"Sao lại dậy sớm vậy, thật ra thì em còn có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa." Thường Tử Phi cưng chiều cười với cô.
"Anh nấu món gì vậy, thơm như thế làm em thèm đến tỉnh luôn." An Noãn tiến tới xem anh đang làm gì.
Thường Tử Phi thấp giọng cười, "Làm cho em món cháo hải sản mà trước đây em thích ăn nhất."
"Thường Tử Phi, anh đừng tốt với em như vậy."
Anh đưa tay ra quệt quệt mũi cô, cười nói, "Anh không muốn phải dùng biện pháp ép buộc đâu, cho nên anh phải dỗ dành em, để sau này em cam tâm tình nguyện gả cho anh."
Ăn xong bữa sáng, Thường Tử Phi đi làm, thuận đường đưa An Noãn đến Bách Nhạc. Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
Trước khi xuống xe An Noãn ra vẻ thần bí hỏi anh, "Tối nay anh muốn ăn gì?"
Lúc đầu Thường Tử Phi nghệt ra một lát, sau đó anh có chút vừa mừng vừa lo hỏi lại cô, "Em muốn nấu cho anh ăn sao?"
An Noãn gật đầu, "Tuy em không giỏi nấu ăn lắm, nhưng mà em muốn học nấu. Anh muốn ăn món gì, sau khi tan làm em sẽ đi mua nguyên liệu."
Thường Tử Phi nâng gương mặt cô lên, kích động mà hôn lên đó, "Chỉ cần là món em nấu, món nào anh cũng thích ăn."
An Noãn liếc anh một cái, dứt khoát không hỏi nữa.
Nhiều lúc ngẫm nghĩ lại giữa người với người thật sự không công bằng chút nào. Thường Tử Phi biết tất cả sở thích của cô, mà hiểu biết của An Noãn về anh thì vô cùng ít ỏi. Quen biết nhau hai mươi năm, cô thậm chí còn không biết món ăn anh thích nhất là gì. Trong trí nhớ của cô, lúc hai người họ đi với nhau, người đưa ra sự chọn lựa luôn là cô. Dù cô chọn nhà hàng nào, chọn món nào, Thường Tử Phi luôn luôn nói "Được."
***
Lúc Trương Húc đưa ba nữ quản giáo đến phòng làm việc của Mạc Trọng Huy, hắn mới biết mình đã bị cô lừa rồi.
"Ngài Mạc, tôi đã điều tra ra rồi, quản giáo lúc đó của An tiểu thư chính là ba vị này."
"Là nữ?" Mạc Trọng Huy cau chặt chân mày.
"Ngài Mạc, nhà giam tù nhân nữ của chúng tôi quản giáo đều là nữ, ngay cả đồn trưởng cũng là nữ." Một trong số nữ quản giáo nơm nớp lo sợ trả lời.
Mạc Trọng Huy thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bị cô lừa, nhưng biết rồi tâm trạng hắn lại tốt hơn nhiều.
Mạc Trọng Huy ngồi xuống ghế sofa, thản nhiên hỏi, "An Noãn ở trong tù có biểu hiện như thế nào?"
"Lúc vừa mới vào tù cô ấy tự khép kín bản thân. Ai nói chuyện cô ấy cũng không quan tâm, mỗi ngày đều thu mình vào một góc khóc. Sau đó chúng tôi thực sự không còn cách nào khác mà phải mời bác sĩ tâm lý đến. Nhưng cũng vô ích, cô ấy nhất định không chịu nói chuyện. Lúc đó có một nữ tù nhân tên là La Hiểu Yến, cho dù An Noãn không quan tâm đến cô ta, nhưng mỗi ngày cô ta đều nói chuyện với An Noãn. Qua một khoảng thời gian dài, An Noãn mới mở miệng nói chuyện, dần dần hòa nhập với môi trường xung quanh."
Sau khi tiễn ba người quản giáo đi, Trương Húc lảm nhảm bên tai hắn, "Ngài Mạc, hôm qua cô Hà sai người đến gây rắc rối cho cô An, may là chúng ta đến kịp, nếu không sợ là hậu quả không thể tưởng tượng được. Tôi e rằng nếu không tìm cô Hà nói chuyện rõ ràng thì sẽ còn có lần sau."
"Tôi biết rồi, cậu đi ra trước đi."
Mạc Trọng Huy day hai bên thái dương, đầu đau nhức không chịu được.
Cũng thật khéo, ngay lúc này Hà Tư Kỳ lại không mời mà đến, lại còn là đến khởi binh hỏi tội, quát mắng Trương Húc, "Trợ lý Trương, anh làm gì người của tôi rồi? Anh to gan thật, đến cả tôi mà anh cũng dám lừa. Anh có ý gì đây, anh quá xem thường tôi rồi đấy!"
"Là anh bảo cậu ta làm như vậy." Mạc Trọng Huy mặt không biến sắc ngắt lời cô ta.
Hà Tư Kỳ hơi sững người, sau đó liền trút lửa giận lên Mạc Trọng Huy, "Sao anh lại làm như vậy? Em chẳng qua chỉ tìm người dọa cô ta một chút, trong lòng anh An Noãn quan trọng đến thế sao?"
Mạc Trọng Huy híp mắt lại, hắn đứng dậy, vóc người cao lớn toát ra sự lạnh lẽo, "Người sai là em mà em còn có thể đứng đây hùng hồn chỉ trích người khác sao? Là do anh luôn quá mức nuông chiều em, chiều đến mức không còn phép tắc gì rồi à?"
Hà Tư Kỳ hoảng hốt. Đây có còn là Mạc Trọng Huy luôn yêu thương cô ta không? Từ trước đến giờ cô ta chưa từng thấy hắn tức giận với mình như vậy. Từng câu từng chữ lạnh lùng của hắn đều như đánh vào trái tim cô ta.
"Anh vì An Noãn mà mắng em! Mạc Trọng Huy, em ghét anh, không bao giờ quan tâm đến anh nữa!"
Hà Tư Kỳ vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Trương Húc lại che miệng cười trộm.
***
Cả ngày nay, cứ có thời gian rảnh An Noãn đều lên mạng tìm thực đơn cho bữa tối, cuối cùng cô quyết định làm món cá kho tàu cho Thường Tử Phi.
Rốt cuộc cũng đợi đến lúc tan làm, vừa chuẩn bị đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn thì từ đằng xa cô lại nhìn thấy xe của Mạc Trọng Huy dừng trước cửa Bách Nhạc. Đáy lòng cô trào lên một cơn bực dọc khó hiểu.
Trương Húc bước về phía cô, vẫn là bộ mặt tươi cười đó, "Cô An, nể mặt tôi lần trước cứu cô mà đừng làm khó tôi nữa. Cô lên xe đi, ngài Mạc đã chờ cô rất lâu rồi."
An Noãn chỉ cảm thấy nực cười. Bọn họ tự biên tự diễn một tiết mục như vậy, bây giờ còn không biết thẹn mà đến kể công với cô.
Sau khi lên xe, cô cũng không chút khách khí dặn dò tài xế, "Đưa tôi đến chợ nông sản gần nhất."
"Chợ nông sản?" Mạc Trọng Huy cau mày.
An Noãn nhẹ nhàng trả lời, "Làm đồ ăn cho bạn trai tôi. Chúng tôi đã sống chung với nhau rồi. Tôi sẵn sàng vì anh ấy mà trở thành người phụ nữ của gia đình."
"Quay lại!" Mạc Trọng Huy lạnh lùng ra lệnh, làm tài xế bị dọa, lập tức bẻ tay lái.
"An Noãn, em lại lừa tôi phải không? Tối qua chuyện về ba tên quản giáo đó đều là do em tự bịa ra."
An Noãn hoàn toàn không nghĩ sẽ lừa hắn được lâu. Cô thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, tối hôm qua là tôi lừa anh, bởi vì tôi không muốn đem thứ quý giá nhất của mình cho một tên súc sinh. Tên súc sinh đó còn là kẻ đã hại chết ba tôi. Những gì lúc nãy tôi nói hoàn toàn là sự thật. Tối hôm qua tôi đã dọn đến căn hộ của Thường Tử Phi, tôi đã là người của anh ấy rồi."
Tài xế và Trương Húc ngồi ở phía trước nghe thấy thế thì trong lòng phập phồng lo sợ, chốc lát liền cảm nhận được bầu không khí đã thay đổi.
Mạc Trọng Huy híp mắt lại, đưa tay kéo chiếc khăn choàng trên cổ cô xuống, vết hôn đậm nhạt ẩn hiện đó quả thật chói mắt.
"Mạc Trọng Huy, thật ra tôi trao thân cho Thường Tử Phi sớm như vậy, chuyện này vẫn phải cảm ơn anh. Nếu không phải vì suýt chút nữa bị anh khó dễ, tôi hoàn toàn không hề nghĩ tới giao lần đầu tiên của tôi cho anh ấy trước khi kết hôn. Nhưng mà không còn cách nào khác, tôi sợ bị anh chiếm đoạt. Nếu như vậy tôi thà chết còn hơn. Trải qua đêm hôm qua, tình cảm của tôi và Thường Tử Phi đã phát triển mạnh mẽ. Tôi cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà thay đổi, học nấu cơm, học làm việc nhà, mỗi ngày nấu ăn chờ anh ấy trở về. Hóa ra đây mới là cuộc sống mà tôi hằng mong đợi. Tôi cảm ơn anh đã khiến tôi sớm cảm nhận được sự ấm áp này."
"Đê tiện!" Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, hai tay nắm chặt thành quyền.
An Noãn cười lạnh, "Có đê tiện hơn nữa cũng không đê tiện bằng anh và Hà Tư Kỳ. Hai người mới là một đôi nam nữ chó má."
"Xuống xe!" Hắn nghiêm giọng quát.
Tài xế bị dọa nhanh chóng dừng xe bên đường.
An Noãn kéo mở cửa xe rồi rời đi không quay đầu lại. Lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Mạc Trọng Huy, cô bỗng nhiên cảm thấy cảm giác báo thù thật là sảng khoái.
An Noãn mua cá và rau. Lần đầu tiên cô làm món cá kho tàu, không may bị dao xẹt qua tay chảy máu. Cô cảm thấy cuộc đời mình chỉ có thất bại như thế này thôi, cô chẳng biết làm gì cả. Thường Tử Phi còn có thể yêu cô như vậy, chắc hẳn đây là may mắn mà cô phải tu mấy kiếp mới có được.