Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 33 - Chương 32: Tượng đất

Chapter 33 - Chương 32: Tượng đất

Phong Tiểu Tiểu đuổi theo rất nhanh, nhưng người ta chạy trốn càng nhanh.

Vội vội vàng vàng tới vị trí mà mấy người mê hóng chuyện nhiệt tình chỉ dẫn, cách một con đường Phong Tiểu Tiểu vừa vặn nhìn thấy một cái đầu màu đỏ đang bước lên xe, sau đó vội vàng khởi động xe.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ ngồi phía sau có một bóng người, vẫn không nhúc nhích, có thể xác định là đã mất đi ý thức.

Xe khởi động thì tóc đỏ vô tình nhìn qua một cái, phát hiện Phong Tiểu Tiểu thì có vẻ kinh ngạc một chút, sau đó vội vã lái xe chạy lấy người.

"Chết tiệt!" Phong Tiểu Tiểu nổi giận. Cô là thần tiên không phải là đặc công. Thần tiên, đã thế lại còn là thần tiên chơi bùn, đối mặt với tình huống như thế này có chút không ứng phó nổi.

Xem ra hiện tại chỉ có thể trông cậy vào viện trợ bên ngoài thôi.

Nhanh chóng gọi điện thoại, vừa chờ nối máy vừa vội vàng bắt xe, nửa ngày cũng không có một chiếc nào cho đi. Vất vả mới bắt được thì lái xe trước tiên hỏi cô đi đâu, nếu đi mấy nơi xa nội thành thì không muốn đi, không cẩn thận lại phải trống xe quay về thành thị. Loại chuyện này ở thành thị nào cũng không thể tránh khỏi, có bắt được khách hay không hoàn toàn là dựa vào ăn ở.

Phong Tiểu Tiểu không cùng lái xe bàn chuyện ăn ở, trực tiếp nói tới tiền, cái này rõ ràng là thực tế hơn: "Gấp đôi tiền xe, đuổi kịp..." Ngẩng đầu vừa nhìn, xe của tóc đỏ còn đâu? Cô cạn lời: "Tóm lại cứ đi trước đi."

Lái xe cũng thoải mái, gấp đôi tiền thì ông chở cô gái này đi ngắm cả thành phố cũng được. Vì vậy, vừa chạy vừa bắt đầu tán dóc: "Cô đuổi theo người ta à?"

Điện thoại đã có người nhận, Phong Tiểu Tiểu không trả lời lái xe mà vội hỏi: "Anh Nhị, em trai tóc đỏ của anh hiện đang ở đâu anh biết không? Cậu ta đem bạn của tôi đi mất..."

"Ha, tình yêu tay ba? Bạn trai bị bạn lừa?" Lái xe càng cười lớn.

***

Trong tay Dương Nghiên quả thật có một ít tin tức của em trai tóc đỏ. Dù sao ông Dương cũng đã giao việc đối phó thằng nhóc này cho hai người Phong Tiểu Tiểu phụ trách, không có một chút chuẩn bị mà nói, chờ người tìm tới cửa thì là xứng đáng bị đánh bại.

Dương Nghiên dùng mắt thông thiên quan sát tư liệu vài tên thân tín bên người em trai tóc đỏ. Gần đây tóc đỏ hình như có chút chuyện gì đó, thường xuyên qua lại biệt thự nhỏ mà hắn đứng tên tại khu XX, đôi khi còn qua đêm ở đó.

Đối với một người trẻ tuổi đang có ý đồ với sản nghiệp nhà họ Dương, từng giờ từng phút đều phải thu hoạch tình báo và gây ấn tượng tốt với ông Dương thì đây thật sự là chuyện không bình thường. Mà lúc trước hai người Phong Tiểu Tiểu tới nhà họ Dương, bởi vì lúc ấy đối phương đang ở biệt thự đó, nên mới không chạm mặt.

Cúp điện thoại Phong Tiểu Tiểu quyết đoán quay đầu: "Đi khu XX, biệt thự số XXX."

Lái xe kinh ngạc: "Đây là chỗ của giới thượng lưu, bạn trai cô không tồi nha!"

Chỗ ở của giới thượng lưu là thế nào? Chính là giá cả đắt đỏ, biệt thự xa hoa.

Phong Tiểu Tiểu lần thứ hai không thèm nhìn tài xế, gọi điện thoại nói địa chỉ Dương Nghiên cung cấp cho Tiểu Khương, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đi trước, nếu cậu không bận gì thì cũng đến đây đi, thằng cháu nội kia không hợp tác thì làm thịt hắn."

Tiểu Khương ở đầu kia điện thoại nghiêm túc nói: "Ừ, số tiền như cũ. Tiểu Tiểu yên tâm, mình là người chuyên nghiệp... Thuận tiện hỏi một chút, cậu hy vọng cắt hắn thành mấy khúc?"

Cô tin tưởng cậu ta chuyên nghiệp, vô cùng chuyên nghiệp, thật ra cô cũng chỉ là tùy tiện nói một chút... Phong Tiểu Tiểu không còn lời gì để nói, bèn cúp điện thoại. Bác lái xe nọ lại cười: "Em gái ác quá nha." Người này hoàn toàn không biết đầu kia điện thoại mới là người thật sự có thể tùy tay là chặt người thành vài khúc.

Một đường chạy như bay... Tuy rằng về mặt chủ quan hy vọng là như vậy, nhưng điều kiện khách quan không thể biến điều này thành hiện thực.

Trong đô thị hiện đại không chỗ nào là không kẹt xe, Phong Tiểu Tiểu vô cùng sốt ruột, nhưng đèn đỏ không cho đi, cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Nếu nhìn từ một góc độ khác, cô kẹt tóc đỏ cũng kẹt, nếu điểm đến cùng là một chỗ thì khoảng cách của hai xe cũng không quá xa, có khi mình xuống xe còn có cơ hội bắt được người.

Miên man suy nghĩ cuối cùng cũng đến khu biệt thự, Phong Tiểu Tiểu tính tiền, không vội xuống xe, nhìn ra ngoài cửa xe thấy chiếc xe quen mắt kia, quay đầu ném cho lái xe một trăm: "Đỗ bên cạnh tường, mượn đạp một chút."

"Gì?" Lái xe có chút không hiểu nhưng vẫn nghe theo, và rất nhanh hắn liền hiểu.

Phong Tiểu Tiểu xuống xe rồi trực tiếp nhảy lên mui xe, lên trần xe, canh chuẩn khoảng cách rồi khẽ nhảy lên tường, cả người đã bò trên đầu tường. Tường của khu biệt thự có tác dụng trang trí hơn là tác dụng thực tế, nên chỉ cao tổng cộng hai mét, cũng không kéo hàng rào điện. Dù sao các biệt thự đều có cửa, trong nhà cũng có người quét tước, nói thật giá trị bảo vệ của sân cũng không cao.

Lái xe nhìn vậy thì hoàn toàn há hốc mồm. Đây đâu có giống bạn gái đi bắt gian, ngược lại như là kẻ trộm đột nhập. Sợ nhất chính là mình làm đồng lõa lỡ như bị người ta bắt được… Lái xe nhìn bóng người biến mất ở đầu tường, nhanh chóng khởi động xe chạy lấy người.

Nhảy vào sân, một tên mặc vest đen từng đi theo tóc đỏ xuất hiện. Chỉ có một người, sau khi nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu thì ra vẻ kinh ngạc cùng do dự, ra vẻ bị gợi tới ký ức đau đớn nào đó. Nhưng vẫn dũng cảm đi tới: "Tiểu thư, nơi này là biệt thự tư nhân, không được phép tự tiện đi vào."

Tâm tình Phong Tiểu Tiểu rất không tốt: "Tóc đỏ và người phụ nữ hắn mang về đều ở trong này?"

"… Thật xin lỗi, nếu cô muốn tới thăm, xin mời ấn chuông ngoài cửa." Dưới tình huống không có tóc đỏ hạ lệnh, tây trang đen cũng sẽ không tùy tiện ra tay.

"Ấn cái lông!" Phong Tiểu Tiểu giận. Thân là bạn của người bị bắt cóc, cô thấy mình tức giận là chuyện hết sức hợp tình hợp lý.

Không nói hai lời, cô lập tức đấm thẳng về phía thái dương của tên áo đen. Đối phương sửng sốt, căn bản không nghĩ tới cô gái này nói trở mặt liền trở mặt, đành theo phản xạ có điều kiện ngửa ra sau tránh. Phong Tiểu Tiểu thuận thế quét chân, chân hắn đang không vững lập tức trúng chiêu, ngã trên mặt đất.

Buổi tối ở quán bar là hai hung thần Dương Nghiên, Khương Lễ đánh chính, Phong Tiểu Tiểu không hề ra tay, tên áo đen quá khinh địch, sau khi ngã xuống liền cảm thấy hết sức khó tin.

Phong Tiểu Tiểu bỏ lại người đi thẳng đến biệt thự, cửa trong lại có một đám mặc vest đen hùng hùng hổ hổ xông ra. Tên bị đánh ngã kia dùng tốc độ nhanh nhất bò lên, trầm giọng: "Tiểu thư, tôi khuyên cô tốt nhất học một chút lễ tiết làm khách, thiếu gia cũng không mời cô tự tiện vào đây."

Một người còn dễ đối phó, một đám thì hơi khó rồi. Phong Tiểu Tiểu tuy được Lý Trường mời thầy tới dạy võ vẽ một vài năm, nhưng suy cho cùng thì dù sao cũng chỉ là một tuyển thủ nghiệp dư, đừng nói kém Xi Vưu, mà ngay cả Dương Nhị ca cũng thoải mái bỏ xa cô mấy con phố.

Nhưng nữ sinh đáng yêu còn ở bên trong... Phong Tiểu Tiểu cũng nổi giận, tức giận cúi người vỗ mạnh xuống nền đất: "Cút ngay!"

Đám tây trang đen nhìn tư thế này có chút không hiểu, nhưng từ không hiểu rất nhanh liền biến thành kinh hãi.

Người đang bị kích động không dễ dàng khống chế, có khả năng diệt vong, cũng có khả năng bùng nổ. Mặt cỏ đang an tĩnh dần dần chuyển động quay cuồng, một đám bùn hình người bắt đầu bò lên từ mặt cỏ, tuy rằng động tác có chút cứng nhắc, nhưng mục tiêu lại đánh về đoàn tây trang đen.

Sức chiến đấu của đối phương không đáng sợ, cách đối phương lên sân khấu mới đáng sợ.

Đoàn tây trang đen kinh hãi muốn chết.