Quỷ, kẻ trở về.
Nghe nói con người sau khi chết sẽ biến thành quỷ, trong đó tinh khí quy về trời, thịt quy về đất, máu quy về nước, mạch quy về trạch, tiếng quy về lôi, động tác quy về gió, mắt quy về nhật nguyệt, xương cốt quy về mộc, gân cốt quy về sơn, răng quy về đá, chất béo quy sương, lông tóc quy về cỏ cây, hơi thở hóa thành vong linh mà quy về âm phủ.
***
Vừa đến nhà Ngao Tiềm, thanh niên chủ chó chăn cừu trước tiên liền trở về nhà mình để cất đồ dùng cho thú cưng vừa mua xong, thuận tiện ghé xem chó cưng đã mấy tiếng không gặp của mình. Còn đám người Phong Tiểu Tiểu thì đem con chó cỏ theo Ngao Tiềm trở về.
Ngay khi Dương Nghiên vào phòng, việc đầu tiên là nhăn mày, sau đó nhìn một vòng quanh căn phòng sạch sẽ thoáng mát thì lộ ra vẻ chán ghét: "Tại sao tử khí lại nặng như vậy, anh giết người hả?"
Ngao Tiềm ngẩn ra, sau đó cười: "Hóa ra cậu cũng không đơn giản." ngừng một chút lại trả lời, "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm những chuyện vi phạm pháp luật, người chết là tôi." Lúc đó anh ta đột nhiên bạo bệnh, đợi lúc mở mắt lại, anh ta phát hiện bản thân mình không rõ vì sao sống lại rồi, mà thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ ở phòng khách cho thấy anh ta đã "chết" được một tuần.
Câu trả lời này hiển nhiên có chút nằm ngoài dự liệu của Dương Nghiên: "Anh chết rồi lại hồi sinh?"
Ngao Tiềm gật đầu, nhìn con chó cỏ Dương Nghiên đang ôm, chỉ về hướng sô pha: "Để thú cưng của cậu ở đó trước đi."
Sau khi Phong Tiểu Tiểu giúp Dương Nghiên đặt chó cỏ xuống ghế, Ngao Tiềm mới đi tới, vừa thành thạo cúi người quan sát tình trạng của chó cỏ, vừa tiếp tục ôn hòa giải thích: "Sức khỏe tôi không tốt lắm, vốn chính là người lúc nào cũng có thể chết, lúc trước luôn tự mình hiểu rõ chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi… Không ngờ tới thực sự sau khi chết lại phát hiện bản thân sống lại, cơ thể hình như cũng có chút dị thường."
"Điều này cũng gần giống với Thái Thượng Lão Quân." Phong Tiểu Tiểu cười cười, sau đó nhìn Ngao Tiềm dáng vẻ hình như rất kinh ngạc, thuận miệng hỏi: "Anh vẫn chưa phát hiện bản thân mình dị thường ở đâu hả?!"
Ngao Tiềm nhăn mày có chút chần chừ: "Dị thường…" thời gian này anh ta luôn cảm thấy trong cơ thể mình hình như có thứ gì đó đang bành trướng như muốn phá cơ thể mà chui ra, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy cửa để đột phá. Ngoại trừ điều đó, đại khái Ngao Tiềm còn đột nhiên phát hiện bản thân có khả năng khống chế nước.
Rắn trắng nhỏ vừa nghe nói đối tượng yêu thầm ngày trước cũng không phải người bình thường, trườn ra tranh đoạt cảm giác tồn tại: "Anh đẹp trai, anh đẹp trai! Anh còn nhớ em không? Em là Tiểu Bạch đây."
"Tiểu Bạch?!" Ngao Tiềm ngây người, có chút ngây ngốc nhìn con rắn trắng trước mặt đang phun đầy tiếng người, "Em biết nói?!"
"Đương nhiên rồi, lúc trước là do em sợ sẽ dọa anh thôi." Rắn trắng nhỏ ngại ngùng cúi đầu, nhăn nhó ưỡn ẹo cái thân rắn, "Gặp lại em có phải anh rất vui đúng không? Có phải rất bất ngờ không?! Có phải muốn chủ động tỏ tình với em không?! Có phải…"
Dương Nghiên cầm con rắn trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ, không kiên nhẫn: "Kệ nó đi! Nghe nói lần trước con súc sinh này cắn một con thỏ cũng là anh chữa lành? Tình trạng chó của tôi cũng giống vậy, anh dựa theo đó mà chữa là được."
Ngao Tiềm hiển nhiên vẫn chưa phản ứng kịp: "… Đó là yêu quái?!"
"Bản thân anh cũng không bình thường được bao nhiêu đâu." Phong Tiểu Tiểu không nhịn được nói một câu đả kích thật lòng.
"…" Ngao Tiềm im lặng, bỏ lại con chó cỏ đang kiểm tra được một nửa rồi đứng thẳng người dậy: "Nếu vẫn là con rắn đó cắn, chỗ của tôi đây vẫn còn một ít thuốc có thể dùng để tiêm ngay."
Lần trước khi cứu chữa con thỏ đó, vừa hay Ngao Tiềm cũng đang trong trạng thái sắp chết, vũ trụ nhỏ trong cơ thể sau khi tính mạng chịu phải uy hiếp liền rục rịch bùng nổ, không biết làm sao liền lấy được huyết thanh hay còn gọi là thành phần giải độc ở đâu ra. Bây giờ đã bùng nổ xong, năng lực trên cơ thể Ngao Tiềm cũng ổn định, để anh làm một lần nữa e là đã không cách nào làm được… Chưa nói độc rắn này còn biến dị, cho dù là lấy ra huyết thanh để chữa độc rắn bình thường, theo trình tự thông thường cũng phải mất khoảng chín tháng.
Cũng may lần trước lấy ra huyết thanh hơi nhiều, dùng xong vẫn thừa lại một ít, vốn dĩ định để ở nhà nghiên cứu thử, không ngờ tới lần này vừa hay lại dùng tới.
Lấy thuốc rồi tiêm, thời gian không đến vài phút, cơ thể con chó cỏ Alexander vốn cứng như đá đã có dấu hiệu mềm ra, nhìn qua thì nghỉ ngơi thêm một lúc là có thể hồi phục.
Những người khác lúc này mới ngồi xuống, chuẩn bị thảo luận vấn đề liên quan đến Ngao Tiềm.
Con rắn trắng bi thương, khóc lóc thảm thiết như một người vợ bị chồng ruồng bỏ trườn từ ngoài vườn vào, rồi chui vào trong vòng tay của Ngao Tiềm tìm sự an ủi. Ngao Tiềm đầu tiên là cứng người, sau đó mới thở dài, mặc cho con rắn tự do trườn dưới chân mình, con anh thì mời trà mấy vị khách rồi ngồi xuống.
"Tôi cứ thắc mắc tại sao ông trời cứ mưa mãi không ngừng, không ngờ là vì Long Vương trở lại." Phong Tiểu Tiểu uống ngụm trà, mở lời. Sau đó ngừng một lúc, nhìn Ngao Tiềm rồi tiếp tục, "Bản thân anh chắc cũng biết được một ít rồi chứ?!"
Ngao Tiềm gượng cười: "Trước khi chết tôi phát hiện thời tiết bên ngoài rất âm u, mà dự báo thời tiết hôm đó rõ ràng nói hôm ấy là một ngày nắng…"
"Dự báo thời tiết mà anh cũng tin?!" Dương Nghiên vừa vuốt lông con chó cỏ tinh thần vẫn chưa khỏe hẳn trên sô pha, vừa chen mồm khinh bỉ.
"…" Không quan tâm đến giọng điệu không mấy thân thiện kia, Ngao Tiềm tiếp tục như không nghe thấy gì: "Nhưng hôm đó cơ thể tôi đã bắt đầu co giật, cũng không để ý đến những chuyện gì khác nữa, sau đó mãi đến khi hô hấp cũng không chịu kiểm soát, cuối cùng ngã xuống… Chắc mọi người cũng biết, sau khi con người chết, toàn bộ hoạt động cơ thể và hô hấp đều sẽ dừng lại, nhưng não bộ vẫn có khả năng tiếp tục suy nghĩ trong khoảng một tiếng sau đó…"
Bọn này biết cái rắm! Ai từng chết như anh!
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cảm thấy nghẹn họng, bọn họ cũng đâu chết đi sống lại như vị trước mặt này đây, làm sao có thể có kinh nghiệm trên phương diện này?!
Ngao Tiềm vẫn tiếp tục nói: "Tôi cứ tỉnh táo như vậy mà cảm nhận được cái chết của mình, mãi cho đến khi ý thức cũng dần tiêu tan… Nhưng mà khi tôi phát hiện bản thân mình lại có thể mở mắt lần nữa, đó đã là chuyện của một tuần sau, cô gái cùng tầng với tôi vừa đúng lúc kéo người xông vào, hình như nói dùng kính viễn vọng từ đối diện nhìn thấy tôi ngã ngất trong nhà, cho nên mới nhanh chóng xông vào cứu người… Nhưng cho dù tôi có hồ đồ đi chăng nữa thì cũng không đến mức không phân biệt được bản thân chết hay là chỉ là ngất."
"Kính viễn vọng…" Phong Tiểu Tiểu không biết nên nói gì, gặp phải người theo đuổi hung hãn như vậy, thực sự không biết nên nói Ngao Tiềm này rốt cuộc là vận đào hoa hay đào hoa kiếp nữa. Có điều nghĩ lại, nhân duyên với phái nữ của đối phương đúng thật là chẳng ra làm sao cả, một cô bồ nhí hung hãn thì cũng thôi đi, người còn lại ấy à, chính là một con rắn không hơn không kém…
Trong khoảng thời gian sắp chết đến hôn mê rồi sống lại, mưa gió khu vực này cũng cứ thế mà liên tiếp giáng xuống không ngừng. Mãi đến mấy ngày gần đây, sau khi Ngao Tiềm mơ hồ nhận thức được năng lực hô mưa gọi gió của bản thân, thu hồi năng lực mà trong lúc cuồng bạo bản thân đã phát tán ra ngoài, lúc này mới dần dần nhìn thấy bóng dáng mặt trời.
Đương nhiên, dù có thể ý thức được năng lực, nhưng anh ta căn bản không ngờ tới hoặc là không dám tưởng tượng mình lại là Long Vương…
"Cho nên, sau khi sống lại thì anh liền ở nhà dưỡng bệnh, thuận tiện nghiên cứu tình trạng dị thường của cơ thể sao?!" Phong Tiểu Tiểu tổng kết.