Phong Tiểu Tiểu túm Dương Nghiên quay lại siêu thị, mất nửa tiếng mua đồ. Căn đúng thời gian cầm một đống thịt cá tươi sơ chế, rau dưa, hoa quả cộng thêm các loại gia vị, lúc xếp hàng ở quầy thanh toán quả nhiên nhận được điện thoại của bạn học Khương Lễ. Sau đó, người trả tiền đã đến kịp…
"Ây da, không cần khách sáo như vậy, đồ là do bọn tôi mua, để bọn tôi tự trả." Phong Tiểu Tiểu giả vờ khách khí, làm động tác muốn lấy ví tiền của mình ra.
"Không được, vốn dĩ là mình muốn đến ăn cơm mà. Hơn nữa, làm sao có thể để con gái trả tiền được?" Khuôn mặt nhỏ thanh tú của bạn học Khương Lễ đỏ lên, tỏ vẻ rất kiên trì, mạnh mẽ đưa tiền ra trước. Phong Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy cũng không từ chối nữa, vừa lúc kéo khóa ví tiền lại.
"…" Dương Nghiên yên lặng ở phía sau Khương Lễ giơ ngón cái với Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu cười giả lả, khiêm tốn nhận lấy.
Mang đồ về nhà rồi đi thẳng lên sân thượng, Phong Tiểu Tiểu rất hữu nghị đóng góp một cái bếp nướng, hai thanh niên còn lại hợp sức lấy một cái bàn trong nhà ra để đặt trên sân thượng, bữa cơm tối này cũng coi như ngon lành.
Thịt rau ướp gia vị trên bếp, trong quá trình sơ chế chuẩn bị để nướng, Khương Lễ cầm đồ uống chần chừ tiến lại, ấp a ấp úng có vẻ do dự nhẹ giọng gọi: "Tiểu Tiểu…"
"Có chuyện gì?" Phong Tiểu Tiểu liếc nhìn Khương Lễ, vốn dĩ còn tưởng người này đến đây là vì điểm danh xếp hàng cho hoạt động tán gái. Có điều, bây giờ xem ra hình như còn có chuyện khác?!
Khương Lễ ngại ngùng nhìn Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên, khẽ nói: "Chính là chuyện lần trước, không phải mọi người nói mình là Xi Vưu sao? Bởi vì muốn cùng mọi người kết thành quan hệ đồng bọn mới, mình về nhà liền lập tức xin phép cha mình, cha mình nói…"
"Phụt…"
Phong Tiểu Tiểu sặc, ho khan dữ dội ngắt lời Khương Lễ, "Khụ khụ khụ… Đợi đã! Cậu nói cậu đã nói chuyện với cha cậu rồi?!"
Đừng nói là Phong Tiểu Tiểu, ngay cả Dương Nghiên ở bên cạnh cũng có chút mờ mịt, cánh gà trong tay rơi xuống đống than cũng không phát hiện.
Chuyện thần ma chuyển thế như vậy mà có thể tùy tiện nói với người khác sao? Anh đến nhắc cũng không dám nhắc nửa lời với lão già nhà mình, thằng nhóc này sao lại thật thà như thế?!
"Điều quan trọng nhất trong gia tộc chính là tin tưởng và hỗ trợ lẫn nhau, huống hồ là một thế gia sát thủ như nhà mình. Tình hình cá nhân hoặc hành động sắp tới của mỗi một thành viên nếu có gì đó biến động, đương nhiên phải kịp thời báo cáo. Dù gì điều này cũng ảnh hưởng đến sự sắp xếp lịch trình và cường độ nhiệm vụ, còn phải phân tích ảnh hưởng có thể tạo ra với sản nghiệp của gia tộc, vân vân." Khương Lễ chớp chớp mắt làm bộ đương nhiên, "Giống như việc lúc trước mình xin cha cho phép theo đuổi cậu, riêng tin tức, tư liệu về cậu đã phải chuẩn bị mất một tháng, vẻn vẹn mười trang tình báo về tiểu sử và cuộc sống ngày thường, còn phải kèm theo đơn xin phép dài năm nghìn chữ…"
Phong Tiểu Tiểu: "…"
"…" Dương Nghiên thở dài tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với bạn học Nữ Oa. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao lúc trước Khương Lễ lại có chiêu nhờ vả văn phòng thám tử rồi, không ngờ lúc ấy người ta đang bổ sung tư liệu về tình địch chính là mình đây.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Phong Tiểu Tiểu kiềm chế kích động muốn đạp người. Tự thuyết phục bản thân đừng tính toán chuyện cũ, bình tình, hết sức bình tĩnh. Dù sao thì, một là EQ của đối phương không đủ, có tính toán người ta cũng không hiểu. Hai là điều tra thì cũng điều tra xong rồi, bây giờ chắc tư liệu của mình đã truyền tới khắp trên dưới cả cái thế gia sát thủ nào đó rồi, ba là cô e rằng có đánh cũng đánh không lại cậu ta… Đương nhiên, cô tuyệt đối không thừa nhận điều quan trọng nhất chính là điều cuối cùng.
Làm xong công tác tư tưởng cho bản thân, Phong Tiểu Tiểu hít thở sâu sau đó bình tĩnh hỏi: "Được rồi, những chuyện lúc trước tạm thời chưa nói vội. Cậu nói thẳng luôn cậu đã nói ra bao nhiêu với cha cậu đi?!"
Khương Lễ vẫn chưa hiểu mình sai ở đâu: "Đương nhiên là tất cả… Có vấn đề gì sao?!"
Phong Tiểu Tiểu lệ rơi đầy mặt, thật sự muốn quỳ xuống để lạy người anh em này, cô tức giận hỏi: "Cha cậu không tìm bác sĩ kiểm tra vấn đề thần kinh cho cậu sao?!"
"Vốn cũng muốn gọi, nhưng sau đó mình biến ra huyết đồng và sừng ma trước mặt ông ấy, cho nên cha mình lập tức tin ngay." Khương Lễ giống như một cậu bé tự hào nhận được phiếu bé ngoan, đắc ý đáp.
"Móa!"
"Đậu xanh!"
Nữ Oa và Nhị Lang Thần đều văng tục, mẹ kiếp! Thiên phú của thằng nhãi này sao lại trâu bò như vậy?
Sau khi nói hết tình hình, Khương Lễ tiếp tục chủ đề lúc đầu của mình: "Ý của cha mình là, giữa sản nghiệp thần thoại và sản nghiệp sát thủ không có quan hệ cạnh tranh, cho nên mình cùng mọi người kết thành quan hệ bạn bè cũng không thành vấn đề. Nhưng sau này giữa hai vòng tròn quan hệ chắc chắn sẽ có sự xáo trộn, cho nên hy vọng mọi người có thể gặp mặt thăm hỏi một chút, hai bên tăng thêm hiểu biết lẫn nhau, thuận tiện tham khảo một chút về việc sau này có thể bắt tay hợp tác. Ví dụ như hiện tại cha mình rất có hứng thú với khả năng chữa trị của Tiểu Tiểu…"
"…" Bắt tay hợp tác với thế gia sát thủ…
Phong Tiểu Tiểu thâm trầm nhìn về nơi xa, đột nhiên phát hiện bản thân hình như đã bước vào một thế giới huyền diệu nào đó không thể tưởng tượng được.
Phát hiện Nữ Oa đang lơ đãng, giống như có tư tưởng nhìn thấu hồng trần phá vỡ hư không, Dương Nghiên thân là trưởng bối đang câm nín hồi lâu, không thể không kiên trì chống đỡ được nữa: "Tôi thấy hợp tác thì không cần đâu, mọi người hiện tại vẫn chưa thân thiết đến mức đó thì phải… Thăm gặp thì cũng không phải là không được. Có điều, tôi nghĩ phải hỏi trước một câu, nhà cậu có bao nhiêu người biết thân phận của bọn tôi?!"
"Bởi vì đề phòng có người lợi dụng sơ hở, cho nên tình báo của các thành viên trong gia tộc, ngoại trừ những phần có thể chia sẻ như báo cáo số liệu thể năng cơ bản và kỹ năng sở trường ra, những thông tin khác đều độc lập mỗi người phụ trách, trừ người đứng đầu ra thì những người khác không có quyền hỏi." Khương Lễ gật đầu, "Mọi người yên tâm, hiện tại chuyện của chúng ta chỉ có một mình cha mình biết."
Cũng may, không quá ngu… Dương Nghiên thở phào, cảm thấy như mình vừa được sống lại.
Phong Tiểu Tiểu nghiến răng: "Gặp thì gặp, ai sợ ai. Khi nào?!"
Khương Lễ vui vẻ ra mặt: "Tiểu Tiểu, cuối cùng cậu cũng đồng ý đi gặp cha mình rồi sao?!"
Câu này, sao nghe cứ như đôi tình nhân nhỏ dắt tay nhau đi ra mắt phụ huynh vậy nhỉ.
Phong Tiểu Tiểu chưa kịp hé răng, Khương Lễ đã vui vẻ nói tiếp: "Vừa hay cha mình mấy ngày này có nhận một đơn hàng lớn ở trong nước, đợi vài ngày nữa là có thể về nhà… Tiểu Tiểu, cậu cảm thấy mình có cần nói trước một tiếng với chú Lý không?!"
Phong Tiểu Tiểu nhìn Dương Nghiên, Dương Nghiên gật đầu nhún vai: "Tôi sao cũng được, dù sao cũng ở nhà cô, lúc nào chẳng được."
"Dạo này hình như sư phụ cũng không có việc gì phải ra ngoài, tôi đoán chắc không có vấn đề gì." Phong Tiểu Tiểu nghĩ ngợi, "Được rồi, khi nào cha cậu về thì báo trước nửa ngày để bọn tôi chuẩn bị."
Có được câu trả lời chắc chắn, Khương Lễ vô cùng hài lòng.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên dù sao cũng đã chấp nhận hiện thực, đã quyết định rồi thì quăng luôn chuyện này ra sau đầu.
Bầu không khí của tiệc nướng trên sân thượng sôi động trở lại, đổi sang đề tài nhẹ nhàng ăn uống thoải mái. Hai giờ sau chỉ còn lại một đống xương, Phong Tiểu Tiểu nặn ra một người đất A lên thu dọn tàn cuộc, ba người liền chia tay, vẻ mặt thỏa mãn ai về nhà nấy ngủ.
Ngày hôm sau, Lý Trường thông báo công tác chuẩn bị cho tiệm gốm đã hoàn tất, lúc nào cũng có thể khai trương. Thế là Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhích người đi quan sát nơi làm việc trong tương lai.