Kiếp trước vận mệnh đã cướp đi mọi thứ của ta, có lẽ là để kiếp này, đem ngươi - điều tốt đẹp nhất- ban cho ta.
——Cố Vi Vi.
"Thân thể của con chống đỡ không được mấy năm nữa đâu, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì có lẽ đến chết con cũng không đợi nổi một trái tim có nhóm máu hiếm Bombay nào khác nữa, con không muốn chết, con thật sự không muốn chết..."
"Nhưng cô ấy đã từng cứu con mà..."
"Đem tim của cô ấy cấy ghép cho con mới thực sự là cứu con, mẹ à, con không muốn chết, không muốn rời xa mọi người..."
Trên giường bệnh trong phòng hồi sức ICU, Cố Vi Vi, người bị ám sát dẫn tới hôn mê suốt hai tháng trời cuối cùng đã có thể bắt đầu loáng thoáng nghe được những âm thanh xung quanh.
Giọng nói này là...
Lăng Nghiên sao?
Lăng Nghiên mắc bệnh tim bẩm sinh, nhưng vì thuộc nhóm máu hiếm Bombay, mà mãi vẫn không chờ được trái tim nào thích hợp để cấy ghép, nên bác sĩ từng khẳng định, Lâm Nghiên sẽ không sống nổi qua tuổi 25.
Mà nhóm máu của Cố Vi Vi lại vừa vặn là thứ Lăng Nghiên cần, nhóm máu hiếm Bombay.
Vừa nãy Lâm Nghiên nói, muốn lấy tim của mình để cấy ghép cho cô ấy sao?
Cô dùng hết sức lực, cưỡng ép bản thân mở mắt ra.
Mình còn chưa chết cơ mà, Lâm Nghiên không thể lấy trái tim của mình để cấy ghép cho cô ấy được.
Lúc này, Kỷ Phương đột nhiên nhìn thấy Cố Vi Vi nằm trên giường bệnh không biết đã mở mắt từ lúc nào, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.
"...Vi Vi."
Lăng Nghiên nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh kia, trên mặt ngập tràn vẻ sợ hãi.
Làm sao mà cô ta lại tỉnh lại được?
Những lời mình vừa nói, cô ta đã nghe được những gì rồi?
Cố Vi Vi há miệng muốn nói gì đó, thế nhưng cổ họng cô lại không phát ra nổi một chút âm thanh nào.
Bởi vì từ khi còn nhỏ đến giờ, Vi Vi đã từng bị ám sát tới mấy lần rồi nên Cố gia bảo vệ cô rất nghiêm ngặt.
Vì thế cô có rất ít bạn bè, mà Lăng Nghiên lại là người duy nhất mà Vi Vi có thể kết giao.
Bởi vì Lăng Nghiên trời sinh luôn ốm yếu bệnh tật, nên từ khi hai người trở thành chị em tốt của nhau, Cố Vi Vi vẫn luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn mọi mong muốn của Lăng Nghiên, không để cô ta phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì trong cuộc sống.
Vậy mà bây giờ... Bây giờ cô ấy lại muốn giết cô, lấy đi trái tim của cô ư?
Lăng Nghiên trông thấy bộ dạng này của Vi Vi, nỗi hoảng sợ trong đáy mắt cô ta dần dần biến mất.
Thay vào đó, trên gương mặt tái nhợt của cô ta chầm chậm xuất hiện một nụ cười lạnh lùng tới cực điểm, Lăng Nghiên liền đoạt ống tiêm trong tay của Kỷ Phương.
"Vi Vi à, không phải cậu luôn miệng nói rằng chúng ta là chị em tốt sao, chỉ cần là tâm nguyện của mình thì cậu đều sẽ giúp mình đạt được mà. Vậy thì, mình muốn sống tiếp, cậu giúp mình đi, cho mình trái tim của cậu đi."
"Nghiên Nghiên..." Kỷ Phương lôi kéo con gái, muốn khuyên cô từ bỏ đi.
"Mẹ, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi."
Lăng Nghiên ngắt lời Kỷ Phương, đem thuốc tiêm vào động mạch trên cánh tay của Cố Vi Vi, "Cố Tư Đình mà biết cô ta đã tỉnh lại rồi thì sẽ không cấy ghép tim của cô ta cho con đâu."
Chỉ khi cô ta chết đi rồi, Lăng Nghiên mới có thể sống tiếp, cô mới có thể ở bên Cố Tư Đình.
Cố Vi Vi với khát vọng sinh tồn mạnh mẽ, cô cố vùng vẫy mong tự cứu lấy bản thân.
Nhưng cơ thể đã hôn mê suốt hai tháng này yếu ớt đến mức cô chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể để mặc người khác tàn sát.
Cô nhìn một Lăng Nghiên mà bình thường nhu nhược đến mức một trận gió cũng có thể thổi ngã, giờ đây trong đáy mắt lại đều là sát ý, cầm kim tiêm đâm vào mạch máu trên tay cô, đem thuốc chầm chậm đẩy vào.
Cơ thể Cố Vi Vi yếu ớt hẳn đi, mí mắt ngày càng trĩu nặng. Trước khi hai mắt khép lại hoàn toàn, cô mơ hồ trông thấy cửa phòng bệnh mở ra, một người con trai khôi ngô và nhã nhặn mặc đồ bảo hộ bước vào.
Một hình bóng quen thuộc đi vào phòng bệnh.
Là Cố Tư Đình!
Cố Tư Đình, cứu em!
Thấy Cố Tư Đình đã đến, trong lòng Cố Vi Vi lập tức xuất hiện một tia hi vọng, cô kiên cường chống đỡ để giữ ý thức tỉnh táo.
Cô nghe thấy Cố Tư Đình hỏi Lăng Nghiên.
"Con bé thế nào rồi, vẫn không tỉnh dậy sao?"
Lăng Nghiên tựa lên giường bệnh, nắm lấy tay của cô mà nghẹn ngào bật khóc.
"Vẫn chưa tỉnh lại, mẹ em đã cùng bác sĩ của bệnh viện hội chẩn rồi... nhưng kết quả, họ nói cô ấy không còn thời gian nữa rồi."
Cố Tư Đình đứng bên giường bệnh hồi lâu, cuối cùng nói.
"Thu xếp phẫu thuật, đành lấy đi vậy."
Chỉ một câu nói ấy, tia hi vọng sinh tồn cuối cùng của Cố Vi Vi tan vỡ.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng rơi vào bóng tối vô tận...