Một nam một nữ, một chim một chó...
Cái tổ hợp này nhìn thế cũng không nối được chút quan hệ gì với cao nhân chốn bồng lai, cho nên tình hình là khi lớp trưởng mở cửa liền vô cùng sửng sốt cũng là chuyện đương nhiên.
Ba tên côn đồ ngoan ngoãn đi theo sau đám người Phong Tiểu Tiểu vào cửa. Lớp trưởng lúc này mới nhìn đến mấy người bạn quen mắt, ngẫm lại cuối cùng lưỡng lự mở miệng hỏi: "Đây là... mấy cậu mang bạn tới chơi?"
Ba tên côn đồ vội vàng nhiệt tình giới thiệu: "Đây chính là cao nhân trước đó bọn tôi nói qua, chỉ là bọn họ nuôi hai con linh thú."
Cao nhân Phong Tiểu Tiểu quan sát hai bên một lượt: "Có nước không? Đi đường có chút khát."
Cao nhân Dương Nghiên tấm tắc đánh giá phòng ốc: "Diện tích có hơi nhỏ, nhưng đối với khả năng của thành phần làm công ăn lương mà nói, phòng này coi như không tệ."
Linh thú chó cùng linh thú chim sẻ ung dung đi vào phòng, để lại đầy dấu chân dính bùn trên nền nhà...
"..." Lớp trưởng kinh ngạc nhìn đội ngũ nhỏ đi một vòng trong nhà mình như là đi du ngoạn, rất lâu sau vẫn không thể phản ứng. Sau đó, lớp trưởng rốt cuộc nghĩ thông suốt chuyện gì đó, quay mạnh đầu vô cùng đau đớn nói với ba tên côn đồ: "Tôi còn tưởng mấy cậu đã cải tà quy chính không làm côn đồ nữa, hóa ra lại là đổi qua chơi trò lừa đảo, giả làm thần tiên?"
Chỉ bằng vào vẻ ngoài, trang phục, đạo cụ của nhóm cao nhân linh thú này, lớp trưởng đã chắc chắn xác định đối phương là tới lừa bịp.
Vấn đề giao lưu giao lại cho ba tên côn đồ, Phong Tiểu Tiểu ở trong phòng vòng vo gần nửa ngày mới quay đầu ghé sát vào Dương Nghiên mà hỏi: "Anh Nhị, có nhìn ra cái gì không?"
Dương Nghiên liếc về phía lớp trưởng còn đang bi phẫn của ba tên côn đồ, bĩu môi lắc đầu: "Anh ta không phải."
Ý tứ này người phe mình đều hiểu, nói cách khác, chính là lớp trưởng không phải thần tiên chuyển thế.
Suy nghĩ một chút, Dương Nghiên lại bổ sung một câu: "Nhưng mà trong phòng này quả thật có thứ gì đó."
Lúc đầu nghe nói không phải là đồng bọn, Phong Tiểu Tiểu đã quay đầu muốn đi, nghe được câu phía sau của Dương Nghiên liền ngừng lại: "Thần tiên à? Hay yêu quái?"
"Có vẻ giống, hơi thở có chút nhạt, còn rất loạn, xem ra không lớn lắm." Một tia sáng đỏ chợt lóe lên ở giữa trán của Dương Nghiên, sau đó anh nhíu mày xoa bóp huyệt Thái Dương: "Tôi đề nghị ở lại quan sát, sinh vật gây ra chuyện cổ quái kia bây giờ không có ở trong nhà."
Lớp trưởng lúc này đã nghiêm khắc phê bình xong ba tên côn đồ liền đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: "Mời các người đừng tới nhà của tôi làm bộ làm tịch. Tôi sẽ không thanh toán bất kỳ lệ phí nào!"
Ba tên côn đồ xấu hổ, vội vàng kéo kéo áo lớp trưởng: "Lớp trưởng, bọn họ thực sự là cao nhân..."
"Cao nhân?" Lớp trưởng hừ lạnh.
"Có phải cao nhân hay không không quan trọng." Phong Tiểu Tiểu không để ý mà gật đầu, "Thực ra bọn tôi cũng không đảm bảo có thể tra ra cái gì, cũng chỉ làm hết sức thôi. Anh có muốn trả tiền hay không cũng không sao cả."
"Lớp trưởng, đại năng của chị đại là cải tử hoàn sinh đó!" Ba tên côn đồ cho rằng Phong Tiểu Tiểu đang khiêm tốn, vội vàng hết lòng khoe khoang.
Khoe khoang hơi lố, lớp trưởng cho dù mới chỉ hơi do dự, hiện tại cũng biến thành tin tưởng chắc chắc không chút nghi ngờ, vẻ mặt tức giận: "Mấy người coi tôi là kẻ ngu sao?"
...
Dứt khoát bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng thực ra Phong Tiểu Tiểu rất hiểu tâm tình của cái vị lớp trưởng này. Đổi lại là cô trước năm hai mươi tuổi, nghe người ta ở trước mặt mình nói mấy câu như thế, đuổi ra còn tính là tốt, không đánh gần chết đã là khách khí rồi.
Mẹ kiếp! Tính lừa gạt bà đây, nói láo còn không có kỹ thuật như thế, mày coi bà là kẻ ngu hả?
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liếc nhau, hai người đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Bọn họ trước đây đều chưa từng gặp phải loại tình huống lúng túng này, bây giờ xem ra quả nhiên là nhân phẩm đã bị ba tên côn đồ kéo xuống không ít.
Có câu người không biết thì sẽ can đảm. Lớp trưởng đuổi người là thuận tay, còn ba tên côn đồ từng đích thân trải nghiệm việc chết đi sống lại thì trong lòng run sợ, mồ hôi lạnh đổ như mưa. Cái nhìn của bọn họ đối với lớp trưởng là các loại kính nể, bội phục, cao không thể với tới, người nọ thật sự là không sợ chết! Đừng nói nhà anh ta bây giờ chỉ là bị nghi ngờ có yêu quái, cho dù là không có, dám đắc tội hai vị đại thần, lẽ nào không sợ bị người ta ghi hận? Coi như người ta không ghim, nhưng nếu để cho Xi Vưu biết thì không sợ cậu ta thu một tệ tiền công liền trèo cửa sổ giết người diệt khẩu luôn sao?
Khuôn mặt nhỏ của ba tên côn đồ tái nhợt, sợ đến nói cũng nói năng lộn xộn: "Chị đại, lớp trưởng của bọn tôi, lớp trưởng, thái độ có chút... Hai người bỏ quá cho."
Chó cỏ và chim sẻ vẫn như trước, một bộ dạng lười nhác lang thang nằm sấp ở trên đường chợp mắt, đối với cuộc gặp gỡ vừa rồi không có bất kỳ thái độ nào.
Phong Tiểu Tiểu cũng không để bụng gì, xua tay: "Bọn tôi cũng không phải xã hội đen, chẳng lẽ mấy người còn sợ bọn tôi tìm người tính sổ?" Nhưng vốn là dự định hữu nghị giúp một tay, bây giờ xem bộ dạng như vậy, chốc nữa phải thu lệ phí mới được.
Dương Nghiên hơi ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết âm u: "Khả năng lát nữa sẽ mưa, tìm chỗ nào ngồi một lát đi?"
Tình hình bây giờ cũng chỉ có thể ngồi tạm một chỗ gần đó, xem trong thời gian đối phương ở nhà có chuyện gì dị thường hay không rồi giải quyết.
Tuy là việc bắt yêu này hai người quả thực không ham hố gì cho cam, nhưng nếu như trong yêu khí có trộn lẫn tiên khí thì lại khác, vì nhỡ đâu thật có thể gặp được đồng bọn thì sao!
Quanh nhà lớp trưởng có rất nhiều cửa hàng nhỏ, mặc dù không quá phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng Dương Nghiên, nhưng để nghỉ chân vậy là đủ rồi. Đoàn người Phong Tiểu Tiểu tùy tiện tìm một tiệm lớn đi vào, gọi ít đồ ăn vặt giết thời gian. Không đến nửa giờ, dị thường còn chưa thấy xuất hiện thì đã thấy lớp trưởng lại kéo va li từ nhà lầu đối diện vội vã đi ra. Bọn họ hai mặt nhìn nhau một cái, sau đó ba tên côn đồ đi hỏi thăm tình hình, lát sau trở về với sắc mặt khó coi: "Hình như lớp trưởng phải đi công tác, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại."
"Thảo nào vừa rồi ở phòng khách thấy va li của anh ta đang mở." Dương Nghiên cũng không thấy bất ngờ, ngược lại còn như nhớ ra cái gì đó: "Nói vậy cũng tốt, chúng ta làm việc sẽ thuận tiện hơn, miễn cho anh ta thấy còn phải giải thích, rất phiền phức."
Không gian quán ăn không lớn, do vậy về cơ bản bất luận là bọn họ nói chuyện gì cũng không có khả năng có thể đảm bảo người khác không nghe thấy. Chủ quán nghe được Dương Nghiên mở miệng nói oang oang như vậy thì vội đề cao cảnh giác. Chủ quán có chút hoài nghi mấy người này đang dự định nghiên cứu địa hình để hành sự... Càng chưa nói đến dáng vẻ của ba tên côn đồ rất có sức thuyết phục, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy bọn họ không phải là dạng tốt lành gì...
"Chú ý chút đi." Phong Tiểu Tiểu mất hứng, "Không thấy ánh mắt người ta nhìn chòng chọc chúng ta có gì đó không ổn rồi sao."
"A?" Dương Nghiên từ chối cho ý kiến, lên tiếng trả lời có lệ.
Mặt chủ quán biến sắc, vội vàng giả bộ cái gì cũng không biết, ngây thơ vô tội nhanh chóng đi qua bàn khác. Vì lấy lòng, người này trước khi tránh đi còn cố ý làm mặt mũi trông hiền lành, cho chó cỏ ở bàn bên này một khúc xương... Đáng tiếc, mức sống ngày thường của Alexander rất cao, đối với những loại thức ăn này luôn rất khinh thường.
Nhìn thấy loại phản ứng này, ngay cả ba tên côn đồ cũng không nhịn được mà thở dài: "Lòng người không như xưa rồi, con người trong xã hội hiện đại tại sao đều trở nên lạnh nhạt như vậy?"
Dương Nghiên không thèm để ý tới việc tán dóc bên này, nhấp vài ngụm bia, thấy vị lớp trưởng đã lái xe rời khỏi. Khoảng chừng mười phút sau, Dương Nghiên đột nhiên xoa xoa ấn đường đứng dậy, "Đi, chuẩn bị làm việc."
Phong Tiểu Tiểu mắt nhìn tầng trệt nhà lớp trưởng, ngầm hiểu liền đứng dậy, chủ quán đồng dạng cũng ngầm hiểu vội vàng chạy tới tính tiền, cười gượng gạo: "Mấy anh em ăn uống xong xuôi rồi hả? Có vừa lòng không? Chúng ta coi như kết giao bạn bè, trả một chút coi như có lòng là được rồi."
"..."