Tượng đất thực sự rất dễ thu phục, nếu dùng lượng máu để giải thích thì chính là HP của đối phương chỉ có một chút, cơ bản chỉ cần tùy tiện dùng tay khua khua vài cái là có thể đánh cho hiện nguyên hình ngay. Nhưng mấu chốt là dù đánh thắng thì vẫn cứ xuất hiện liên miên không dứt, hết lớp này đến lớp khác...
Một tượng đất ngã xuống, trăm ngàn tượng đất khác lại đứng lên.
Cái cảnh tượng kỳ dị này quả thực không thua gì đám cương thi được pháp sư gọi về.
Đám mặc tây trang đen đã bị dọa sợ gần chết, vừa lớn tiếng thét chói tai, vừa điên cuồng múa máy loạn xạ tay chân. Thường thường sau khi đánh vỡ một cái tượng đất, bùn đất rơi trên quần áo không phải chỉ là bẩn, mà còn khiến bọn họ cảm thấy mình đang dính vào lời nguyền rủa đáng sợ.
Phong Tiểu Tiểu đã cảm thấy hơi mất sức, trong cơ thể dường như có cái gì đó bị không ngừng cuồn cuộn rút ra, rót vào mặt đất dưới chân. Nhưng sau khi bùng nổ, cô cũng không khống chế được, cảm thấy có gì đó giống như lần đầu tiên thức tỉnh, giống như lúc cơ thể biến thành thân rắn vậy, chỉ có thể phóng ra chứ không thể thu vào.
Tên tóc đỏ cuối cùng cũng bị cuộc náo loạn bên ngoài này làm kinh động, không thể kiên nhẫn được nữa mà phẫn nộ gào ra ngoài cửa: "Ồn cái gì mà ồn, vẫn còn đang hôn... Ơ!"
Y há hốc mồm ngạc nhiên, nửa điếu thuốc lá trong miệng rơi xuống nền đất. Còn trên mặt là vẻ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa, giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu... Không! Cho dù là người ngoài hành tinh xâm lấn cũng không tới mức ảo diệu như vậy!
"Bạn tôi đâu?" Phong Tiểu Tiểu cắn răng đỡ cái đầu như đang muốn nổ tung, cô không phát hiện ra nửa người dưới của mình đã sớm biến thành cái đuôi rắn bóng loáng màu trắng.
Tên tóc đỏ đơ người ra nhìn Phong Tiểu Tiểu, hết ngây ngốc cúi đầu nhìn xuống đuôi rắn, lại ngẩng đầu tỏ vẻ đầu óc không tỉnh táo: "Thần tiên? Yêu quái?"
Phong Tiểu Tiểu: "..."
"Cảm ơn!" Y lễ phép nghiêm túc gật đầu, giữ nguyên bộ dạng há hốc mồm mà xoay người đóng cửa lại...
Ảo giác, ảo giác, ảo giác... Nhất định là ảo con mẹ nó giác!
Chỉ sau nháy mắt đã ngăn cách được đám lâu la đang điên cuồng gào thét chói tai, tên tóc đỏ mất hết sức lực, tựa người vào cửa, một tay điên cuồng cào cào mái tóc của mình, tay còn lại bụm miệng mà im lặng gào thét... Bạn gái của anh cả sao lại là xà tinh?
Cuộc sống này đúng là không cách nào sống nổi!!
Ngay khi tên tóc đỏ lâm vào cảnh tuyệt vọng, cánh cửa đột nhiên bị một cái đuôi rắn đập mở ra, y chưa kịp phản ứng gì đã bị quăng vào giữa sô pha trong phòng khách... May mà là sô pha, nếu không thì với sức mạnh thế này thì y không chết cũng hóa đần luôn rồi.
"Giao bạn tôi ra đây!" Phong Tiểu Tiểu bắt đầu phẫn nộ.
Mẹ kiếp! Đừng tưởng rằng giả vờ bị đả kích quá độ thì cô sẽ không so đo chuyện đối phương bắt cóc nhé.
Tên tóc đỏ cũng nổi giận, dồn sức ho khan dữ dội: "Khụ khụ... Tôi bắt bạn cô bao giờ?"
Đậu! Đừng tưởng là yêu quái thì có thể tùy tiện ăn hiếp dân thường vô tội nhé!
Phong Tiểu Tiểu lười đấu võ mồm, đảo mắt khắp biệt thự, không nói hai lời, đi về phía cầu thang, sau đó lên lầu, lần lượt đập từng cánh cửa: "Ưu Ưu? Tiểu Ưu? Người đẹp Ưu?"
Đầu tiên, tên tóc đỏ trừng mắt kinh hãi nhìn Phong Tiểu Tiểu đang dùng bạo lực phá hủy căn nhà mình, nhân tiện cũng chấn động vì cái chiếc đuôi rắn kia vậy mà cũng có thể lên được lầu. Sau đó lại đến khi thấy một cái cửa phòng nữa sắp bị đập bay thì cuối cùng cũng hoàn hồn, trong lòng nổi giận, quên mất sợ hãi, quên cả kinh ngạc mà chạy lên theo: "Dừng tay... Ặc, không đúng! Dừng đuôi!"
Nhưng y quát muộn rồi, lúc này Phong Tiểu Tiểu đã đập nát cánh cửa, liếc mắt vào phòng một cái liền thấy một cô gái mặc áo trắng váy màu kem đang nằm quay lưng lại với cô trên chiếc giường lớn, ngủ say như chết.
"Ưu Ưu, bà không sao chứ!" Phong Tiểu Tiểu vội bay nhanh vào, bổ nhào lên giường lay lay cô gái, "Ưu Ưu, tỉnh đi... Ặc, cô là ai?"
Cô gái nhỏ bị đánh thức, sắc mặt tái nhợt có hơi khó coi, nhưng vẻ mặt lại rất quen, đúng là cô gái mà tên tóc đỏ kia kéo theo ở cửa hàng đồ hiệu, người này còn từng gọi Phong Tiểu Tiểu là chị dâu.
Vốn là bởi bệnh cũ tái phát nên hôn mê một lúc, đột nhiên bị người khác cưỡng chế lay tỉnh, cô gái yếu đuối đương nhiên khó chịu, vẻ mặt yếu ớt, dường như có thể ngất bất cứ lúc nào, đáp: "Tôi là Vương Vi..."
"Vậy bạn của tôi đâu? Bạn tôi bị nhốt ở đâu?" Phong Tiểu Tiểu không hề thương hoa tiếc ngọc, tiếp tục lay lay cô ta.
Tên tóc đỏ cuối cùng cũng đuổi tới, vịn vào cửa mà rống: "Có ma nó biết bạn cô ở đâu! Em gái tôi thân thể yếu ớt, vừa mới ngất xỉu, cô đừng có lay nó nữa!"
Ngất?
Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu mới thấy có gì đó không thích hợp, tầm mắt lại trượt xuống nhìn quần áo cô gái - áo trắng, váy màu kem, quần lót... A! cái này còn chưa kịp nghe.
"Người vừa ngất trong cửa hàng là cô ta?" Phong Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái, cuối cùng đã hiểu ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi tên tóc đỏ.
Y tiến lại gần, trợn trắng mắt liếc cô một cái: "Nói thừa! Cô cho rằng loại gái nào tôi cũng ôm chắc?" Thuận thế che ở bên giường, thừa dịp cô gái không chú ý liền che khuất cơ thể nửa người nửa rắn của Phong Tiểu Tiểu trước, sau đó mặt tỉnh bơ, xoay người che tầm mắt cô gái đang ở trên giường, nhẹ giọng an ủi: "Không có chuyện gì đâu, em nghỉ ngơi tiếp đi, cô ta tìm nhầm người thôi."
"Vâng." Có lẽ là thật sự khó tiếp nhận, cô gái không nói được gì, gật gật đầu liền nhíu mày nằm xuống lần nữa.
Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng bấm điện thoại, vừa mới kết nối xong thì chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng lên án đầy căm phẫn của cô nữ sinh đáng yêu mà mình đang tìm kiếm: "Tiểu Tiểu, bà thật quá đáng, tự nhiên vứt một mình tôi ở cửa hàng..."
Đậu xanh!
Mặt Phong Tiểu Tiểu tỉnh bơ, cúp điện thoại, xoay người đối mặt với tên tóc đỏ một lần nữa, giải thích chẳng có chút thành ý nào: "Ngại quá, tìm lộn người."
Tên tóc đỏ mặt hầm hầm nhìn Phong Tiểu Tiểu, đừng tưởng nói như vậy là có thể quên luôn những gì vừa xảy ra... Sau đó ánh mắt không cẩn thận lại chú ý tới đuôi rắn, khóe miệng mấp máy, ánh mắt có hơi khiếp đảm dời đi, ho khan hai tiếng: "Đổi phòng khác rồi nói."
Trong sân nhà, các tượng đất bị mất đi năng lực của Phong Tiểu Tiểu nên không thể tiếp tục chống đỡ, chưa đầy một lúc đã lại biến thành bùn đất, nhưng vốn dĩ là thảm cỏ đẹp đẽ bỗng chốc trở nên gồ ghề, phía đông một đống, phía tây một đống, chỗ nào cũng toàn là bùn.
Tên tóc đỏ điện thoại cho một người trong đám tây trang đen, kêu tất cả mọi người về lại vị trí của mình mà nghỉ ngơi, nghiêm cấm bàn tán những chuyện đã xảy ra hôm nay. Xử lý tốt hết thảy rồi mới quay đầu lại, nhìn Phong Tiểu Tiểu vẫn đang tha theo một đuôi rắn lớn đứng trước mặt mình, chần chờ hồi lâu mới hỏi: "Cô đây là..."
"Tôi là Nữ Oa." Thân phận thần tiên lúc nào cũng tốt đẹp hơn yêu quái. Dù sao cũng bại lộ rồi, Phong Tiểu Tiểu không thèm giấu giếm gì mà đáp. Vừa trả lời vừa bấm điện thoại, vừa hay điện thoại đã được kết nối: "Sư phụ?"
Tên tóc đỏ thấy cô đang nói chuyện nên ngậm điếu thuốc đi đến bên cửa sổ, ổn định lại cảm xúc kinh hãi đang sôi trào mãnh liệt trong lòng.
"Lại chuyện gì? Có thần tiên? Dùng hết bùa rồi?" Đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Không có gì." Phong Tiểu Tiểu bình tĩnh nói, "Con đang định hỏi, nếu lỡ như con không cẩn thận mà lộ đuôi rắn trước mặt người thường thì nên làm gì bây giờ?"
"Phụt!" Đầu bên kia liền phun một cái, sau khi rối loạn một hồi, Lý Trường mạnh mẽ tự trấn định lại giọng nói: "Con nói đùa hả?"
"Sư phụ thấy sao?"
"..."
"Có cách gì để xóa bỏ một đoạn ký ức này của bọn họ không?" Phong Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn về phía mục tiêu đang đứng ở cửa sổ đằng xa kia. Điếu thuốc trong tay tên tóc đỏ run run, nhưng vẫn như trước, y không hé răng nửa lời.
"Ông đây là thần tiên, không phải là Doraemon!" Lý Trường rống giận, "Có thể đừng gây ra những vấn đề khó giải như vậy không hả?"
"Đường đường là thần tiên mà còn không bằng một con mèo!" Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ.