Chereads / Tình đắng / Chapter 25 - Chương 25: Đều nhờ anh

Chapter 25 - Chương 25: Đều nhờ anh

Thế nhưng Mạc Trọng Huy lại dễ dàng gỡ bỏ tay cô ra, đè cô xuống giường.

"Căn phòng này tôi vì em mà sắp xếp, quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Chúng ta làm lại từ đầu."

Giọng của hắn vẫn âm trầm mà mạnh mẽ như vậy, vì vậy cho nên năm đó cô mới bị đắm chìm.

"Mạc Trọng Huy, nếu anh có thể trả ba lại cho tôi, chúng ta liền bắt đầu lại từ đầu."

Chân mày hắn hơi nhíu lại, giọng nói âm trầm phát ra, "An Noãn, chuyện quá khứ đã qua hết rồi, từ nay về sau tôi sẽ đền bù cho em gấp nhiều lần."

"Đền bù như thế nào? Anh có thể cho tôi cái gì?"

"Hôn nhân."

An Noãn bật cười một cách điên cuồng, cười đến mỉa mai, "Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy hôn nhân đối với tôi mà nói là một cách đền bù sao? Đối với tôi đó là một sự nhục nhã. Cả đời này tôi cũng sẽ không gả cho kẻ thù đã giết chết ba tôi."

Hắn cau mày, tức giận nói, "Từ lúc nào mà em đã học những lời thô tục như vậy hả?"

An Noãn cười lạnh, "Tôi ở trong tù ba năm, anh cho rằng tôi vẫn là An Noãn trong sáng năm đó sao?"

Ánh mắt hắn tối đi, một giây sau đã cúi người phủ xuống hôn lên môi cô.

An Noãn không ngờ hắn lại chơi trò này. Cô dùng sức túm chặt lấy tóc hắn, không để hắn hôn mình. Mạc Trọng Huy một tay giữ chặt hai tay cô, không để cô có cách nào nhúc nhích được nữa.

An Noãn bỗng nhiên yên tĩnh lại, thấp giọng nói, "Mạc Trọng Huy, anh cứ tiếp tục đi, dù sao thì thân thể này của tôi cũng đã qua tay không chỉ một hai tên, bây giờ có thêm một tên cầm thú nữa cũng chẳng sao."

Nụ hôn của hắn vào giây phút đó liền ngưng lại, đôi mắt hắn đỏ ngầu, sâu kín nhìn cô.

"Tôi ở trong nhà giam ba năm, vì để không bị người ta bắt nạt, vì để làm công ít lại một chút, tôi đã quan hệ với ba tên quản giáo ở đó. Mỗi khi người ta làm việc, tôi lại bồi mấy tên đó. Mạc Trọng Huy, nói cho cùng thì những thứ này cũng đều nhờ anh ban tặng, tôi có thể có những trải nghiệm những thứ này trong đời đều là nhờ anh. Thân thể không nguyên vẹn này của tôi anh còn muốn không? Nếu anh muốn thì cứ lấy đi."

"Cút!" Hắn gầm thét lên như một con sói.

An Noãn ngay cả sửa sang lại quần áo cũng không kịp, lảo đảo rời khỏi biệt thự.

Cô gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, có lẽ anh đang có cuộc họp nên nhỏ giọng hỏi cô, "Noãn Noãn, làm sao vậy?"

"Thường Tử Phi, anh đến đón em được không? Anh mau đến đón em đi."

Cô nghĩ tùy hứng một lần thôi, chỉ cần có thể nhanh rời khỏi nơi này một chút, ở lại nơi này thêm một giây cô sẽ cảm thấy khó thở.

Thường Tử Phi nhanh chóng chạy tới. Anh cũng không biết trên đường đi đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. Nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của cô trong điện thoại, cả trái tim anh như bị treo lên, đâu còn tâm tình màng đến việc anh đang mở cuộc họp hay không.

Xe dừng lại bên đường, ánh đèn đường chiếu xuống, cô gái nhỏ ngồi thu mình trong góc, giống như một đứa trẻ không có nhà để về. Anh nghĩ, ba năm trước có phải cô cũng như vậy hay không, hoang mang lạc lõng không biết phải làm gì? Mà lúc đó anh lại không thể ở bên cạnh cô.

"Nhóc con ngốc nghếch, sao em lại chạy đến đây?"

An Noãn vừa nhìn thấy Thường Tử Phi đã bổ nhào vào lòng anh, ôm siết lấy bên hông anh, dường như chỉ cần thế này thì sẽ không có tên khốn nào làm tổn thương đến cô được nữa.

"Được rồi, đừng khóc nữa, nói cho anh biết, em đến đây một mình sao?"

Cô gật đầu giải thích, "Đột nhiên em rất nhớ ba, nên liền đến đây, nhưng mà nơi này đã không có người nào khác ở nữa rồi."

Anh đau lòng vuốt tóc cô, dỗ dành nói, "Bé ngốc, cho dù em nhớ chú An cũng không thể chạy tới đây một mình. Đợi qua khoảng thời gian bận rộn này, anh đưa em đến mộ chú An thăm chú ấy."

Sau khi An Noãn rời khỏi đó, Mạc Trọng Huy vẫn đứng cạnh cửa sổ. Bên ngoài từ lâu đã không còn bóng dáng của cô thế nhưng hắn vẫn đứng im ở đó.

"Ngài Mạc, đã điều tra ra rồi. Hai tên lúc nãy ra tay với An tiểu thư là do cô Hà sai đến. Cô ấy còn mượn danh nghĩa của ngài sai người đi."

Thấy Mạc Trọng Huy không có bất kỳ biểu cảm gì, Trương Húc cũng biết, chắc chắn hắn đã sớm đoán ra tình hình.

"Ngài Mạc, còn có chuyện này, tôi không biết có nên nói hay không. Cô An không trở về khu nhà của cô ấy, mà đi theo Thường Tử Phi đến chung cư nhà hắn."

Mạc Trọng Huy vẫn giữ vẻ lãnh đạm hờ hững đó.

"Ngài Mạc, ngài không sao chứ?"

"Cậu đến tù giam giúp tôi điều tra ba người!"

*****

An Noãn bỗng nhiên nói tối nay muốn ở lại căn hộ của Thường Tử Phi, khiến anh vô cùng vui sướng. Anh đưa cô đi siêu thị mua một số vật dụng sinh hoạt, một ít quần áo để thay.

"Kêu em đến đây ở từ sớm em lại không chịu, nơi này gần chỗ em làm, lúc anh bận không thể đi đón em, để em đi về nhà một mình, anh cũng yên tâm. Nếu không em ở cái nơi xa như vậy, anh lúc nào cũng lo lắng, lúc nào cũng không yên lòng."

"Ngoan, em đi tắm trước đi, anh lấy cho em ly sữa."

Thường Tử Phi vỗ vỗ đầu cô rồi đi ra ngoài.

Đứng dưới vòi sen ấm nóng, trái tim cô lại lạnh như băng. Cô nghĩ nếu cô không bịa ra một câu chuyện vụng về như thế, Mạc Trọng Huy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Nhưng cô có thể lừa hắn một lần, lần sau cô phải làm sao đây. Chỉ cần là thứ hắn muốn, từ trước đến giờ không có thứ gì là không có được.

"Noãn Noãn, An Noãn, An Tiểu Noãn, em xong chưa, sữa sắp nguội cả rồi này."

Giọng nói sang sảng của Thường Tử Phi vang lên từ bên ngoài. An Noãn dùng sức lau nước mắt, tắt vòi hoa sen.

Cô kéo cửa phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc vẫn còn nhỏ nước.

Thường Tử Phi nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì phun máu, ly sữa cầm trong tay rớt xuống sàn nhà.

"An Noãn, em, không phải anh đã mua cho em áo ngủ rồi sao? Có phải em không tìm thấy không? Để anh tìm giúp em."

Thường Tử Phi lật tới lật lui túi hàng đã mua.

Cánh tay mảnh khảnh của An Noãn đột nhiên ôm chầm lấy anh từ đằng sau.

"An Noãn, rốt cuộc là em làm sao vậy?" Giọng của anh hơi gượng gạo, lý trí của anh đã đạt tới giới hạn nào đó.

"Thường Tử Phi, anh yêu em không?"

"Đương nhiên là yêu em rồi."

"Anh có dám nhìn vào mắt em trả lời em không?"

Thường Tử Phi có chút khó khăn xoay người lại, giây kế tiếp anh đã bị An Noãn mạnh mẽ hôn lên.

Thường Tử Phi cũng không khống chế được nữa, ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường lớn.

"An Noãn, em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Em sẽ không hối hận chứ?"

"Em không hối hận." Câu trả lời của cô kiên định như vậy.

Cô nghiêm túc trả lời anh là một sự khích lệ đối với anh. Thường Tử Phi xúc động hôn lên má cô.

An Noãn cố gắng nhắm mắt lại, cắn chặt răng, hai tay cũng gắng sức kiềm chặt trên giường.

Thường Tử Phi cuối cùng vẫn không nhẫn tâm mà tiếp tục, anh lấy chăn đắp lên người cô.

"Em mở mắt ra đi."

An Noãn hơi lúng túng nhìn anh.

Anh cưng chiều vuốt ve gò má cô, cười nói, "Cô nhóc ngốc nghếch, em không cần phải gấp gáp như vậy mà hiến thân cho anh. Đợi đến khi chúng ta kết hôn, lúc đó dù em vẫn còn cái bộ dạng thấy chết không sờn đó, anh cũng sẽ không tha cho em."

"Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon, bảo bối của anh."

Anh lưu lại một nụ hôn phớt trên trán cô, quay người rời khỏi phòng, giúp cô đóng cửa phòng lại.

An Noãn thở phào nhẹ nhõm. Có một số điều không thể ép buộc được. Có lẽ cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

An Noãn có thói quen dậy sớm, sáng sớm khi cô thức dậy đã nhìn thấy bóng dáng Thường Tử Phi đang tất bật ở trong bếp, lòng cô thấy rất ấm áp. Nếu một người đàn ông có thể vì một người phụ nữ làm bữa sáng cả đời, có lẽ người phụ nữ này chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất.