Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 12 - Chương 12: Trang Nại Nại, là cô thật sao!

Chapter 12 - Chương 12: Trang Nại Nại, là cô thật sao!

Trang Nại Nại có chút không hiểu lắm.

Bộ dạng bây giờ của Tư Chính Đình là đang tức giận sao?

Tức giận vì cô mặt dày, hay vì… cô tùy tiện nói chuyện với người đàn ông lạ trong nhà vệ sinh?

Đang suy nghĩ lan man, thì cổ tay được buông lỏng.

Tư Chính Đình đã buông cô ra.

Ngón tay thon dài của anh mở cúc áo trên cùng ra, sau đó tao nhã đi về phía trước ngồi xuống.

Trên mặt anh không có bất cứ cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo và cao quý như trước. Giống như người vừa rồi bỗng dưng nổi giận là do Trang Nại Nại tưởng tượng ra.

Mà giờ phút này, Trang Nại Nại không rảnh suy nghĩ những thứ khác nữa, trong đầu cô lúc đều là… vô được, vô được rồi!

Cô chưa nói một câu nào mà đã vào được phòng bao rồi!

Mặc dù có chút không rõ đầu đuôi, nhưng chỉ cần vệ sĩ bên ngoài không đuổi cô đi là được rồi!

Trang Nại Nại quay đầu nhìn hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa – hai người đã ngăn cản cô lúc sáng, trợn mắt lườm bọn họ một cái. Sau đó hất càm lên làm vẻ tiểu nhân đắc chí, theo Tư Chính Đình đi vào bên trong.

Vệ sĩ: "…"

Phòng bao rất lớn, lúc này mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại nhìn một vòng xung quanh, thấy vài người quen.

Tô Ngạn Bân há hốc miệng, liên tục nhìn sắc mặt Tư Chính Đình, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Này! Trang Nại Nại, là cô thật sao!"

Trang Nại Nại cười ngọt ngào đáp: "Đã lâu không gặp!"

Tô Ngạn Bân tò mò nhìn cô: "Sao cô lại ở đây?"

Trang Nại Nại không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta một cái, sao cô lại không thể ở đây?

Đám người thừa kế này lấy Tư Chính Đình đứng đầu, nhưng vì sao ai nhìn thấy cô đều hỏi câu đó?

Tả Y Y, Tô Ngạn Bân đều hỏi vậy.

Hơn nữa ánh mắt đó, giọng điệu đó… giống như Trang Nại Nại cô là một loại virus gì đó.

Trang Nại Nại còn chưa kịp trả lời thì anh ta đã tự hỏi tự đứng lên trả lời, trên mặt còn mang vẻ như vừa phát hiện ra được một bí mật: "Thì ra cô làm việc ở đây."

Trang Nại Nại: "!!!"

Tất nhiên cô hiểu Tô Ngạn Bân có ý gì, người có thể vào Muôn Màu Muôn Vẻ không phú cũng quý, bọn họ đều biết cô là một cô gái nhà nghèo, làm sao có thể tới nơi này tiêu tiền?

Không tới nơi này tiêu tiền mà có thể đi lại tự do, vậy thì chính là nhân viên phục vụ.

Cái người này!

Không biết sau khi Tô Ngạn Bân biết thân phận mới của cô thì có thể bị dọa sợ tới rớt tròng mắt không nữa?

Trang Nại Nại hừ lạnh trong lòng, trên mặt bày ra một nụ cười: "Tôi là…"

Vừa định giới thiệu mình là Cố Khuynh Nhan, chợt nghe "cạch" một tiếng.

Tuy tiếng động không lớn, nhưng trong phòng kín lại nghe rất rõ ràng.

Mọi người quay đầu nhìn, thì thấy Tư Chính Đình đặt ly rượu vang đỏ trong tay lên bàn.

Tuy anh không nói câu nào, nhưng lại khống chế không khí cả phòng.

Anh hời hợt liếc nhìn Tô Ngạn Bân, Tô Ngạn Bân bỗng có một loại cảm giác như có gai sau lưng. Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cười cười với Tư Chính Đình, rồi ngoan ngoãn lui về phía sau ôm bạn gái mình, không nói lời nào.

Trong nháy mắt, phòng bao lần nữa chìm vào im lặng.

Trang Nại Nại vẫn đứng ở cửa, mọi người đang ăn, nhưng không ai mở miệng mời cô ngồi xuống.

Đáng lẽ, gặp phải tình huống bị lạnh nhạt như này sẽ làm cho người ta rất xấu hổ, có điều… Trang Nại Nại đã quen rồi!

Cô nhìn quanh phòng bao một vòng.

Trên bàn ăn, vì khí thế của Tư Chính Đình quá mạnh mẽ nên vị trí hai bên anh không có người ngồi.