Trước năm hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu luôn cho rằng mình cũng chỉ là người thường. Nhưng khi qua tuổi hai mươi, nhận thức đó đã hoàn toàn bị đảo lộn. Kẻ gây ra điều này chính là người đàn ông đã nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu, nhưng lại cứ khăng khăng bắt cô gọi ông ta là sư phụ chứ không phải là cha kia.
Thật ra Phong Tiểu Tiểu cũng chẳng vui vẻ gì với chuyện tự dưng có thêm một người cha, tất nhiên đó không phải vì tôn trọng cha ruột hay thế nào... Phong Tiểu Tiểu vốn là trẻ mồ côi, nên không quá để ý đến khái niệm về cha mẹ. Cô lại càng sẽ không vì một người qua đường A chưa từng gặp mặt, chẳng biết tròn hay méo, mà cố chấp giữ một cái danh xưng.
Tuy từ nhỏ ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, lay lắt ăn nhờ ở đậu giữa hàng xóm láng giềng, nhưng cô cũng không phải loại máu lạnh đến mức không có chút khát khao nào với tình thân. Việc không muốn nhận người ba nuôi kia cũng là có nguyên nhân.
Không sai, có lẽ mọi người cũng đã đoán ra nguyên nhân - bởi vì cô là một kẻ ăn nhờ cơm trăm nhà mà lớn lên...
Vì sao người đàn ông kia nhận nuôi Phong Tiểu Tiểu nhưng lại để cho một cô bé phải đi ăn nhờ nhà khác? Nguyên nhân là vì nghe nói ông ta là một nhà thám hiểm.
Thám hiểm có thể coi là một nghề không? Cái này cũng rất khó nói. Có người đơn thuần xuất phát từ hứng thú, cũng có người là do tổ chức hoặc tập đoàn nào đó thuê làm, còn có những người chuyên thách thức các loại địa hình hiểm trở, đáng sợ, những người đó có thể coi như là vận động viên.
Phong Tiểu Tiểu không biết sư phụ nhà mình rốt cuộc thuộc loại nào, nhưng có hai điểm rất rõ ràng. Đầu tiên, một nhà thám hiểm không thể dừng lại ở một nơi quá lâu, cho nên đây là lý do ông ta nhận nuôi cô nhưng lại không thể tự nuôi nấng cô được. Mà cũng chính vì điểm này, cho nên Phong Tiểu Tiểu có muốn cũng chẳng thể tìm được đối phương. Nói không chừng, phút trước ông ta còn đang hưởng thụ cát trắng nắng vàng ở Dubai, nhưng có khi ngay sau đó đã bay thẳng đến Nam Cực xem chim cánh cụt rồi.
Thứ hai, sư phụ cô rất có tiền, cực kỳ có tiền, có cực kỳ nhiều tiền... Cho dù là từ việc cứ mỗi tháng ông ta lại gửi một khoản kếch xù tới tài khoản của gia đình mà Phong Tiểu Tiểu ở nhờ, hay việc cứ cách một khoảng thời gian ông ta lại thần bí xuất hiện, sau đó không bao lâu lại thần bí biến mất, thì đều thể hiện ra, lão sư phụ này là một tên phá của.
Trước năm hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu đã từng nghĩ mãi không hiểu, một người như vậy, tại sao lúc trước tự nhiên lại muốn nhận nuôi cô?
Đến ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Phong Tiểu Tiểu mới biết được đáp án - Đó là vì, ông ta bị thần kinh!
"Con đã hai mươi tuổi, cũng đã đến lúc phải biết sự thật rồi." Cái người mà nghe nói tuổi cũng đã không ít, nhưng nhìn qua vẫn chỉ giống một gã đàn ông ba mươi kia, bình tĩnh nói ra những lời như vậy.
Phong Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn ngọn nến cắm giữa chiếc bánh sinh nhật trên bàn: "Có thể chờ con thổi nến cầu nguyện trước được không? Sắp cháy hết rồi."
"Mấy chuyện đó không quan trọng." Lão sư phụ nghiêm túc nhìn Phong Tiểu Tiểu rồi nói, "Chuyện sư phụ muốn nói là chuyện có liên quan tới cả thế giới."
"..." Phong Tiểu Tiểu cũng nghiêm túc nhìn ông ta: "Con cảm thấy vấn đề của con cũng rất quan trọng, nếu nến rơi xuống sẽ làm hỏng bánh ga tô. Hơn nữa đã quá nửa đêm rồi, con không muốn lại phải qua phố bên cạnh, gõ cửa nhà bà góa phụ đang thời kỳ mãn kinh kia để mua bánh mới."
Ông ta gật đầu: "Tâm trạng của con, sư phụ hiểu. Bởi vì con còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với cái gì... Một góa phụ nho nhỏ mà thôi, so với chuyện sư phụ sắp nói thì chẳng đáng là gì."
Phong Tiểu Tiểu trầm mặc. Cô cảm thấy mình thật sự không nên mong đợi có tiếng nói chung với một tên thần kinh.
"Con từng nghe về Nữ Oa chưa?"
"..."
"Nữ Oa là một trong Tam Hoàng trong truyền thuyết, hiệu là Oa Hoàng. Nàng lấy bùn đất tạo thành người, cho nên cũng được tôn vinh là người tạo ra nhân loại, sau đó nàng lại luyện ra đá ngũ sắc vá trời... Có thể nói, chỉ cần nơi nào có đất đai thì Nữ Oa chính là sự tồn tại tối cao, lẽ nào con thực sự không phát hiện ra điểm gì sao? Từ nhỏ con đã chơi bùn giỏi hơn những đứa trẻ khác, đây chính là bằng chứng."
"..."
"Nữ Oa tên thật là Nữ Hi, họ Phong, đây chính là lý do vì sao con được gọi là Phong Tiểu Tiểu... Phong Tiểu Tiểu, con chính là Nữ Oa trong truyền thuyết! Còn sư phụ chính là Thái Bạch Kim Tinh, là người dẫn đường giúp con thức tỉnh!" Lão sư phụ trịnh trọng nói hết đến chữ cuối cùng, sau đó nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu đầy chờ mong.
"..."
"..."
Yên lặng, một sự yên lặng kéo dài hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Phong Tiểu Tiểu mới gật đầu ra vẻ đã hiểu: "Có phải lúc vừa vào đây, đầu của sư phụ bị cửa kẹp đúng không?"
"…" Câm nín một lúc, lão sư phụ thở dài: "Từ ba ngàn năm trước, từ thời kỳ vạn pháp sụp đổ tới nay, thần tiên, yêu quái đã lâu không còn xuất hiện, ngay cả các chư thần trên thiên đình cũng phá hư không đi sang thế giới khác… Các chư thần chỉ lưu lại pháp thân và tàn hồn đã ngủ say ở thế giới này, nếu như không nhanh chóng làm gì đó, thì những tàn hồn đó cuối cùng cũng sẽ dần tiêu tán vào hư không. Chỉ có Tam Hoàng thời thượng cổ hoặc Đại Thánh mới có khả năng đánh thức được tàn hồn, trong đó con chính là vị thần thượng cổ duy nhất mà sư phụ tìm được sau bao nhiêu năm qua…"
Ông ta cầm lấy con dao dài vốn được chuẩn bị để cắt bánh ngọt, biểu cảm trên mặt ra vẻ oán trời thương dân: "Sư phụ biết con không tin, nhưng lát nữa con sẽ tin ngay thôi." Nói xong liền cầm dao tiến về phía Phong Tiểu Tiểu.
"Sư phụ tính làm gì đấy?" Phong Tiểu Tiểu cảnh giác.
Thời buổi này, muốn cho bản thân mình một cái sinh nhật yên lành lúc nửa đêm mà cũng phải chơi mạo hiểm như vậy sao?
"Đừng sợ, con chính là Nữ Oa! Chỉ cần có thể chạm tới nơi có đất thì sẽ không bao giờ chết." Lão sư phụ dùng tay còn lại lấy ra một lọ bùn: "May mà sư phụ đã chuẩn bị sẵn, bùn đất dùng để tự chữa thương cũng mang đến cho con rồi. Chỉ lát nữa thôi là con có thể tận mắt nhìn thấy thần lực của chính mình."
Đậu xanh rau má!
Sắc mặt Phong Tiểu Tiểu trắng nhợt, mắt mở trừng trừng nhìn con dao dài đang vung về phía mình… Phong Tiểu Tiểu thề là cô thật sự rất muốn tránh, nhưng đúng là gừng càng già càng cay, lão sư phụ tuy giống kẻ điên, nhưng không thể phủ nhận ông ta dù sao cũng là sư phụ của cô.
Đáng lẽ cô nên sớm nhận ra, một người từng được mời tới làm chỉ đạo cho cao thủ võ thuật thì làm sao có thể không biết chút võ công nào chứ?
Cho nên, con dao kia chẳng hề bất ngờ gì mà chém rách bả vai Phong Tiểu Tiểu, máu tươi nháy mắt phun ra ào ào.
Phong Tiểu Tiểu bị thương nặng, ngã bệt xuống đất, cả người giận phát điên. Vậy mà lão sư phụ còn trưng ra vẻ mặt hưng phấn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, ném con dao đi rồi đưa lọ bùn lên, vui sướng giục: "Nhanh nào! Đem cái này bôi lên người, sau đó vận chuyển thần lực là con có thể lành lặn như ban đầu."
Vẻ mặt chờ mong kia, giống như ông ta đang nhìn trò ảo thuật yêu thích biến lá thành tiền vậy. Chỉ kém không chêm thêm một câu "Tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích xảy ra".
Phong Tiểu Tiểu cắn răng, dưới ánh mắt chờ mong của lão sư phụ, cô cầm lọ bùn lên, ném thẳng vào khuôn mặt đang tí tởn của ông ta, sau đó liền hét lên lời thoại mà từ lúc ông ta đẩy cửa vào cô đã luôn muốn nói:
"F**k!"