"Thủy An Lạc, mày nhìn thử xem bây giờ trông mày có ra cái thể thống gì không?" Thủy Mặc Vân tức giận nói.
"Trông tôi làm sao?" Thủy An Lạc cười lạnh, cô ngẩng lên nhìn người đàn ông chảy chung một dòng máu với mình.
"Tôi không trộm, không cướp, không lấy đồ của người khác, tôi làm sao nào?"
"Mày tự nhìn mày đi, đem con tới nhà người khác ở, mà còn mặt mũi ở đó mà nói à?" Thủy Mạc Vân cau mày, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hô hấp của Thủy An Lạc ngày càng nặng nề hơn, cảm xúc trong lòng cũng theo đó mà dâng trào.
"Bác trai, mẹ của con tôi ở nhà tôi thì có gì là sai? Nhưng còn ông, ông lấy thân phận gì mà tới đây? Ông ngoại của con tôi à, thật ngại quá chúng tôi không nhận! Hay ông lấy thân phận là ba vợ cũ của tôi, vậy thì càng xin lỗi nhé, giờ ngay đến chức ba vợ ông cũng chẳng phải nữa rồi." Sở Ninh Dực ôm chặt lấy vai Thủy An Lạc, lặng lẽ trấn an nỗi đau đớn tức giận đang bùng lên lúc này của cô.
Thật ra Sở Ninh Dực không phải là một người thích nói nhiều, nhưng đối với những chuyện có liên quan đến Thủy An Lạc thì anh chẳng bao giờ kiệm lời cả.
Sở Ninh Dực vừa nói vừa đè tay trên vai Thủy An Lạc, sau đó kéo cô đi tới ngồi xuống mép giường. Chưa bao giờ Sở Ninh Dực là người để bản thân mình phải chịu thiệt cả.
"Sở Ninh Dực, cậu đang làm gì đây, cứ khăng khăng muốn đối địch với tôi thế sao?" Thủy Mặc Vân kiềm chế lại cơn tức giận của mình. Ông ta nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực, trong ánh mắt ấy ẩn chứa vài phần lạnh lẽo.
"Tôi chỉ mong bác có thể nhìn nhận rõ vấn đề, đừng để đến cuối cùng lại hối hận với những gì mình đã làm." Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng lên nhìn Thủy Mặc Vân.
"Sức khỏe bác không tốt nhưng cũng cần để tâm tới công ty nhiều vào, đừng để đến cuối cùng lại đem tâm huyết cả đời của ông Thủy làm của hồi môn cho người khác." Sở Ninh Dực cố tình nhấn mạnh hai chữ "người khác", đây cũng coi như một lời nhắc nhở của anh đối với ông ta.
Chắc vì vừa rồi Thủy An Lạc phải chịu ấm ức nên anh mới nghĩ, giả như Thủy Mặc Vân có thể quay đầu lại kịp thời, cố gắng giữ lấy Viễn Tường, có lẽ anh có thể xét tới việc dừng lại chuyện thu mua Viễn Tường.
Thủy Mặc Vân cau mày: "Cậu nói thế là có ý gì?"
"Ý ở đây là, làm người đến lúc già mờ mắt rồi cũng có thể đeo kính! Hy vọng bác trai nhìn cho rõ, Thủy An Lạc chính là mẹ của con trai Sở Ninh Dực tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai động đến cô ấy dù chỉ là một cọng tóc, tất nhiên cũng bao gồm cả ông nữa!"
Lời của Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ nhưng từng câu từng chữ đều khiến Thủy An Lạc rung động.
Anh không cho phép bất cứ ai đụng đến cô dù chỉ là một chút. Tuy biết anh làm vậy vì con trai nhưng Thủy An Lạc vẫn thấy cảm động vô cùng. Sở Ninh Dực đối xử với cô không tốt lắm, nhưng anh chưa bao giờ để cô chịu bất cứ thiệt thòi gì trước mặt người khác cả. Ví dụ như lúc, cô đánh Thủy An Kiều thì anh sẽ giải quyết hậu quả cho cô, hay như khi An Giai Tuệ tìm đến tận cửa gây sự thì anh sẽ đứng bên cạnh chống lên một góc trời cho cô, hoặc như lúc này đây...
Thủy Mặc Vân tức đến nỗi ngực phập phồng: "Được lắm Sở Ninh Dực, tốt nhất là cậu có thể bảo vệ được nó cả đời."
Ông ta vừa tức giận lên tiếng vừa trợn mắt trừng Thủy An Lạc rồi quay người đi thẳng.
Cơ thể căng cứng của Thủy An Lạc cũng hoàn toàn được thả lỏng khi bóng người Thủy Mặc Vân khuất dần, khóe miệng run run khẽ nhếch lên, ánh mắt cuối cùng lúc ông nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một đống rác cả.
"Nực cười lắm đúng không, tôi bị chính cha ruột của mình khinh bỉ đến mức này." Thủy An Lạc cười tự giễu, cảm giác nóng rát trên mặt cứ như không tồn tại.
Sở Ninh Dực vỗ một cái lên đầu cô: "Mất mặt cái gì, người sai cũng đâu phải cô, nên nói gì thì cứ nói, sợ gì chứ, trời có sập xuống vẫn còn tôi chống cho cô cơ mà."
Thủy An Lạc sờ sờ đầu, chẳng qua chỉ là vì cả năm sau mới gặp lại ông nên cô không chuẩn bị kịp thôi mà.