Nếu cô trực tiếp ngồi cạnh anh thì có bị anh ném ra lần nữa không nhỉ?
Trang Nại Nại nghĩ tới hậu quả có khả năng xảy ra. Cuối cùng, cô quyết định làm dịu quan hệ của bọn họ trước.
Tầm mắt cô rơi vào người Tư Chính Đình.
Lúc này, anh đang cầm ly rượu, ánh mắt thờ ơ, thi thoảng nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Trang Nại Nại nhíu mày.
Người đàn ông này thật là, cũng không biết coi trọng thân thể mình! Rõ ràng buổi sáng bị đau dạ dày, bây giờ lại uống rượu?
Cô chớp chớp đôi mắt, sau đó cầm ly nước ấm đi tới cạnh Tư Chính Đình đưa cho anh: "Hôm nay dạ dày anh không thoải mái, uống chút nước ấm đi."
Giọng nói kia, muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng.
Vẻ mặt kia, muốn có bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành.
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì chắc sẽ không nhẫn tâm từ chối loại quan tâm chân thành này?
Mọi người trong phòng, mặc dù không ai dám nhìn trực diện qua bên này, nhưng khóe mắt lại không hề rời đi giây nào!
Nhưng…
Tư Chính Đình giống như không nghe thấy lời cô nói.
Anh ngồi im ở đó, mặt không chút thay đổi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Thời gian cứ như dừng lại vào giờ phút này.
Tô Ngạn Bân muốn ăn mà cũng không dám vươn đũa gắp thức ăn!
Không khí này, quá căng thẳng rồi!
Khoảng hai mươi giây trôi qua, Tư Chính Đình vẫn không có phản ứng gì, sắc mặt Trang Nại Nại có chút lúng túng.
Cô cắn môi, tay nắm ly nước hơi dùng sức.
Đúng lúc Trang Nại Nại sắp có động tác kế tiếp, thì Hoàng Tiểu Ái bỗng nhiên đứng lên.
Dưới sự sắp xếp của ông chủ Hoàng, Hoàng Tiểu Ái và Tư Chính Đình cách nhau một cái ghế không.
Cô ta lấy chiếc đũa dùng chung gắp một con tôm nõn đặt vào đĩa trước mặt Tư Chính Đình, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngài Tư, nếu dạ dày ngài không tốt thì trước khi uống rượu, nên ăn một chút mới tốt."
Nói xong liền khiêu khích liếc Trang Nại Nại.
Một nhân viên trong Muôn Màu Muôn Vẻ mà dám có vọng tưởng dụ dỗ ngài Tư, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!
Trang Nại Nại thấy thế liền nhíu mày.
Ồ?
Hóa ra ở đây còn có một tình địch?
Còn nhỏ tuổi mà dáng dấp đã như hoa như ngọc, nếu cô không chen vào thì có phải cô ta sẽ được như ý?
Đáng tiếc, gặp phải cô, e là cô ta hôm nay gặp xui rồi.
Trang Nại Nại là loại người gặp cứng thì càng cứng hơn. Lúc này, chút xấu hổ còn sót lại vừa rồi đã tan thành mây khói.
Cô đặt ly nước trong tay xuống trước mặt Tư Chính Đình, rồi ngồi xuống chỗ trống bên trái anh. Sau đó cầm đũa lên, cười híp mắt gắp con tôm nõn trong đĩa của Tư Chính Đình bỏ vào miệng của mình: "Ngài Tư ghét nhất chính là ăn tôm nõn, có điều tôi lại thích."
Lúc nói chuyện, Trang Nại Nại biểu lộ dáng vẻ tinh thần phấn chấn.
Cô vừa thưởng thức món ăn ngon, vừa thưởng thức vẻ mặt biến sắc của Hoàng Tiểu Ái.
Chậc chậc…
Có lẽ cô gái nhỏ bị chọc tức rồi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thật là không đành lòng nhìn thẳng mà!
Tô Ngạn Bân thấy cảnh này, khóe môi giật một cái.
Năm năm rồi, bản lĩnh tức chết người không đền mạng của Trang Nại Nại không hề thuyên giảm đi một chút nào.
Lúc Trang Nại Nại đang bày ra ưu thế áp bức tuyệt đối thì một giọng nói lạnh băng bỗng xen vào: "Ai nói tôi không thích ăn tôm nõn?"