Cô ta nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn từ phía sau, "Anh Trọng Huy, em rất sợ, rất sợ anh sẽ chọn An Noãn, sợ anh không cần em nữa. Em thực sự không thể sống mà không có anh. Anh chính là người thân duy nhất của em, anh đừng vứt bỏ em có được không?"
Hắn nới lỏng tay cô ta ra, trầm giọng nói, "Để anh yên tĩnh một chút."
"Anh Trọng Huy, em rất sợ bộ dạng này của anh. Em rất sợ anh vì An Noãn mà đánh mất chính mình."
Thấy Hà Tư Kỳ không chịu rời đi, Mạc Trọng Huy thở dài không phát ra tiếng, đẩy cô ta ra rồi rời khỏi căn phòng.
Trương Húc cùng Mạc Trọng Huy rời khỏi Thiên Đường. Dọc đường đi cậu ta cẩn thận báo cáo, "Ngài Mạc, tôi đã tìm hiểu rồi, vừa nãy người thuê phòng trong khách sạn 101 không phải là cô An mà là chị em tốt của cô ấy, tên là La Hiểu Yến, chính là nhân viên phục vụ tại Thiên Đường chúng ta."
"La Hiểu Yến!"
Hắn nghiền ngẫm gọi ra cái tên khá quen thuộc này, ánh mắt trở nên sắc bén tinh tường.
Sau ngày hôm đó, An Noãn luôn muốn gọi điện cho La Hiểu Yến, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên cô lại do dự, rốt cuộc vẫn không gọi cho cô ấy.
Cho đến ngày hôm đó, nửa đêm cô nhận được điện thoại của La Hiểu Yến, nhưng điện thoại chỉ kêu lên hai tiếng, gọi đi lần nữa thì đầu bên kia lại tắt máy. Cả nửa đêm còn lại, cô vẫn liên tục gọi điện cho La Hiểu Yến, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gọi được.
Ngày hôm sau, An Noãn thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Thường Tử Phi nhìn thấy thì đau lòng muốn chết.
"Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Làm sao mà nhìn em không có chút sức sống nào thế?" Anh nhẹ xoa tóc An Noãn, đút sữa cho cô uống.
"Vâng, hơi mất ngủ, nhưng mà không sao đâu, hôm nay đi ngủ sớm một chút là được rồi."
An Noãn không nói với anh sự thật. Gần đây vì một hạng mục mà Thường Tử Phi rất bận rộn. Cô không đành lòng để chuyện của bản thân mình làm phiền đến anh, khiến anh bận lòng.
Thường Tử Phi nghĩ một chút rồi nói, "Hôm nay em đừng đi làm, xin nghỉ một ngày rồi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
An Noãn ôm lấy cổ anh làm nũng, "Em không sao, cửa hàng gần đây rất bận rộn, nếu mà em xin nghỉ, Ngải Lợi không lột da em mới lạ."
"Cô gái nhỏ ngốc nghếch, lúc nào cũng tốt bụng như vậy."
An Noãn đến cửa hàng, hễ có chút thời gian rảnh rỗi cô liền gọi điện cho La Hiểu Yến, nhưng đầu dây bên kia vẫn trong tình trạng tắt máy.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc tan làm, An Noãn chạy thẳng đến căn hộ của La Hiểu Yến. Cô có chìa khóa của căn hộ cho nên đã thuận lợi mở được cửa, nhưng bên trong lại vắng lặng không một bóng người, giống như là đã rất lâu rồi không có người ở vậy. Cô lại chạy đến Thiên Đường, giám đốc Phan nói với cô La Hiểu Yến đã có một khoảng thời gian dài rồi không đến làm việc, cũng không nộp đơn nghỉ phép. An Noãn nghe xong vô cùng lo lắng.
"Giám đốc Phan, ông có thể giúp tôi kiểm tra một chút, ngày cuối cùng La Hiểu Yến làm việc ở Thiên Đường là vào ngày nào, cô ấy đã từng gặp những ai không."
Giám đốc Phan cười nhạt nói, "Rất xin lỗi cô An, Thiên Đường chúng tôi nhiều nhân viên như vậy, thứ lỗi cho tôi không có cách nào giúp cô được."
"Ông nhất định có thể giúp mà. Thiên Đường có lắp nhiều camera như vậy, ông giúp tôi kiểm tra được không? Coi như là tôi cầu xin ông."
"Xin lỗi, tôi thực sự không thể giúp được cô. Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, mong cô thông cảm."
An Noãn không yên lòng rời đi, vừa đi lại đụng phải một nhân viên phục vụ, còn chưa kịp nói xin lỗi, đối phương đã nhận ra cô, "Cô không phải là bạn của La Hiểu Yến sao? Cô không nhớ tôi sao? La Hiểu Yến đã từng đưa tôi đến cửa hàng của cô mua quần áo, cô còn giảm giá cho chúng tôi nữa mà."
"Chào cô, xin hỏi cô có biết La Hiểu Yến đã đi đâu rồi không?"
"Tôi không biết, hôm đó sau khi bị người ta đưa đi rồi cũng không thấy cô ấy nữa, nghe nói là đã bám theo kẻ có tiền rồi, sau này cũng không trở lại Thiên Đường nữa."
Trong lòng An Noãn phịch một tiếng, lo lắng hỏi, "Là ai đưa cô ấy đi? Đàn ông hay phụ nữ?"
Cô gái lắc đầu, "Tôi cũng không biết rõ lắm, không ai nhìn thấy cô ấy bị đưa đi, chỉ là tin đồn mà thôi."
Trong đầu An Noãn lập tức xuất hiện một cái tên, Vương Gia Dật.
An Noãn trở lại văn phòng giám đốc, giám đốc Phan nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, ông ta cười khanh khách hỏi, "Cô An còn có chuyện gì sao?"
"Giám đốc Phan, nhất định là ông biết La Hiểu Yến bị ai đưa đi, ông chắc chắn biết được có đúng không?"
Ánh mắt giám đốc Phan chợt lóe lên, lắc đầu nói, "Cô An, tôi không biết cô đang nói về chuyện gì."
"Ông đừng nói dối nữa, La Hiểu Yến rõ ràng đã bị đưa đi ngay tại Thiên Đường các ông. Ông nói cho tôi biết, có phải là Vương Gia Dật đã đưa cô ấy đi không? Ông đưa số điện thoại của hắn cho tôi, tôi tự gọi cho hắn."
Giám đốc Phan vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm chỉnh đạo mạo đó, nghiêm túc nói, "Xin lỗi, tôi không biết suy nghĩ của cô An do đâu mà có? Chúng tôi cũng không thể tiết lộ thông tin của khách hàng."
Sau đó, An Noãn không còn cách nào làm khó được giám đốc Phan. Cô gọi điện thoại cho Phù Thu, Phù Thu rất nhiệt tình tìm giúp cô số điện thoại của Vương Gia Dật, còn ở đầu kia điện thoại an ủi cô, "Noãn Noãn, em đừng sốt ruột, Hiểu Yến là một cô gái thông minh, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thực ra em có thể nhờ Thiên Đường ra mặt, dù gì Hiểu Yến cũng là nhân viên của Thiên Đường, cũng tại Thiên Đường mà nó mất tích."
"Chị Phù Thu, em biết rồi, cảm ơn chị."
Sau khi tắt điện thoại, cô nhanh chóng gọi cho Vương Gia Dật.
"Xin chào."
An Noãn có thể nhận ra giọng nói của người đàn ông lần trước, cô phục hồi tinh thần, "Xin chào, tôi là bạn của La Hiểu Yến, tôi muốn hỏi một chút, anh có biết La Hiểu Yến đang ở đâu không?"
Đầu dây bên kia yên lặng chốc lát rồi cười nói, "Thật ngại quá, tôi không quen người mà cô nhắc tới."
Ngay sau đó điện thoại liền bị ngắt, An Noãn gọi lại thì không có ai bắt máy.
Bỗng nhiên có người vỗ nhẹ lên vai cô, An Noãn quay người lại, thấy gương mặt tươi cười của Trương Húc, "Cô An, đúng là cô. Sao cô lại đến Thiên Đường, là đến tìm ngài Mạc sao?"
An Noãn nhớ đến lời của Phù Thu, thuận theo nói, "Đúng vậy, tôi có việc cần tìm Mạc Trọng Huy, trợ lý Trương có thể đưa tôi đi gặp anh ta không?"
"Tất nhiên rồi, cô An, xin mời."
An Noãn phát hiện Mạc Trọng Huy rất hay dành thời gian ở Thiên Đường, căn phòng đó là dành riêng cho anh.
"Ngài Mạc ở bên trong phòng làm việc, cô tự đi vào nhé."
An Noãn ý thức gõ cửa phòng làm việc. Nhưng cũng không đợi Mạc Trọng Huy trả lời, cô đã đẩy cửa bước thẳng vào phòng.
"Trợ lý Trương, lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi."
"Không phải là trợ lý Trương, là tôi." An Noãn không đủ kiên nhẫn nói.
Cây bút trong tay Mạc Trọng Huy hơi dừng lại, sau đó liền ngẩng lên nhìn cô, lạnh nhạt hỏi, "Em có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện."
An Noãn bước đến trước mặt hắn.
Mạc Trọng Huy biếng nhác dựa vào sau ghế, cười nhạt hỏi, "Cũng có lúc em cần đến sự giúp đỡ của tôi sao, em nói ra thử xem."
"Bạn của tôi La Hiểu Yến mất tích rồi, tôi muốn nhờ anh giúp tôi tìm chị ấy."
Mạc Trọng Huy khoanh hai tay lại, vẻ mặt ung dung nói, "Giang Thành lớn như vậy, muốn tìm một người lại không phải là chuyện dễ dàng, nếu giúp em thì tôi được lợi gì?"
"Không có lợi ích gì cả, đây là chuyện anh nên làm. La Hiểu Yến là nhân viên ở Thiên Đường các anh. Cô ấy cũng mất tích ở tại Thiên Đường này, các anh phải có trách nhiệm."