Lam Thiên Vũ ở trong nhà đợi mãi cũng chẳng đợi được tin tức gì, trong lòng cô thấp thỏm lo âu, thế là cô nhịn không được đã gọi cho Dạ Diễm: "Ông xã, anh có tin tức không? Tình hình thế nào rồi?"
"Em đừng gấp, không có nhanh như vậy đâu." Dạ Diễm an ủi nói, "Bá tước Louis đã đến cứu Dania, không sao đâu."
"Em thật sự rất lo lắng cho Dania..." Lam Thiên Vũ thương cảm nói, "Trước kia lúc em biết chuyện của cô ấy và Bá tước Louis, em cũng cảm thấy thất vọng, nhưng bây giờ em cảm thấy cô ấy cũng rất đáng thương, mặc dù cô ấy đã làm sai nhưng tội không đáng chết, có lẽ đây cũng không phải lỗi của một mình cô ấy."
"Đúng vậy, chuyện này đương nhiên là vấn đề của hai người rồi, Bá tước Louis cũng nhất định phải chịu trách nhiệm." Dạ Diễm thở dài bất đắc dĩ, "Thế nhưng là Dania không qua được cửa ải của bản thân cô ấy."
"Làm sao đây, cô ấy sẽ xảy ra chuyện thật chứ." Lam Thiên Vũ càng nghĩ càng bất an.