Phong Tiểu Tiểu không đọc báo nên tất nhiên không biết khoảng thời gian trước trên truyền thông từng ồn ào về việc Thái tử gia nhà giàu nào đó bởi vì tranh giành phụ nữ với con của một vị quan chức mà đánh đối phương đến trọng thương rồi bỏ chạy.
"Hành vi của anh trai đã ảnh hưởng tới nghiêm trọng tới hình tượng tập đoàn chúng ta, đồng thời làm mối quan hệ giữa ba và Tỉnh trưởng Hồ trở nên đông cứng... Đương nhiên, cha con không thể thành kẻ thù. Chỉ cần anh chịu trở về nhận sai với con của Tỉnh trưởng Hồ, tin rằng ba sẽ cố hết sức để bảo vệ anh." Tên trai trẻ tóc đỏ giống như thật lòng quan tâm mà nói, "Tỉnh trưởng Hồ cũng đã nói rồi, trẻ con cãi nhau cũng không có gì, chỉ cần anh nhận sai..."
"Tôi thấy khả năng này có vẻ không lớn rồi." Dương Nghiên miễn cưỡng dựa vào tường, nhìn tên tóc đỏ, "Lão Hồ hình như định thuê xã hội đen xử tôi đúng không? Cậu với lão ta ai muốn ra tay thì lên luôn đi. Đấu không lại thì coi như tôi xui xẻo, đừng nói kiểu vũ nhục IQ thế này nữa."
Phong Tiểu Tiểu tò mò: "Thù hận lớn như vậy cơ à? Anh đánh con người ta tàn phế ư?"
"... Không, sinh hoạt hoàn toàn có thể tự lo được." Cái chính là sinh hoạt XXX về sau không bao giờ làm được nữa... Dương Nghiên im im, rồi lại bất đắc dĩ nói, "Thật ra cũng không phải do tôi làm. Lúc ấy thằng nhóc kia cắn thuốc quá liều, cưỡng ép kéo một cô gái trên đường muốn chơi hành vi nghệ thuật. Xui xẻo là không biết cô gái kia học kỹ thuật phòng sói ở đâu, đã thế giày cao gót kia lại cao..." Vì thế chuyện liền xảy ra như vậy.
Chịu ảnh hưởng càng ngày càng kỳ quái từ trào lưu ăn mặc, ngày nay giày cao gót đã tuyệt đối có thể coi là đứng thứ hai trong mười đại sát khí thông dụng nhất giữa lòng đô thị, địa vị giang hồ gần sánh ngang với cục gạch.
Nghiêm túc mà nói, Dương Nghiên thật ra chỉ ra tay giúp xử bọn đàn em phía sau thằng nhóc kia thôi. Nhưng em gái kia chạy trốn quá nhanh, con của lão Hồ không tìm thấy đối tượng phát tiết, liền vội tìm người giá họa. Vì thế âm kém dương sai, chậu nước bẩn này cuối cùng toàn bộ đều đổ lên đầu anh.
Loại chuyện gièm pha con mình không thể XXX nữa đương nhiên không thể truyền ra ngoài, cho nên không chỉ báo chí không nhắc đến, mà ngay cả ba Dương Nghiên cũng không biết tính nghiêm trọng của sự việc. Mà sở dĩ tên tóc đỏ biết được tin tức là bởi vì cậu ta và con lão Hồ thuộc loại cùng chung lợi ích... Một người là vì đoạt quyền, một người là vì báo thù, dù sao hai người đều không ưa nổi Dương Nghiên.
Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, sâu sắc cảm khái, khâm phục em gái đô thị dũng mãnh kia.
"Xem ra lần này chúng ta vẫn không thể có tiếng nói chung rồi." Tên tóc đỏ lắc đầu tiếc nuối, sau đó lui một bước về phía sau đám mặc tây trang đen nói, "Mang anh cả trở về."
Đám mặc tây trang không kiêng nể gì, hết sức kiêu ngạo giơ nắm đấm ngay trước cửa quán bar náo nhiệt người đến người đi. Dương Nghiên thở dài đứng chắn trước mặt Phong Tiểu Tiểu, xoay người nhấc chân quét ngang một cước nghênh đón...
Nhiều người tuy rằng hơn về thế, nhưng chất lượng đôi khi cũng có thể thắng số lượng. Dương Nghiên cùng đám mặc tây trang này không ai chiếm ưu thế, tạm thời không phân cao thấp.
Tên tóc đỏ nhìn chiến trường hỗn loạn sau lại nhìn tới Phong Tiểu Tiểu, cười lạnh: "Sao lại không có ai tiếp đón chị dâu tương lai của tao vậy?"
Hả? Cho rằng cô là quả hồng mềm?
Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, sau đó nắm chặt tay, mắt lạnh nhìn một tên mặc tây trang nhảy khỏi cuộc chiến đang bổ nhào về phía mình. Dương Nghiên mặc dù muốn giúp, nhưng đáng tiếc chướng ngại vật bên người rất nhiều. Thời điểm này muốn phân thắng bại không dễ dàng, nhưng nếu chỉ muốn kéo dài thời gian lại rất đơn giản... Cái khác không nói, người ta chỉ cần đứng không bất động vây lấy anh cũng có thể phải đau đầu nửa ngày đấy.
Tên mặc tây trang chạy đến bên người Phong Tiểu Tiểu, duỗi tay muốn bắt người, ngón tay Phong Tiểu Tiểu mới vừa giật giật, còn chưa kịp nâng lên lại đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một trận gió lạnh lẽo, tiếp đó một cái chân lấy tốc độ sét đánh lướt qua cô đá vào mặt tên mặc tây trang.
Tên kia bị đánh bay năm mét, đâm vào tường, lập tức hôn mê... Phong Tiểu Tiểu nhìn mà há hốc mồm, uy lực này thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
Cô quay đầu lại, vừa thấy mặt người hành hung, lại há hốc mồm lần thứ hai. Tiểu Khương vẻ mặt vô tội thuần khiết đang đứng phía sau lưng cô, thu hồi chân, lo lắng nhìn cô: "Tiểu Tiểu, cậu không sao chứ?"
Phong Tiểu Tiểu: "..." Thân thể cô không có việc gì, nhưng tinh thần bị kích thích có chút lớn...
Xoa xoa mắt, vành mắt Tiểu Khương đỏ lên nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, có chút khổ sở mở miệng: "Cậu đừng hiểu lầm, lúc nãy mình không cố ý theo dõi cậu, chỉ là vừa ra khỏi cửa đúng lúc nhìn thấy... Còn nữa, cậu có thể cho mình một tệ không?"
"... Một tệ không đủ để bắt xe." Phong Tiểu Tiểu thật sự nghĩ không ra lời kịch gì thích hợp với tình huống trước mắt, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu.
Tiểu Khương cắn môi, lắc lắc đầu: "Không phải bắt xe, là phí thuê."
"???"
"Ba tớ nói bọn tớ không thể làm không công, bởi vì mỗi mạng người đều có khả năng trở thành hàng hóa giao dịch quý giá trong tương lai. Cho nên trừ tình huống đặc biệt, những trường hợp khác nhất định phải đạt thành quan hệ được thuê mới được giết người." Tiểu Khương liếc mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, nét mặt ngượng ngùng đỏ ửng, "Mình tính cho cậu giá đặc biệt."
"..."
***
Hai tên trâu bò liên thủ, em trai tóc đỏ rất nhanh đã bị đuổi đi.
Lũ bạn học bị vứt bỏ mãi sau mới đuổi tới. Giống Phong Tiểu Tiểu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Lễ còn có một mặt dũng mãnh uy vũ như vậy liền ồ lên. Bởi vì tò mò và tỏ lòng biết ơn Khương Lễ, lúc Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên chạy còn thuận tay xách bạn nam sinh hồn nhiên này trở về theo.
"Cứ tự nhiên, đừng khách sáo." Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật giật, nhìn nam sinh mới vừa rồi còn đại sát tứ phương ở trước cửa quán bar, bây giờ lại ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, nhất thời cũng không biết nên có phản ứng gì. Quay đầu bắt lấy Dương Nghiên đang muốn trở về phòng mình, "Từ từ, anh gọi điện thoại bảo sư phụ tới, để ông ấy xem Tiểu Khương có phải "người quen" hay không."
Dương Nghiên ngáp dài đi vào phòng gọi điện thoại thuận tiện giải thích tình huống. Ánh mắt Khương Lễ lập lòe phát sáng, quan sát cách hai người này đối xử với nhau, ngọn lửa hy vọng trong lòng tro tàn lại cháy, càng cháy càng lớn: "Tiểu Tiểu, anh ta không phải bạn trai cậu phải không? Hai người là..."
"Người ở chung!" Phong Tiểu Tiểu bưng ly nước qua, nghĩ một lát mới hỏi, "Chuyện của cậu là thế nào?"
Khương Lễ vô cùng khách sáo nói cảm ơn, nhận lấy cái ly, nhã nhặn uống một hơi, nghe được câu hỏi của Phong Tiểu Tiểu vội buông cái ly xuống, có chút khó xử cân nhắc câu chữ: "Nhà mình... là… do đặc thù của sản nghiệp gia tộc. Kỹ thuật đánh nhau kia là kỹ năng tiên quyết mà nghề nghiệp yêu cầu."
"Cậu đừng có mà lấp liếm cho qua." Phong Tiểu Tiểu đau đầu đưa tay ngăn nam sinh tiếp tục nói quanh co, "Trước cửa quán bar, lúc ấy cậu nói mạng người là hàng hóa? Nhà cậu không phải là làm nghề sát thủ đấy chứ?"
Sắc mặt Khương Lễ trắng bệch, vẻ mặt khó tin: "Sao cậu lại biết?"
"..."
Đúng lúc này Dương Nghiên nói chuyện điện thoại xong liền đi ra, giải cứu Nữ Oa nhỏ sắp phát điên: "Nửa tiếng nữa Lý Trường sẽ tới, cô muốn ăn khuya trước không?"
"... Cũng được." Phong Tiểu Tiểu cũng cảm thấy đêm nay thật sự quá mệt mỏi.
Dương Nghiên vừa nghe liền cao hứng: "Thật tốt quá, thuận tiện tôi giúp chuẩn bị bát."
"... Không phải anh nấu sao?"
"Tôi nói lời này hồi nào?" Dương Nghiên nghi hoặc.
"..." Quả thật chưa nói.