Mạc Trọng Huy cười khẩy, "Các cô gái ở Thiên Đường bị khách đưa đi rồi giết chết cũng có, Thiên Đường chưa bao giờ phải phụ trách về việc này, đây đều là do bọn họ tình nguyện. Thiên Đường trước giờ không ép buộc bất cứ một nhân viên nào. Hơn nữa, bạn của em chỉ là nhân viên của Thiên Đường, cô ta tình nguyện cùng đàn ông ra ngoài thuê phòng, chuyện này thì có liên quan gì với Thiên Đường chúng tôi."
"Anh đã sớm biết chuyện này?" An Noãn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mạc Trọng Huy chỉ nhàn hạ gật đầu, thờ ơ trả lời cô, "Chỉ nghe nói mà thôi."
"Vậy anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là người đàn ông nào đưa cô ấy đi, có phải là Vương Gia Dật không?"
"Tôi không có thời gian rảnh mà đi quản chuyện riêng của một nhân viên phục vụ, chuyện em hỏi, tôi không biết rõ. Hay nói cách khác, cho dù đúng là Vương Gia Dật thì em còn có thể làm gì hắn ta?"
An Noãn cắn môi, buồn bực hỏi, "Muốn tôi làm gì anh mới chịu giúp?"
Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên má cô, giọng nói khàn khàn mà hấp dẫn, "An Noãn, em là một người phụ nữ thông minh, em biết tôi muốn gì mà."
"Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra!" An Noãn dùng sức hất bàn tay hắn ra, "Cho dù tôi không tìm được người, cũng sẽ không đồng ý với cái giao dịch bẩn thỉu kia của anh."
Mạc Trọng Huy nhìn theo bóng lưng cô rời đi, đôi mắt hơi nhíu lại.
An Noãn quay về cửa hàng tìm thấy Phù Thu. Phù Thu nói sơ về tình trạng của Vương Gia Dật cho cô ta nghe, An Noãn mới biết vợ của Vương Gia Dật là Lạc Hân Khả, thiên kim của Tập đoàn Lạc Thị tiếng tăm lừng lẫy.
"An Noãn, Lạc Hân Khả này chị đã từng gặp, là một công chúa vô cùng kiêu ngạo, lòng nghi ngờ rất cao, tâm lý trả thù cũng rất dữ, em phải cẩn thận đó."
An Noãn cười và gật đầu nói: "Chị Phù Thu, chị yên tâm, em chỉ đến tìm Vương Gia Dật hỏi chuyện thôi."
Phù Thu vỗ nhẹ vào vai An Noãn, tốt bụng nói: "An Noãn, em lấy xe của chị đi đi, Tập đoàn Lạc Thị không phải ai cũng vào được, em lấy xe chị đi bảo vệ sẽ cho em qua."
An Noãn cầm lấy chìa khóa, vô cùng cảm kích Phù Thu.
"Chị Phù Thu, cảm ơn chị."
"Ngốc quá, khách sáo với chị làm gì, Hiểu Yến cũng là bạn của chị. Em quên lúc trước là cô ấy giới thiệu em tới chỗ này sao. Mau đi đi, tới muộn không tìm được người là tốn công sức đó."
Khi đến Tập đoàn Lạc Thị, quả nhiên An Noãn dễ dàng vào được công ty. Nói tên Phù Thu ra, nhân viên lễ tân liền cho qua.
Cô lần tìm ra phòng làm việc của giám đốc. Bây giờ Vương Gia Dật là tổng giám đốc của Lạc Thị.
Cả tầng đều yên tĩnh, cô gõ cửa phòng làm việc nhưng không ai trả lời. Đợi khoảng chừng năm phút, cửa phòng họp mở ra, cả đám người từ trong phòng đi ra.
Một nam một nữ đi ra trước có lẽ là Vương Gia Dật và Lạc Hân Khả. An Noãn bắt đầu đánh giá bọn họ. Vương Gia Dật mặc âu phục lịch sự, nhìn có vẻ tuấn tú, chả trách lại được con nhà giàu xem trọng. Nhìn qua Lạc Hân Khả, gương mặt xinh xắn, thân hình nhỏ nhắn. Chỉ nhìn vẻ bên ngoài thôi, La Hiểu Yến không phải là đối thủ của cô ta, huống chi người ta còn là con gái một của Lạc Thị.
Vương Gia Dật đã đi đến trước mặt An Noãn, giọng nói ôn hòa, vẻ mặt không cảm xúc hỏi: "Chào cô, cho hỏi cô là..."
"Tôi là An Noãn, bạn của La Hiểu Yến."
An Noãn nói xong, thấy gương mặt của Vương Gia Dật tái nhợt.
Lạc Hân Khả cũng đi đến, hỏi với giọng lạnh lùng: "Cô ta là ai vậy?"
Vương Gia Dật cười giải thích, "Cô ta là khách hàng, sử dụng sản phẩm của chúng ta nói bị dị ứng, muốn tìm phóng viên đăng tin, anh mời cô ta qua nói chuyện chút."
Lạc Hân Khả liếc nhìn Vương Gia Dật một cái, nói: "Chuyện nhỏ như vậy mà cũng giải quyết không xong, đúng là vô dụng."
Vương Gia Dật bị vợ của mình khinh bỉ đến như vậy mà vẫn cố gắng gượng cười.
Sau khi Lạc Hân Khả rời khỏi, Vương Gia Dật mời An Noãn vào phòng làm việc.
"Anh Vương, hôm nay tôi đến đây tìm anh chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh giấu La Hiểu Yến đi đâu rồi?"
Vương Gia Dật nói nhỏ "Tôi không hiểu ý của cô An, tôi không quen biết La Hiểu Yến."
An Noãn cười lạnh lùng, "Thật sự không quen biết sao? Vương Gia Dật, ở đây chỉ có hai chúng ta, cần gì úp úp mở mở, chắc chắn anh không muốn tôi đi tìm vợ của anh chứ."
"Đúng, tôi quen biết La Hiểu Yến, nhưng tôi không biết bây giờ cô ta đang ở đâu."
"Anh nói dối!" An Noãn nói to, "Hôm đó La Hiểu Yến bị anh dẫn đi từ Thiên Đường, sau đó thì mất tích."
Vương Gia Dật nhếch môi nói, "Hôm đó tôi dẫn cô ta đi từ Thiên Đường, sau đó đến phòng 101, sau khi xong việc chúng tôi ai về nhà nấy, không còn liên lạc nữa, cho nên tôi vốn không biết cô ta đang ở đâu."
"Vậy tôi đi tìm vợ của anh, có lẽ cô ta sẽ biết được La Hiểu Yến đang ở đâu."
An Noãn tức giận nói, quay người muốn rời khỏi phòng.
Vương Gia Dật nói nhỏ phía sau cô ta, "Cô cứ đi tìm cô ta, để cô ta biết quá khứ của tôi và La Hiểu Yến. Vợ của tôi là người có lòng nghi ngờ rất cao, đến lúc đó cô ta thật sự làm gì với bạn của cô, mong cô đừng hối hận."
"Vương Gia Dật, anh..." An Noãn bị chọc tức, cô chưa từng thấy đàn ông bỉ ổi đê tiện như vậy.
An Noãn rời khỏi Lạc Thị mà không có được thông tin nào. Cô không hiểu tại sao Vương Gia Dật lại giấu La Hiểu Yến. Người đàn ông này vì lợi ích bản thân chuyện gì cũng có thể làm được, An Noãn càng nghĩ càng lo sợ.
Sau đó cô ở gần Lạc Thị thấy xe của Vương Gia Dật chạy ra liền đi theo.
Xe của Vương Gia Dật ra khỏi thành phố, đi theo hướng lên núi.
An Noãn đi xa xa theo phía sau, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Đột nhiên, xe của Vương Gia Dật quay đầu một trăm tám mươi độ, lướt qua xe của An Noãn chạy về hướng ngược lại.
An Noãn đơ người, cho rằng đã bị anh ta phát hiện mình đang theo dõi.
Nghĩ một hồi, An Noãn cảm thấy tiếp tục đi theo con đường này, có lẽ La Hiểu Yến bị giấu ở đây.
An Noãn lái xe tiếp tục đi về phía trước khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhưng không thấy có căn nhà nào. Trời đã tối, bên ngoài bắt đầu có tiếng gào thét của các con dã thú. An Noãn dừng xe ở bên đường, không dám đi về trước nữa.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Thường Tử Phi, nhưng điện thoại lại hết pin.
Theo sau, có một chiếc xe Bentley dừng ở xa xa.
"Ngài Mạc, có cần phải giúp cô An không? Một người con gái ở đây có lẽ sẽ rất sợ hãi."
"Cô ta gan to, mặc kệ cô ta đi."
Mạc Trọng Huy điềm tĩnh ngồi trong xe. Hắn muốn xem người con gái không có não này sẽ làm gì tiếp theo.
"Ngài Mạc, cô An lại đi về phía trước."
Mạc Trọng Huy ấn vào thái dương nói khẽ, "Đàn bà ngốc."
Trong lòng An Noãn nghĩ, có lẽ chỉ cần đi về phía trước chút nữa thì có thể tìm được La Hiểu Yến. Sau đó, đột nhiên trong rừng chạy ra một con chó hoang, khiến cô không thể nào giả vờ dũng cảm nữa.
An Noãn đạp phanh gấp, con chó đó vẫn ở trước xe của cô sủa to.