Cô thư ký đang định nhận lỗi, thì thấy Tư Chính Đình nhíu nhíu mày rồi cầm tách lên… uống một ngụm?
Cô thư ký bị sốc.
Ông chủ ghét nhất là mùi tanh của sữa tươi, hơn nữa, bình thường anh ấy không thích người khác làm xáo trộn thói quen cuộc sống của mình.
Nhưng... nhưng chuyện hôm nay là sao đây?
Một ngụm sữa xuống bụng, cảm giác ấm áp từ trong dạ dày lan rộng ra toàn bộ cơ thể. Không biết là do tác dụng của tâm lý hay là vì cái gì đó mà Tư Chính Đình cảm thấy dường như cơn đau giảm bớt đi.
Anh cúi đầu nhìn tách sữa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cuộc họp vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Trang Nại Nại chờ ở bên ngoài có chút buồn chán nên đi vào phòng nghỉ bên cạnh. Cô ngồi đó, đầu dần dần gục xuống, mí mắt bắt đầu nặng nề.
Tới thời gian nghỉ giải lao giữa cuộc họp, Tư Chính Đình đi tới phòng nghỉ thì thấy cô đưa lưng về phía cửa, nằm bò trên mặt bàn ngủ, cái miệng nhỏ hơi mở, cô ngủ rất say, dáng vẻ vô lo vô nghĩ.
Tư Chính Đình nhìn mấy lần, đang định xoay người đi.
Thì đúng lúc này, cô gái trên bàn bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó ho khan vài cái, vai co rụt lại, rồi đưa tay ôm lấy đầu vai của mình.
Có lẽ là do quá buồn ngủ, nên cô dụi dụi đầu vài cái rồi lại tiếp tục nằm bò trên bàn ngủ tiếp.
Tư Chính Đình dừng bước, lạnh giọng nói với trợ lý bên cạnh: "Công ty nhiều tiền đến nỗi không có chỗ để chi sao?"
Trợ lý không hiểu sao lại bị mắng, nhìn theo ánh mắt của ông chủ, anh ta mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhất thời cảm thấy mình thật oan uổng. Nhưng anh ta không dám "minh oan", đứng thẳng người nói: "Thưa ngài, là tôi sơ suất."
Dứt lời, liền vào phòng nghỉ tắt máy lạnh.
Quay đầu lại, thấy Tư Chính Đình vẫn nhíu mày như cũ, thì xoay người lấy một cái chăn trong ngăn kéo ra đắp lên lưng Trang Nại Nại.
Lần này quay đầu lại, đã không còn ai ngoài cửa nữa.
Trợ lý lau mồ hôi lạnh trên trán, đồng thời cảm thán trong lòng: Mình đúng là trợ lý có thuật đọc tâm, chu đáo, vĩ đại nhất trong lịch sử! Gặp một boss biến thái ngầm như vậy, thật sự là khó chiều mà!
***
Đang mơ mơ màng màng, Trang Nại Nại bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức.
"Cô Tả, cô ta đang ở bên trong. Tôi tận mắt thấy cô ta bám dính lấy ông chủ, ông chủ căn bản là không để ý tới cô ta. Một đứa con gái nhà nghèo bay lên làm phượng hoàng mà muốn gả cho ông chủ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày."
"Hừ, phượng hoàng gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một con chim khách! Doanh nghiệp Cố thị cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi." Một giọng nữ vang lên, là giọng Bắc Kinh đầy kiêu căng: "Người như cô ta làm sao xứng đôi với anh Đình? Hôm nay còn không biết ngại mà tới công ty làm loạn? Đúng là không biết xấu hổ!"
"Cô Tả nói đúng, người như ngài Tư thì chỉ có người có thân phận như cô mới xứng đôi thôi, những người phụ nữ khác đều không có cửa. Nếu không phải là vì Cố Khuynh Nhan thì không chừng cô và ngài Tư đã sớm kết hôn rồi."
"Tôi muốn xem xem, Cố Khuynh Nhan rốt cuộc thì xinh đẹp đến nhường nào."
Hai người nói chuyện không hề nhỏ, hiển nhiên là cố ý để cho Trang Nại Nại nghe được, làm cô biết khó mà lui.
Chỉ là… sao giọng nói kiêu căng kia nghe quen tai như vậy?
Cô còn đang nghĩ thì có tiếng bước chân tới gần, một vóc dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa. Sắc mặt cô ta kiêu ngạo, cằm hơi nhếch lên, mái tóc uốn gợn sóng lớn xõa ra sau, hai tay khoanh trước ngực, trên người là chiếc váy phiên bản giới hạn mới nhất của Chanel.
Hoàn toàn là dáng vẻ đại tiểu thư bị chiều hư.