Vậy mà, khi anh lấy chìa khóa mở cửa ra thì nhìn thấy bóng dáng Nghê Tuệ đang bận rộn trong phòng bếp. Trái tim anh lạnh đi, anh có một dự cảm không lành.
Nghê Tuệ niềm nở mừng con về, "Con trai, con về rồi à? Qua đây xem xem mẹ làm món gì ngon cho con này."
Thường Tử Phi đặt bó hoa xuống, chạy qua phòng bếp, anh có phần vội vàng hỏi, "Mẹ, Noãn Noãn đâu?"
Sắc mặt Nghê Tuệ thoáng trầm xuống, tức giận nói, "Cô ta đi rồi."
Hai tay Thường Tử Phi thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh thêm mấy phần, "Mẹ, mẹ đã làm gì với Noãn Noãn rồi?"
Nghê Tuệ bực mình ném giẻ lau lên trên tủ bát, lạnh giọng nói, "Nếu mẹ không làm gì cả, có phải con sẽ dự định sống chung với nó, cứ như vậy rồi gạo nấu thành cơm. Con trai, trong lòng mẹ con luôn là một đứa thông minh, tại sao trong chuyện tình cảm con lại hồ đồ đến vậy? An Noãn bây giờ đã không còn xứng với con nữa, nó không còn là con nhà danh giá nữa rồi. Nó cũng không cách nào giúp sức cho con trong sự nghiệp, mà không chừng còn liên lụy tới con nữa."
"Mẹ!" Thường Tử Phi tức giận gào lên, ngắt lời Nghê Tuệ, "Từ trước đến giờ con thích Noãn Noãn, không phải vì thân phận con nhà danh giá của cô ấy. Cho dù cô ấy không có gì cả, dù cô ấy đã từng ngồi tù, con vẫn yêu cô ấy."
"Con câm miệng, con đừng nhắc tới An Noãn nữa! Mẹ đã chọn cho con một cô gái tốt, hoàn cảnh gia đình tốt, xinh đẹp, học vấn cũng cao rồi. Ngày nào con có thời gian mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt."
Thường Tử Phi cau mày, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Thường Tử Phi con cả đời này sẽ chỉ cưới một người phụ nữ là An Noãn thôi."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
"Con!" Nghê Tuệ bị chọc tức điên người, "Con nghe cho rõ đây, cả đời này An Noãn đừng hòng mơ tưởng làm con dâu nhà họ Thường chúng ta, trừ phi nó bước qua xác của mẹ!"
Bước chân của Thường Tử Phi hơi ngừng lại, rồi không chút do dự nào mà rời đi.
Thường Tử Phi lái xe khắp nơi tìm An Noãn, không ngừng gọi điện thoại cho cô, nhưng đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối đều báo đã tắt máy. Từng giây từng phút trôi qua, anh cũng càng lúc càng lo lắng. Cuối cùng lại tìm thấy cô ở trạm xe buýt trước cổng khu nhà cô.
An Noãn ngồi một mình trong gió lạnh, rụt đầu trong chiếc khăn choàng dày. Không biết đã có bao nhiêu cơn gió lạnh thổi qua, trái tim anh thắt lại.
"Noãn Noãn."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô. An Noãn ngẩng đầu lên. Vào giây phút đó, vóc người anh đứng trước cô lại cao lớn như vậy!
Cô đứng thẳng dậy, ra sức ôm chầm lấy hông anh, giấu cả khuôn mặt vào trong lồng ngực ấm áp của anh.
"Thường Tử Phi, em biết anh sẽ đến tìm em mà."
Cô ngồi lâu trong gió rét, giọng nói cũng bị khàn đi.
Đôi tay của Thường Tử Phi dùng sức ôm chặt lấy cô, trái tim thắt lại đau đớn.
"Xin lỗi em, để em chịu uất ức rồi. Bảo bối, xin lỗi em!"
An Noãn nhếch khóe miệng cố nặn ra một nụ cười, cô lạnh nhạt nói, "Không sao cả, em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà."
"Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi em."
Thường Tử Phi nói bên tai cô lời thề mãi mãi không thay đổi. Đó là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời mà cô đã từng nghe.
Trong chiếc Bentley cách đó không xa, đôi mắt của người đàn ông khẽ nhíu lại, không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở rét lạnh xung quanh hắn.
Trương Húc ngồi ở ghế lái. Nhìn ánh mắt của ông chủ nhà mình, cậu ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Có đôi lúc cậu ta thực sự không thể hiểu được, trong lòng Mạc Trọng Huy rốt cuộc đang nghĩ cái gì, rõ ràng đã đợi ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi, nhưng mà nhất định không chịu xuống xe.
Cậu ta khẽ thở dài, dè dặt hỏi, "Ngài Mạc, chúng ta…"
"Đi thôi, đến Thiên Đường."
Mạc Trọng Huy vừa đến Thiên Đường, giám đốc Phan đã căng thẳng chạy đến báo cáo, "Ngài Mạc, cô Hà đã đợi ngày rất lâu ở phòng VIP số 1."
Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu.
Giám đốc Phan thở phào nhẹ nhõm, nếu ngài Mạc mà không đến, ông ta thực sự không biết nên làm thế nào để giải quyết mớ phiền phức to đùng này nữa. Mỗi lần cô Hà đến Thiên Đường, ông ta liền đau đầu. Thế nào cô ta cũng phải gây ra chút phiền phức thì mới thỏa mãn.
Hôm nay, Hà Tư Kỳ vừa đến Thiên Đường đã gọi ông ta đến đòi người, nhưng mà một giám đốc nho nhỏ như ông ta, nói khó nghe một chút thì chỉ là kẻ đi làm thuê cho người ta, sao có thể biết được lịch trình của ông chủ chứ. Nhưng Hà Tư Kỳ không nghe, nói nếu ông ta không nói cho cô ta biết ngài Mạc đang ở đâu, cô ta sẽ đuổi ông ta, khiến ông ta bị dọa đến nỗi liên tục lau mồ hôi. Dù sao thì mọi người đều biết vị trí của cô ta trong lòng ngài Mạc. Dường như chỉ cần cô ta nói bất cứ điều gì, ngài Mạc đều làm cho cô ta.
Hà Tư Kỳ nghe thấy tiếng vặn cửa liền nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, quả nhiên là Mạc Trọng Huy.
"Anh Trọng Huy, em biết anh sẽ đến đây mà." Hà Tư Kỳ chạy lên trước ôm lấy cổ hắn, bộ dạng nũng nịu như mọi khi, "Em ở đây đợi anh lâu lắm rồi, rốt cuộc là anh đi đâu vậy, không có ở công ty, cũng không ở nhà, anh không đi hẹn hò cùng với người đẹp chứ?"
Mạc Trọng Huy đẩy nhẹ cô ta ra.
Hà Tư Kỳ cắn môi, vẫn cứ quấn lấy, kéo cánh tay hắn, "Anh Trọng Huy, em biết anh đang giận em. Em thu lại mấy lời em nói hôm trước. Em không muốn bỏ mặc anh không quan tâm, có được không?"
Mạc Trọng Huy rút cánh tay mình ra, nét mặt vẫn không thay đổi dặn dò Trương Húc, "Trợ lý Trương, tiễn cô Hà về nhà."
Nói xong hắn lại quay sang Hà Tư Kỳ, lạnh nhạt nói, "Bây giờ không còn sớm nữa, em về nhà trước đi."
Trong lòng Hà Tư Kỳ đột nhiên dâng lên một nỗi sợ. Cô ta nhào lên phía trước gắt gao quấn lấy cổ hắn, hờn giận nói, "Anh Trọng Huy, anh có ý gì, em muốn gặp anh lâu thêm một chút nữa không được sao? Tại sao anh lại vội vã đuổi em đi như vậy?"
"Đừng gây chuyện, để trợ lý Trương đưa em về nhà."
Nét mặt Mạc Trọng Huy đã hơi mất kiên nhẫn.
Hà Tư Kỳ cũng tức giận rồi. Cô ta đã mềm mỏng hạ mình như vậy, nhưng mà cái người này đứng trước mặt người ngoài mà không nể mặt cô chút nào. Cô ta xông đến bên cạnh Mạc Trọng Huy rống lên, "Không phải là chỉ tìm người nhắc nhở An Noãn một chút thôi sao, anh lại tỏ thái độ với em như vậy? An Noãn quan trọng với anh đến thế sao? Là ai nói yêu em chứ không phải cô ta, bây giờ lại vì cô ta mà tức giận với em, rốt cuộc anh có ý gì?"
Mạc Trọng Huy mệt mỏi chống tay lên trán lớn tiếng ra lệnh, "Trợ lý Trương, đưa cô Hà về nhà!"
"Em không muốn về nhà, anh ở đâu em ở đó. Hà Tư Kỳ em cả đời này đều đi theo anh. Lúc đầu là anh nói sẽ chăm sóc em cả đời. Bây giờ em đã không còn bất kỳ người thân nào rồi, em chỉ có anh. Mạc Trọng Huy, em chỉ còn anh thôi, anh không thể vì An Noãn mà vứt bỏ em, anh không thể!"
Hà Tư Kỳ vừa nói vừa nặn ra mấy giọt nước mắt, làm ra vẻ đáng thương nói, "Anh Trọng Huy, em biết em sai rồi! Em sẽ không chọc đến An Noãn nữa. Anh đừng phớt lờ em nữa có được không? Em chỉ có anh thôi, anh không thể không cần em!"
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, nhẹ nhàng kéo cô ta vào lòng.
"Em biết anh Trọng Huy thương em nhất. Anh vĩnh viễn cũng không nỡ để em rơi nước mắt."
Sau ngày hôm đó, Nghê Tuệ cũng không tìm An Noãn gây phiền phức. Nhưng trong lòng An Noãn ít nhiều gì cũng có chút lo lắng, không biết sau này nên đối mặt với bà ấy như thế nào. Cô cũng hiểu rõ, nếu như không có được sự chúc phúc của người nhà anh, tình cảm của họ mãi mãi sẽ không có được hạnh phúc.