Y Y là một cô gái tốt.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu vốn cho rằng, nếu là người quen tìm đến vì muốn đi cửa sau, như vậy cô gái này hơn phân nửa là có vấn đề gì đó, nếu không thì sao lại không thể tìm được một công việc lương tháng một nghìn tệ bao ăn bao ở?
Nhưng mà sự thật lại chứng minh cô đã sai. Cô gái nhỏ Y Y sau khi vào làm vẫn luôn không ngừng cố gắng, trừ việc có chút hóng chuyện và hay buôn dưa lê ra thì quả thật không có tật xấu gì, luôn tay tay luôn chân, chịu khó, thận trọng nghiêm túc, còn đặc biệt có nghị lực. Dương Nghiên thuận miệng nói một câu nhà có chút bẩn, cô gái nhỏ này thật sự cầm chổi lau sàn nhà từ trong ra ngoài, nếu Phong Tiểu Tiểu không ngăn lại, mắt thấy người nào đó còn muốn đi mua đồ về tiếp tục lau dọn.
Một cô gái tốt như vậy sao lại không tìm được việc?
Phong Tiểu Tiểu thực sự có chút khó hiểu.
"Chị Phong." Lặng lẽ quan sát cả một buổi chiều, Phong Tiểu Tiểu thật sự không tìm ra được tật xấu gì, cuối cùng liền chính thức nhận nhân viên mới này. Mà sau khi đóng cửa, nhân viên cửa hàng mới Y Y khóa trái cửa tiệm thật chặt, cầm chìa khóa luống cuống hỏi, "Nghe nói chị bao ăn ở, xin hỏi vậy em có thể ở chỗ nào?"
"Ừ, em thật sự muốn sống ở bên ngoài?" Phong Tiểu Tiểu hỏi, "Nhìn dáng vẻ của em chị nghĩ nhà em ở thành phố mà đúng không? Một cô gái nhỏ sống ở bên ngoài, người trong nhà không lo lắng sao?"
Y Y hơi đỏ mặt, cúi đầu lấy mũi chân đá đá mặt đất: "Anh trai em mới kết hôn, nhà có chút chật... Vừa hay chị là nữ, nơi này lại bao ở, người nhà em đều cảm thấy rất thích hợp."
Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, đối mặt với biểu tình tín nhiệm của cô gái nhỏ, cô cảm thấy mình thật sự nói không nên lời rằng ở nhà mình còn có Dương Nghiên.
Dương Nghiên lái xe Lý Trường tiến về phía hai người họ, lúc này đã không kiên nhẫn mà hạ cửa sổ xe: "Nhanh lên, cơm chiều còn chưa ăn, hai người không đói bụng sao?" Người này hoàn toàn không ý thức được mình ở trong nhà của con gái là chướng mắt cỡ nào.
"..." Phong Tiểu Tiểu yên lặng thu hồi ánh mắt, trầm mặc một lát mới chần chừ mở miệng trước vẻ mặt nghi hoặc của Y Y: "… Thật ra, em hẳn cũng thấy, không gian cửa hàng này rất lớn, hơn nữa buổi tối vừa lúc chúng ta còn thiếu một nhân viên trực đêm, cho nên..."
"..." Y Y nhìn Phong Tiểu Tiểu, không lên tiếng, nhưng mặc dù vậy Phong Tiểu Tiểu cũng cảm nhận được ánh mắt thuần khiết kia có ý khiển trách không lời.
Sao cô lại cảm thấy mình giống như ông chủ đang áp bức sức lao động của người lao động đáng thương thế nhỉ?
"Cô gái nhỏ..." Phong Tiểu Tiểu xấu hổ ho khan, "Có thể tăng lương cho em!"
Dương Nghiên mở cửa xe xuống, đến gần nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đấy?"
Phía sau anh ta còn có hai con vật quen mắt là chó cỏ và chim sẻ ú đi theo. Lý Trường đi rồi, người này cuối cùng cũng có cơ hội đoàn tụ với hai con vật cưng. Về phần quy định của khu nhà thì căn bản không thành vấn đề, cùng lắm chỉ là chuyện tiền nong thôi.
Y Y cúi đầu, mím môi không nói chuyện. Phong Tiểu Tiểu âm thầm gật đầu trong lòng, cô gái này tốt, biết thân biết phận, không tự cho là đúng mà gây chuyện thị phi. So với những người một chút uất ức cũng không nhịn được, gặp người liền há mồm tố cáo thì cứ yên tĩnh như vậy ít nhất cũng bớt việc.
Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ rồi chủ động giải thích: "Chúng ta không phải nói bao ăn ở sao, tôi đang do dự nên cho Tiểu Y ở đâu."
Dương Nghiên không cho là đúng: "Chuyện này sao? Nhà trọ, nhà nghỉ... Ở chỗ nào chẳng được, chỗ nào mà không chứa nổi cô gái này?"
"Chủ yếu là một cô gái nhỏ độc thân ở trọ một mình không phải chuyện tốt..." Phong Tiểu Tiểu tương đối uyển chuyển giải thích.
"Thế thì ở nhà mình!" Dương Nghiên quyết đoán nói tiếp.
"Ở nhà mình... Khả năng cũng không cao lắm..." Nhà mình?? Xem ra người nọ là thật sự không ý thức được là mình có bao nhiêu vướng bận.
Phong Tiểu Tiểu cũng uyển chuyển không nổi nữa, thấy cả hai người đều dùng ánh mắt không thể lý giải nhìn mình, nói rõ ràng: "Một mình tôi bị anh làm hỏng thanh danh còn chưa đủ hay sao, lại muốn liên lụy thêm một người nữa... Cô gái này mới vừa tốt nghiệp lại ở chung nhà với một người đàn ông, mặc dù còn có tôi ở giữa, nhưng lời này truyền ra ngoài, người ta còn muốn sống sao?"
Dương Nghiên cười nhạo: "Tôi còn không chê cô ta... Nếu cô ta không làm được thì đi chỗ khác đi thôi." Nói xong, bộ dạng thật đại gia quay trở lại xe.
Y Y lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra bởi vì chỗ mình muốn ở còn có một tên đàn ông, cho nên Phong Tiểu Tiểu mới do dự nửa ngày. Nhưng mà cô gái nhỏ nghĩ nghĩ, vẫn dũng cảm gật đầu: "Chị Phong, em có thể ở trong nhà chị không? Bình thường em sẽ không quấy rầy chị và anh Dương."
Phong Tiểu Tiểu bị dũng khí của em gái nhỏ làm cho rung động: "Kỳ thật tôi và anh ta không phải... Ờ, nếu em thấy không vấn đề gì thì cứ ở đi vậy."
Cho một cô gái nhỏ vừa ra xã hội và một người đàn ông ở chung với nhau, Phong Tiểu Tiểu luôn có cảm giác mình gây họa cho mầm non tổ quốc. Chẳng qua nếu chính người ta còn không thấy để ý, tất nhiên cô cũng sẽ không từ chối.
Dọc đường về nhà không ai nói gì, phòng của Lý Trường vừa lúc có thể cho em gái ở, trừ những đồ dùng cá nhân sau đó đối phương sẽ tự thay ra, thì giường gối, ti vi, tủ lạnh đều đầy đủ, thậm chí còn có nhà vệ sinh, nửa đêm rời giường cũng không ngại.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, em gái ăn xong bữa tối rồi nhanh chóng trở về phòng dọn dẹp, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới chưa nói rõ thời gian ngày mai thức dậy đi làm cho em gái, vừa lúc đang rảnh nên đi qua gõ cửa.
Dương Nghiên ngồi trên ghế sô pha cầm điều khiển ti vi, nghe tiếng Phong Tiểu Tiểu gõ cửa cũng không ngẩng đầu nên mà chỉ nói: "Tôi khuyên cô tốt nhất là đêm nay đừng tìm cô ấy, em gái kia lúc này có lẽ không rảnh đâu."
"Vừa mới vào cửa, sao lại không rảnh?" Phong Tiểu Tiểu không hiểu, dừng lại xoay người, "Anh nói cô ấy không phải cái kia cơ mà." Bởi vì có người ngoài, có chút không dễ nói do vậy hai người đều thống nhất sẽ nói lái đi.
"Cô ấy quả thật không phải thần tiên." Ấy vậy mà Dương Nghiên lại không kiêng dè, "Nhưng tôi chưa từng nói cô ấy không phải những cái khác."
"..." Phong Tiểu Tiểu đột nhiên có chút cạn lời, vận may của cô không đến mức tốt như vậy chứ? Tùy tiện tuyển nhân viên cho cửa hàng cũng gặp phải thứ kỳ quái?
Nhìn cửa phòng, Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại vẫn lấy chìa khóa ra quyết định mở cửa nhìn xem.
Dương Nghiên thờ ơ ngáp. Cửa phòng mở ra, Phong Tiểu Tiểu đẩy cửa vào: "Tiểu Y, chị vừa nhớ ra quên bảo em..."
Câu nói kế tiếp bị nuốt trở về, Phong Tiểu Tiểu trừng to mắt nhìn vào chiếc giường trong phòng. Em gái vốn nên ở đây đã không thấy, chỉ thấy có một sinh vật nhìn như loài chim có cái mỏ màu hồng nằm sấp trên giường, nghe thấy tiếng còn quay đầu nhìn qua, sau đó cơ thể chấn động, cứng ngắc, sau đó liền phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương...
"... Thoạt nhìn thì hiện tại có lẽ ngôn ngữ không thông-rồi-nhỉ, thôi để tối nay chị quay lại."
Phong Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc đóng cửa xoay người. Mẹ ơi! Lớn như vậy mà lần đầu gặp người chim, chuyện này cũng thật kích thích quá đi!