Thủy An Lạc trở về phòng, Tiểu Bảo Bối nằm trên giường bi bô không khóc cũng không quấy.
Thủy An Lạc không phải là người hay tự oán trách bản thân, nhưng cứ nghĩ đến tất cả những hành động của ba mình trong bệnh viện hôm nay cô lại thấy đau lòng.
"Mẹ, hôm nay ông ấy đánh con..."
Thủy An Lạc lí nhí nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay. Khi Thủy Mặc Vân đánh cô, cô không khóc, lúc rời khỏi bệnh viện cô cũng không khóc, lúc bị đánh ở siêu thị cô cũng không khóc.
Nhưng bây giờ, khi không có ai, tất cả sự yếu đuối trong cô có thể để cho con trai nhìn thấy.
Cái mà Thủy Mặc Vân đã đánh không phải là gương mặt của cô mà là trái tim cô.
Còn Thủy An Kiều, cô ta hết lần này đến lần khác bắt nạt cô nói trắng ra thì đều là do Thủy Mặc Vân ngầm cho phép mà thôi.
***