Cô nàng ngổ ngáo kia còn chưa kịp nói xong, Thủy An Lạc đã giơ tay lên tát thẳng lên mặt cô ta, một cái không đủ nên cô tát một phát bốn cái liên tục.
"Hai cái tát này tao đánh mày vì con trai tao, còn hai cái còn lại là cho bản thân tao." Thủy An Lạc lạnh lùng nói.
An Phong Dương hơi hơi nhướng mày. Anh chưa từng thấy một Thủy An Lạc như thế này bao giờ.
"Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?" Cô nàng kia gào ầm lên như một kẻ điên.
"Cô là ai thì về mà hỏi mẹ cô ấy, ở đây kêu gào cái gì?" An Phong Dương thản nhiên mở lời.
"An..." Cô nàng kia ấm ức lên tiếng.
"Cô gái, chắc cô cũng biết cô ấy là ai, chuyện này... vẫn còn chưa xong đâu." An Phong Dương nói rồi liền dẫn Thủy An Lạc đi thẳng, nhưng khi nhìn thấy gã bảo vệ núp trong góc cách đó xa xa, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười lạnh, con ranh Thủy An Kiều này đúng là không phải bại não một cách bình thường.