"Đúng vậy, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy mình nợ Trác Hàng." Lôi Liệt bùi ngùi nói: "Năng lực của cậu ta không thua kém gì tôi, nhưng vận khí lại kém hơn, lúc tôi tranh cử chức thượng tá, cha tôi không can thiệp, hơn nữa cấp trên cũng không biết thân phận của tôi, sở dĩ tôi có thể được chọn là bởi vì lần khảo hạch kia, thành tích của tôi ưu tú hơn mà thôi."
"Đó là đương nhiên." Lưu Khang vỗ vai anh ta: "Trác Hàng rất ưu tú, nhưng vẫn kém hơn anh một bậc, cho nên cậu ta thua anh cũng là chuyện dễ hiểu, anh không cần cảm thấy áy náy."
"Cho dù như thế nào, lần này vì giúp tôi mà cậu ta mới bị thương, tôi sẽ đền bù tổn thất cho cậu ta." Lôi Liệt nghiêm túc nói: "Trong quân đội sắp xếp cho tôi đi đóng quân và đào tạo chuyên sâu, tôi sẽ tặng cơ hội đó lại cho cậu ta, cậu ta ở đó nửa năm hoặc là một năm, chỉ cần không mắc sai lầm, nhất định sẽ được thăng chức, đến lúc đó, khả năng cậu ta sẽ không chỉ là đại tá."