Cái cửa tiệm đứng tên mình này, Phong Tiểu Tiểu cũng là lần đầu tới. Không phải vì lý do gì to tát mà là vì không hứng thú.
Trên thế giới không phải ai cũng muốn làm ông bà chủ, ví dụ như Phong Tiểu Tiểu. Nếu nói để cô mỗi tháng thu được một trăm nghìn tệ, nhưng mỗi ngày phải nghiên cứu các loại vấn đề như xuất nhập hàng, quản lý nhân công, tính toán vốn, lợi nhuận, quảng cáo tuyên truyền, vân vân. Cô tình nguyện chọn một tháng chỉ lấy ba nghìn tệ.
Mặc dù không có tiền thì không thể được, nhưng có tiền mà không có thời gian tiêu thì càng đau khổ hơn. Chuyện này cũng giống như bạn có một cơ thể khỏe mạnh, tu dưỡng cả trong lẫn ngoài, khí chất tao nhã, nói năng hào phóng, thêm cả tài sản phong phú, tiền lương hậu đãi... Nhưng... lại không tìm được đối tượng.
"Anh Nhị!" Vì mục đích loại bỏ phiền toái chiếm cứ thời gian nhàn nhã trong tương lai, Phong Tiểu Tiểu trong lúc ngồi xe đã bắt đầu bụng dạ khó lường âm mưu lôi kéo người làm công bán mạng, móng vuốt đen tối bao trùm lên người ngồi ở ghế phụ lái, "Về phương diện quản lý tôi e là mình đảm đương không nổi, anh là nhân tài chuyên nghiệp, có trình độ, hay là anh làm đi. Tôi chỉ cần chơi bùn mỗi ngày là được rồi."
"Nằm mơ." Dương Nghiên đập bộ móng vuốt trên vai mình, không thèm để ý chơi với con chim sẻ béo, "Với cái quy mô của các người lại còn không biết xấu hổ mời tôi làm CEO?!"
Phong Tiểu Tiểu cười: "Đừng đùa nữa anh Nhị, một tiệm gốm thì CEO cái beep, dù sao anh cũng đã nói với ông già anh là muốn đi làm rồi mà. Chuyển bùn trông tiệm cũng là làm, quản lý kinh doanh cũng là làm… Chủ yếu là tôi sợ tự mình ra tay thì sẽ lỗ vốn. Ngộ nhỡ lúc đó sư phụ lại đi đến nơi tuyệt cảnh nguy hiểm nào đó thám hiểm, ai sẽ tới lấp lỗ hổng cho chúng ta?!"
Lý Trường vừa lái xe vừa mắng: "Một đứa không có chí tiến thủ, một đứa tự cao tự đại, còn ở đó mà không biết xấu hổ mà khoe mẽ."
Phong Tiểu Tiểu không thèm để ý đến ông ta, chỉ nhiệt tình nhìn Dương Nghiên. Nhị Lang Thần bị cái nhìn nóng bỏng đằng sau làm mất kiên nhẫn, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ ném ra một kẻ chết thay: "Đi mà tìm Xi Vưu ấy, cậu ta nhất định sẽ đồng ý."
Chủ ý này chợt nghĩ thì không tồi, nhưng cân nhắc cẩn thận sẽ thấy rất áp lực, vô cùng sai lầm. Phong Tiểu Tiểu vuốt cằm suy nghĩ chừng nửa phút, cuối cùng vẫn là lau mồ hôi lạnh từ chối: "Tiểu Khương người ta bận việc rồi. Hơn nữa anh cũng không sợ ngộ nhỡ có người đến làm loạn, Tiểu Khương tự mình lấy trộm một khoản tiền ở quầy coi như phí thuê rồi tiện tay thịt luôn người ta hả?!"
"…"
Sau khi trầm mặc, hai người đàn ông ngồi ghế trước đều đổ mồ hôi hột, thằng nhóc đó quả thực sẽ làm ra được chuyện này…
Sau một hồi đùn đẩy trách nhiệm thì cuối cùng cũng đến cửa hàng mới. Lý Trường tìm chỗ đỗ xe, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cầm chìa khoá đi mở cửa luôn.
Tiệm gốm vừa sắp xếp xong còn khá rộng rãi, phía trước là nơi trưng bày, không gian bên trong là một cái xưởng nhỏ. Trong cửa hàng, Lý Trường đã nhập trước một lô hàng và sắp xếp ngay ngắn, có các loại đồ trang trí và đồ mỹ nghệ bằng đất sét, chế tác tinh xảo, nhìn có vẻ rất cao cấp. Xưởng chia thành phòng làm việc và phòng mở rộng để khách hàng có thể DIY.
"Kỳ thực cửa hàng nhỏ muốn quản lý cũng rất đơn giản, bởi vì cửa hàng kiểu này không cần kéo khách, cho nên chỉ cần lên lộ trình, sau đó đi theo quỹ đạo vốn có là được." Mặc dù miệng nói không thèm quản lý, nhưng có thể là suy nghĩ tới sau này còn phải ở đây một thời gian dài, Dương Nghiên cuối cùng vẫn thuận miệng tổng kết vài câu:
"Giống tiệm đồ gốm kiểu này, cá nhân tôi không kiến nghị nhập hàng về bán. Tốt nhất là đi theo hình thức tiêu thụ đơn phẩm tự sáng tạo, cũng chính là những sản phẩm riêng biệt mà ở những nơi khác không thể mua được do chính cô thân là chủ tiệm làm ra, sau đó bày lên quầy hàng bán. Hoặc là bán những tác phẩm của các nghệ thuật gia danh tiếng và những người nghiệp dư được yêu thích khác. Còn những khách hàng DIY, nếu có sản phẩm chất lượng cũng có thể bày lên quầy bán, cửa hàng chịu phí quản lý hoặc làm đại lý. Nếu những thứ này không làm ra được lợi nhuận, vậy thì chỉ có thể dựa vào phí thu từ những khách hàng lúc rảnh rỗi đến DIY thôi."
Lý Trường cuối cùng cũng đỗ xe xong rồi quay lại, bước vào cửa đúng lúc nghe thấy Dương Nghiên giảng giải, thuận miệng nói tiếp: "Nhị Lang Thần nói không sai, trong tưởng tượng của sư phụ đại khái cũng là hình thức kinh doanh như vậy. Như thế thì con chỉ cần phụ trách thu tiền và nặn bùn thuần thục là được. Nhập hàng đất sét sư phụ đã sắp xếp người bổ sung định kỳ rồi, công việc chính của các con là tìm những đồng bọn khác."
Mặt bằng đã mua, vấn đề tiền thuê không tồn tại nữa. Đất sét chất đống cũng không lo bị quá hạn, Phong Tiểu Tiểu cơ bản là làm ăn buôn bán không cần vốn, một người khách đến là kiếm được một phần lợi nhuận, ngoại trừ điện nước ra thì đến tiền mua bùn cũng được Lý Trường bao rồi.
Đây có tính là bản thân được bao nuôi hay không?! Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, mười giây sau liền quả quyết gạt đi… Bao nuôi cái rắm! Cô có mù cũng không đến mức nhìn trúng cái người tuổi già mặt trẻ kia.
"Theo ý sư phụ thì con nên tìm đồng loại như thế nào?!" Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc hỏi, "Đợi người tự chui đầu vào lưới?! Con cảm thấy có lẽ không phải tất cả thần tiên chuyển thế đều có hứng thú với đồ gốm đâu."
Lý Trường ngẩn người: "Đương nhiên là các con phải chủ động đi tìm rồi."
"Ý là con mở cửa hàng, sau đó bản thân lại ra ngoài lượn lờ?!"
"…" Lý Trường quả thực chưa nghĩ tới vụ này. Nghiêm túc mà nói thì ông chỉ có cái ý tưởng như vậy, nhưng cụ thể thực hiện ra sao thì trước giờ chưa từng suy nghĩ cặn kẽ.
Có thể tìm thấy Nữ Oa đã là kết quả của việc đồng chí Lý Trường không ngừng tìm kiếm, Nhị Lang Thần và Xi Vưu sau này đơn thuần chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Thế nên Lý Trường nghiến răng, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: "Cái này phải xem ý trời rồi."
Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ: "Cho dù ý trời thực sự để con gặp được người ta, nhưng làm sao biết người đó có phải là thần tiên con cần tìm hay không?!" Nói chung cô không thể đi khắp đường rồi kéo người ta lại mà hỏi mấy câu vớ va vớ vẩn, đại loại như: "Này! Người anh em, cậu có dị năng gì không? Không có dị năng?! Vậy sở trường cũng được. Sở trường cụ thể là gì?! Ồ, ví dụ như chơi bùn hay gì gì đó…" Có khi chưa kịp hỏi xong thì người ta đã tiễn cô vào khoa thần kinh rồi ấy chứ.
Con chim sẻ béo được thả bay hoạt động tự do, Dương Nghiên vuốt vuốt tóc, đi một vòng quanh cửa hàng miễn cưỡng tìm được một cái ghế, bộ mặt chán ghét ngồi xuống: "Tôi thì không vấn đề gì, vì tính thực dụng về mặt này của mắt thông thiên rất mạnh."
Trái tim nhỏ của Lý Trường bị Phong Tiểu Tiểu đả kích đến không chịu được cũng coi như đã hồi phục vài phần, thở ra: "Vậy phương diện này chủ yếu trông cậy ở Nhị Lang Thần rồi." Nói xong trên mặt còn ra vẻ hận rèn sắt không thành thép với Phong Tiểu Tiểu.
Đang nói chuyện thì cửa tiệm có người mở ra, vài cô bé nữ sinh hi hi ha ha bước vào, nhìn thấy dáng vẻ quá yên tĩnh của cửa hàng thì hơi sững sờ, sau đó hơi do dự mở miệng hỏi: "Hôm nay có mở cửa không ạ?"
"Khởi đầu tốt đẹp." Lý Trường hất cằm với Phong Tiểu Tiểu, "Dấu hiệu không tồi, đi tiếp khách đi."
Phong Tiểu Tiểu khinh khỉnh đi qua, sau đó gật đầu với đám nữ sinh: "Vừa khai trương, tất cả giảm giá 20%." Lại quay đầu về phía Dương Nghiên, "CEO, giao cho anh đấy."
Mấy nữ sinh quay đầu chóng mặt theo trình tự nói chuyện của bọn họ, bộ dạng hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Cuối cùng, khi nhìn thấy Dương Nghiên thì đỏ mặt, khuôn mặt vốn dĩ sinh ra ý rụt rè lại đỏ lên vài phần, xấu hổ ngượng ngùng cúi đầu: "Vậy… vậy bọn em tự do tham quan được không?!" Nói xong, nữ sinh này liền quay đầu xin ý kiến của đám bạn.
"Vâng vâng, bọn em đi một vòng xem trước đã." Mấy nữ sinh khác không ngừng gật đầu.
Dương Nghiên lẳng lặng khinh bỉ nhìn Nữ Oa, sau đó khóe môi cong cong dẫn mấy cô bé đang thời kỳ thanh xuân đi một vòng trong cửa hàng. Lý Trường nhân cơ hội hạ giọng: "Con đấy, vừa nhìn đã rõ là không biết làm ăn, giá thành còn không biết mà dám giảm giá loạn cả lên…"
"Con tùy tiện nói vậy thôi, sư phụ tin thật hả?!" Phong Tiểu Tiểu nhỏ giọng, "Dù sao cũng không có bảng giá, giảm hay không giảm bọn họ cũng không biết." Còn về giá cả Dương Nghiên báo ra có lỗ vốn hay không?! Cô vẫn tin tưởng được vào ánh mắt của Nhị Lang Thần.