Tô hồng: "..."
Vốn dĩ hắn bước ra một chân rồi lại lập tức thu chân về. Tô Hồng nghiêng nghiêng người, khuất phục cúi đầu.
"Mẹ ơi! Bị thấy hết rồi."
Toàn thân Tắc Nhâm chậm rãi lộ ra từ trong nước, hang động này không phải tối hoàn toàn, ánh sáng lọt qua khe đá vỡ chiếu rọi trên những đỉnh đá, chiếu rọi trên cơ thể vừa ra khỏi nước của hắn hoàn mỹ như một thiên thần .
Bọt nước chậm rãi chảy dọc theo cơ thể rắn chắc của hắn, cuối cùng theo cái đuôi bạc kia chảy xuống nước.
Tô Hồng phức tạp nhìn Tắc Nhâm tiến lại càng lúc càng gần, kí ức trước khi hắn tỉnh dậy là bị hắn đè dưới thân, tuy không có bất kỳ thương tổn gì, nhưng hắn vẫn có biểu tình cực kỳ sợ hãi đối với Tắc Nhâm.
"Tắc Nhâm, thả tôi ra đi."
Tô Hồng từ từ thốt ra từng chữ, còn khoa tay múa chân ra dấu cho hắn xem.
Nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng nào, dùng cái đuôi dài nâng cơ thể lên khỏi mặt nước, từ một khoảng cách không quá xa, đối diện với Tô Hồng.