Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 11 - Chương 10: Trồi lên mặt nước

Chapter 11 - Chương 10: Trồi lên mặt nước

Nhân vật nam chính bi thương lên sân khấu, đám bạn học nhanh chóng vây quanh hóng hớt, lấy tam giác quan hệ của ba người làm trung tâm quây thành một vòng, nóng lòng chờ mong kết quả hiện trường hai hổ tranh đấu.

"Nói chính xác hơn, tôi với cô ấy là người ở chung." Dương Nghiên vô tâm vô phế nói ra sự thật, lập tức liền nhận được ánh mắt thù địch và ai oán của bạn học Tiểu Khương.

Phong Tiểu Tiểu cầm ly mừng rỡ nhường sân chơi. Giá trị thù hận bị anh chàng Dương Nhị mạnh mẽ kéo đi rồi, bạn học Nữ Oa tỏ vẻ rất vui mừng. Dù sao bị ép buộc phải chú ý đến thế giới tình cảm của một nam sinh tâm hồn yếu đuối, nói thật cô thật sự kiên nhẫn không nổi.

Dương Nghiên đã rất thích ứng đối với ánh mắt của quần chúng. Anh gọi một ly rượu, khinh bỉ nam sinh non nớt kia, từ trên cao nhìn xuống rồi đánh đòn phủ đầu: "Cậu rất giàu có hả?"

Mọi người sửng sốt, đặc biệt là bạn học Tiểu Khương. Nữ sinh đáng yêu hưng phấn nhấc tay cướp lời: "Cha mẹ Tiểu Khương đều ở nước ngoài làm ăn, nói cậu ấy rất giàu có cũng không sai."

Dương Nghiên gật gật đầu với nữ sinh xem như đáp lại, rồi quay đầu lại hừ lạnh một tiếng: "Theo đuổi con gái không có gì sai. Nhưng cá nhân tôi rất khinh thường một người đàn ông vì theo đuổi mà xâm phạm riêng tư của người khác... Bắt đầu từ ngày bọn tôi tới trường học báo danh, người quanh quẩn gần nhà bọn tôi gần như 24/24 giờ chính là do cậu thuê phải không?"

Ánh mắt của chúng bạn học tỏa sáng, sắc mặt bạn học Tiểu Khương nhanh chóng tái nhợt. Phong Tiểu Tiểu bị nước miếng của mình sặc chết, vội ho khan vài tiếng che miệng hỏi: "Ngại quá ngắt lời chút, chuyện này cụ thể là thế nào?"

"Chính là như tôi nói đấy." Dương Nghiên nhún vai bất đắc dĩ, nói với Phong Tiểu Tiểu, "Cô cũng biết rồi đấy, với tình hình này của chúng ta nếu bị người khác theo dõi thì sẽ rất phiền..." Phiền toái chỗ nào không cần nói cũng biết. Cho dù là mắt thông thiên của anh hay thân rắn của đối phương, một khi không cẩn thận bị đưa ra ánh sáng có thể đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, rắc rối lớn thế nào.

"... Quả thật rất phiền." Phong Tiểu Tiểu chảy mồ hôi lạnh.

Mà trừ điểm này ra, Dương Nghiên cũng không nói bất cứ chuyện nào khác. Anh ta sở dĩ phát hiện nhà mình có kẻ theo dõi, thật sự là phải nói nhân phẩm của bạn học Tiểu Khương quá kém. May mắn thế nào, phòng theo dõi phái người ra thăm dò trước kia lại từng nhận một vụ có liên quan tới Dương Nghiên. Mà rắc rối hiện tại Dương Nghiên gặp phải lại cùng kẻ đứng đằng sau vụ này có liên quan... Kẻ theo dõi phát hiện người ở chung với mục tiêu mới của mình chính là mục tiêu cũ vừa mất dấu vài ngày trước, đi báo cáo là chuyện đương nhiên rồi.

Thành công KO tiểu nam sinh, thừa dịp bại tướng nhất thời nói không ra lời, Dương Nghiên mạnh mẽ lôi Phong Tiểu Tiểu ra khỏi vòng vây. Đám bạn học xung quanh còn chưa tiêu hóa xong nội dung vở kịch, bạn học Tiểu Khương ra vẻ chột dạ, miệng mở ra lại khép vào rốt cuộc không dám lên tiếng, đôi mắt hồng hồng thoạt nhìn như lại muốn dùng nước mắt khóc cầu thông cảm.

Dương Nghiên không để ý tới cậu ta, lôi người ra cửa quán bar đứng ven đường đón xe: "Sinh nhật này chẳng có hứng gì cả, thừa dịp bây giờ còn chưa quá khuya, nhanh chóng về nhà đi." Nghĩ một lúc lại nhịn không được mà nhắc nhở, "Nếu không thì trên đường trở về cô mang theo mấy nắm đất đi?"

Trước khi rắc rối của mình được giải quyết sạch sẽ, khó nói những đối thủ đó của anh sẽ không chó cùng dứt giậu khai đao với anh và bạn học Nữ Oa mới ra lò này.

"Nghe ra có vẻ rắc rối của anh còn lớn hơn tôi nhỉ." Phong Tiểu Tiểu đen mặt, "Theo ý này của anh, có phải tôi nên đi sang công viên bên đường ngủ trên cỏ cả đêm không?"

Câu này vốn là nói mát, nhưng khi Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy Dương Nghiên bắt đầu suy xét tính khả thi của đề nghị này, cô rốt cuộc không còn gì để nói: "Thôi, tôi về trước đây, tự anh phải cẩn thận đấy."

"Ừ... Đi đi. Nhân tiện nói luôn, về sau cô tốt nhất cách xa nam sinh kia một chút."

Phong Tiểu Tiểu tò mò: "Bởi vì cậu ta thuê người theo dõi chúng ta sao?"

Dương Nghiên sờ sờ cằm: "Cũng không hẳn chỉ có thế... Có thể là cảm giác của tôi sai. Mùi vị trên người cậu ta cũng coi như sạch sẽ, nhưng tôi mơ hồ lại thấy màu máu dâng tận trời..." Mâu thuẫn quá đi, người này rốt cuộc là thuần khiết trong sáng hay là bạo ngược thành tính?

Vừa nói, máu dâng tận trời chân chính liền đến. Một người tóc đỏ trẻ tuổi bộ dạng dẫn theo một đám mặc tây trang màu đen đi tới. Vừa tới liền giả lả cười nói với Dương Nghiên: "Có vẻ anh trai ở bên ngoài chơi rất vui vẻ nhỉ, chẳng qua ánh mắt hơi kém một chút..." Nói xong cố ý lấy ánh mắt khiêu khích miệt thị nhìn Phong Tiểu Tiểu.

"Em trai anh hả?" Xem ra đã không thể đi, Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ quay đầu châm chọc Dương Nghiên, "Tôi phát hiện khi nhân vật phản diện xuất hiện thì đều nói ra lời thoại kiểu này, ai đứng bên cạnh thì đều thành bia đỡ đạn... Anh ta ngứa mắt với anh thì trực tiếp tìm anh là được, tôi với anh mới quen biết có một tuần, như này có tính là nằm không cũng trúng đạn không?"

Dương Nghiên đồng tình vỗ vai Phong Tiểu Tiểu an ủi: "Ừ, bọn họ rất không lễ phép, lần sau không nghĩ ra vài câu thoại mới chúng ta liền không cho lên sân khấu."

Bọn họ người tung kẻ xướng, chàng trai trẻ tố chất tâm lý không tồi, không thèm để ý mà cười lạnh: "Anh trai chẳng lẽ không muốn theo em trở về gặp mẹ sao? Bà ấy rất nhớ anh đấy, anh trai vài ngày không thấy bóng dáng, mọi người lo lắng biết bao."

"Đó là mẹ cậu ta không phải mẹ tôi, nhưng ba của tôi tạm thời xem như ba của cậu ta." Dương Nghiên cũng không thèm để ý cậu trai kia, chỉ chuyên tâm kiên nhẫn giới thiệu bối cảnh nhân vật cho Phong Tiểu Tiểu, "Thằng nhãi này là lúc vợ thứ bảy của ba tôi được cưới vào cửa thì mang theo... À, quên nói, mẹ của tôi là vợ cả, lúc sinh tôi thì bị khó sinh rồi mất. Ba của tôi rất có tiền, hơn nữa đàn ông mà, cô hiểu đấy..."

"Ừ, hiểu." Phong Tiểu Tiểu cảm khái xong thì muốn muốn cúng bái Dương Nghiên, đây chính là phú nhị đại sống đấy. Lại nhìn cậu trai kia, "Nói vậy cậu ta là đang cùng anh tranh gia sản hả?"

"Cũng không thể nói như vậy. Kỳ thật người ta cũng không dễ dàng gì." Dương Nghiên vừa thổn thức vừa âm thầm nhìn hoàn cảnh xung quanh, có vẻ không mấy lạc quan, "... Ban đầu bọn họ cho là IQ của tôi không đủ, vì thế muốn dùng người thực hiện mỹ nhân kế. Về sau đám hỏi không thành lại muốn tạo bê bối thương nghiệp... Nhưng thấy không ăn thua, nên mới dứt khoát trở mặt định chơi cứng."

Cậu trai tóc đỏ châm điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Anh trai nói không sai, chúng tôi vốn cũng muốn làm trong hòa bình, dù sao cũng là người một nhà cả, mọi người cùng nhau phát tài chẳng phải tốt hơn sao? Đáng tiếc anh không cho đứa em trai này mặt mũi, em có chút buồn đấy."

Lão già kia có hám gái đến mấy cũng không đến mức mê muội như vậy, chẳng lẽ con ruột không thương lại đi thương đứa con vợ lẽ kéo về? Bà vợ thứ tám lúc nào cũng có thể xuất hiện, nên vị đương nhiệm cảm thấy rất áp lực. Mà mỹ nữ này còn lợi hại ở chỗ thủ đoạn rất độc ác, sáu người trước thấy không thể mượn sức Thái tử gia nên đành rút lui trong lặng lẽ, vị này lại quyết tâm đập nồi dìm thuyền... Nếu Dương Nghiên không chạy trốn nhanh, phần mộ không chừng đã bắt đầu xanh cỏ rồi.

Phong Tiểu Tiểu cảm thấy có chút cạn lời: "Vậy anh cũng không đến mức chạy ra ngoài chứ?" Câu chuyện này tựa hồ còn có nội dung ẩn giấu đằng sau.

Dương Nghiên kinh ngạc: "Bình thường cô không đọc báo sao?"

"Đọc cái gì? Chính trị tài chính và kinh tế hay là báo giải trí?" Phong Tiểu Tiểu nhún vai, "Cá nhân tôi tương đối thích tiểu thuyết, ít nhất thì những cái đó bịa chuyện tương đối giống."

"..."