Vân Hoài Nguyệt đi vào sau nhà, hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi trong nhà nhất thời đều có chút hoảng hốt.
Thế nhưng hắn lại nước chảy mây trôi giơ lên một khối cao sữa dê, khẽ nhấp một cái cười hỏi Tô Hồng: "Đây là Vương Tử Điện Hạ cố ý phân phó ngự trù trong cung làm sao? Xem ra phải ăn thật nhiều."
Tô Hồng hậu tri hậu giác, ấp úng gật gật đầu, chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Tẫn Vô Song nghi hoặc hỏi: "Điện Hạ từng dùng qua sao?"
Vân Hoài Nguyệt cười cười: "Đại Chu năm đó từng có một quảng thời gian lưu hành văn hóa ẩm thực dị vực, cùng từng truyền vào trong cung, nhưng cao sữa dê dân gian làm ra hiển nhiên không bằng ngự trù Đại Hạ tự tay chế tác rồi."
Tẫn Vô Song hồ đồ gật đầu, quẫn bách lúc trước dường như nhạt đi một chút.
Sau khi Vẫn Hoài Nguyệt nói vào câu, lại cười với Tô Hồng: "Vương Tử Điện Hạ, tính cách Vô Song cẩn thận nội liễm, phàm có xúc phạm đến chỗ nào xin hãy tha thứ cho hắn, hắn tuyệt đối không phải là cố ý."