Cố Vi Vi nghe xong, liền ném tờ giấy kia vào thùng rác.
"Vậy tôi không cần quay về nữa chứ?"
Phó Hàn Tranh: "Tôi vui vẻ không có nghĩa là em có thể không quay về."
Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, bắt đầu tỏ vẻ tội nghiệp.
"Tơi hôm qua tôi chỉ được ngủ có ba, bốn tiếng, bữa trưa còn chưa được ăn…"
"Đến sân bay rồi ăn, hạ cánh rồi tôi tới đón em." Phó Hàn Tranh không cho cô từ chối.
Cố Vi Vi thở dài, xem ra cô vẫn chưa dỗ anh vui vẻ đủ.
Vì thế, Cố Vi Vi lại cắn răng nói.
"Tôi nhớ anh."
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lát, "Gì cơ?"
"Tôi nhớ anh!"
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, "Ồ? Nhớ tôi thế nào?"
Cố Vi Vi ngồi xổm bên cạnh thùng rác, nhặt tờ giấy Phó Thời Dịch đưa cho cô ra, không dám nhìn thẳng mà đọc một đoạn.
"Tôi nhớ anh cười với tôi, nhớ anh ôm tôi, còn nhớ anh ngủ cùng tôi nữa."
Đọc xong, tự mình nổi da gà ngồi ngốc một chỗ.
Phó Hàn Tranh: "Nếu nhớ tôi, thì quay về đi."