Cô sờ cái bụng đang kêu ùng ục của mình, lấy điện thoại ra xem. Đã 11 giờ 30 rồi!
Nghĩ đến việc 2 giờ chiều phải lên "pháp trường", Trang Nại Nại lại hoảng sợ, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Lúc xuống tầng chuẩn bị ăn cơm, cô liền thấy Cố Đức Thọ, Cố Tinh Hào và cả Cố Tinh San đã ngồi sẵn ở đó.
Thấy Trang Nại Nại, Cố Đức Thọ liền vẫy tay: "Khuynh Nhan, mau qua đây ăn cơm. Lát nữa, ba với hai em đưa con đến cục dân chính."
Trang Nại Nại liền thấy bực bội, đã phải lên pháp trường lại còn bị áp giải sao?
Thôi được rồi, đi bước nào tính bước nấy vậy!
Ngẩng đầu nhìn cả bàn đồ ăn, Trang Nại Nại lập tức ngồi xuống, đợi người hầu lấy cơm cho cô, cô liền bắt đầu ăn như hổ đói.
Bất kể thế nào, ăn no thì mới có sức chiến đấu!
Ba người nhà họ Cố nhìn dáng vẻ này của cô thì đưa nhìn nhau.
Cố Tinh Hào ra hiệu bằng ánh mắt với Cố Tinh San: Nhìn dáng ăn của chị ta xem, đâu có vẻ đuối lý gì, có phải em nghĩ sai rồi không?
Cố Tinh San cau mày, nhếch môi với Cố Tinh Hào: Cứ chờ xem!
12 giờ bọn họ ăn cơm xong, Cố Đức Thọ lái xe đưa bọn họ tới cục dân chính, giờ này không tắc đường thế nên chỉ cần một tiếng là đã đến chỗ hẹn.
Vì đến sớm, nên bọn họ đành ngồi trên ghế chờ trong hành lang.
1 giờ 30 phút.
Cố Tinh San và Cố Tinh Hào ngỏng cổ lên nhìn ra ngoài: "Sao ngài Tư vẫn chưa tới?"
Cố Đức Thọ bình tĩnh nói: "Còn nửa tiếng nữa, gấp cái gì?"
Trang Nại Nại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên di động.
1 giờ 50 phút.
Cố Tinh San cười rộ lên nói: "Chị, sao trông chị chẳng sốt ruột gì thế? Chị nói xem ngài Tư đến hay là không đến?"
Cố Đức Thọ cũng bắt đầu nôn nóng, ông ta mím chặt môi.
Trang Nại Nại siết chặt nắm đấm, vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại như trước, không nói gì.
1 giờ 55 phút.
Cố Đức Thọ đã đứng ngồi không yên, ông ta đứng dậy đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại tới chỗ cửa thủy tinh nhìn xuyên ra ngoài xem xem.
1 giờ 59 phút.
Cố Đức Thọ nhào tới trước mặt Trang Nại Nại: "Khuynh Nhan, chuyện nay là sao?"
Cố Tinh San châm chọc: "Ba, đã rõ ràng như thế rồi còn phải hỏi sao? Ngài Tư không thích chị ta!"
Cố Tinh Hào cũng xen mồm vào: "Tôi nói này Cố Khuynh Nhan, tin kết hôn trên báo rốt cuộc là thật hay giả? Chị nói đi xem nào? Sao không nói gì? Câm rồi sao?"
"Anh, việc này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là giả, ngài Tư không đến chứng tỏ là ngài ấy tức giận rồi!" Cố Tinh San nói đến đây lại hoảng hốt nhìn Cố Đức Thọ: "Ba, tiêu rồi! Chị ta lừa ngài Tư... thì liệu ngài ấy có trút giận lên doanh nghiệp nhà họ Cố chúng ta không?!"
Nghe hai người nói, mặt Cố Đức Thọ thoắt cái đã tái nhợt, ông ta tóm chặt lấy tay Trang Nại Nại: "Cố Khuynh Nhan, con nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao!"
Chuyện này là sao?
Trang Nại Nại cúi đầu nhìn điện thoại, 1 giờ 59 phút đã chuyển thành 2 giờ đúng.
Lòng cô lập tức chìm xuống.
Cô cong môi tự cười giễu mình.
Rõ ràng có thể nói thật với bọn họ mọi chuyện trước khi tới, nhưng cô vẫn không nói gì và đến đây.
Cho nên… Trang Nại Nại, mày đang mong chờ điều gì?
Sao anh ta có thể kết hôn với mày được?
Bao lần chịu tổn thương, vẫn chưa đủ sao?
Cô ngẩng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt Cố Đức Thọ: "Được, ông hỏi tôi chuyện gì, vậy tôi nói cho ông biết…"
Đúng lúc này, cửa cục dân chính đột nhiên bị đẩy ra!