Thanh toán xong liền bắt đầu làm việc.
Trước khi lên lầu, Phong Tiểu Tiểu ghé vào bồn hoa dưới lầu tiện tay đào một nắm bùn, đến cửa nhà lớp trưởng nhìn lỗ chìa khóa một hồi, cầm bùn trong tay nhét vào trong rồi nhấn một cái. Chỉ chốc lát sau, khối bùn liền theo lỗ hổng tiến vào nhồi nhét đầy cái lỗ, so với chìa khóa gốc có khi còn khít hơn. Sau đó điều chỉnh độ cứng của chìa khóa bùn một chút, xoay một cái, cửa liền dễ dàng được mở ra...
Ba tên côn đồ đứng xem thì cảm thấy thế là thỏa mãn rồi, thần tiên ra tay chính là không giống người thường, ngay cả làm loại chuyện xấu này cũng thuần thục hơn nhiều so với bọn họ.
Cửa vừa mở ra, không đợi bọn họ thấy rõ trong phòng có cái gì, thì đã là nghe thấy tiếng gầm giận dữ.
"Tại sao!!!"
Cả lũ thình lình bị dọa cho giật mình, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy chiếc ti vi ở phòng khách đang mở, âm thanh cũng từ đấy mà ra.
Trong phòng khách lại không hề có một bóng người. Hình ảnh trong ti vi lúc này là một người đàn ông thâm tình đang ôm một người phụ nữ, hai mắt rưng rưng, giọng nói đau đớn như xé gan xé ruột: "Tại sao phải hành hạ bản thân, cũng hành hạ cả anh như thế!!! Anh yêu em, lẽ nào em không cảm nhận được sao? Tại sao em lại vô cớ gây sự như thế..."
Khóe miệng Dương Nghiên khẽ nhếch: "Thú vị thật, lớp trưởng của mấy người đi công tác mà quên không tắt ti vi sao?"
Ba tên côn đồng loạt đồ đổ mồ hôi hột, Phong Tiểu Tiểu lại phản ứng rất nhanh, góp vui: "Tinh quái thích xem ngôn tình cũng hiếm thấy nhỉ, trước đó chuyện thường xuyên xảy ra trong nhà lớp trưởng mấy người chính là việc này sao?"
Nếu chủ nhân đã không ở nhà, không còn nghi ngờ gì nữa, ti vi chính là do thứ gì đó khác bật lên. May mắn là kẻ này hằng này lại thích ngôn tình, cho nên vào nửa đêm có nghe thấy thì có lẽ cái vị lớp trưởng kia cũng không quá mức hoảng sợ, nếu đổi lại là một tinh quái thích xem The Ring(*) lúc nửa đêm thì...
(*) The Ring: Một bộ phim kinh dị của Mỹ.
Cuối cùng cũng thuận lợi nhìn khắp phòng khách một lượt, ngoại trừ ti vi đang bật thì cũng không tìm ra dấu vết khả nghi nào khác. Xem ra, ngay lúc bọn họ còn ở ngoài cửa thì đã bị thứ ở trong nhà này phát hiện rồi, có lẽ bây giờ đang trốn ở góc nào đó lén nhìn bọn họ cũng nên.
Phong Tiểu Tiểu nhìn khắp một lượt rồi quay đầu hỏi: "Anh Nhị, có phát hiện được gì không?"
"Yêu khí dày đặc hơn so với trước." Dương Nghiên cau mày, "Có chút mùi tanh, có lẽ không phải là giống tinh quái tốt đẹp gì... Nhưng nếu trước đó nó đã không làm gì cả, vậy thì cũng sẽ không có ý hại người ta, nhưng không biết nó ở lại trong nhà này hù dọa người ta là có ý gì."
"Không phải là đồng bọn?" Cái Phong Tiểu Tiểu tương đối quan tâm chính là cái này.
Dương Nghiên lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: "Không phải." Trước đó cảm giác được tiên khí hỗn tạp có lẽ là do những người khác lưu lại, hoặc chính là do lớp trưởng từng tiếp xúc với người nào khác. Suy nghĩ một chút, Dương Nghiên khom người vỗ vỗ chó cỏ bên chân: "Alexander, đi tìm xem trong phòng còn có vật gì khác không."
Hao Thiên Khuyển há to mồm ngáp một cái không phát ra tiếng, miễn cưỡng hít hít mũi ngửi bốn phía, sau đó ung dung đi dạo, từ từ tìm tòi trong phòng như tản bộ.
Đã có Thần Khuyển bắt đầu làm việc, những người khác cũng liền tạm thời đứng một bên vây xem, khuỷu tay của Phong Tiểu Tiểu huých Dương Nghiên một cái: "Chó cỏ nhà anh tự mình đi tìm không thành vấn đề chứ? Nhỡ đâu tinh quái kia thuộc dạng khó đối phó, làm bị thương Hao Thiên Khuyển nhà anh thì sao."
"Tinh quái nhỏ mới ra đời mà thôi." Dương Nghiên coi thường, "Xem yêu khí, ước chừng ngay cả biến hóa nó cũng không làm được, linh trí nhiều lắm cũng chỉ là cấp bậc sáu bảy tuổi... Hao Thiên từ sau khi tôi thức tỉnh cũng thức tỉnh theo rồi, hiện tại có lẽ chống lại hai ba con tinh quái cũng không thành vấn đề, không cần lo lắng."
Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc: "Làm sao anh biết nhiều như vậy?" Mọi người đều là thần tiên vừa mới thức tỉnh, chính cô còn thức tỉnh sớm hơn so với người ta cả một đêm. Kết quả lại không nghĩ tới người ta đã biết nhiều chuyện như vậy, mà cô thì còn tỉnh tỉnh mê mê... Chẳng lẽ đây chính là vai chính trong truyền thuyết, năng khiếu bẩm sinh nhanh nhạy không gì làm không được, không có việc gì thì ra vẻ trâu bò, hay ho lắm sao?
Phong Tiểu Tiểu đang buồn bực, Dương Nghiên giống như nhìn thấu suy nghĩ cô, liếc một cái sang: "Cái tôi thức tỉnh chính là mắt thông thiên, có thể nhìn thấu vạn vật trong thiên hạ. Đã nhìn thấy yêu khí hoặc tiên khí dày đặc đương nhiên có thể đoán ra cấp bậc của đối phương... Đây là bản năng phán đoán vô thức, cũng giống như cô có bản năng biết nắn bùn, biết nên làm thế nào để tạo ra tạo vật."
Vừa giải thích như thế, Phong Tiểu Tiểu lúc này mới xem như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu không nói nữa.
Ba tên côn đồ đối với cuộc nói chuyện này, cùng các loại đề tài thần thông cảm thấy quá xa vời. Trước kia bọn họ cũng chưa từng được tiếp xúc, thật sự là không có tiếng nói gì chung với một nam một nữ này. Hiện tại cũng không thể để cho bọn họ đi mua mấy cuốn kinh dịch hoặc là đi nghiên cứu thần thoại cổ đại Trung Quốc gì gì đó bổ túc chứ?
Chỉ chốc lát sau, Alexander hình như phát hiện ra cái gì đó, hướng về phía phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ chính sủa một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Dương Nghiên.
Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu liếc nhau, cùng đi tới. Cửa phòng tắm khóa chặt, trên ván cửa có một nửa là làm bằng thủy tinh trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có vật gì đó đang ngọ nguậy. Nhưng dù sao ánh sáng trong gian phòng cũng không tốt, thêm độ trong suốt của thủy tinh không cao, do vậy cụ thể cũng không phân biệt được rốt cuộc là thứ gì.
Phong Tiểu Tiểu kiên quyết giả làm một cô gái nhu nhược yếu đuối, nháy mắt ý bảo Dương Nghiên đi mở cửa. Dương Nghiên trợn mắt, đi qua gõ cửa một cái buồn chán gọi: "Ra đi, trốn vậy rất không chuyên nghiệp, đã nhìn thấy mi rồi."
Bên trong cánh cửa không có động tĩnh gì, hai người lần nữa ở ngoài cửa đối mắt, gật đầu, hai chân Phong Tiểu Tiểu dần dần biến đổi thành đuôi rắn dài hơn hai mét. Ấn đường Dương Nghiên chợt lóe sáng, cũng mở ra một đường chỉ màu đỏ. Chó cỏ lui về sau lưng Dương Nghiên, nhe răng gầm gừ, trong cổ họng cũng phát ra tiếng hừ hừ uy hiếp.
Dương Nghiên để tay ở trên chốt cửa, hơi dừng lại, sau đó bất ngờ đẩy cửa ra. Cùng lúc đó, bên trong chợt lao ra một cái đầu rắn thật lớn gầm thét đến lạc cả giọng, miệng mở to như chậu máu, lộ ra răng nanh dữ tợn, lè lưỡi mạnh mẽ xông tới cắn hai người ngoài cửa, đứng mũi chịu sào chính là Dương Nghiên đứng gần nhất.
Hai người ngoài cửa dù là thần tiên, gặp phải loại chuyện này vẫn thấy hoảng sợ. Trước tiên chưa nói tới vẻ ngoài của đối phương, cho dù ngoan như thỏ trắng nhỏ, đột nhiên xông tới như thế cũng đủ hù người rồi.
Phong Tiểu Tiểu kinh hãi, phản xạ có điều kiện kéo Dương Nghiên trở về, thuận thế uốn người lại rồi quất đuôi tới đầu rắn kia. Đuôi rắn to bằng bắp đùi gặp đầu rắn to bằng chậu rửa mặt, một hiệp đã đem con rắn khổng lồ thoạt nhìn rất hung dữ đánh lui về trong phòng tắm, đập ầm ầm lên tường, phát ra tiếng rên đau đớn.
Hao Thiên cũng đã nổi giận, dám ở trước mặt nó không coi Nhị Lang Thần ra gì, đánh chủ cũng không nhìn mặt chó sao?
Tự cảm thấy lòng tự tôn bị sỉ nhục nghiêm trọng, Hao Thiên Khuyển nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhào lên, bắt đầu cùng con rắn khổng lồ đã gần như nhồi hết nửa cái phòng tắm kia cắn xé. Đối phương cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế, há miệng cắn trả.
Chờ Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiên hồi phục lại tinh thần, vừa nhìn kỹ thì đã phát hiện hai con vật bên trong phòng tắm đang cuộn thành một đống, nhìn tư thế cơ thể thật sự là rất không hài hòa...
"Khụ!" Dương Nghiên ho khan một tiếng, cười nhạt: "Không ngờ yêu quái bây giờ cũng dám lớn lối như vậy?"
"Xà yêu?" Phong Tiểu Tiểu lúc này mới kịp phản ứng, nhận thức được giống loài của đối phương. Trong phòng tắm, thứ đang cùng chó cỏ quấn lấy nhau mà cắn lấy cắn để chẳng phải là một con bạch xà to vĩ đại sao. Cúi đầu nhìn đuôi rắn của mình rồi ngẫm nghĩ một lúc, Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc hỏi, "Đây coi như là huynh đệ tương tàn nhỉ?"
Dương Nghiên: "..."