trong sự khó hiểu.

Vừa thấy tôi lấp ló góc bên phải ban công rộng lớn, mắt nhóm người kia lại sáng lấp lánh. Trân thấy tôi đứng bên cạnh Liên liền cười tươi hỏi: "Minh, cậu đang làm gì với con người giản dị kia vậy? Qua đây chơi với tụi mình."

"Ừ đấy Minh! Mày qua đây bàn với tụi tao xem đi quán bar nào sau tiệc này!"

"Đúng đấy mày! Lâu lâu về với tụi này thì đi chơi khuây khỏa một chút đi!"

Tôi nghe bọn chúng nói như vậy thì cảm thấy hơi gượng gạo nhìn Liên. Liên khó hiểu, nghiêng đầu nhìn tôi, như tỏ vẻ không hiểu tôi đang nhìn cô theo kiểu đó để làm chi.

Trân đợi lâu thì liền cất bước đến bên tôi rồi quàng tay qua tay tôi. Cô ta cười lịch sự với Liên, bảo: "Chắc cậu không phiền chúng tớ mang Minh đi đúng không? Tớ muốn mời cậu đi lắm nhưng mà tiếc thật..."

Rồi Trân nhìn từ đầu đến chân Liên, từ bộ quần áo công sở trắng đen đến đôi giày gót thấp đơn sơ. Mặt cô nhăn lại từ sự bình dân toát ra từ Liên, nhưng rồi cũng ngước lên rồi nói tiếp: "Bởi vì vé vào quán đắt lắm, mà bọn tớ cũng chỉ đặt đủ chỗ cho vài người à, nên nếu có lần sau thì chúng tớ rủ cậu đi nhé. Được không?"

Đôi mắt Liên trầm xuống, nhưng cũng thật tự nhiên gật đầu cười đáp lại: "Không sao, Minh và mọi người hẹn nhau trước mà."

"Được rồi Minh! Theo tụi tao chơi đi! Tao đảm bảo có mấy trò chơi hay lắm!" Thằng Bảo nhe răng cười phẩy tay muốn tôi nhập bọn.

Tôi liếc nhìn qua Liên rồi cũng đành chiều theo bọn kia.

Trên đường đi, bọn kia còn tám chuyện to nhỏ với nhau trên xe Roll Royce của Trân. Giữa chừng khi đang kể chuyện về thằng này lén lút hẹn hò nhỏ kia, thì Hiền lại bắt đầu tin đồn khác:

"Tụi bây có nghe vụ phá sản của ông bầu Showbiz không? Ông Vũ đó?"

"Ông Vũ? Cha của nhỏ Liên ấy hả?" Thằng Khánh ngồi trên ghế trước quay đầu ra sau hỏi. Tôi nghe đến đây thì cũng lắng nghe theo.